Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 283: Chương 283

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Với tình cảnh của nhà họ Lương, không chỉ có mẹ cô ta xé xác cô ta mà những người xung quanh cũng sẽ cười chê cô ta.Nhưng bây giờ cô ta thực sự bị gương mặt của Lương Thiên Vũ làm mê muội.Sắc đẹp đúng là khiến người ta mất lý trí.Lâu Tú Anh nhìn vẻ mặt căm phẫn của cô ta thì cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.Bà ta hiểu rất rõ con gái của mình. Mặc dù cô ta ồn ào lại không biết tính toán trước sau nhưng chắc chắn Giang Hựu Hàm không dám lén tìm người yêu, cũng không thể nào lên giường và có con với người khác khi chưa lấy chồng.***Người cảm thấy sắc đẹp khiến người ta mất lý trí không chỉ có Giang Hựu Hàm mà còn có Bạch Du nữa.Cô nhìn Giang Lâm đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt xa cách, dáng vẻ người sống cách xa ngàn dặm. Dáng vẻ này của Giang Lâm khiến Bạch Du cảm thấy anh đẹp trai tới mức khiến người và thần linh cảm thấy căm phẫn.Còn Giang Khải Bang ở đối diện lại nhíu mày: “Một câu thôi, rốt cuộc mày có chịu giúp em trai mày không?”Vẻ mặt Giang Lâm không có cảm xúc: “Không giúp.”Một tiếng “Bốp” vang lên.Giang Khải Bang đập mạnh lên bàn: “Giang Khải là anh em cùng cha cùng mẹ với mày, lúc trước khi mẹ mày ra đi đã dặn mày phải chăm sóc cho nó thật tốt. Bây giờ mày lại vì một con đàn bà…”Ông ta còn chưa nói dứt câu thì Giang Lâm đã ngắt lời.Giang Lâm nhìn về phía ông ta, giọng nói lạnh như băng, gằn từng chữ một: “Đừng có nhắc tới mẹ tôi. Vì, ông, không, xứng!”Giọng nói vừa vang lên, trong phòng khách đã im lặng vài giây.Bạch Du không kiềm được cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.Chẳng phải năm đó mẹ chồng của cô là quý bà La qua đời vì mất quá nhiều m.á.u trong quá trình sinh con ư?Nhưng bây giờ theo lời Giang Lâm nói thì có vẻ chuyện không đơn giản như vậy.Giang Khải Bang nhìn Giang Lâm chằm chằm, lồng n.g.ự.c lên xuống kịch liệt vì tức giận.Bầu không khí như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, khi Bạch Du cho là đôi cha con sắp đánh nhau thì nhìn thấy Giang Khải Bang đứng lên, lạnh lùng vứt một câu –“Nếu mày đã không quan tâm người nhà của mày, vậy đám cưới của mày tổ chức vào ngày mai có cha mày tới tham dự không chắc cũng không quan trọng.”Nói xong, ông ta xách vẻ mặt khó coi rời khỏi.“...”Ấn tượng của Bạch Du đối với ông cha chồng Giang Khải Bang không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.Đời trước khi cô gả cho Giang Khải, Giang Khải Bang không chế giễu và khiêu khích cô cùng với Lâu Tú Anh, cũng phản đối chuyện bà ta làm không đúng. Nhưng khi thấy cô bị người nhà họ Giang bắt nạt, từ trước tới nay ông ta chưa từng ra tay giúp đỡ, cũng không đứng về phía cô để nói giúp cô.Ông ta lạnh lùng đứng ngoài như người xem, giơ cao lá cờ không liên quan tới mình.Chẳng qua cô không ngờ tới ông ta lại vì chuyện của Giang Khải mà dọa không tới tham dự đám cưới ngày mai, Giống như trong hai đứa con trai, ông ta thương yêu Giang Khải hơn.Sau khi không còn nhìn thấy bóng người nữa, Bạch Du mới dè dặt hỏi: “Như thế không sao chứ?”Ngày mai tổ chức đám cưới, không có ai quan tâm Giang Khải có tới không, anh ta không tới thì càng tốt, bớt gây rối.Nhưng Giang Khải Bang là cha của Giang Lâm, nếu ông ta vắng mặt thì e rằng sẽ dẫn tới đủ loại suy đoán.Giang Lâm nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao đâu, em không phải lo. Anh không quan tâm tới ánh mắt của người khác.”Bạch Du khựng lại, ra vẻ thoải mái nói: “Trùng hợp quá, em cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác.”Giang Lâm nhìn cô, khóe môi cong lên.Sau đó anh lấy từ trong túi ra mười mấy tấm trái phiếu ngoại tệ đưa cho cô: “Đây là trái phiếu ngoại tệ được đơn vị đồn trú của chúng ta phát, còn có vài phiếu là được ông nội cho. Em có thể cầm tới cửa hàng Hữu Nghị để mua vài món đồ nhập khẩu, nếu không đủ thì chốc nữa anh sẽ đòi thêm.”

Với tình cảnh của nhà họ Lương, không chỉ có mẹ cô ta xé xác cô ta mà những người xung quanh cũng sẽ cười chê cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta thực sự bị gương mặt của Lương Thiên Vũ làm mê muội.

Sắc đẹp đúng là khiến người ta mất lý trí.

Lâu Tú Anh nhìn vẻ mặt căm phẫn của cô ta thì cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.

Bà ta hiểu rất rõ con gái của mình. Mặc dù cô ta ồn ào lại không biết tính toán trước sau nhưng chắc chắn Giang Hựu Hàm không dám lén tìm người yêu, cũng không thể nào lên giường và có con với người khác khi chưa lấy chồng.

***

Người cảm thấy sắc đẹp khiến người ta mất lý trí không chỉ có Giang Hựu Hàm mà còn có Bạch Du nữa.

Cô nhìn Giang Lâm đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt xa cách, dáng vẻ người sống cách xa ngàn dặm. Dáng vẻ này của Giang Lâm khiến Bạch Du cảm thấy anh đẹp trai tới mức khiến người và thần linh cảm thấy căm phẫn.

Còn Giang Khải Bang ở đối diện lại nhíu mày: “Một câu thôi, rốt cuộc mày có chịu giúp em trai mày không?”

Vẻ mặt Giang Lâm không có cảm xúc: “Không giúp.”

Một tiếng “Bốp” vang lên.

Giang Khải Bang đập mạnh lên bàn: “Giang Khải là anh em cùng cha cùng mẹ với mày, lúc trước khi mẹ mày ra đi đã dặn mày phải chăm sóc cho nó thật tốt. Bây giờ mày lại vì một con đàn bà…”

Ông ta còn chưa nói dứt câu thì Giang Lâm đã ngắt lời.

Giang Lâm nhìn về phía ông ta, giọng nói lạnh như băng, gằn từng chữ một: “Đừng có nhắc tới mẹ tôi. Vì, ông, không, xứng!”

Giọng nói vừa vang lên, trong phòng khách đã im lặng vài giây.

Bạch Du không kiềm được cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Chẳng phải năm đó mẹ chồng của cô là quý bà La qua đời vì mất quá nhiều m.á.u trong quá trình sinh con ư?

Nhưng bây giờ theo lời Giang Lâm nói thì có vẻ chuyện không đơn giản như vậy.

Giang Khải Bang nhìn Giang Lâm chằm chằm, lồng n.g.ự.c lên xuống kịch liệt vì tức giận.

Bầu không khí như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, khi Bạch Du cho là đôi cha con sắp đánh nhau thì nhìn thấy Giang Khải Bang đứng lên, lạnh lùng vứt một câu –

“Nếu mày đã không quan tâm người nhà của mày, vậy đám cưới của mày tổ chức vào ngày mai có cha mày tới tham dự không chắc cũng không quan trọng.”

Nói xong, ông ta xách vẻ mặt khó coi rời khỏi.

“...”

Ấn tượng của Bạch Du đối với ông cha chồng Giang Khải Bang không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.

Đời trước khi cô gả cho Giang Khải, Giang Khải Bang không chế giễu và khiêu khích cô cùng với Lâu Tú Anh, cũng phản đối chuyện bà ta làm không đúng. Nhưng khi thấy cô bị người nhà họ Giang bắt nạt, từ trước tới nay ông ta chưa từng ra tay giúp đỡ, cũng không đứng về phía cô để nói giúp cô.

Ông ta lạnh lùng đứng ngoài như người xem, giơ cao lá cờ không liên quan tới mình.

Chẳng qua cô không ngờ tới ông ta lại vì chuyện của Giang Khải mà dọa không tới tham dự đám cưới ngày mai, Giống như trong hai đứa con trai, ông ta thương yêu Giang Khải hơn.

Sau khi không còn nhìn thấy bóng người nữa, Bạch Du mới dè dặt hỏi: “Như thế không sao chứ?”

Ngày mai tổ chức đám cưới, không có ai quan tâm Giang Khải có tới không, anh ta không tới thì càng tốt, bớt gây rối.

Nhưng Giang Khải Bang là cha của Giang Lâm, nếu ông ta vắng mặt thì e rằng sẽ dẫn tới đủ loại suy đoán.

Giang Lâm nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao đâu, em không phải lo. Anh không quan tâm tới ánh mắt của người khác.”

Bạch Du khựng lại, ra vẻ thoải mái nói: “Trùng hợp quá, em cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác.”

Giang Lâm nhìn cô, khóe môi cong lên.

Sau đó anh lấy từ trong túi ra mười mấy tấm trái phiếu ngoại tệ đưa cho cô: “Đây là trái phiếu ngoại tệ được đơn vị đồn trú của chúng ta phát, còn có vài phiếu là được ông nội cho. Em có thể cầm tới cửa hàng Hữu Nghị để mua vài món đồ nhập khẩu, nếu không đủ thì chốc nữa anh sẽ đòi thêm.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Với tình cảnh của nhà họ Lương, không chỉ có mẹ cô ta xé xác cô ta mà những người xung quanh cũng sẽ cười chê cô ta.Nhưng bây giờ cô ta thực sự bị gương mặt của Lương Thiên Vũ làm mê muội.Sắc đẹp đúng là khiến người ta mất lý trí.Lâu Tú Anh nhìn vẻ mặt căm phẫn của cô ta thì cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.Bà ta hiểu rất rõ con gái của mình. Mặc dù cô ta ồn ào lại không biết tính toán trước sau nhưng chắc chắn Giang Hựu Hàm không dám lén tìm người yêu, cũng không thể nào lên giường và có con với người khác khi chưa lấy chồng.***Người cảm thấy sắc đẹp khiến người ta mất lý trí không chỉ có Giang Hựu Hàm mà còn có Bạch Du nữa.Cô nhìn Giang Lâm đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt xa cách, dáng vẻ người sống cách xa ngàn dặm. Dáng vẻ này của Giang Lâm khiến Bạch Du cảm thấy anh đẹp trai tới mức khiến người và thần linh cảm thấy căm phẫn.Còn Giang Khải Bang ở đối diện lại nhíu mày: “Một câu thôi, rốt cuộc mày có chịu giúp em trai mày không?”Vẻ mặt Giang Lâm không có cảm xúc: “Không giúp.”Một tiếng “Bốp” vang lên.Giang Khải Bang đập mạnh lên bàn: “Giang Khải là anh em cùng cha cùng mẹ với mày, lúc trước khi mẹ mày ra đi đã dặn mày phải chăm sóc cho nó thật tốt. Bây giờ mày lại vì một con đàn bà…”Ông ta còn chưa nói dứt câu thì Giang Lâm đã ngắt lời.Giang Lâm nhìn về phía ông ta, giọng nói lạnh như băng, gằn từng chữ một: “Đừng có nhắc tới mẹ tôi. Vì, ông, không, xứng!”Giọng nói vừa vang lên, trong phòng khách đã im lặng vài giây.Bạch Du không kiềm được cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.Chẳng phải năm đó mẹ chồng của cô là quý bà La qua đời vì mất quá nhiều m.á.u trong quá trình sinh con ư?Nhưng bây giờ theo lời Giang Lâm nói thì có vẻ chuyện không đơn giản như vậy.Giang Khải Bang nhìn Giang Lâm chằm chằm, lồng n.g.ự.c lên xuống kịch liệt vì tức giận.Bầu không khí như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, khi Bạch Du cho là đôi cha con sắp đánh nhau thì nhìn thấy Giang Khải Bang đứng lên, lạnh lùng vứt một câu –“Nếu mày đã không quan tâm người nhà của mày, vậy đám cưới của mày tổ chức vào ngày mai có cha mày tới tham dự không chắc cũng không quan trọng.”Nói xong, ông ta xách vẻ mặt khó coi rời khỏi.“...”Ấn tượng của Bạch Du đối với ông cha chồng Giang Khải Bang không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.Đời trước khi cô gả cho Giang Khải, Giang Khải Bang không chế giễu và khiêu khích cô cùng với Lâu Tú Anh, cũng phản đối chuyện bà ta làm không đúng. Nhưng khi thấy cô bị người nhà họ Giang bắt nạt, từ trước tới nay ông ta chưa từng ra tay giúp đỡ, cũng không đứng về phía cô để nói giúp cô.Ông ta lạnh lùng đứng ngoài như người xem, giơ cao lá cờ không liên quan tới mình.Chẳng qua cô không ngờ tới ông ta lại vì chuyện của Giang Khải mà dọa không tới tham dự đám cưới ngày mai, Giống như trong hai đứa con trai, ông ta thương yêu Giang Khải hơn.Sau khi không còn nhìn thấy bóng người nữa, Bạch Du mới dè dặt hỏi: “Như thế không sao chứ?”Ngày mai tổ chức đám cưới, không có ai quan tâm Giang Khải có tới không, anh ta không tới thì càng tốt, bớt gây rối.Nhưng Giang Khải Bang là cha của Giang Lâm, nếu ông ta vắng mặt thì e rằng sẽ dẫn tới đủ loại suy đoán.Giang Lâm nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao đâu, em không phải lo. Anh không quan tâm tới ánh mắt của người khác.”Bạch Du khựng lại, ra vẻ thoải mái nói: “Trùng hợp quá, em cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác.”Giang Lâm nhìn cô, khóe môi cong lên.Sau đó anh lấy từ trong túi ra mười mấy tấm trái phiếu ngoại tệ đưa cho cô: “Đây là trái phiếu ngoại tệ được đơn vị đồn trú của chúng ta phát, còn có vài phiếu là được ông nội cho. Em có thể cầm tới cửa hàng Hữu Nghị để mua vài món đồ nhập khẩu, nếu không đủ thì chốc nữa anh sẽ đòi thêm.”

Chương 283: Chương 283