Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 298: Chương 298

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tần Chính Nhân nhíu mày: "Bây giờ con định làm gì? Con cũng đừng hòng cầu xin mẹ, mẹ sẽ không bao giờ giúp con đâu!"Mặc dù t.h.i t.h.ể em trai bà ta, Tần Ngạn Thành, đã bị họ trói đá ném xuống ao nhưng bà ta lo lắng rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta tìm thấy và lo lắng sẽ bị điều tra ra.Giết người phải đền mạng, mặc dù Tần Tâm Hủy là con gái bà ta cưng nhất nhưng bà ta cũng không muốn gánh tội thay cho con gái mình.Nụ cười trên môi Tần Tâm Hủy càng rạng rỡ hơn: "Nhưng mà lúc nãy rõ ràng mẹ đã hứa sẽ chúc phúc cho con và anh Giang Khải.."Tần Chính Nhân: "Mẹ đã nói sẽ chúc phúc cho hai con nhưng con tự làm ra chuyện như vậy, ai có thể giúp được con?"Tần Tâm Hủy: "Là mẹ chứ."Tần Chính Nhân cau mày: "Con nói gì vậy?"Tần Tâm Hủy tiến đến gần, hạ giọng nói: "Mẹ ơi, mẹ yêu cha con đến vậy, mẹ cũng không nỡ nhìn cha con không có con nối dõi phải không?"Tần Chính Nhân: "..."Tần Tâm Hủy: "Và mẹ ơi, từ nhỏ mẹ đã thương con nhất, bây giờ hãy giúp con thêm lần nữa đi."Nói xong, cô ta đột ngột bật dậy, một tay bấu chặt vào cằm Tần Chính Nhân, tay kia đổ một hộp nước vào miệng bà ta.TBCNhưng ngay lập tức, Tần Chính Nhân mở to mắt, giãy giụa dữ dội.Đó không phải là nước, mà là thuốc trừ sâu!Mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi và cổ họng, bà ta vừa sợ hãi vừa tức giận vừa buồn nôn.Bà ta không ngờ Tần Tâm Hủy lại g.i.ế.c mình!Con súc sinh này!Bà ta đã yêu thương cô ta nhiều như vậy, lẽ ra bà ta không nên sinh cô ta ra. Nếu không sinh ra cô ta, Bạch Phi Bằng sẽ không phát hiện ra chuyện bà ta ngoại tình, cũng sẽ không ly hôn với bà ta, em trai bà ta là Tần Ngạn Thành cũng sẽ không chết.Lúc này, cuối cùng Tần Chính Nhân cũng hối hận.Nhưng đã quá muộn.Thuốc trừ sâu tràn vào cổ họng, thực quản và dạ dày của bà ta như bị thiêu đốt, đau nhói dữ dội. Tay chân bà co giật dữ dội như người động kinh, rồi sau đó bà nghe thấy Tần Tâm Hủy hét lớn ra ngoài: "Cứu người! Cô tôi tự tử rồi! Cứu người!"Sau khi hôn lễ kết thúc, Bạch Du tưởng rằng họ sẽ về nhà nhưng chiếc xe hoa chở họ đến tứ hợp viện của ông Giang.Mọi người bận rộn cả ngày nên đều mệt mỏi, hơn nữa ở nhà ông Giang, mọi người cũng không dám náo nhiệt trong phòng tân hôn, vì vậy cả đoàn người đưa Bạch Du vào phòng tân hôn, trò chuyện một lúc rồi lần lượt ra về.Người cuối cùng rời đi là Giang Hựu Hàm.Sáng sớm Bạch Du đã bị gọi dậy để trang điểm và thay quần áo, sau đó lại phải cười toe toét liên tục, không ngừng mời rượu, cười đến mức hai má đều nhức nhối, giờ đây cô chỉ muốn ngã xuống giường và không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì.Vì vậy, cô không còn khách sáo với Giang Hựu Hàm: "Sao cô còn chưa đi?"Giang Hựu Hàm tức giận, đang muốn mắng nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt của anh ba mình, cô ta lại nhịn xuống: "Chị là chị dâu ba của em, đây làchij ngày *****ên về nhà họ Giang, em muốn ở bên chị có gì sai không?"Bạch Du không còn kiêng dè gì cô ta nữa, đá văng đôi giày cao gót sang hai bên, sau đó nằm dài trên giường: "Thôi đi, tôi với cô đâu phải mới quen biết ngày một ngày hai. Nói câu này nghe chướng tai nhưng tôi biết ngay cô định nói gì."Giang Hựu Hàm tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Cô là đàn bà thô lỗ, tôi thật không hiểu nổi anh ba tôi nhìn trúng gì ở cô!"Bạch Du: "Nhìn trúng nhan sắc xinh đẹp của tôi, nhìn trúng thân hình đồng hồ cát của tôi. Ghen tị chứ? Đáng tiếc là cô không có gì trong số đó."Giang Hựu Hàm: "..."Tức c.h.ế.t đi được!Sao có thể có người trơ trẽn như vậy!Lại có mặt mũi nói mình xinh đẹp vô song, trước nhô sau vểnh, thật sự là không biết xấu hổ!Bạch Du liếc cô ta một cái: "Có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả, nếu không tôi sẽ gọi anh ba cô tới."

Tần Chính Nhân nhíu mày: "Bây giờ con định làm gì? Con cũng đừng hòng cầu xin mẹ, mẹ sẽ không bao giờ giúp con đâu!"

Mặc dù t.h.i t.h.ể em trai bà ta, Tần Ngạn Thành, đã bị họ trói đá ném xuống ao nhưng bà ta lo lắng rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta tìm thấy và lo lắng sẽ bị điều tra ra.

Giết người phải đền mạng, mặc dù Tần Tâm Hủy là con gái bà ta cưng nhất nhưng bà ta cũng không muốn gánh tội thay cho con gái mình.

Nụ cười trên môi Tần Tâm Hủy càng rạng rỡ hơn: "Nhưng mà lúc nãy rõ ràng mẹ đã hứa sẽ chúc phúc cho con và anh Giang Khải.."

Tần Chính Nhân: "Mẹ đã nói sẽ chúc phúc cho hai con nhưng con tự làm ra chuyện như vậy, ai có thể giúp được con?"

Tần Tâm Hủy: "Là mẹ chứ."

Tần Chính Nhân cau mày: "Con nói gì vậy?"

Tần Tâm Hủy tiến đến gần, hạ giọng nói: "Mẹ ơi, mẹ yêu cha con đến vậy, mẹ cũng không nỡ nhìn cha con không có con nối dõi phải không?"

Tần Chính Nhân: "..."

Tần Tâm Hủy: "Và mẹ ơi, từ nhỏ mẹ đã thương con nhất, bây giờ hãy giúp con thêm lần nữa đi."

Nói xong, cô ta đột ngột bật dậy, một tay bấu chặt vào cằm Tần Chính Nhân, tay kia đổ một hộp nước vào miệng bà ta.

TBC

Nhưng ngay lập tức, Tần Chính Nhân mở to mắt, giãy giụa dữ dội.

Đó không phải là nước, mà là thuốc trừ sâu!

Mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi và cổ họng, bà ta vừa sợ hãi vừa tức giận vừa buồn nôn.

Bà ta không ngờ Tần Tâm Hủy lại g.i.ế.c mình!

Con súc sinh này!

Bà ta đã yêu thương cô ta nhiều như vậy, lẽ ra bà ta không nên sinh cô ta ra.

 

Nếu không sinh ra cô ta, Bạch Phi Bằng sẽ không phát hiện ra chuyện bà ta ngoại tình, cũng sẽ không ly hôn với bà ta, em trai bà ta là Tần Ngạn Thành cũng sẽ không chết.

Lúc này, cuối cùng Tần Chính Nhân cũng hối hận.

Nhưng đã quá muộn.

Thuốc trừ sâu tràn vào cổ họng, thực quản và dạ dày của bà ta như bị thiêu đốt, đau nhói dữ dội. Tay chân bà co giật dữ dội như người động kinh, rồi sau đó bà nghe thấy Tần Tâm Hủy hét lớn ra ngoài: "Cứu người! Cô tôi tự tử rồi! Cứu người!"

Sau khi hôn lễ kết thúc, Bạch Du tưởng rằng họ sẽ về nhà nhưng chiếc xe hoa chở họ đến tứ hợp viện của ông Giang.

Mọi người bận rộn cả ngày nên đều mệt mỏi, hơn nữa ở nhà ông Giang, mọi người cũng không dám náo nhiệt trong phòng tân hôn, vì vậy cả đoàn người đưa Bạch Du vào phòng tân hôn, trò chuyện một lúc rồi lần lượt ra về.

Người cuối cùng rời đi là Giang Hựu Hàm.

Sáng sớm Bạch Du đã bị gọi dậy để trang điểm và thay quần áo, sau đó lại phải cười toe toét liên tục, không ngừng mời rượu, cười đến mức hai má đều nhức nhối, giờ đây cô chỉ muốn ngã xuống giường và không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì.

Vì vậy, cô không còn khách sáo với Giang Hựu Hàm: "Sao cô còn chưa đi?"

Giang Hựu Hàm tức giận, đang muốn mắng nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt của anh ba mình, cô ta lại nhịn xuống: "Chị là chị dâu ba của em, đây làchij ngày *****ên về nhà họ Giang, em muốn ở bên chị có gì sai không?"

Bạch Du không còn kiêng dè gì cô ta nữa, đá văng đôi giày cao gót sang hai bên, sau đó nằm dài trên giường: "Thôi đi, tôi với cô đâu phải mới quen biết ngày một ngày hai. Nói câu này nghe chướng tai nhưng tôi biết ngay cô định nói gì."

Giang Hựu Hàm tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Cô là đàn bà thô lỗ, tôi thật không hiểu nổi anh ba tôi nhìn trúng gì ở cô!"

Bạch Du: "Nhìn trúng nhan sắc xinh đẹp của tôi, nhìn trúng thân hình đồng hồ cát của tôi. Ghen tị chứ? Đáng tiếc là cô không có gì trong số đó."

Giang Hựu Hàm: "..."

Tức c.h.ế.t đi được!

Sao có thể có người trơ trẽn như vậy!

Lại có mặt mũi nói mình xinh đẹp vô song, trước nhô sau vểnh, thật sự là không biết xấu hổ!

Bạch Du liếc cô ta một cái: "Có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả, nếu không tôi sẽ gọi anh ba cô tới."

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tần Chính Nhân nhíu mày: "Bây giờ con định làm gì? Con cũng đừng hòng cầu xin mẹ, mẹ sẽ không bao giờ giúp con đâu!"Mặc dù t.h.i t.h.ể em trai bà ta, Tần Ngạn Thành, đã bị họ trói đá ném xuống ao nhưng bà ta lo lắng rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta tìm thấy và lo lắng sẽ bị điều tra ra.Giết người phải đền mạng, mặc dù Tần Tâm Hủy là con gái bà ta cưng nhất nhưng bà ta cũng không muốn gánh tội thay cho con gái mình.Nụ cười trên môi Tần Tâm Hủy càng rạng rỡ hơn: "Nhưng mà lúc nãy rõ ràng mẹ đã hứa sẽ chúc phúc cho con và anh Giang Khải.."Tần Chính Nhân: "Mẹ đã nói sẽ chúc phúc cho hai con nhưng con tự làm ra chuyện như vậy, ai có thể giúp được con?"Tần Tâm Hủy: "Là mẹ chứ."Tần Chính Nhân cau mày: "Con nói gì vậy?"Tần Tâm Hủy tiến đến gần, hạ giọng nói: "Mẹ ơi, mẹ yêu cha con đến vậy, mẹ cũng không nỡ nhìn cha con không có con nối dõi phải không?"Tần Chính Nhân: "..."Tần Tâm Hủy: "Và mẹ ơi, từ nhỏ mẹ đã thương con nhất, bây giờ hãy giúp con thêm lần nữa đi."Nói xong, cô ta đột ngột bật dậy, một tay bấu chặt vào cằm Tần Chính Nhân, tay kia đổ một hộp nước vào miệng bà ta.TBCNhưng ngay lập tức, Tần Chính Nhân mở to mắt, giãy giụa dữ dội.Đó không phải là nước, mà là thuốc trừ sâu!Mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi và cổ họng, bà ta vừa sợ hãi vừa tức giận vừa buồn nôn.Bà ta không ngờ Tần Tâm Hủy lại g.i.ế.c mình!Con súc sinh này!Bà ta đã yêu thương cô ta nhiều như vậy, lẽ ra bà ta không nên sinh cô ta ra. Nếu không sinh ra cô ta, Bạch Phi Bằng sẽ không phát hiện ra chuyện bà ta ngoại tình, cũng sẽ không ly hôn với bà ta, em trai bà ta là Tần Ngạn Thành cũng sẽ không chết.Lúc này, cuối cùng Tần Chính Nhân cũng hối hận.Nhưng đã quá muộn.Thuốc trừ sâu tràn vào cổ họng, thực quản và dạ dày của bà ta như bị thiêu đốt, đau nhói dữ dội. Tay chân bà co giật dữ dội như người động kinh, rồi sau đó bà nghe thấy Tần Tâm Hủy hét lớn ra ngoài: "Cứu người! Cô tôi tự tử rồi! Cứu người!"Sau khi hôn lễ kết thúc, Bạch Du tưởng rằng họ sẽ về nhà nhưng chiếc xe hoa chở họ đến tứ hợp viện của ông Giang.Mọi người bận rộn cả ngày nên đều mệt mỏi, hơn nữa ở nhà ông Giang, mọi người cũng không dám náo nhiệt trong phòng tân hôn, vì vậy cả đoàn người đưa Bạch Du vào phòng tân hôn, trò chuyện một lúc rồi lần lượt ra về.Người cuối cùng rời đi là Giang Hựu Hàm.Sáng sớm Bạch Du đã bị gọi dậy để trang điểm và thay quần áo, sau đó lại phải cười toe toét liên tục, không ngừng mời rượu, cười đến mức hai má đều nhức nhối, giờ đây cô chỉ muốn ngã xuống giường và không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì.Vì vậy, cô không còn khách sáo với Giang Hựu Hàm: "Sao cô còn chưa đi?"Giang Hựu Hàm tức giận, đang muốn mắng nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt của anh ba mình, cô ta lại nhịn xuống: "Chị là chị dâu ba của em, đây làchij ngày *****ên về nhà họ Giang, em muốn ở bên chị có gì sai không?"Bạch Du không còn kiêng dè gì cô ta nữa, đá văng đôi giày cao gót sang hai bên, sau đó nằm dài trên giường: "Thôi đi, tôi với cô đâu phải mới quen biết ngày một ngày hai. Nói câu này nghe chướng tai nhưng tôi biết ngay cô định nói gì."Giang Hựu Hàm tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Cô là đàn bà thô lỗ, tôi thật không hiểu nổi anh ba tôi nhìn trúng gì ở cô!"Bạch Du: "Nhìn trúng nhan sắc xinh đẹp của tôi, nhìn trúng thân hình đồng hồ cát của tôi. Ghen tị chứ? Đáng tiếc là cô không có gì trong số đó."Giang Hựu Hàm: "..."Tức c.h.ế.t đi được!Sao có thể có người trơ trẽn như vậy!Lại có mặt mũi nói mình xinh đẹp vô song, trước nhô sau vểnh, thật sự là không biết xấu hổ!Bạch Du liếc cô ta một cái: "Có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả, nếu không tôi sẽ gọi anh ba cô tới."

Chương 298: Chương 298