Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 301: Chương 301

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Có rất nhiều tình cảnh giống vậy…Cô cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nào cảm nhận được chút tình cảm ấm áp của tình mẹ con.Theo lý thuyết, mẹ cô đối xử với cô như vậy, cô không nên cảm thấy đau buồn, cô phải cảm thấy vui vẻ, phải đốt pháo, nhưng cô không thể không thừa nhận, trong lòng cô cảm thấy có chút nghẹn ngào.Đời trước cô có đọc được một câu, nói tuổi thơ không may phải dùng đời sau để chữa trị, tổn thương do gia đình mang lại, sẽ ảnh hưởng cả đời người…Một giây sau, Giang Lâm nắm lấy bàn tay của cô.Khớp ngón tay của anh rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, vào buổi tối đầu thu, anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, sau đó những khe ngón tay của cô bị anh lấp đầy.Trái tim Bạch Du giật thót, như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.Cô ngẩng đầu lên thì thấy Giang Lâm mấp máy môi nói với cô.Đừng sợ, có anh ở đây.Sáu chữ đơn giản, khiến trong lòng cô như được tiêm một liều thuốc trợ tim, cảm giác đau buồn trong lòng Bạch Du cũng dần biến mất.Cô cũng nắm lấy bàn tay của Giang Lâm.Mười ngón tay giao nhau.Chú Vương nhìn thấy cảnh này thông qua gương chiếu hậu, ông ấy lén lút đưa tay dụi mắt. Nếu bà chủ còn ở đây, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh này.Khi bước vào cục công an, cha cô và anh cả vẫn chưa tới.Nhà họ Bạch không có xe ô tô, tốc độ đạp xe đạp không nhanh như bọn họ.Đội trưởng Trần trong cục công an nhìn thấy bọn cô đã tới, anh ta bước tới và nói: “Cuối cùng mọi người cũng đã tới rồi, người ở bên trong, mọi người muốn vào trong xem trước hay là muốn biết tình hình trước?”Giang Lâm rũ mắt nhìn Bạch Du.Bạch Du khựng lại: “Biết tình hình trước.”Đội trưởng Trần gật đầu, lời ít ý nhiều về chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho hai người nghe.Thì ra trước đó khi Giang Lâm nghe Bạch Du kể chuyện cậu cô tự sát, anh nhạy bén cảm thấy có chỗ không đúng, sau đó anh lén cho người xuống nông thôn dò la một chuyến, thông tin nhận được đã xác nhận suy đoán của anh.Người trong thôn nói trước đó Tần Ngạn Thành luôn ăn ngon uống ngon, mặc dù lúc nào ông ta cũng nổi nóng nhưng ngày nào cũng ăn nửa ký thịt lợn, thỉnh thoảng còn uống ít rượu, không giống người không muốn sống chút nào. Một ngày trước khi Tần Ngạn Thành qua đời, con gái của ông ta là Tần Tâm Hủy đã lên thành phố, buổi tối không về, một ngày sau cô ta quay về chung với cô của cô ta là Tần Chính Nhân.TBCKết quả là nghe thấy tiếng thét chói tai của hai người bọn họ, khi mọi người chạy tới thì thấy Tần Ngạn Thành tròng dây thừng lên cổ mình, một đầu dây buộc vào cây cột bên cạnh, cứ vậy mà treo cổ của mình. Sau đó Tần Chính Nhân đã từ chối ý tốt thay áo liệm và các thứ linh tinh khác cho Tần Ngạn Thành của người trong thôn, vội vàng chôn cất Tần Ngạn Thành.Sau khi người trong thôn qua đời sẽ không chôn cất ngay lập tức, phải để trong quan tài đặt ở nhà vài ngày, sau đó chọn ngày chôn cất. Dù không tổ chức tang lễ nhưng vẫn thông báo cho bạn bè thân thích, người trong thôn cảm thấy Tần Chính Nhân yêu thương em trai như vậy, nay em trai vừa qua đời mà bà ta đã vội vàng chôn cất, cảm giác có chút khác thường.Sau khi Giang Lâm biết được những tin tức này, anh đã nói cho đội trưởng Trần nghe, chẳng mấy chốc đội trưởng Trần cũng đã cho người đi điều tra, thông tin mà anh ta điều tra được ít hơn Giang Lâm, những người khiêng quan tài ngày ấy nói, quan tài rất nhẹ, cảm giác như trong quan tài không có người.Sau khi bàn bạc xong, cục công an quyết định bắt người về để thẩm vấn trước, thế nên mới có cảnh bắt người ở đám cưới. Chẳng qua là sau khi bắt người về, công an không thẩm vấn ngay mà đợi tới ngày mai sau khi xuống nông thôn đào quan tài của Tần Ngạn Thành lên, xác định bên trong có t.h.i t.h.ể rồi mới bắt đầu thẩm vấn.

Có rất nhiều tình cảnh giống vậy…

Cô cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nào cảm nhận được chút tình cảm ấm áp của tình mẹ con.

Theo lý thuyết, mẹ cô đối xử với cô như vậy, cô không nên cảm thấy đau buồn, cô phải cảm thấy vui vẻ, phải đốt pháo, nhưng cô không thể không thừa nhận, trong lòng cô cảm thấy có chút nghẹn ngào.

Đời trước cô có đọc được một câu, nói tuổi thơ không may phải dùng đời sau để chữa trị, tổn thương do gia đình mang lại, sẽ ảnh hưởng cả đời người…

Một giây sau, Giang Lâm nắm lấy bàn tay của cô.

Khớp ngón tay của anh rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, vào buổi tối đầu thu, anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, sau đó những khe ngón tay của cô bị anh lấp đầy.

Trái tim Bạch Du giật thót, như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy Giang Lâm mấp máy môi nói với cô.

Đừng sợ, có anh ở đây.

Sáu chữ đơn giản, khiến trong lòng cô như được tiêm một liều thuốc trợ tim, cảm giác đau buồn trong lòng Bạch Du cũng dần biến mất.

Cô cũng nắm lấy bàn tay của Giang Lâm.

Mười ngón tay giao nhau.

Chú Vương nhìn thấy cảnh này thông qua gương chiếu hậu, ông ấy lén lút đưa tay dụi mắt.

 

Nếu bà chủ còn ở đây, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh này.

Khi bước vào cục công an, cha cô và anh cả vẫn chưa tới.

Nhà họ Bạch không có xe ô tô, tốc độ đạp xe đạp không nhanh như bọn họ.

Đội trưởng Trần trong cục công an nhìn thấy bọn cô đã tới, anh ta bước tới và nói: “Cuối cùng mọi người cũng đã tới rồi, người ở bên trong, mọi người muốn vào trong xem trước hay là muốn biết tình hình trước?”

Giang Lâm rũ mắt nhìn Bạch Du.

Bạch Du khựng lại: “Biết tình hình trước.”

Đội trưởng Trần gật đầu, lời ít ý nhiều về chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho hai người nghe.

Thì ra trước đó khi Giang Lâm nghe Bạch Du kể chuyện cậu cô tự sát, anh nhạy bén cảm thấy có chỗ không đúng, sau đó anh lén cho người xuống nông thôn dò la một chuyến, thông tin nhận được đã xác nhận suy đoán của anh.

Người trong thôn nói trước đó Tần Ngạn Thành luôn ăn ngon uống ngon, mặc dù lúc nào ông ta cũng nổi nóng nhưng ngày nào cũng ăn nửa ký thịt lợn, thỉnh thoảng còn uống ít rượu, không giống người không muốn sống chút nào. Một ngày trước khi Tần Ngạn Thành qua đời, con gái của ông ta là Tần Tâm Hủy đã lên thành phố, buổi tối không về, một ngày sau cô ta quay về chung với cô của cô ta là Tần Chính Nhân.

TBC

Kết quả là nghe thấy tiếng thét chói tai của hai người bọn họ, khi mọi người chạy tới thì thấy Tần Ngạn Thành tròng dây thừng lên cổ mình, một đầu dây buộc vào cây cột bên cạnh, cứ vậy mà treo cổ của mình. Sau đó Tần Chính Nhân đã từ chối ý tốt thay áo liệm và các thứ linh tinh khác cho Tần Ngạn Thành của người trong thôn, vội vàng chôn cất Tần Ngạn Thành.

Sau khi người trong thôn qua đời sẽ không chôn cất ngay lập tức, phải để trong quan tài đặt ở nhà vài ngày, sau đó chọn ngày chôn cất. Dù không tổ chức tang lễ nhưng vẫn thông báo cho bạn bè thân thích, người trong thôn cảm thấy Tần Chính Nhân yêu thương em trai như vậy, nay em trai vừa qua đời mà bà ta đã vội vàng chôn cất, cảm giác có chút khác thường.

Sau khi Giang Lâm biết được những tin tức này, anh đã nói cho đội trưởng Trần nghe, chẳng mấy chốc đội trưởng Trần cũng đã cho người đi điều tra, thông tin mà anh ta điều tra được ít hơn Giang Lâm, những người khiêng quan tài ngày ấy nói, quan tài rất nhẹ, cảm giác như trong quan tài không có người.

Sau khi bàn bạc xong, cục công an quyết định bắt người về để thẩm vấn trước, thế nên mới có cảnh bắt người ở đám cưới. Chẳng qua là sau khi bắt người về, công an không thẩm vấn ngay mà đợi tới ngày mai sau khi xuống nông thôn đào quan tài của Tần Ngạn Thành lên, xác định bên trong có t.h.i t.h.ể rồi mới bắt đầu thẩm vấn.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Có rất nhiều tình cảnh giống vậy…Cô cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nào cảm nhận được chút tình cảm ấm áp của tình mẹ con.Theo lý thuyết, mẹ cô đối xử với cô như vậy, cô không nên cảm thấy đau buồn, cô phải cảm thấy vui vẻ, phải đốt pháo, nhưng cô không thể không thừa nhận, trong lòng cô cảm thấy có chút nghẹn ngào.Đời trước cô có đọc được một câu, nói tuổi thơ không may phải dùng đời sau để chữa trị, tổn thương do gia đình mang lại, sẽ ảnh hưởng cả đời người…Một giây sau, Giang Lâm nắm lấy bàn tay của cô.Khớp ngón tay của anh rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, vào buổi tối đầu thu, anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, sau đó những khe ngón tay của cô bị anh lấp đầy.Trái tim Bạch Du giật thót, như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.Cô ngẩng đầu lên thì thấy Giang Lâm mấp máy môi nói với cô.Đừng sợ, có anh ở đây.Sáu chữ đơn giản, khiến trong lòng cô như được tiêm một liều thuốc trợ tim, cảm giác đau buồn trong lòng Bạch Du cũng dần biến mất.Cô cũng nắm lấy bàn tay của Giang Lâm.Mười ngón tay giao nhau.Chú Vương nhìn thấy cảnh này thông qua gương chiếu hậu, ông ấy lén lút đưa tay dụi mắt. Nếu bà chủ còn ở đây, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh này.Khi bước vào cục công an, cha cô và anh cả vẫn chưa tới.Nhà họ Bạch không có xe ô tô, tốc độ đạp xe đạp không nhanh như bọn họ.Đội trưởng Trần trong cục công an nhìn thấy bọn cô đã tới, anh ta bước tới và nói: “Cuối cùng mọi người cũng đã tới rồi, người ở bên trong, mọi người muốn vào trong xem trước hay là muốn biết tình hình trước?”Giang Lâm rũ mắt nhìn Bạch Du.Bạch Du khựng lại: “Biết tình hình trước.”Đội trưởng Trần gật đầu, lời ít ý nhiều về chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho hai người nghe.Thì ra trước đó khi Giang Lâm nghe Bạch Du kể chuyện cậu cô tự sát, anh nhạy bén cảm thấy có chỗ không đúng, sau đó anh lén cho người xuống nông thôn dò la một chuyến, thông tin nhận được đã xác nhận suy đoán của anh.Người trong thôn nói trước đó Tần Ngạn Thành luôn ăn ngon uống ngon, mặc dù lúc nào ông ta cũng nổi nóng nhưng ngày nào cũng ăn nửa ký thịt lợn, thỉnh thoảng còn uống ít rượu, không giống người không muốn sống chút nào. Một ngày trước khi Tần Ngạn Thành qua đời, con gái của ông ta là Tần Tâm Hủy đã lên thành phố, buổi tối không về, một ngày sau cô ta quay về chung với cô của cô ta là Tần Chính Nhân.TBCKết quả là nghe thấy tiếng thét chói tai của hai người bọn họ, khi mọi người chạy tới thì thấy Tần Ngạn Thành tròng dây thừng lên cổ mình, một đầu dây buộc vào cây cột bên cạnh, cứ vậy mà treo cổ của mình. Sau đó Tần Chính Nhân đã từ chối ý tốt thay áo liệm và các thứ linh tinh khác cho Tần Ngạn Thành của người trong thôn, vội vàng chôn cất Tần Ngạn Thành.Sau khi người trong thôn qua đời sẽ không chôn cất ngay lập tức, phải để trong quan tài đặt ở nhà vài ngày, sau đó chọn ngày chôn cất. Dù không tổ chức tang lễ nhưng vẫn thông báo cho bạn bè thân thích, người trong thôn cảm thấy Tần Chính Nhân yêu thương em trai như vậy, nay em trai vừa qua đời mà bà ta đã vội vàng chôn cất, cảm giác có chút khác thường.Sau khi Giang Lâm biết được những tin tức này, anh đã nói cho đội trưởng Trần nghe, chẳng mấy chốc đội trưởng Trần cũng đã cho người đi điều tra, thông tin mà anh ta điều tra được ít hơn Giang Lâm, những người khiêng quan tài ngày ấy nói, quan tài rất nhẹ, cảm giác như trong quan tài không có người.Sau khi bàn bạc xong, cục công an quyết định bắt người về để thẩm vấn trước, thế nên mới có cảnh bắt người ở đám cưới. Chẳng qua là sau khi bắt người về, công an không thẩm vấn ngay mà đợi tới ngày mai sau khi xuống nông thôn đào quan tài của Tần Ngạn Thành lên, xác định bên trong có t.h.i t.h.ể rồi mới bắt đầu thẩm vấn.

Chương 301: Chương 301