Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 322: Chương 322

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Gia Dương bị dọa sợ, cơ thể lùi về sau vài bước theo bản năng, không biết đụng trúng thứ gì, anh ấy ngồi sụp xuống đất.Anh ấy không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Mẹ đột ngột qua đời tạo nên đả kích quá lớn với Bạch Gia Dương, thậm chí anh ấy còn không kịp gặp mặt bà ta lần cuối, thế nên chuyện đó đã trở thành cái gai trong lòng anh ấy.Do đó khi anh ấy nhìn thấy Bạch Du không có chút đau buồn nào, trái lại còn nắm tay Giang Lâm ở trước mặt mọi người, lại có thời gian để đến cửa hàng Hữu Nghị để mua đồ, ngay lập tức anh ấy bị nhóm lửa giận.Bạch Gia Dương biết Bạch Du oán trách trong lòng nhưng anh ấy cảm thấy cha mẹ vẫn là cha mẹ, cho dù có sai thì bây giờ bà ta cũng đã qua đời, anh ấy cảm thấy nên xóa bỏ mọi chuyện. Thế nên anh ấy mới thất vọng và tức giận như vậy, thế nên mới không thể kiềm chế được mà nói những lời quá đáng với cô.Anh ấy không ngờ sẽ tạo nên kết quả thế này.Khi còn nhỏ, Bạch Du cũng trốn trong ngăn tủ nhưng khi đó cơ thể cô nhỏ nhắn, Bạch Gia Dương không cảm thấy kỳ lạ khi cô trốn trong ngăn tủ, thế nên anh ấy luôn không coi đó là vấn đề.Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy Bạch Du tay chân vặn vẹo trốn trong ngăn tủ, lông tơ cả người anh ấy nổi lên.Một tiếng “bốp” vang lên, anh ấy tự cho mình một bạt tay.Chẳng qua là vào lúc này không có ai quan tâm tới anh ấy cả, Giang Lâm ngồi xuống, anh dịu dàng chuyển Bạch Du ra khỏi ngăn tủ.Trong suốt quá trình này, lông mi của Bạch Du chỉ run rẩy vài cái, chứ không tỉnh lại.Chú Vương lo lắng nói: “E rằng Du Du đã ngất rồi, phải mau chóng đưa con bé đến bệnh viện, chú sẽ đi lái xe ra ngay.”Nói xong ông ấy xoay người chạy vội xuống lầu.Ngăn tủ quá nhỏ, Giang Lâm sợ làm cô đau nên mất rất nhiều công sức mới đưa cô ra khỏi ngăn tủ một cách nguyên vẹn.Anh như nhặt được vật quý báu.Giang Lâm ôm chặt Bạch Du trong lòng, sau đó đứng lên, ôm Bạch Du chạy vội xuống dưới lầu.Bạch Gia Dương thấy anh ôm Bạch Du ra ngoài, ngay sau đó anh ấy vội bò dậy khỏi mặt đất, theo sau Giang Lâm chạy ra ngoài.Bảo mẫu mới tới họ Lâm, mọi người gọi cô ấy là chị Lâm. Vừa nãy cô ấy cũng giúp tìm kiếm Bạch Du, lúc này khi nhìn thấy Giang Lâm ôm Bạch Du đã ngất xỉu chạy xuống, cô ấy cũng sợ vô cùng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi có cần báo cho ông chủ biết không?”Giang Lâm nhìn cô ấy một cái: “Tạm thời thì không cần, nhưng phiền chị thông báo cho người nhà họ Bạch tới bệnh viện nhân dân.”Chị Lâm vội đáp được.Giang Lâm nói xong thì ôm Bạch Du ngồi vào ghế sau.Trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, Bạch Gia Dương mở cửa xe trước ra.Giang Lâm nói bằng giọng lạnh lùng: “Cút xuống.”Bạch Gia Dương: “Giang Lâm, em để anh đi theo đi, anh biết anh sai, anh muốn xin lỗi Du Du khi em ấy tỉnh lại.”Anh ấy thực sự hối hận.Bạch Gia Dương rất yêu thương cô em gái Du Du này, từ nhỏ tới lớn, anh ấy chưa bao giờ tức giận với cô, cũng chưa từng đánh chửi cô, khi mẹ anh ấy mua kẹo trái cây cho anh ấy, anh ấy còn lén cho Du Du.Bạch Gia Dương không biết tại sao mình lại nói những lời như thế với Du Du, anh ấy thực sự bị ma quỷ xui khiến.Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh ấy muốn quay ngược trở lại để bóp c.h.ế.t bản thân!Ánh mắt Giang Lâm lạnh thêm vài phần: “Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”Đối diện với đôi mắt của Giang Lâm, trước mặt như có một luồng áp lực vô hình nhào tới.Cuối cùng Bạch Gia Dương trơ mắt nhìn xe ô tô biến mất trước mặt mình.Anh ấy suy sụp tinh thần đứng ngay tại chỗ, trái tim như bị đào một cái lỗ.***Trong bệnh viện nhân dân.Sau khi bác sĩ Trịnh kiểm tra cho Bạch Du xong thì đưa ra một đáp án bất ngờ.

Bạch Gia Dương bị dọa sợ, cơ thể lùi về sau vài bước theo bản năng, không biết đụng trúng thứ gì, anh ấy ngồi sụp xuống đất.

Anh ấy không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

 

Mẹ đột ngột qua đời tạo nên đả kích quá lớn với Bạch Gia Dương, thậm chí anh ấy còn không kịp gặp mặt bà ta lần cuối, thế nên chuyện đó đã trở thành cái gai trong lòng anh ấy.

Do đó khi anh ấy nhìn thấy Bạch Du không có chút đau buồn nào, trái lại còn nắm tay Giang Lâm ở trước mặt mọi người, lại có thời gian để đến cửa hàng Hữu Nghị để mua đồ, ngay lập tức anh ấy bị nhóm lửa giận.

Bạch Gia Dương biết Bạch Du oán trách trong lòng nhưng anh ấy cảm thấy cha mẹ vẫn là cha mẹ, cho dù có sai thì bây giờ bà ta cũng đã qua đời, anh ấy cảm thấy nên xóa bỏ mọi chuyện. Thế nên anh ấy mới thất vọng và tức giận như vậy, thế nên mới không thể kiềm chế được mà nói những lời quá đáng với cô.

Anh ấy không ngờ sẽ tạo nên kết quả thế này.

Khi còn nhỏ, Bạch Du cũng trốn trong ngăn tủ nhưng khi đó cơ thể cô nhỏ nhắn, Bạch Gia Dương không cảm thấy kỳ lạ khi cô trốn trong ngăn tủ, thế nên anh ấy luôn không coi đó là vấn đề.

Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy Bạch Du tay chân vặn vẹo trốn trong ngăn tủ, lông tơ cả người anh ấy nổi lên.

Một tiếng “bốp” vang lên, anh ấy tự cho mình một bạt tay.

Chẳng qua là vào lúc này không có ai quan tâm tới anh ấy cả, Giang Lâm ngồi xuống, anh dịu dàng chuyển Bạch Du ra khỏi ngăn tủ.

Trong suốt quá trình này, lông mi của Bạch Du chỉ run rẩy vài cái, chứ không tỉnh lại.

Chú Vương lo lắng nói: “E rằng Du Du đã ngất rồi, phải mau chóng đưa con bé đến bệnh viện, chú sẽ đi lái xe ra ngay.”

Nói xong ông ấy xoay người chạy vội xuống lầu.

Ngăn tủ quá nhỏ, Giang Lâm sợ làm cô đau nên mất rất nhiều công sức mới đưa cô ra khỏi ngăn tủ một cách nguyên vẹn.

Anh như nhặt được vật quý báu.

Giang Lâm ôm chặt Bạch Du trong lòng, sau đó đứng lên, ôm Bạch Du chạy vội xuống dưới lầu.

Bạch Gia Dương thấy anh ôm Bạch Du ra ngoài, ngay sau đó anh ấy vội bò dậy khỏi mặt đất, theo sau Giang Lâm chạy ra ngoài.

Bảo mẫu mới tới họ Lâm, mọi người gọi cô ấy là chị Lâm.

 

Vừa nãy cô ấy cũng giúp tìm kiếm Bạch Du, lúc này khi nhìn thấy Giang Lâm ôm Bạch Du đã ngất xỉu chạy xuống, cô ấy cũng sợ vô cùng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi có cần báo cho ông chủ biết không?”

Giang Lâm nhìn cô ấy một cái: “Tạm thời thì không cần, nhưng phiền chị thông báo cho người nhà họ Bạch tới bệnh viện nhân dân.”

Chị Lâm vội đáp được.

Giang Lâm nói xong thì ôm Bạch Du ngồi vào ghế sau.

Trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, Bạch Gia Dương mở cửa xe trước ra.

Giang Lâm nói bằng giọng lạnh lùng: “Cút xuống.”

Bạch Gia Dương: “Giang Lâm, em để anh đi theo đi, anh biết anh sai, anh muốn xin lỗi Du Du khi em ấy tỉnh lại.”

Anh ấy thực sự hối hận.

Bạch Gia Dương rất yêu thương cô em gái Du Du này, từ nhỏ tới lớn, anh ấy chưa bao giờ tức giận với cô, cũng chưa từng đánh chửi cô, khi mẹ anh ấy mua kẹo trái cây cho anh ấy, anh ấy còn lén cho Du Du.

Bạch Gia Dương không biết tại sao mình lại nói những lời như thế với Du Du, anh ấy thực sự bị ma quỷ xui khiến.

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh ấy muốn quay ngược trở lại để bóp c.h.ế.t bản thân!

Ánh mắt Giang Lâm lạnh thêm vài phần: “Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”

Đối diện với đôi mắt của Giang Lâm, trước mặt như có một luồng áp lực vô hình nhào tới.

Cuối cùng Bạch Gia Dương trơ mắt nhìn xe ô tô biến mất trước mặt mình.

Anh ấy suy sụp tinh thần đứng ngay tại chỗ, trái tim như bị đào một cái lỗ.

***

Trong bệnh viện nhân dân.

Sau khi bác sĩ Trịnh kiểm tra cho Bạch Du xong thì đưa ra một đáp án bất ngờ.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Gia Dương bị dọa sợ, cơ thể lùi về sau vài bước theo bản năng, không biết đụng trúng thứ gì, anh ấy ngồi sụp xuống đất.Anh ấy không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Mẹ đột ngột qua đời tạo nên đả kích quá lớn với Bạch Gia Dương, thậm chí anh ấy còn không kịp gặp mặt bà ta lần cuối, thế nên chuyện đó đã trở thành cái gai trong lòng anh ấy.Do đó khi anh ấy nhìn thấy Bạch Du không có chút đau buồn nào, trái lại còn nắm tay Giang Lâm ở trước mặt mọi người, lại có thời gian để đến cửa hàng Hữu Nghị để mua đồ, ngay lập tức anh ấy bị nhóm lửa giận.Bạch Gia Dương biết Bạch Du oán trách trong lòng nhưng anh ấy cảm thấy cha mẹ vẫn là cha mẹ, cho dù có sai thì bây giờ bà ta cũng đã qua đời, anh ấy cảm thấy nên xóa bỏ mọi chuyện. Thế nên anh ấy mới thất vọng và tức giận như vậy, thế nên mới không thể kiềm chế được mà nói những lời quá đáng với cô.Anh ấy không ngờ sẽ tạo nên kết quả thế này.Khi còn nhỏ, Bạch Du cũng trốn trong ngăn tủ nhưng khi đó cơ thể cô nhỏ nhắn, Bạch Gia Dương không cảm thấy kỳ lạ khi cô trốn trong ngăn tủ, thế nên anh ấy luôn không coi đó là vấn đề.Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy Bạch Du tay chân vặn vẹo trốn trong ngăn tủ, lông tơ cả người anh ấy nổi lên.Một tiếng “bốp” vang lên, anh ấy tự cho mình một bạt tay.Chẳng qua là vào lúc này không có ai quan tâm tới anh ấy cả, Giang Lâm ngồi xuống, anh dịu dàng chuyển Bạch Du ra khỏi ngăn tủ.Trong suốt quá trình này, lông mi của Bạch Du chỉ run rẩy vài cái, chứ không tỉnh lại.Chú Vương lo lắng nói: “E rằng Du Du đã ngất rồi, phải mau chóng đưa con bé đến bệnh viện, chú sẽ đi lái xe ra ngay.”Nói xong ông ấy xoay người chạy vội xuống lầu.Ngăn tủ quá nhỏ, Giang Lâm sợ làm cô đau nên mất rất nhiều công sức mới đưa cô ra khỏi ngăn tủ một cách nguyên vẹn.Anh như nhặt được vật quý báu.Giang Lâm ôm chặt Bạch Du trong lòng, sau đó đứng lên, ôm Bạch Du chạy vội xuống dưới lầu.Bạch Gia Dương thấy anh ôm Bạch Du ra ngoài, ngay sau đó anh ấy vội bò dậy khỏi mặt đất, theo sau Giang Lâm chạy ra ngoài.Bảo mẫu mới tới họ Lâm, mọi người gọi cô ấy là chị Lâm. Vừa nãy cô ấy cũng giúp tìm kiếm Bạch Du, lúc này khi nhìn thấy Giang Lâm ôm Bạch Du đã ngất xỉu chạy xuống, cô ấy cũng sợ vô cùng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi có cần báo cho ông chủ biết không?”Giang Lâm nhìn cô ấy một cái: “Tạm thời thì không cần, nhưng phiền chị thông báo cho người nhà họ Bạch tới bệnh viện nhân dân.”Chị Lâm vội đáp được.Giang Lâm nói xong thì ôm Bạch Du ngồi vào ghế sau.Trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, Bạch Gia Dương mở cửa xe trước ra.Giang Lâm nói bằng giọng lạnh lùng: “Cút xuống.”Bạch Gia Dương: “Giang Lâm, em để anh đi theo đi, anh biết anh sai, anh muốn xin lỗi Du Du khi em ấy tỉnh lại.”Anh ấy thực sự hối hận.Bạch Gia Dương rất yêu thương cô em gái Du Du này, từ nhỏ tới lớn, anh ấy chưa bao giờ tức giận với cô, cũng chưa từng đánh chửi cô, khi mẹ anh ấy mua kẹo trái cây cho anh ấy, anh ấy còn lén cho Du Du.Bạch Gia Dương không biết tại sao mình lại nói những lời như thế với Du Du, anh ấy thực sự bị ma quỷ xui khiến.Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh ấy muốn quay ngược trở lại để bóp c.h.ế.t bản thân!Ánh mắt Giang Lâm lạnh thêm vài phần: “Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”Đối diện với đôi mắt của Giang Lâm, trước mặt như có một luồng áp lực vô hình nhào tới.Cuối cùng Bạch Gia Dương trơ mắt nhìn xe ô tô biến mất trước mặt mình.Anh ấy suy sụp tinh thần đứng ngay tại chỗ, trái tim như bị đào một cái lỗ.***Trong bệnh viện nhân dân.Sau khi bác sĩ Trịnh kiểm tra cho Bạch Du xong thì đưa ra một đáp án bất ngờ.

Chương 322: Chương 322