Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 329: Chương 329

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đôi mắt của bà Bạch hơi đỏ.Lúc này, Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương mới mang mấy món đặc sản đã chuẩn bị sẵn đi từ nhà đến, Từ Ánh Chi đi theo đằng sau.Ba người đều tay xách nách mang.Kể từ khi Từ Ánh Chi bị chọc tức bỏ đi thì vẫn luôn lo lắng không yên: "Du Du, chị và mẹ đã chuẩn bị cho em chút đặc sản thủ đô. Đến đảo Quỳnh Châu rồi, nếu em muốn ăn thì cũng có cái mà ăn."Bạch Du cảm kích nói: "Cảm ơn chị Ánh Chi.''"Em khách sáo với chị làm gì."Từ Ánh Chi thấy Bạch Gia Dương đứng một bên với vẻ mặt tội nghiệp thì có lòng nói giúp anh ấy hai câu nhưng Bạch Du hoàn toàn không cho cơ hội.Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương khiêng đồ mang đến lên tàu hỏa, nếu không nhờ quan hệ của Giang Lâm, để nhân viên phục vụ cất đồ vào trong một căn phòng riêng thì không có chỗ nào mà để được cái giường nằm nhỏ kia."Du Du, cha không phải là một người cha tốt, khiến con phải chịu nhiều uất ức như vậy… Là cha có lỗi với con."Ông còn chưa kịp bù đắp cho con gái thì cô đã muốn đến đảo Quỳnh Châu, Bạch Phi Bằng vô cùng không nỡ.Bạch Du: "Cha, cha nhớ giữ gìn sức khỏe, còn phải nhắc bà nội uống thuốc đúng giờ. Còn cả Niệm Niệm nữa, nếu bà nội không chăm sóc được thì cứ nói với con, con có thể đưa con bé đến đảo Quỳnh Châu."Dù sao bà nội cũng lớn tuổi, chăm sóc một đứa trẻ nhỏ như vậy rất tốn tinh thần và thể lực.Cả nhà đã nói chuyện với nhau hết, chỉ còn lại Bạch Gia Dương.Bạch Gia Dương cúi thấp đầu, trông ủ rũ như chó mất chủ. Bạch Phi Bằng cũng tức con trai cả chẳng nói chẳng rằng, nhưng con trai thứ đã không còn nữa, bây giờ ông ấy cũng chỉ còn hai anh em này thôi nên người làm cha như ông tất nhiên muốn hai đứa con hòa thuậnNghĩ vậy, ông lựa lời nói: "Sau khi con đến đảo Quỳnh Châu thì cha sẽ đến Hà Nam nghe nóng tin tức về anh hai con, chỉ là... Chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Cha cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Bây giờ nhà mình chỉ còn hai anh em con, hơn nữa anh con đã biết lỗi rồi, trên đường đến đây nó cứ nói muốn xin lỗi con suốt. Con… có thể tha thứ cho nó không?"Bạch Gia Dương vội vàng nói: "Du Du, anh cả xin lỗi em, anh không nên nói mấy lời đó. Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh cả thì muốn mắng anh thế nào cũng được."Bạch Du không nói gì.Bạch Phi Bằng: "Ba biết con vẫn còn giận, nhưng lần này con đến đảo Quỳnh Châu, sau này một năm cũng chẳng về được một lần. Cha với bà nội thấy hai đứa trở mặt thành thù cũng khó chịu lắm. Con xem như vì cha, vì bà con đi, tha thứ cho anh cả con lần này được không?"Vừa nói xong, Bạch Phi Bằng đã bị bà Bạch vỗ mạnh vào lưng: "Con là cái thá gì mà đại diện cho mẹ! Mẹ con khó chịu thật nhưng không cần Tiểu Du vì bà già này mà nhẫn nhục chịu đựng, con bé thích tha thứ thì tha thứ, nếu không thích thì bà già này nhất định sẽ không ép buộc nó. Con đừng có nói bậy!"TBCKhó chịu là chuyện của bà, nhưng bà không thể vì mình mà khiến Tiểu Du khó chịu.Dùng danh nghĩa yêu thương để làm khó người khác còn lưu manh hơn cả cướp bóc!Bạch Du cay mũi, ôm lấy bà nội nói: "Bà nội, bà là người hiểu cháu nhất trên đời này, cũng là người cháu yêu thương nhất, bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi."Trái tim bà Bạch mềm nhũn: "Bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Bà còn phải đợi sau này được bế cháu mà."Bạch Du lau nước mắt bên khóe mắt, đứng thẳng lưng nhìn về phía cha và Bạch Gia Dương: "Em có thể tha thứ cho anh, sau này cũng coi anh là anh cả..."Nghe vậy, Bạch Gia Dương rất vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nghe Bạch Du nói tiếp:"Nhưng cũng chỉ là anh cả."Anh cả coi cô là một người thân bình thường, vậy thì cô cũng coi anh ấy là người thân bình thường.

Đôi mắt của bà Bạch hơi đỏ.

Lúc này, Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương mới mang mấy món đặc sản đã chuẩn bị sẵn đi từ nhà đến, Từ Ánh Chi đi theo đằng sau.

Ba người đều tay xách nách mang.

Kể từ khi Từ Ánh Chi bị chọc tức bỏ đi thì vẫn luôn lo lắng không yên: "Du Du, chị và mẹ đã chuẩn bị cho em chút đặc sản thủ đô. Đến đảo Quỳnh Châu rồi, nếu em muốn ăn thì cũng có cái mà ăn."

Bạch Du cảm kích nói: "Cảm ơn chị Ánh Chi.''

"Em khách sáo với chị làm gì."

Từ Ánh Chi thấy Bạch Gia Dương đứng một bên với vẻ mặt tội nghiệp thì có lòng nói giúp anh ấy hai câu nhưng Bạch Du hoàn toàn không cho cơ hội.

Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương khiêng đồ mang đến lên tàu hỏa, nếu không nhờ quan hệ của Giang Lâm, để nhân viên phục vụ cất đồ vào trong một căn phòng riêng thì không có chỗ nào mà để được cái giường nằm nhỏ kia.

"Du Du, cha không phải là một người cha tốt, khiến con phải chịu nhiều uất ức như vậy… Là cha có lỗi với con."

Ông còn chưa kịp bù đắp cho con gái thì cô đã muốn đến đảo Quỳnh Châu, Bạch Phi Bằng vô cùng không nỡ.

Bạch Du: "Cha, cha nhớ giữ gìn sức khỏe, còn phải nhắc bà nội uống thuốc đúng giờ. Còn cả Niệm Niệm nữa, nếu bà nội không chăm sóc được thì cứ nói với con, con có thể đưa con bé đến đảo Quỳnh Châu."

Dù sao bà nội cũng lớn tuổi, chăm sóc một đứa trẻ nhỏ như vậy rất tốn tinh thần và thể lực.

Cả nhà đã nói chuyện với nhau hết, chỉ còn lại Bạch Gia Dương.

Bạch Gia Dương cúi thấp đầu, trông ủ rũ như chó mất chủ.

 

Bạch Phi Bằng cũng tức con trai cả chẳng nói chẳng rằng, nhưng con trai thứ đã không còn nữa, bây giờ ông ấy cũng chỉ còn hai anh em này thôi nên người làm cha như ông tất nhiên muốn hai đứa con hòa thuận

Nghĩ vậy, ông lựa lời nói: "Sau khi con đến đảo Quỳnh Châu thì cha sẽ đến Hà Nam nghe nóng tin tức về anh hai con, chỉ là... Chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Cha cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Bây giờ nhà mình chỉ còn hai anh em con, hơn nữa anh con đã biết lỗi rồi, trên đường đến đây nó cứ nói muốn xin lỗi con suốt. Con… có thể tha thứ cho nó không?"

Bạch Gia Dương vội vàng nói: "Du Du, anh cả xin lỗi em, anh không nên nói mấy lời đó. Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh cả thì muốn mắng anh thế nào cũng được."

Bạch Du không nói gì.

Bạch Phi Bằng: "Ba biết con vẫn còn giận, nhưng lần này con đến đảo Quỳnh Châu, sau này một năm cũng chẳng về được một lần. Cha với bà nội thấy hai đứa trở mặt thành thù cũng khó chịu lắm. Con xem như vì cha, vì bà con đi, tha thứ cho anh cả con lần này được không?"

Vừa nói xong, Bạch Phi Bằng đã bị bà Bạch vỗ mạnh vào lưng: "Con là cái thá gì mà đại diện cho mẹ! Mẹ con khó chịu thật nhưng không cần Tiểu Du vì bà già này mà nhẫn nhục chịu đựng, con bé thích tha thứ thì tha thứ, nếu không thích thì bà già này nhất định sẽ không ép buộc nó. Con đừng có nói bậy!"

TBC

Khó chịu là chuyện của bà, nhưng bà không thể vì mình mà khiến Tiểu Du khó chịu.

Dùng danh nghĩa yêu thương để làm khó người khác còn lưu manh hơn cả cướp bóc!

Bạch Du cay mũi, ôm lấy bà nội nói: "Bà nội, bà là người hiểu cháu nhất trên đời này, cũng là người cháu yêu thương nhất, bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi."

Trái tim bà Bạch mềm nhũn: "Bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Bà còn phải đợi sau này được bế cháu mà."

Bạch Du lau nước mắt bên khóe mắt, đứng thẳng lưng nhìn về phía cha và Bạch Gia Dương: "Em có thể tha thứ cho anh, sau này cũng coi anh là anh cả..."

Nghe vậy, Bạch Gia Dương rất vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nghe Bạch Du nói tiếp:

"Nhưng cũng chỉ là anh cả."

Anh cả coi cô là một người thân bình thường, vậy thì cô cũng coi anh ấy là người thân bình thường.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đôi mắt của bà Bạch hơi đỏ.Lúc này, Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương mới mang mấy món đặc sản đã chuẩn bị sẵn đi từ nhà đến, Từ Ánh Chi đi theo đằng sau.Ba người đều tay xách nách mang.Kể từ khi Từ Ánh Chi bị chọc tức bỏ đi thì vẫn luôn lo lắng không yên: "Du Du, chị và mẹ đã chuẩn bị cho em chút đặc sản thủ đô. Đến đảo Quỳnh Châu rồi, nếu em muốn ăn thì cũng có cái mà ăn."Bạch Du cảm kích nói: "Cảm ơn chị Ánh Chi.''"Em khách sáo với chị làm gì."Từ Ánh Chi thấy Bạch Gia Dương đứng một bên với vẻ mặt tội nghiệp thì có lòng nói giúp anh ấy hai câu nhưng Bạch Du hoàn toàn không cho cơ hội.Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương khiêng đồ mang đến lên tàu hỏa, nếu không nhờ quan hệ của Giang Lâm, để nhân viên phục vụ cất đồ vào trong một căn phòng riêng thì không có chỗ nào mà để được cái giường nằm nhỏ kia."Du Du, cha không phải là một người cha tốt, khiến con phải chịu nhiều uất ức như vậy… Là cha có lỗi với con."Ông còn chưa kịp bù đắp cho con gái thì cô đã muốn đến đảo Quỳnh Châu, Bạch Phi Bằng vô cùng không nỡ.Bạch Du: "Cha, cha nhớ giữ gìn sức khỏe, còn phải nhắc bà nội uống thuốc đúng giờ. Còn cả Niệm Niệm nữa, nếu bà nội không chăm sóc được thì cứ nói với con, con có thể đưa con bé đến đảo Quỳnh Châu."Dù sao bà nội cũng lớn tuổi, chăm sóc một đứa trẻ nhỏ như vậy rất tốn tinh thần và thể lực.Cả nhà đã nói chuyện với nhau hết, chỉ còn lại Bạch Gia Dương.Bạch Gia Dương cúi thấp đầu, trông ủ rũ như chó mất chủ. Bạch Phi Bằng cũng tức con trai cả chẳng nói chẳng rằng, nhưng con trai thứ đã không còn nữa, bây giờ ông ấy cũng chỉ còn hai anh em này thôi nên người làm cha như ông tất nhiên muốn hai đứa con hòa thuậnNghĩ vậy, ông lựa lời nói: "Sau khi con đến đảo Quỳnh Châu thì cha sẽ đến Hà Nam nghe nóng tin tức về anh hai con, chỉ là... Chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Cha cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Bây giờ nhà mình chỉ còn hai anh em con, hơn nữa anh con đã biết lỗi rồi, trên đường đến đây nó cứ nói muốn xin lỗi con suốt. Con… có thể tha thứ cho nó không?"Bạch Gia Dương vội vàng nói: "Du Du, anh cả xin lỗi em, anh không nên nói mấy lời đó. Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh cả thì muốn mắng anh thế nào cũng được."Bạch Du không nói gì.Bạch Phi Bằng: "Ba biết con vẫn còn giận, nhưng lần này con đến đảo Quỳnh Châu, sau này một năm cũng chẳng về được một lần. Cha với bà nội thấy hai đứa trở mặt thành thù cũng khó chịu lắm. Con xem như vì cha, vì bà con đi, tha thứ cho anh cả con lần này được không?"Vừa nói xong, Bạch Phi Bằng đã bị bà Bạch vỗ mạnh vào lưng: "Con là cái thá gì mà đại diện cho mẹ! Mẹ con khó chịu thật nhưng không cần Tiểu Du vì bà già này mà nhẫn nhục chịu đựng, con bé thích tha thứ thì tha thứ, nếu không thích thì bà già này nhất định sẽ không ép buộc nó. Con đừng có nói bậy!"TBCKhó chịu là chuyện của bà, nhưng bà không thể vì mình mà khiến Tiểu Du khó chịu.Dùng danh nghĩa yêu thương để làm khó người khác còn lưu manh hơn cả cướp bóc!Bạch Du cay mũi, ôm lấy bà nội nói: "Bà nội, bà là người hiểu cháu nhất trên đời này, cũng là người cháu yêu thương nhất, bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi."Trái tim bà Bạch mềm nhũn: "Bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Bà còn phải đợi sau này được bế cháu mà."Bạch Du lau nước mắt bên khóe mắt, đứng thẳng lưng nhìn về phía cha và Bạch Gia Dương: "Em có thể tha thứ cho anh, sau này cũng coi anh là anh cả..."Nghe vậy, Bạch Gia Dương rất vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nghe Bạch Du nói tiếp:"Nhưng cũng chỉ là anh cả."Anh cả coi cô là một người thân bình thường, vậy thì cô cũng coi anh ấy là người thân bình thường.

Chương 329: Chương 329