Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 336: Chương 336

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Ông Giang đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân yếu ớt, mọi người trong phòng đều lo lắng không yên.Giang Khải cũng giả vờ rất lo lắng, nhưng trong lòng lại kích động như điên.Tốt quá rồi!Không ngờ anh ta chỉ tiện tay viết thôi mà quỹ đạo của thế giới này lại thay đổi theo ý muốn của anh ta.Lát nữa quay về, anh ta nhất định phải viết là Bạch Du quỳ xuống trước mặt cầu xin anh ta quay đầu. Lúc đấy anh ta phải giẫm nát lòng tự trọng của cô dưới chân, sau đó biến cô thành nô lệ tình dục. Thế thì mới giải được mối hận trong lòng anh ta.Mà cũng không vội, bây giờ anh ta cần phải tiếp nhận mối quan hệ và tài sản của nhà họ Giang đã.Nghĩ đến đây, anh ta sửa sang lại quần áo, đầu tóc, chuẩn bị dùng phong thái hoàn mỹ nhất để nghênh đón một đỉnh cao mới.Bởi vì bác sĩ không cho người khác đi vào phòng bệnh nên mọi người đều tụ tập ở cửa ra vào.Hơn nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra.Chú Vương đi từ bên trong ra, ánh mắt lướt qua mọi người bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên người trên người Giang Khải: "Ông chủ có lời muốn nói với cậu."Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Khải.Nhịp tim Giang Khải nhanh như sấm, bởi vì quá hưng phấn nên lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, nhưng anh ta vẫn cố gắng bình tĩnh, hỏi: "Không biết ông nội cho tôi cái gì?"Chú Vương thò tay vào túi rồi lấy một tấm vé ra, đưa cho anh ta: "Ông chủ bảo cậu lập tức cút đi Tây Bắc, đây là vé tàu đến Tây Bắc, mười rưỡi tối nay sẽ khởi hành."Giang Khải: "?"Sấm sét giữa trời quang!Sét đánh ngang tai!Cú sốc như trời giáng!Giang Khải sững người, nhìn chú Vương với vẻ mặt không thể tin nổi. Còn mối quan hệ và tài sản đâu?**Còn một ngày nữa là đến thành phố Quảng.Trong ba ngày qua, Ôn Tĩnh Uyển chung sống rất hòa thuận với bọn họ.Lâm Hướng Tuyết đã nghe lọt lời nói của cô nên vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với Ôn Tĩnh Uyển, sẽ chia sẻ đồ ăn ngon nhưng không kể chuyện của mình hoặc người nhà mình nữa.Bạch Du và Giang Lâm thì lại càng xa cách.Cho đến một buổi chiều nọ.Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cùng đi nhà vệ sinh.TBCNhà vệ sinh trên tàu hỏa không nằm trên hành lang chỗ bọn họ mà phải chen qua mấy dãy khác để sang bên kia.Đoạn đường này đúng chẳng khác gì phải trảm ngàn quan vạn tướng, mùi mồ hôi, mùi thối, mùi hôi chân tràn ngập trong khoang tàu. Bạch Du vừa đi vừa cố chịu đựng.Đến nhà vệ sinh thì thử thách mới bắt đầu, thiết bị vệ sinh ở thời này cực kỳ kém cỏi, trên tàu hỏa có nhiều người như vậy, chẳng cần nghĩ cũng biết nhà vệ sinh phải bẩn đến mức nào. Còn nữa, nhà vệ sinh trên tàu xanh thời này đều được thiết kế thành hàng, nói đơn giản là đi đại tiện hay tiểu tiện thì đều được xả theo một đường.Nghe có vẻ ghê tởm nhưng vẫn thiết kế khuất mắt người khác, không nhìn thấy thì vẫn còn chịu được. Mà thứ khiến người ta không thể chấp nhận nổi là vừa có gió thổi, đã thế mùi hương đó lại quanh quẩn mãi không hết. Ai ngửi thấy chắc muốn nôn hết đồ ăn từ ba ngày trước ra mất.Bạch Du đi vệ sinh trước rồi đi ra một chỗ xa hơn chờ Lâm Hướng Tuyết.Vừa đứng một lát đã có một đứa trẻ không biết chạy đến từ đâu, ôm chặt lấy đùi Bạch Du gọi: "Mẹ!"Bạch Du cúi đầu xuống, bắt gặp một đôi mắt to tròn ngập nước, buộc tóc hai chỏm: "Bé con, chị không phải mẹ em, em bị lạc mẹ à?"Cô bé nhìn kỹ gương mặt Bạch Du rồi mới phát hiện đã nhận nhầm người, thế là lập tức òa khóc lên: "Mẹ, Miên Miên không tìm thấy mẹ!"Bạch Du nhìn xung quanh, hô to: "Đây là con nhà ai vậy, có ai quen cô bé này không?"Hỏi vài tiếng cũng không có ai đáp, xem ra người nhà của cô bé này không ở trong toa này.

Ông Giang đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân yếu ớt, mọi người trong phòng đều lo lắng không yên.

Giang Khải cũng giả vờ rất lo lắng, nhưng trong lòng lại kích động như điên.

Tốt quá rồi!

Không ngờ anh ta chỉ tiện tay viết thôi mà quỹ đạo của thế giới này lại thay đổi theo ý muốn của anh ta.

Lát nữa quay về, anh ta nhất định phải viết là Bạch Du quỳ xuống trước mặt cầu xin anh ta quay đầu. Lúc đấy anh ta phải giẫm nát lòng tự trọng của cô dưới chân, sau đó biến cô thành nô lệ tình dục. Thế thì mới giải được mối hận trong lòng anh ta.

Mà cũng không vội, bây giờ anh ta cần phải tiếp nhận mối quan hệ và tài sản của nhà họ Giang đã.

Nghĩ đến đây, anh ta sửa sang lại quần áo, đầu tóc, chuẩn bị dùng phong thái hoàn mỹ nhất để nghênh đón một đỉnh cao mới.

Bởi vì bác sĩ không cho người khác đi vào phòng bệnh nên mọi người đều tụ tập ở cửa ra vào.

Hơn nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra.

Chú Vương đi từ bên trong ra, ánh mắt lướt qua mọi người bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên người trên người Giang Khải: "Ông chủ có lời muốn nói với cậu."

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Khải.

Nhịp tim Giang Khải nhanh như sấm, bởi vì quá hưng phấn nên lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, nhưng anh ta vẫn cố gắng bình tĩnh, hỏi: "Không biết ông nội cho tôi cái gì?"

Chú Vương thò tay vào túi rồi lấy một tấm vé ra, đưa cho anh ta: "Ông chủ bảo cậu lập tức cút đi Tây Bắc, đây là vé tàu đến Tây Bắc, mười rưỡi tối nay sẽ khởi hành."

Giang Khải: "?"

Sấm sét giữa trời quang!

Sét đánh ngang tai!

Cú sốc như trời giáng!

Giang Khải sững người, nhìn chú Vương với vẻ mặt không thể tin nổi.

 

Còn mối quan hệ và tài sản đâu?

**

Còn một ngày nữa là đến thành phố Quảng.

Trong ba ngày qua, Ôn Tĩnh Uyển chung sống rất hòa thuận với bọn họ.

Lâm Hướng Tuyết đã nghe lọt lời nói của cô nên vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với Ôn Tĩnh Uyển, sẽ chia sẻ đồ ăn ngon nhưng không kể chuyện của mình hoặc người nhà mình nữa.

Bạch Du và Giang Lâm thì lại càng xa cách.

Cho đến một buổi chiều nọ.

Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cùng đi nhà vệ sinh.

TBC

Nhà vệ sinh trên tàu hỏa không nằm trên hành lang chỗ bọn họ mà phải chen qua mấy dãy khác để sang bên kia.

Đoạn đường này đúng chẳng khác gì phải trảm ngàn quan vạn tướng, mùi mồ hôi, mùi thối, mùi hôi chân tràn ngập trong khoang tàu. Bạch Du vừa đi vừa cố chịu đựng.

Đến nhà vệ sinh thì thử thách mới bắt đầu, thiết bị vệ sinh ở thời này cực kỳ kém cỏi, trên tàu hỏa có nhiều người như vậy, chẳng cần nghĩ cũng biết nhà vệ sinh phải bẩn đến mức nào. Còn nữa, nhà vệ sinh trên tàu xanh thời này đều được thiết kế thành hàng, nói đơn giản là đi đại tiện hay tiểu tiện thì đều được xả theo một đường.

Nghe có vẻ ghê tởm nhưng vẫn thiết kế khuất mắt người khác, không nhìn thấy thì vẫn còn chịu được. Mà thứ khiến người ta không thể chấp nhận nổi là vừa có gió thổi, đã thế mùi hương đó lại quanh quẩn mãi không hết. Ai ngửi thấy chắc muốn nôn hết đồ ăn từ ba ngày trước ra mất.

Bạch Du đi vệ sinh trước rồi đi ra một chỗ xa hơn chờ Lâm Hướng Tuyết.

Vừa đứng một lát đã có một đứa trẻ không biết chạy đến từ đâu, ôm chặt lấy đùi Bạch Du gọi: "Mẹ!"

Bạch Du cúi đầu xuống, bắt gặp một đôi mắt to tròn ngập nước, buộc tóc hai chỏm: "Bé con, chị không phải mẹ em, em bị lạc mẹ à?"

Cô bé nhìn kỹ gương mặt Bạch Du rồi mới phát hiện đã nhận nhầm người, thế là lập tức òa khóc lên: "Mẹ, Miên Miên không tìm thấy mẹ!"

Bạch Du nhìn xung quanh, hô to: "Đây là con nhà ai vậy, có ai quen cô bé này không?"

Hỏi vài tiếng cũng không có ai đáp, xem ra người nhà của cô bé này không ở trong toa này.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Ông Giang đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân yếu ớt, mọi người trong phòng đều lo lắng không yên.Giang Khải cũng giả vờ rất lo lắng, nhưng trong lòng lại kích động như điên.Tốt quá rồi!Không ngờ anh ta chỉ tiện tay viết thôi mà quỹ đạo của thế giới này lại thay đổi theo ý muốn của anh ta.Lát nữa quay về, anh ta nhất định phải viết là Bạch Du quỳ xuống trước mặt cầu xin anh ta quay đầu. Lúc đấy anh ta phải giẫm nát lòng tự trọng của cô dưới chân, sau đó biến cô thành nô lệ tình dục. Thế thì mới giải được mối hận trong lòng anh ta.Mà cũng không vội, bây giờ anh ta cần phải tiếp nhận mối quan hệ và tài sản của nhà họ Giang đã.Nghĩ đến đây, anh ta sửa sang lại quần áo, đầu tóc, chuẩn bị dùng phong thái hoàn mỹ nhất để nghênh đón một đỉnh cao mới.Bởi vì bác sĩ không cho người khác đi vào phòng bệnh nên mọi người đều tụ tập ở cửa ra vào.Hơn nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra.Chú Vương đi từ bên trong ra, ánh mắt lướt qua mọi người bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên người trên người Giang Khải: "Ông chủ có lời muốn nói với cậu."Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Khải.Nhịp tim Giang Khải nhanh như sấm, bởi vì quá hưng phấn nên lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, nhưng anh ta vẫn cố gắng bình tĩnh, hỏi: "Không biết ông nội cho tôi cái gì?"Chú Vương thò tay vào túi rồi lấy một tấm vé ra, đưa cho anh ta: "Ông chủ bảo cậu lập tức cút đi Tây Bắc, đây là vé tàu đến Tây Bắc, mười rưỡi tối nay sẽ khởi hành."Giang Khải: "?"Sấm sét giữa trời quang!Sét đánh ngang tai!Cú sốc như trời giáng!Giang Khải sững người, nhìn chú Vương với vẻ mặt không thể tin nổi. Còn mối quan hệ và tài sản đâu?**Còn một ngày nữa là đến thành phố Quảng.Trong ba ngày qua, Ôn Tĩnh Uyển chung sống rất hòa thuận với bọn họ.Lâm Hướng Tuyết đã nghe lọt lời nói của cô nên vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với Ôn Tĩnh Uyển, sẽ chia sẻ đồ ăn ngon nhưng không kể chuyện của mình hoặc người nhà mình nữa.Bạch Du và Giang Lâm thì lại càng xa cách.Cho đến một buổi chiều nọ.Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cùng đi nhà vệ sinh.TBCNhà vệ sinh trên tàu hỏa không nằm trên hành lang chỗ bọn họ mà phải chen qua mấy dãy khác để sang bên kia.Đoạn đường này đúng chẳng khác gì phải trảm ngàn quan vạn tướng, mùi mồ hôi, mùi thối, mùi hôi chân tràn ngập trong khoang tàu. Bạch Du vừa đi vừa cố chịu đựng.Đến nhà vệ sinh thì thử thách mới bắt đầu, thiết bị vệ sinh ở thời này cực kỳ kém cỏi, trên tàu hỏa có nhiều người như vậy, chẳng cần nghĩ cũng biết nhà vệ sinh phải bẩn đến mức nào. Còn nữa, nhà vệ sinh trên tàu xanh thời này đều được thiết kế thành hàng, nói đơn giản là đi đại tiện hay tiểu tiện thì đều được xả theo một đường.Nghe có vẻ ghê tởm nhưng vẫn thiết kế khuất mắt người khác, không nhìn thấy thì vẫn còn chịu được. Mà thứ khiến người ta không thể chấp nhận nổi là vừa có gió thổi, đã thế mùi hương đó lại quanh quẩn mãi không hết. Ai ngửi thấy chắc muốn nôn hết đồ ăn từ ba ngày trước ra mất.Bạch Du đi vệ sinh trước rồi đi ra một chỗ xa hơn chờ Lâm Hướng Tuyết.Vừa đứng một lát đã có một đứa trẻ không biết chạy đến từ đâu, ôm chặt lấy đùi Bạch Du gọi: "Mẹ!"Bạch Du cúi đầu xuống, bắt gặp một đôi mắt to tròn ngập nước, buộc tóc hai chỏm: "Bé con, chị không phải mẹ em, em bị lạc mẹ à?"Cô bé nhìn kỹ gương mặt Bạch Du rồi mới phát hiện đã nhận nhầm người, thế là lập tức òa khóc lên: "Mẹ, Miên Miên không tìm thấy mẹ!"Bạch Du nhìn xung quanh, hô to: "Đây là con nhà ai vậy, có ai quen cô bé này không?"Hỏi vài tiếng cũng không có ai đáp, xem ra người nhà của cô bé này không ở trong toa này.

Chương 336: Chương 336