Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 352: Chương 352

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nghe kết quả này thì sửng sốt một chốc rồi thở dài: "Thật ra em đã đoán được ngay từ đầu rồi, đưa đến nông trường cũng tốt, ít ra sau này cô ta sẽ không thể ra ngoài gây chuyện nữa."Không biết có phải cô nghĩ nhiều không, cô luôn cảm thấy hai vụ án mạng này đều liên quan đến Tần Tâm Hủy.Mẹ cô là người ích kỷ nhưng bà ta đối xử rất tốt với người nhà họ Tần.Mấy năm gần đây, bà ta hết đưa đồ ăn thức uống rồi lại đưa tiền cho đứa em trai ruột Tần Ngạn Thành, còn bỏ tiền thuê người chăm sóc ông ta, cô không tin bà ta sẽ vì một chuyện nhỏ mà g.i.ế.c nhầm Tần Ngạn Thành.Cùng lý lẽ đó, cô cũng không tin người như mẹ cô sẽ tự sát.Nhưng cô không có chứng cứ.Thời đại này, phương tiện điều tra còn khá thô sơ, công cụ hỗ trợ phá án cũng rất hạn chế, càng không có những sản phẩm công nghệ cao như camera giám sát, vì vậy muốn kết tội Tần Tâm Hủy không phải dễ.Song cô tin là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, rồi sẽ có ngày Tần Tâm Hủy lộ ra sơ hở.Món ăn cuối cùng đã làm xong, chị Lôi bưng đồ ăn từ trong bếp ra, lớn giọng gọi mọi người rửa tay ăn cơm. Tiếng hò reo của đám nhỏ khiến khoảnh sân trở nên náo nhiệt hơn hẳn.Bạch Du và Giang Lâm cũng dừng cuộc trò chuyện.Lúc này, hoàng hôn phủ kín chân trời, nền trời hệt như có ai đổ cả lon nước cam lên, cái sân nhỏ nhuộm một màu đỏ cam rực rỡ.Bàn ăn được đặt trong đình, các món ăn đã được bưng lên, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn."Nào, chúc mừng Tiểu Giang và Tiểu Du có nhà mới, cạn ly!" "Cạn ly!"Mọi người nâng ly chúc mừng Bạch Du và Giang Lâm, đám nhỏ không được uống rượu, chúng dùng trà thay rượu rồi cũng nâng ly lên góp vui.Chị Lôi: "Lúc trước chị từng đến ngôi nhà này rồi, trông chẳng có gì đặc biệt, vậy mà bây giờ được Tiểu Du cải tạo lại thì thấy khác hẳn."Bạch Du: "Đợi em trồng thêm hoa và rau củ quả, lúc đó mới thực sự khác.Thời gian này mọi người vất vả rồi, em kính mọi người một ly."Giang Lâm và Tạ Húc Đông cùng một số người khác tranh thủ giờ nghỉ sơn xong tường, còn bếp, bồn cầu và ba cái lu nước lớn trong sân đều là chị Lôi dẫn cô đi mua.Về phương diện này, chị Lôi có nhiều kinh nghiệm hơn cô, lu nước mới mua vừa to vừa chắc chắn, chỉ cần giữ gìn cẩn thận thì có thể dùng được rất lâu.Cả Lâm Hướng Tuyết cũng giúp cô rất nhiều, cô ấy cùng cô quét sàn, dọn cỏ dại và rác trong sân, mỗi ngày đến cửa hàng bách hoá không biết bao nhiêu lần, hai chân sắp gầy đi rồi.Chị Lôi: "Khách sáo gì chứ, chúng ta có duyên làm hàng xóm, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.Chỉ là sau này chị đến nhà em phải đi xa hơn."Trước đây chỗ ở của Giang Lâm chỉ cách nhà chị Lôi vài bước chân, đứng trong nhà gọi một tiếng là có thể nghe thấy, bây giờ phải mất mười mấy phút đi bộ, quả thực xa hơn nhiều.Nhưng chồng chị Lôi là cố vấn Ngưu khó mà thăng chức trong thời gian ngắn, hơn nữa nhà của họ là một ngôi nhà hai tầng rất tốt, vậy nên họ không thể chuyển đến ngôi nhà trống đối diện nhà Bạch Du được.Nói đến ngôi nhà trống đối diện, ban đầu sau khi đoàn trưởng Uông nhường ngôi nhà này cho Giang Lâm thì định chọn ngôi nhà đối diện, nhưng ngôi nhà đó xây theo hướng tây, đến mùa hè sẽ rất nóng, vả lại hướng gió cũng bị nhà Giang Lâm chắn mất, vừa ẩm ướt vừa oi bức, cuối cùng ông ấy đành từ bỏ rồi chọn một ngôi nhà khác nhỏ hơn.Tuy có nhiều khuyết điểm nhưng đó là nhà hai tầng, có sân, diện tích lại khá lớn, chắc sẽ không để trống quá lâu, chỉ không biết ai sẽ chuyển đến.Bạch Du an ủi chị Lôi: "Không xa lắm đâu chị, sau này chị Lôi rảnh thì thường xuyên đến nhà em chơi nhé.Mọi người mau ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.""Khoan ăn đã, tôi có quà cho hai người đây." Tạ Húc Đông nói rồi đứng dậy: "Tôi mua một ít dừa."

Bạch Du nghe kết quả này thì sửng sốt một chốc rồi thở dài: "Thật ra em đã đoán được ngay từ đầu rồi, đưa đến nông trường cũng tốt, ít ra sau này cô ta sẽ không thể ra ngoài gây chuyện nữa."

Không biết có phải cô nghĩ nhiều không, cô luôn cảm thấy hai vụ án mạng này đều liên quan đến Tần Tâm Hủy.

Mẹ cô là người ích kỷ nhưng bà ta đối xử rất tốt với người nhà họ Tần.Mấy năm gần đây, bà ta hết đưa đồ ăn thức uống rồi lại đưa tiền cho đứa em trai ruột Tần Ngạn Thành, còn bỏ tiền thuê người chăm sóc ông ta, cô không tin bà ta sẽ vì một chuyện nhỏ mà g.i.ế.c nhầm Tần Ngạn Thành.

Cùng lý lẽ đó, cô cũng không tin người như mẹ cô sẽ tự sát.

Nhưng cô không có chứng cứ.

Thời đại này, phương tiện điều tra còn khá thô sơ, công cụ hỗ trợ phá án cũng rất hạn chế, càng không có những sản phẩm công nghệ cao như camera giám sát, vì vậy muốn kết tội Tần Tâm Hủy không phải dễ.

Song cô tin là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, rồi sẽ có ngày Tần Tâm Hủy lộ ra sơ hở.

Món ăn cuối cùng đã làm xong, chị Lôi bưng đồ ăn từ trong bếp ra, lớn giọng gọi mọi người rửa tay ăn cơm.

 

Tiếng hò reo của đám nhỏ khiến khoảnh sân trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Bạch Du và Giang Lâm cũng dừng cuộc trò chuyện.

Lúc này, hoàng hôn phủ kín chân trời, nền trời hệt như có ai đổ cả lon nước cam lên, cái sân nhỏ nhuộm một màu đỏ cam rực rỡ.

Bàn ăn được đặt trong đình, các món ăn đã được bưng lên, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn.

"Nào, chúc mừng Tiểu Giang và Tiểu Du có nhà mới, cạn ly!"

 

"Cạn ly!"

Mọi người nâng ly chúc mừng Bạch Du và Giang Lâm, đám nhỏ không được uống rượu, chúng dùng trà thay rượu rồi cũng nâng ly lên góp vui.

Chị Lôi: "Lúc trước chị từng đến ngôi nhà này rồi, trông chẳng có gì đặc biệt, vậy mà bây giờ được Tiểu Du cải tạo lại thì thấy khác hẳn."

Bạch Du: "Đợi em trồng thêm hoa và rau củ quả, lúc đó mới thực sự khác.Thời gian này mọi người vất vả rồi, em kính mọi người một ly."

Giang Lâm và Tạ Húc Đông cùng một số người khác tranh thủ giờ nghỉ sơn xong tường, còn bếp, bồn cầu và ba cái lu nước lớn trong sân đều là chị Lôi dẫn cô đi mua.

Về phương diện này, chị Lôi có nhiều kinh nghiệm hơn cô, lu nước mới mua vừa to vừa chắc chắn, chỉ cần giữ gìn cẩn thận thì có thể dùng được rất lâu.

Cả Lâm Hướng Tuyết cũng giúp cô rất nhiều, cô ấy cùng cô quét sàn, dọn cỏ dại và rác trong sân, mỗi ngày đến cửa hàng bách hoá không biết bao nhiêu lần, hai chân sắp gầy đi rồi.

Chị Lôi: "Khách sáo gì chứ, chúng ta có duyên làm hàng xóm, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.Chỉ là sau này chị đến nhà em phải đi xa hơn."

Trước đây chỗ ở của Giang Lâm chỉ cách nhà chị Lôi vài bước chân, đứng trong nhà gọi một tiếng là có thể nghe thấy, bây giờ phải mất mười mấy phút đi bộ, quả thực xa hơn nhiều.

Nhưng chồng chị Lôi là cố vấn Ngưu khó mà thăng chức trong thời gian ngắn, hơn nữa nhà của họ là một ngôi nhà hai tầng rất tốt, vậy nên họ không thể chuyển đến ngôi nhà trống đối diện nhà Bạch Du được.

Nói đến ngôi nhà trống đối diện, ban đầu sau khi đoàn trưởng Uông nhường ngôi nhà này cho Giang Lâm thì định chọn ngôi nhà đối diện, nhưng ngôi nhà đó xây theo hướng tây, đến mùa hè sẽ rất nóng, vả lại hướng gió cũng bị nhà Giang Lâm chắn mất, vừa ẩm ướt vừa oi bức, cuối cùng ông ấy đành từ bỏ rồi chọn một ngôi nhà khác nhỏ hơn.

Tuy có nhiều khuyết điểm nhưng đó là nhà hai tầng, có sân, diện tích lại khá lớn, chắc sẽ không để trống quá lâu, chỉ không biết ai sẽ chuyển đến.

Bạch Du an ủi chị Lôi: "Không xa lắm đâu chị, sau này chị Lôi rảnh thì thường xuyên đến nhà em chơi nhé.Mọi người mau ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói."

"Khoan ăn đã, tôi có quà cho hai người đây." Tạ Húc Đông nói rồi đứng dậy: "Tôi mua một ít dừa."

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nghe kết quả này thì sửng sốt một chốc rồi thở dài: "Thật ra em đã đoán được ngay từ đầu rồi, đưa đến nông trường cũng tốt, ít ra sau này cô ta sẽ không thể ra ngoài gây chuyện nữa."Không biết có phải cô nghĩ nhiều không, cô luôn cảm thấy hai vụ án mạng này đều liên quan đến Tần Tâm Hủy.Mẹ cô là người ích kỷ nhưng bà ta đối xử rất tốt với người nhà họ Tần.Mấy năm gần đây, bà ta hết đưa đồ ăn thức uống rồi lại đưa tiền cho đứa em trai ruột Tần Ngạn Thành, còn bỏ tiền thuê người chăm sóc ông ta, cô không tin bà ta sẽ vì một chuyện nhỏ mà g.i.ế.c nhầm Tần Ngạn Thành.Cùng lý lẽ đó, cô cũng không tin người như mẹ cô sẽ tự sát.Nhưng cô không có chứng cứ.Thời đại này, phương tiện điều tra còn khá thô sơ, công cụ hỗ trợ phá án cũng rất hạn chế, càng không có những sản phẩm công nghệ cao như camera giám sát, vì vậy muốn kết tội Tần Tâm Hủy không phải dễ.Song cô tin là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, rồi sẽ có ngày Tần Tâm Hủy lộ ra sơ hở.Món ăn cuối cùng đã làm xong, chị Lôi bưng đồ ăn từ trong bếp ra, lớn giọng gọi mọi người rửa tay ăn cơm. Tiếng hò reo của đám nhỏ khiến khoảnh sân trở nên náo nhiệt hơn hẳn.Bạch Du và Giang Lâm cũng dừng cuộc trò chuyện.Lúc này, hoàng hôn phủ kín chân trời, nền trời hệt như có ai đổ cả lon nước cam lên, cái sân nhỏ nhuộm một màu đỏ cam rực rỡ.Bàn ăn được đặt trong đình, các món ăn đã được bưng lên, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn."Nào, chúc mừng Tiểu Giang và Tiểu Du có nhà mới, cạn ly!" "Cạn ly!"Mọi người nâng ly chúc mừng Bạch Du và Giang Lâm, đám nhỏ không được uống rượu, chúng dùng trà thay rượu rồi cũng nâng ly lên góp vui.Chị Lôi: "Lúc trước chị từng đến ngôi nhà này rồi, trông chẳng có gì đặc biệt, vậy mà bây giờ được Tiểu Du cải tạo lại thì thấy khác hẳn."Bạch Du: "Đợi em trồng thêm hoa và rau củ quả, lúc đó mới thực sự khác.Thời gian này mọi người vất vả rồi, em kính mọi người một ly."Giang Lâm và Tạ Húc Đông cùng một số người khác tranh thủ giờ nghỉ sơn xong tường, còn bếp, bồn cầu và ba cái lu nước lớn trong sân đều là chị Lôi dẫn cô đi mua.Về phương diện này, chị Lôi có nhiều kinh nghiệm hơn cô, lu nước mới mua vừa to vừa chắc chắn, chỉ cần giữ gìn cẩn thận thì có thể dùng được rất lâu.Cả Lâm Hướng Tuyết cũng giúp cô rất nhiều, cô ấy cùng cô quét sàn, dọn cỏ dại và rác trong sân, mỗi ngày đến cửa hàng bách hoá không biết bao nhiêu lần, hai chân sắp gầy đi rồi.Chị Lôi: "Khách sáo gì chứ, chúng ta có duyên làm hàng xóm, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.Chỉ là sau này chị đến nhà em phải đi xa hơn."Trước đây chỗ ở của Giang Lâm chỉ cách nhà chị Lôi vài bước chân, đứng trong nhà gọi một tiếng là có thể nghe thấy, bây giờ phải mất mười mấy phút đi bộ, quả thực xa hơn nhiều.Nhưng chồng chị Lôi là cố vấn Ngưu khó mà thăng chức trong thời gian ngắn, hơn nữa nhà của họ là một ngôi nhà hai tầng rất tốt, vậy nên họ không thể chuyển đến ngôi nhà trống đối diện nhà Bạch Du được.Nói đến ngôi nhà trống đối diện, ban đầu sau khi đoàn trưởng Uông nhường ngôi nhà này cho Giang Lâm thì định chọn ngôi nhà đối diện, nhưng ngôi nhà đó xây theo hướng tây, đến mùa hè sẽ rất nóng, vả lại hướng gió cũng bị nhà Giang Lâm chắn mất, vừa ẩm ướt vừa oi bức, cuối cùng ông ấy đành từ bỏ rồi chọn một ngôi nhà khác nhỏ hơn.Tuy có nhiều khuyết điểm nhưng đó là nhà hai tầng, có sân, diện tích lại khá lớn, chắc sẽ không để trống quá lâu, chỉ không biết ai sẽ chuyển đến.Bạch Du an ủi chị Lôi: "Không xa lắm đâu chị, sau này chị Lôi rảnh thì thường xuyên đến nhà em chơi nhé.Mọi người mau ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.""Khoan ăn đã, tôi có quà cho hai người đây." Tạ Húc Đông nói rồi đứng dậy: "Tôi mua một ít dừa."

Chương 352: Chương 352