"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 359: Chương 359
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô chỉ thấy toàn thân mềm nhũn như nước, nếu không phải Giang Lâm đỡ lấy eo cô, cô chắc chắn sẽ ngã gục xuống đất.Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, làn da cô trắng ngần trong suốt như ngọc mỡ dê, trắng như tuyết, khiến người ta muốn cắn một miếng.Bạch Du bị hôn đến mức mơ màng, toàn thân nóng bừng.Mà Bánh Khoai Tây ở bên ngoài cứ kêu "ư ư" mãi, giọng không lớn nhưng nghe có vẻ vô cùng tủi thân, hơn nữa còn vô cùng kiên nhẫn, cửa không mở thì nó không đi.Lâm Hướng Tuyết ở dưới lầu nghe thấy tiếng động, vốn không muốn lên làm phiền Bạch Du và Giang Lâm nhưng thấy Bánh Khoai Tây kêu lâu như vậy vẫn không ngừng nên cô ấy lên xem thử.Cô ấy lên đến nơi thì phát hiện ra chú cún con này bị nhốt bên ngoài, thấy Lâm Hướng Tuyết, nó lập tức nhìn cô ấy bằng đôi mắt to long lanh.Lâm Hướng Tuyết vừa mềm lòng vừa buồn cười, bế nó lên, chọc vào cái đầu nhỏ của nó, nói: "Đi theo tao xuống dưới đi, đừng ở trên này làm bóng đèn nữa.""Ư…"Bánh Khoai Tây nghiêng đầu, có vẻ như không hiểu "bóng đèn" là gì, dáng vẻ đó thật sự đáng yêu vô cùng.TBCBạch Du đã nghĩ tối nay Giang Lâm chắc chắn sẽ đòi cô.Dù sao thì anh cũng đã cứng như đá, cứ thế đè lên cô.Ai ngờ Giang Lâm lại chỉnh lại áo ngủ cho cô, yết hầu lăn lên lăn xuống: "Ngủ đi."Bạch Du: “... ?”Anh đã thành ra như vậy rồi, vậy mà vẫn có thể nhịn không đụng vào cô.Bạch Du không hiểu nổi.*****ên có thể loại trừ khả năng anh chắc chắn không được, dù sao cô cũng đã tận mắt kiểm chứng, kích thước và phản ứng đều rất tuyệt.Có phải anh sợ lần đầu không đủ kinh nghiệm không?Nhưng cái gì cũng phải có lần đầu, hơn nữa cô có thể cảm nhận được anh thực sự rất muốn, vậy tại sao không tiến thêm một bước? **Ngày hôm sau thức dậy, Giang Lâm đã đến đơn vị rồi.Hôm nay Lâm Hướng Tuyết dậy sớm hơn cô, còn lấy đậu xanh mua hôm qua ra chuẩn bị ủ giá đỗ.Vừa lúc Bạch Du đi xuống, cô ấy liếc mắt đã thấy vết dâu tây trên cổ Bạch Du, ngạc nhiên hỏi: "Cổ cậu làm sao vậy? Có phải bị muỗi đốt không? Sao mà đốt ghê thế, một hai ba bốn... Trời ơi, bốn vết muỗi đốt, cơ mà vết muỗi đốt của cậu hơi to quá nhỉ?""..."Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, lắp bắp không biết giải thích với cô ấy thế nào.Dù sao Lâm Hướng Tuyết còn chưa yêu ai bao giờ.Cuối cùng cô đành chuyển chủ đề: "Cậu lấy đậu xanh làm gì vậy?"Lâm Hướng Tuyết lập tức bị phân tán sự chú ý: "Tớ chuẩn bị ủ giá đỗ, hồi nhỏ bà tớ từng dạy tớ, tớ còn nhớ cách làm."Vừa hay Bạch Du không biết, bèn đứng xem cô ấy làm thế nào.Lâm Hướng Tuyết đổ một ít nước vào chậu rồi cho đậu xanh vào, sau đó đặt chậu ở góc khuất không có ánh sáng: "Vậy là xong, đến mai thì đổ nước đi, phủ một miếng vải lên trên, ngày nào cũng phun nước vào vải, đợi thêm bốn năm ngày nữa là có thể thu hoạch được một mớ giá đỗ trắng mập rồi."Bạch Du cười, nói: "Cách này không khó, sau này có thể thường xuyên ăn giá đỗ rồi."Cô định đợi đợt giá đỗ xanh này mọc ra rồi thực hành ủ giá đậu nành, tránh không thành công thì đỡ lãng phí.Đảo Quỳnh Châu có nhiều hải sản, đặc biệt là cá, tất nhiên, nhiều nhưng không có nghĩa là mọi người cứ ra biển là có thể nhặt được đủ loại hải sản, cũng không có nghĩa là có thể ăn hải sản no nê.Cá và các loại hải sản khác mà ngư dân trên đảo đánh bắt được ngoài việc cung cấp cho người dân địa phương và bộ đội thì một phần sẽ được xe đông lạnh chở đến các thành phố khác.Vì vậy chuyện ăn no nê là chuyện không thể xảy ra.Trên đảo cũng có trồng rau nhưng chủng loại không nhiều, hơn nữa giá cả tương đối đắt, bởi vậy tự trồng sẽ tiết kiệm hơn.Sau khi hai người ăn sáng xong, Bạch Du thay một chiếc áo cổ lọ, đội mũ rơm, rồi kéo Lâm Hướng Tuyết ra sân bắt đầu sự nghiệp trồng rau.
Cô chỉ thấy toàn thân mềm nhũn như nước, nếu không phải Giang Lâm đỡ lấy eo cô, cô chắc chắn sẽ ngã gục xuống đất.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, làn da cô trắng ngần trong suốt như ngọc mỡ dê, trắng như tuyết, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Bạch Du bị hôn đến mức mơ màng, toàn thân nóng bừng.
Mà Bánh Khoai Tây ở bên ngoài cứ kêu "ư ư" mãi, giọng không lớn nhưng nghe có vẻ vô cùng tủi thân, hơn nữa còn vô cùng kiên nhẫn, cửa không mở thì nó không đi.
Lâm Hướng Tuyết ở dưới lầu nghe thấy tiếng động, vốn không muốn lên làm phiền Bạch Du và Giang Lâm nhưng thấy Bánh Khoai Tây kêu lâu như vậy vẫn không ngừng nên cô ấy lên xem thử.
Cô ấy lên đến nơi thì phát hiện ra chú cún con này bị nhốt bên ngoài, thấy Lâm Hướng Tuyết, nó lập tức nhìn cô ấy bằng đôi mắt to long lanh.
Lâm Hướng Tuyết vừa mềm lòng vừa buồn cười, bế nó lên, chọc vào cái đầu nhỏ của nó, nói: "Đi theo tao xuống dưới đi, đừng ở trên này làm bóng đèn nữa."
"Ư…"
Bánh Khoai Tây nghiêng đầu, có vẻ như không hiểu "bóng đèn" là gì, dáng vẻ đó thật sự đáng yêu vô cùng.
TBC
Bạch Du đã nghĩ tối nay Giang Lâm chắc chắn sẽ đòi cô.
Dù sao thì anh cũng đã cứng như đá, cứ thế đè lên cô.
Ai ngờ Giang Lâm lại chỉnh lại áo ngủ cho cô, yết hầu lăn lên lăn xuống: "Ngủ đi."
Bạch Du: “... ?”
Anh đã thành ra như vậy rồi, vậy mà vẫn có thể nhịn không đụng vào cô.
Bạch Du không hiểu nổi.
*****ên có thể loại trừ khả năng anh chắc chắn không được, dù sao cô cũng đã tận mắt kiểm chứng, kích thước và phản ứng đều rất tuyệt.
Có phải anh sợ lần đầu không đủ kinh nghiệm không?
Nhưng cái gì cũng phải có lần đầu, hơn nữa cô có thể cảm nhận được anh thực sự rất muốn, vậy tại sao không tiến thêm một bước?
**
Ngày hôm sau thức dậy, Giang Lâm đã đến đơn vị rồi.
Hôm nay Lâm Hướng Tuyết dậy sớm hơn cô, còn lấy đậu xanh mua hôm qua ra chuẩn bị ủ giá đỗ.
Vừa lúc Bạch Du đi xuống, cô ấy liếc mắt đã thấy vết dâu tây trên cổ Bạch Du, ngạc nhiên hỏi: "Cổ cậu làm sao vậy? Có phải bị muỗi đốt không? Sao mà đốt ghê thế, một hai ba bốn... Trời ơi, bốn vết muỗi đốt, cơ mà vết muỗi đốt của cậu hơi to quá nhỉ?"
"..."
Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, lắp bắp không biết giải thích với cô ấy thế nào.
Dù sao Lâm Hướng Tuyết còn chưa yêu ai bao giờ.
Cuối cùng cô đành chuyển chủ đề: "Cậu lấy đậu xanh làm gì vậy?"
Lâm Hướng Tuyết lập tức bị phân tán sự chú ý: "Tớ chuẩn bị ủ giá đỗ, hồi nhỏ bà tớ từng dạy tớ, tớ còn nhớ cách làm."
Vừa hay Bạch Du không biết, bèn đứng xem cô ấy làm thế nào.
Lâm Hướng Tuyết đổ một ít nước vào chậu rồi cho đậu xanh vào, sau đó đặt chậu ở góc khuất không có ánh sáng: "Vậy là xong, đến mai thì đổ nước đi, phủ một miếng vải lên trên, ngày nào cũng phun nước vào vải, đợi thêm bốn năm ngày nữa là có thể thu hoạch được một mớ giá đỗ trắng mập rồi."
Bạch Du cười, nói: "Cách này không khó, sau này có thể thường xuyên ăn giá đỗ rồi."
Cô định đợi đợt giá đỗ xanh này mọc ra rồi thực hành ủ giá đậu nành, tránh không thành công thì đỡ lãng phí.
Đảo Quỳnh Châu có nhiều hải sản, đặc biệt là cá, tất nhiên, nhiều nhưng không có nghĩa là mọi người cứ ra biển là có thể nhặt được đủ loại hải sản, cũng không có nghĩa là có thể ăn hải sản no nê.
Cá và các loại hải sản khác mà ngư dân trên đảo đánh bắt được ngoài việc cung cấp cho người dân địa phương và bộ đội thì một phần sẽ được xe đông lạnh chở đến các thành phố khác.
Vì vậy chuyện ăn no nê là chuyện không thể xảy ra.
Trên đảo cũng có trồng rau nhưng chủng loại không nhiều, hơn nữa giá cả tương đối đắt, bởi vậy tự trồng sẽ tiết kiệm hơn.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Bạch Du thay một chiếc áo cổ lọ, đội mũ rơm, rồi kéo Lâm Hướng Tuyết ra sân bắt đầu sự nghiệp trồng rau.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô chỉ thấy toàn thân mềm nhũn như nước, nếu không phải Giang Lâm đỡ lấy eo cô, cô chắc chắn sẽ ngã gục xuống đất.Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, làn da cô trắng ngần trong suốt như ngọc mỡ dê, trắng như tuyết, khiến người ta muốn cắn một miếng.Bạch Du bị hôn đến mức mơ màng, toàn thân nóng bừng.Mà Bánh Khoai Tây ở bên ngoài cứ kêu "ư ư" mãi, giọng không lớn nhưng nghe có vẻ vô cùng tủi thân, hơn nữa còn vô cùng kiên nhẫn, cửa không mở thì nó không đi.Lâm Hướng Tuyết ở dưới lầu nghe thấy tiếng động, vốn không muốn lên làm phiền Bạch Du và Giang Lâm nhưng thấy Bánh Khoai Tây kêu lâu như vậy vẫn không ngừng nên cô ấy lên xem thử.Cô ấy lên đến nơi thì phát hiện ra chú cún con này bị nhốt bên ngoài, thấy Lâm Hướng Tuyết, nó lập tức nhìn cô ấy bằng đôi mắt to long lanh.Lâm Hướng Tuyết vừa mềm lòng vừa buồn cười, bế nó lên, chọc vào cái đầu nhỏ của nó, nói: "Đi theo tao xuống dưới đi, đừng ở trên này làm bóng đèn nữa.""Ư…"Bánh Khoai Tây nghiêng đầu, có vẻ như không hiểu "bóng đèn" là gì, dáng vẻ đó thật sự đáng yêu vô cùng.TBCBạch Du đã nghĩ tối nay Giang Lâm chắc chắn sẽ đòi cô.Dù sao thì anh cũng đã cứng như đá, cứ thế đè lên cô.Ai ngờ Giang Lâm lại chỉnh lại áo ngủ cho cô, yết hầu lăn lên lăn xuống: "Ngủ đi."Bạch Du: “... ?”Anh đã thành ra như vậy rồi, vậy mà vẫn có thể nhịn không đụng vào cô.Bạch Du không hiểu nổi.*****ên có thể loại trừ khả năng anh chắc chắn không được, dù sao cô cũng đã tận mắt kiểm chứng, kích thước và phản ứng đều rất tuyệt.Có phải anh sợ lần đầu không đủ kinh nghiệm không?Nhưng cái gì cũng phải có lần đầu, hơn nữa cô có thể cảm nhận được anh thực sự rất muốn, vậy tại sao không tiến thêm một bước? **Ngày hôm sau thức dậy, Giang Lâm đã đến đơn vị rồi.Hôm nay Lâm Hướng Tuyết dậy sớm hơn cô, còn lấy đậu xanh mua hôm qua ra chuẩn bị ủ giá đỗ.Vừa lúc Bạch Du đi xuống, cô ấy liếc mắt đã thấy vết dâu tây trên cổ Bạch Du, ngạc nhiên hỏi: "Cổ cậu làm sao vậy? Có phải bị muỗi đốt không? Sao mà đốt ghê thế, một hai ba bốn... Trời ơi, bốn vết muỗi đốt, cơ mà vết muỗi đốt của cậu hơi to quá nhỉ?""..."Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, lắp bắp không biết giải thích với cô ấy thế nào.Dù sao Lâm Hướng Tuyết còn chưa yêu ai bao giờ.Cuối cùng cô đành chuyển chủ đề: "Cậu lấy đậu xanh làm gì vậy?"Lâm Hướng Tuyết lập tức bị phân tán sự chú ý: "Tớ chuẩn bị ủ giá đỗ, hồi nhỏ bà tớ từng dạy tớ, tớ còn nhớ cách làm."Vừa hay Bạch Du không biết, bèn đứng xem cô ấy làm thế nào.Lâm Hướng Tuyết đổ một ít nước vào chậu rồi cho đậu xanh vào, sau đó đặt chậu ở góc khuất không có ánh sáng: "Vậy là xong, đến mai thì đổ nước đi, phủ một miếng vải lên trên, ngày nào cũng phun nước vào vải, đợi thêm bốn năm ngày nữa là có thể thu hoạch được một mớ giá đỗ trắng mập rồi."Bạch Du cười, nói: "Cách này không khó, sau này có thể thường xuyên ăn giá đỗ rồi."Cô định đợi đợt giá đỗ xanh này mọc ra rồi thực hành ủ giá đậu nành, tránh không thành công thì đỡ lãng phí.Đảo Quỳnh Châu có nhiều hải sản, đặc biệt là cá, tất nhiên, nhiều nhưng không có nghĩa là mọi người cứ ra biển là có thể nhặt được đủ loại hải sản, cũng không có nghĩa là có thể ăn hải sản no nê.Cá và các loại hải sản khác mà ngư dân trên đảo đánh bắt được ngoài việc cung cấp cho người dân địa phương và bộ đội thì một phần sẽ được xe đông lạnh chở đến các thành phố khác.Vì vậy chuyện ăn no nê là chuyện không thể xảy ra.Trên đảo cũng có trồng rau nhưng chủng loại không nhiều, hơn nữa giá cả tương đối đắt, bởi vậy tự trồng sẽ tiết kiệm hơn.Sau khi hai người ăn sáng xong, Bạch Du thay một chiếc áo cổ lọ, đội mũ rơm, rồi kéo Lâm Hướng Tuyết ra sân bắt đầu sự nghiệp trồng rau.