"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 361: Chương 361
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: "Sủi cảo này tôi tự làm, có nhân thịt lợn cà rốt và nhân trứng hẹ, cô thử xem có hợp khẩu vị không."Tôn Tường Vy lập tức gật đầu như giã tỏi: "Được! Được! Tôi dễ nuôi lắm, tôi ăn gì cũng được!"Nói xong câu này, cô ta muốn nuốt luôn cái lưỡi của mình cho rồi.Gì mà dễ nuôi, gì mà ăn gì cũng được, nói như thể cô ta được nuôi như heo vậy.Bạch Du nhịn cười: "Vậy cô ăn đi, tôi về đây."Tôn Tường Vy vội vàng nói: "Cô chờ tôi một chút."Nói xong, cô ta quay đầu chạy vào nhà, lúc ra ngoài, trên tay đã cầm thêm một gói trà."Đây là một trong những đặc sản của Nam Kinh chúng tôi, trà Vũ Hoa, lúc tôi về đảo Quỳnh Châu mẹ tôi đã nhét cho tôi rất nhiều, nhưng bình thường tôi không thích uống trà lắm, cô cầm về nếm thử xem."Nói xong, như sợ Bạch Du từ chối, cô ta nhét luôn vào tay cô, sau đó đóng cửa đánh “rầm” một tiếng."..."Bạch Du nhìn cánh cửa gỗ đóng lại mà dở khóc dở cười.Trước đây, ấn tượng của cô về Tôn Tường Vy không tốt lắm, ngang ngược tùy hứng, nhưng qua hai lần nói chuyện, cảm nhận của Bạch Du về cô ta đã thay đổi không ít, bây giờ xem ra cũng không phải không thể chung sống.Cô cầm trà Vũ Hoa về.Tối hôm đó, hai người vẫn không tiến thêm một bước nào.Nếu không phải anh đều ôm hôn cô mỗi tối, Bạch Du còn tưởng anh ghét cô.Không phải ghét cô, cũng không phải không được, vậy cuối cùng là vì sao?**Thủ đô, chi thứ ba nhà họ Giang.Giang Hựu Hàm đã xuất viện, có điều sảy thai cũng giống như ở cữ vậy, thời gian này cô ta đều ở nhà dưỡng sức, thêm vào đó chấn động não vẫn còn di chứng, cô ta đã không đi làm nữa.Lâu Tú Anh bưng canh gà hầm sâm đến cho cô ta, nhìn cô ta uống hết mới nói: "Hàm Hàm, mẹ có chuyện muốn nói với con."Nói xong, bà ta lấy một tấm vé tàu từ trong túi ra.Giang Hựu Hàm nhìn dòng chữ "Thủ đô → Thành phố Quảng" trên vé tàu thì nhướng mày: "Mẹ, mẹ muốn nói gì?"Lâu Tú Anh: "Hàm Hàm, vé tàu này là ba con mua cho con, ngày kia con lên đường đến đảo Quỳnh Châu, sau này ở bên đó để anh ba tìm cho con một người môn đăng hộ đối.”Giang Hựu Hàm đột nhiên kích động: "Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, ngoài Lương Thiên Vũ ra, con không cần ai khác!"Lương Thiên Vũ là người đàn ông *****ên của cô ta, hơn nữa họ còn có một đứa con chung, nếu không phải mẹ cô ta hại cô ta ngã thì sao cô ta có thể sảy thai?"Có phải con không biết tình hình nhà họ Lương ra sao đâu, cái tên họ Lương đó cố tình gài bẫycon, nếu cậu ta thực sự thích con thì nên quang minh chính đại tới gặp chúng ta, đến nhà cầu hôn, chứ không phải là đưa con... Tóm lại, loại đàn ông này, mẹ và cha con sẽ không bao giờ đồng ý cho con lấy cậu ta, con xếp hành líđi, ngày kia mẹ sẽ bảo người đưa con đến đảo Quỳnh Châu!"Nói hết nước hết cái mà Giang Hựu Hàm vẫn không nghe lọt tai, Lâu Tú Anh cũng mất hết kiên nhẫn, cầm lấy cái bát trong tay cô ta, đưa ra tối hậu thư rồi bỏ đi.Bà ta bảo bác sĩ và người nhà giấu Giang Hựu Hàm chuyện sau này cô ta không thể sinh con, sợ cô ta không chịu nổi, lo rằng cô ta sẽ làm ra chuyện cực đoan.Giờ xem ra phải nhanh chóng đưa người đến đảo Quỳnh Châu mới được.Còn Bạch Du, bà ta cũng không lo cô sẽ làm khó Giang Hựu Hàm, nếu cô dám làm khó thì càng tốt, đến lúc đó bà ta sẽ tóm được thóp của cô.Nhìn cánh cửa đóng lại, Giang Hựu Hàm tức giận đập vỡ cái cốc bên cạnh bàn.Đáng tiếc đó là cốc tráng men, đập mạnh thế nào cũng không vỡ.Có điều vào tối hôm đó, Lương Thiên Vũ đã nhận được một lá thư.Mẹ Lương vừa vào đã đóng chặt cửa lại rồi liên tục hỏi: "Lá thư này có phải do cái con lẳng lơ họ Giang kia viết cho con không, nó nói gì?"
Bạch Du: "Sủi cảo này tôi tự làm, có nhân thịt lợn cà rốt và nhân trứng hẹ, cô thử xem có hợp khẩu vị không."
Tôn Tường Vy lập tức gật đầu như giã tỏi: "Được! Được! Tôi dễ nuôi lắm, tôi ăn gì cũng được!"
Nói xong câu này, cô ta muốn nuốt luôn cái lưỡi của mình cho rồi.
Gì mà dễ nuôi, gì mà ăn gì cũng được, nói như thể cô ta được nuôi như heo vậy.
Bạch Du nhịn cười: "Vậy cô ăn đi, tôi về đây."
Tôn Tường Vy vội vàng nói: "Cô chờ tôi một chút."
Nói xong, cô ta quay đầu chạy vào nhà, lúc ra ngoài, trên tay đã cầm thêm một gói trà.
"Đây là một trong những đặc sản của Nam Kinh chúng tôi, trà Vũ Hoa, lúc tôi về đảo Quỳnh Châu mẹ tôi đã nhét cho tôi rất nhiều, nhưng bình thường tôi không thích uống trà lắm, cô cầm về nếm thử xem."
Nói xong, như sợ Bạch Du từ chối, cô ta nhét luôn vào tay cô, sau đó đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.
"..."
Bạch Du nhìn cánh cửa gỗ đóng lại mà dở khóc dở cười.
Trước đây, ấn tượng của cô về Tôn Tường Vy không tốt lắm, ngang ngược tùy hứng, nhưng qua hai lần nói chuyện, cảm nhận của Bạch Du về cô ta đã thay đổi không ít, bây giờ xem ra cũng không phải không thể chung sống.
Cô cầm trà Vũ Hoa về.
Tối hôm đó, hai người vẫn không tiến thêm một bước nào.
Nếu không phải anh đều ôm hôn cô mỗi tối, Bạch Du còn tưởng anh ghét cô.
Không phải ghét cô, cũng không phải không được, vậy cuối cùng là vì sao?
**
Thủ đô, chi thứ ba nhà họ Giang.
Giang Hựu Hàm đã xuất viện, có điều sảy thai cũng giống như ở cữ vậy, thời gian này cô ta đều ở nhà dưỡng sức, thêm vào đó chấn động não vẫn còn di chứng, cô ta đã không đi làm nữa.
Lâu Tú Anh bưng canh gà hầm sâm đến cho cô ta, nhìn cô ta uống hết mới nói: "Hàm Hàm, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Nói xong, bà ta lấy một tấm vé tàu từ trong túi ra.
Giang Hựu Hàm nhìn dòng chữ "Thủ đô → Thành phố Quảng" trên vé tàu thì nhướng mày: "Mẹ, mẹ muốn nói gì?"
Lâu Tú Anh: "Hàm Hàm, vé tàu này là ba con mua cho con, ngày kia con lên đường đến đảo Quỳnh Châu, sau này ở bên đó để anh ba tìm cho con một người môn đăng hộ đối.”
Giang Hựu Hàm đột nhiên kích động: "Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, ngoài Lương Thiên Vũ ra, con không cần ai khác!"
Lương Thiên Vũ là người đàn ông *****ên của cô ta, hơn nữa họ còn có một đứa con chung, nếu không phải mẹ cô ta hại cô ta ngã thì sao cô ta có thể sảy thai?
"Có phải con không biết tình hình nhà họ Lương ra sao đâu, cái tên họ Lương đó cố tình gài bẫycon, nếu cậu ta thực sự thích con thì nên quang minh chính đại tới gặp chúng ta, đến nhà cầu hôn, chứ không phải là đưa con... Tóm lại, loại đàn ông này, mẹ và cha con sẽ không bao giờ đồng ý cho con lấy cậu ta, con xếp hành líđi, ngày kia mẹ sẽ bảo người đưa con đến đảo Quỳnh Châu!"
Nói hết nước hết cái mà Giang Hựu Hàm vẫn không nghe lọt tai, Lâu Tú Anh cũng mất hết kiên nhẫn, cầm lấy cái bát trong tay cô ta, đưa ra tối hậu thư rồi bỏ đi.
Bà ta bảo bác sĩ và người nhà giấu Giang Hựu Hàm chuyện sau này cô ta không thể sinh con, sợ cô ta không chịu nổi, lo rằng cô ta sẽ làm ra chuyện cực đoan.
Giờ xem ra phải nhanh chóng đưa người đến đảo Quỳnh Châu mới được.
Còn Bạch Du, bà ta cũng không lo cô sẽ làm khó Giang Hựu Hàm, nếu cô dám làm khó thì càng tốt, đến lúc đó bà ta sẽ tóm được thóp của cô.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Giang Hựu Hàm tức giận đập vỡ cái cốc bên cạnh bàn.
Đáng tiếc đó là cốc tráng men, đập mạnh thế nào cũng không vỡ.
Có điều vào tối hôm đó, Lương Thiên Vũ đã nhận được một lá thư.
Mẹ Lương vừa vào đã đóng chặt cửa lại rồi liên tục hỏi: "Lá thư này có phải do cái con lẳng lơ họ Giang kia viết cho con không, nó nói gì?"
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: "Sủi cảo này tôi tự làm, có nhân thịt lợn cà rốt và nhân trứng hẹ, cô thử xem có hợp khẩu vị không."Tôn Tường Vy lập tức gật đầu như giã tỏi: "Được! Được! Tôi dễ nuôi lắm, tôi ăn gì cũng được!"Nói xong câu này, cô ta muốn nuốt luôn cái lưỡi của mình cho rồi.Gì mà dễ nuôi, gì mà ăn gì cũng được, nói như thể cô ta được nuôi như heo vậy.Bạch Du nhịn cười: "Vậy cô ăn đi, tôi về đây."Tôn Tường Vy vội vàng nói: "Cô chờ tôi một chút."Nói xong, cô ta quay đầu chạy vào nhà, lúc ra ngoài, trên tay đã cầm thêm một gói trà."Đây là một trong những đặc sản của Nam Kinh chúng tôi, trà Vũ Hoa, lúc tôi về đảo Quỳnh Châu mẹ tôi đã nhét cho tôi rất nhiều, nhưng bình thường tôi không thích uống trà lắm, cô cầm về nếm thử xem."Nói xong, như sợ Bạch Du từ chối, cô ta nhét luôn vào tay cô, sau đó đóng cửa đánh “rầm” một tiếng."..."Bạch Du nhìn cánh cửa gỗ đóng lại mà dở khóc dở cười.Trước đây, ấn tượng của cô về Tôn Tường Vy không tốt lắm, ngang ngược tùy hứng, nhưng qua hai lần nói chuyện, cảm nhận của Bạch Du về cô ta đã thay đổi không ít, bây giờ xem ra cũng không phải không thể chung sống.Cô cầm trà Vũ Hoa về.Tối hôm đó, hai người vẫn không tiến thêm một bước nào.Nếu không phải anh đều ôm hôn cô mỗi tối, Bạch Du còn tưởng anh ghét cô.Không phải ghét cô, cũng không phải không được, vậy cuối cùng là vì sao?**Thủ đô, chi thứ ba nhà họ Giang.Giang Hựu Hàm đã xuất viện, có điều sảy thai cũng giống như ở cữ vậy, thời gian này cô ta đều ở nhà dưỡng sức, thêm vào đó chấn động não vẫn còn di chứng, cô ta đã không đi làm nữa.Lâu Tú Anh bưng canh gà hầm sâm đến cho cô ta, nhìn cô ta uống hết mới nói: "Hàm Hàm, mẹ có chuyện muốn nói với con."Nói xong, bà ta lấy một tấm vé tàu từ trong túi ra.Giang Hựu Hàm nhìn dòng chữ "Thủ đô → Thành phố Quảng" trên vé tàu thì nhướng mày: "Mẹ, mẹ muốn nói gì?"Lâu Tú Anh: "Hàm Hàm, vé tàu này là ba con mua cho con, ngày kia con lên đường đến đảo Quỳnh Châu, sau này ở bên đó để anh ba tìm cho con một người môn đăng hộ đối.”Giang Hựu Hàm đột nhiên kích động: "Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, ngoài Lương Thiên Vũ ra, con không cần ai khác!"Lương Thiên Vũ là người đàn ông *****ên của cô ta, hơn nữa họ còn có một đứa con chung, nếu không phải mẹ cô ta hại cô ta ngã thì sao cô ta có thể sảy thai?"Có phải con không biết tình hình nhà họ Lương ra sao đâu, cái tên họ Lương đó cố tình gài bẫycon, nếu cậu ta thực sự thích con thì nên quang minh chính đại tới gặp chúng ta, đến nhà cầu hôn, chứ không phải là đưa con... Tóm lại, loại đàn ông này, mẹ và cha con sẽ không bao giờ đồng ý cho con lấy cậu ta, con xếp hành líđi, ngày kia mẹ sẽ bảo người đưa con đến đảo Quỳnh Châu!"Nói hết nước hết cái mà Giang Hựu Hàm vẫn không nghe lọt tai, Lâu Tú Anh cũng mất hết kiên nhẫn, cầm lấy cái bát trong tay cô ta, đưa ra tối hậu thư rồi bỏ đi.Bà ta bảo bác sĩ và người nhà giấu Giang Hựu Hàm chuyện sau này cô ta không thể sinh con, sợ cô ta không chịu nổi, lo rằng cô ta sẽ làm ra chuyện cực đoan.Giờ xem ra phải nhanh chóng đưa người đến đảo Quỳnh Châu mới được.Còn Bạch Du, bà ta cũng không lo cô sẽ làm khó Giang Hựu Hàm, nếu cô dám làm khó thì càng tốt, đến lúc đó bà ta sẽ tóm được thóp của cô.Nhìn cánh cửa đóng lại, Giang Hựu Hàm tức giận đập vỡ cái cốc bên cạnh bàn.Đáng tiếc đó là cốc tráng men, đập mạnh thế nào cũng không vỡ.Có điều vào tối hôm đó, Lương Thiên Vũ đã nhận được một lá thư.Mẹ Lương vừa vào đã đóng chặt cửa lại rồi liên tục hỏi: "Lá thư này có phải do cái con lẳng lơ họ Giang kia viết cho con không, nó nói gì?"