"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 370: Chương 370
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du ngây người.Suy nghĩ muốn quyến rũ cũng giống như giọt sương gặp ánh nắng mặt trời, trong nháy mắt bốc hơi không còn dấu vết.Giang Lâm: "Trước đó cha anh cũng gọi điện đến, nói muốn đưa Giang Hựu Hàm đến đảo Quỳnh Châu, để chúng ta chăm sóc cô ta, anh không đồng ý, kết quả chưa đến hai ngày, Giang Hựu Hàm và người đàn ông tên Lương Thiên Vũ đó đã bỏ trốn, hơn nữa còn bỏ trốn đến đảo Quỳnh Châu."Giang Hựu Hàm là em gái anh, cho dù anh không muốn, có lẽ anh vẫn sẽ vì tình cảm m.á.u mủ mà chăm sóc cô ta chu đáo.Chỉ cần cô ta không tác oai tác quái, anh thậm chí có thể để cô ta ở lại đây.Nhưng muốn anh lo cho cả Lương Thiên Vũ thì không thể nào.Hơn nữa anh cũng đã nhìn rõ, Giang Hựu Hàm tuyệt đối không thể ở lại đảo Quỳnh Châu, dù chỉ một ngày cũng không được.Bạch Du sửng sôt hết làn này tới lần khác: "Vậy sao anh không nói với em trước?"Lần *****ên cô nghe Giang Lâm nói những chuyện này.Nếu Giang Hựu Hàm thực sự đến đảo Quỳnh Châu, đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ ra oai với cô.Giống như kiếp trước vậy, cho dù đã lấy chồng cũng phải thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ dùng thân phận em chồng để chỉ tay năm ngón với cô.Mặc dù kiếp này cô sẽ không chiều chuộng Giang Hựu Hàm nhưng có một yêu tinh ở nhà cũng khiến người ta rất phiền lòng.Giang Lâm xoa đầu cô: "Những chuyện này anh có thể xử lý tốt."Mũi Bạch Du cay cay, trong tim tràn đầy hạnh phúc.Để cô không phải phiền lòng, anh một mình gánh vác mọi chuyện.Hơn nữa để tránh hậu hoạn, cắt đứt những phiền phức của chi thứ ba, anh chủ động đưa ra cách làm con nuôi này.Cô biết anh có tình cảm sâu nặng với mẹ mình như thế nào, cô cũng hiểu chuyện này khó khăn với anh như thế nào.Bạch Du nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng mấp máy môi mấy lần cũng không nói ra.Giang Lâm vừa nhìn vào mắt cô đã không thể rời mắt.Dưới ánh đèn màu cam, làn da trắng mịn của cô trở nên trong suốt và tinh khiết, trong mắt phản chiếu bóng dáng của anh.Vẻ mặt Giang Lâm u ám, giọng anh khàn khàn: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi."Vừa dứt lời, yết hầu của anh đã bị Bạch Du hôn. Lần này thì chọc vào tổ ong rồi.Giang Lâm bế cô ngồi lên đùi mình, những nụ hôn dày đặc rơi xuống mặt cô, môi cô rồi đến xương quai xanh.Động tác của anh có chút vội vàng.Toàn thân Bạch Du nhũn như bùn, may mà có Giang Lâm đỡ lấy lưng cô.Không biết đã hôn bao lâu, ngay khi cô sắp ngạt thở, Giang Lâm cuối cùng cũng buông cô ra: "Du Du, em muốn không?"Bạch Du cắn môi: "..."Giang Lâm: “Chờ chút, bây giờ còn chưa phải lúc, ngày mai anh phải làm nhiệm vụ.”TBCBạch Du: “Được.”Đợi đến khi hai người nằm xuống, Bạch Du mới phản ứng lại.Như vậy có coi như quyến rũ thành công không?Hay là không thành công?Hai người vẫn chưa làm chuyện đó, hẳn là không thành công nhỉ.Còn câu nói vừa rồi của Giang Lâm, anh nói chưa đến lúc, là vì sắp đi làm nhiệm vụ mới nói như vậy hay là có lý do khác?Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cô luôn cảm thấy hình như Giang Lâm đang giấu cô chuyện gì đó.Mặt trăng ẩn vào trong mây đen, căn phòng tối tăm, từ xa vọng lại tiếng sóng biển.Đêm đã khuya rồi, ngủ thôi.Bạch Du thở dài trong lòng.Lúc này, ở phòng bên cạnh, Cát Đại Xuyên cũng thở dài thườn thượt, không thấy buồn ngủ chút nào.Lần tụ tập trước, vợ của Tạ Húc Đông không đến, anh ta không thấy lạc lõng lắm. Nhưng tối nay Giang Lâm và Bạch Du là một đôi, Tạ Húc Đông và Tôn Tường Vy cũng là một đôi, chỉ có mình anh ấy...Giống như món cá trắm om dưa chua trên bàn ăn, vừa chua vừa nhạt vừa thừa thãi.Anh ấy lén nhìn Lâm Hướng Tuyết mấy lần nhưng cô ấy còn chẳng thèm nhìn lại lần nào.Anh ấy không biết mình đã làm sai điều gì mà từ sau lần đi mua đậu phụ, Lâm Hướng Tuyết đã tránh mặt anh ấy.
Bạch Du ngây người.
Suy nghĩ muốn quyến rũ cũng giống như giọt sương gặp ánh nắng mặt trời, trong nháy mắt bốc hơi không còn dấu vết.
Giang Lâm: "Trước đó cha anh cũng gọi điện đến, nói muốn đưa Giang Hựu Hàm đến đảo Quỳnh Châu, để chúng ta chăm sóc cô ta, anh không đồng ý, kết quả chưa đến hai ngày, Giang Hựu Hàm và người đàn ông tên Lương Thiên Vũ đó đã bỏ trốn, hơn nữa còn bỏ trốn đến đảo Quỳnh Châu."
Giang Hựu Hàm là em gái anh, cho dù anh không muốn, có lẽ anh vẫn sẽ vì tình cảm m.á.u mủ mà chăm sóc cô ta chu đáo.
Chỉ cần cô ta không tác oai tác quái, anh thậm chí có thể để cô ta ở lại đây.
Nhưng muốn anh lo cho cả Lương Thiên Vũ thì không thể nào.
Hơn nữa anh cũng đã nhìn rõ, Giang Hựu Hàm tuyệt đối không thể ở lại đảo Quỳnh Châu, dù chỉ một ngày cũng không được.
Bạch Du sửng sôt hết làn này tới lần khác: "Vậy sao anh không nói với em trước?"
Lần *****ên cô nghe Giang Lâm nói những chuyện này.
Nếu Giang Hựu Hàm thực sự đến đảo Quỳnh Châu, đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ ra oai với cô.
Giống như kiếp trước vậy, cho dù đã lấy chồng cũng phải thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ dùng thân phận em chồng để chỉ tay năm ngón với cô.
Mặc dù kiếp này cô sẽ không chiều chuộng Giang Hựu Hàm nhưng có một yêu tinh ở nhà cũng khiến người ta rất phiền lòng.
Giang Lâm xoa đầu cô: "Những chuyện này anh có thể xử lý tốt."
Mũi Bạch Du cay cay, trong tim tràn đầy hạnh phúc.
Để cô không phải phiền lòng, anh một mình gánh vác mọi chuyện.
Hơn nữa để tránh hậu hoạn, cắt đứt những phiền phức của chi thứ ba, anh chủ động đưa ra cách làm con nuôi này.
Cô biết anh có tình cảm sâu nặng với mẹ mình như thế nào, cô cũng hiểu chuyện này khó khăn với anh như thế nào.
Bạch Du nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng mấp máy môi mấy lần cũng không nói ra.
Giang Lâm vừa nhìn vào mắt cô đã không thể rời mắt.
Dưới ánh đèn màu cam, làn da trắng mịn của cô trở nên trong suốt và tinh khiết, trong mắt phản chiếu bóng dáng của anh.
Vẻ mặt Giang Lâm u ám, giọng anh khàn khàn: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi."
Vừa dứt lời, yết hầu của anh đã bị Bạch Du hôn.
Lần này thì chọc vào tổ ong rồi.
Giang Lâm bế cô ngồi lên đùi mình, những nụ hôn dày đặc rơi xuống mặt cô, môi cô rồi đến xương quai xanh.
Động tác của anh có chút vội vàng.
Toàn thân Bạch Du nhũn như bùn, may mà có Giang Lâm đỡ lấy lưng cô.
Không biết đã hôn bao lâu, ngay khi cô sắp ngạt thở, Giang Lâm cuối cùng cũng buông cô ra: "Du Du, em muốn không?"
Bạch Du cắn môi: "..."
Giang Lâm: “Chờ chút, bây giờ còn chưa phải lúc, ngày mai anh phải làm nhiệm vụ.”
TBC
Bạch Du: “Được.”
Đợi đến khi hai người nằm xuống, Bạch Du mới phản ứng lại.
Như vậy có coi như quyến rũ thành công không?
Hay là không thành công?
Hai người vẫn chưa làm chuyện đó, hẳn là không thành công nhỉ.
Còn câu nói vừa rồi của Giang Lâm, anh nói chưa đến lúc, là vì sắp đi làm nhiệm vụ mới nói như vậy hay là có lý do khác?
Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cô luôn cảm thấy hình như Giang Lâm đang giấu cô chuyện gì đó.
Mặt trăng ẩn vào trong mây đen, căn phòng tối tăm, từ xa vọng lại tiếng sóng biển.
Đêm đã khuya rồi, ngủ thôi.
Bạch Du thở dài trong lòng.
Lúc này, ở phòng bên cạnh, Cát Đại Xuyên cũng thở dài thườn thượt, không thấy buồn ngủ chút nào.
Lần tụ tập trước, vợ của Tạ Húc Đông không đến, anh ta không thấy lạc lõng lắm. Nhưng tối nay Giang Lâm và Bạch Du là một đôi, Tạ Húc Đông và Tôn Tường Vy cũng là một đôi, chỉ có mình anh ấy...
Giống như món cá trắm om dưa chua trên bàn ăn, vừa chua vừa nhạt vừa thừa thãi.
Anh ấy lén nhìn Lâm Hướng Tuyết mấy lần nhưng cô ấy còn chẳng thèm nhìn lại lần nào.
Anh ấy không biết mình đã làm sai điều gì mà từ sau lần đi mua đậu phụ, Lâm Hướng Tuyết đã tránh mặt anh ấy.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du ngây người.Suy nghĩ muốn quyến rũ cũng giống như giọt sương gặp ánh nắng mặt trời, trong nháy mắt bốc hơi không còn dấu vết.Giang Lâm: "Trước đó cha anh cũng gọi điện đến, nói muốn đưa Giang Hựu Hàm đến đảo Quỳnh Châu, để chúng ta chăm sóc cô ta, anh không đồng ý, kết quả chưa đến hai ngày, Giang Hựu Hàm và người đàn ông tên Lương Thiên Vũ đó đã bỏ trốn, hơn nữa còn bỏ trốn đến đảo Quỳnh Châu."Giang Hựu Hàm là em gái anh, cho dù anh không muốn, có lẽ anh vẫn sẽ vì tình cảm m.á.u mủ mà chăm sóc cô ta chu đáo.Chỉ cần cô ta không tác oai tác quái, anh thậm chí có thể để cô ta ở lại đây.Nhưng muốn anh lo cho cả Lương Thiên Vũ thì không thể nào.Hơn nữa anh cũng đã nhìn rõ, Giang Hựu Hàm tuyệt đối không thể ở lại đảo Quỳnh Châu, dù chỉ một ngày cũng không được.Bạch Du sửng sôt hết làn này tới lần khác: "Vậy sao anh không nói với em trước?"Lần *****ên cô nghe Giang Lâm nói những chuyện này.Nếu Giang Hựu Hàm thực sự đến đảo Quỳnh Châu, đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ ra oai với cô.Giống như kiếp trước vậy, cho dù đã lấy chồng cũng phải thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ dùng thân phận em chồng để chỉ tay năm ngón với cô.Mặc dù kiếp này cô sẽ không chiều chuộng Giang Hựu Hàm nhưng có một yêu tinh ở nhà cũng khiến người ta rất phiền lòng.Giang Lâm xoa đầu cô: "Những chuyện này anh có thể xử lý tốt."Mũi Bạch Du cay cay, trong tim tràn đầy hạnh phúc.Để cô không phải phiền lòng, anh một mình gánh vác mọi chuyện.Hơn nữa để tránh hậu hoạn, cắt đứt những phiền phức của chi thứ ba, anh chủ động đưa ra cách làm con nuôi này.Cô biết anh có tình cảm sâu nặng với mẹ mình như thế nào, cô cũng hiểu chuyện này khó khăn với anh như thế nào.Bạch Du nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng mấp máy môi mấy lần cũng không nói ra.Giang Lâm vừa nhìn vào mắt cô đã không thể rời mắt.Dưới ánh đèn màu cam, làn da trắng mịn của cô trở nên trong suốt và tinh khiết, trong mắt phản chiếu bóng dáng của anh.Vẻ mặt Giang Lâm u ám, giọng anh khàn khàn: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi."Vừa dứt lời, yết hầu của anh đã bị Bạch Du hôn. Lần này thì chọc vào tổ ong rồi.Giang Lâm bế cô ngồi lên đùi mình, những nụ hôn dày đặc rơi xuống mặt cô, môi cô rồi đến xương quai xanh.Động tác của anh có chút vội vàng.Toàn thân Bạch Du nhũn như bùn, may mà có Giang Lâm đỡ lấy lưng cô.Không biết đã hôn bao lâu, ngay khi cô sắp ngạt thở, Giang Lâm cuối cùng cũng buông cô ra: "Du Du, em muốn không?"Bạch Du cắn môi: "..."Giang Lâm: “Chờ chút, bây giờ còn chưa phải lúc, ngày mai anh phải làm nhiệm vụ.”TBCBạch Du: “Được.”Đợi đến khi hai người nằm xuống, Bạch Du mới phản ứng lại.Như vậy có coi như quyến rũ thành công không?Hay là không thành công?Hai người vẫn chưa làm chuyện đó, hẳn là không thành công nhỉ.Còn câu nói vừa rồi của Giang Lâm, anh nói chưa đến lúc, là vì sắp đi làm nhiệm vụ mới nói như vậy hay là có lý do khác?Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cô luôn cảm thấy hình như Giang Lâm đang giấu cô chuyện gì đó.Mặt trăng ẩn vào trong mây đen, căn phòng tối tăm, từ xa vọng lại tiếng sóng biển.Đêm đã khuya rồi, ngủ thôi.Bạch Du thở dài trong lòng.Lúc này, ở phòng bên cạnh, Cát Đại Xuyên cũng thở dài thườn thượt, không thấy buồn ngủ chút nào.Lần tụ tập trước, vợ của Tạ Húc Đông không đến, anh ta không thấy lạc lõng lắm. Nhưng tối nay Giang Lâm và Bạch Du là một đôi, Tạ Húc Đông và Tôn Tường Vy cũng là một đôi, chỉ có mình anh ấy...Giống như món cá trắm om dưa chua trên bàn ăn, vừa chua vừa nhạt vừa thừa thãi.Anh ấy lén nhìn Lâm Hướng Tuyết mấy lần nhưng cô ấy còn chẳng thèm nhìn lại lần nào.Anh ấy không biết mình đã làm sai điều gì mà từ sau lần đi mua đậu phụ, Lâm Hướng Tuyết đã tránh mặt anh ấy.