"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 372: Chương 372
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nghĩ ngợi một lúc: "Theo tớ thì có thể tìm hiểu thêm, nhưngcậu cũng không cần vội vàng đồng ý với anh ấy, cứ thử thách anh ấy một chút, nếu anh ấy vượt qua được thử thách, cậu hãy cân nhắc xem có nên ở bên anh ấy không." Lâm Hướng Tuyết thấy đây là một ý kiến hay: "Nhưng phải thử thách như thế nào đây?"Bạch Du: "... Hay là đợi lần sau Tôn Tường Vy đến, cậu hỏi cậu ấy xem, cậu ấy có kinh nghiệm hơn."Mặc dù cô quyến rũ không thành nhưng không thể vì thế mà phủ nhận khả năng bày mưu tính kế của Tôn Tường Vy được.Lâm Hướng Tuyết gật đầu: "Tường Vy đúng là có kinh nghiệm."Vừa dứt cậu thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.Bạch Du đi ra mở cửa, Ôn Tĩnh Uyển cầm một gói bánh cưới và một ít kẹo cưới đứng trước cửa."Đây là bánh cưới và kẹo cưới còn thừa lại khi tôi kết hôn, dù là đồ thừa nhưng đều rất ngon, lúc trước trên tàu hỏa, tôi rất cảm ơn cô và đồng chí Giang cũng như Hướng Tuyết đã chăm sóc, đồng chí Giang còn cứu mạng tôi, hy vọng các cô có thể nhận chút đồ này."Bạch Du phát hiện Ôn Tĩnh Uyển nói chuyện thực sự rất có trình độ.Cô ta nói một tràng như vậy, người bình thường thực sự không tiện từ chối, sau này chắc chắn phải tặng lại chút đồ gì đó, như vậy hai nhà sẽ qua lại với nhau.Đáng tiếc, Bạch Du không phải người bình thường."Chuyện cứu mạng sau này đừng nhắc đến nữa, kẻo người không biết lại tưởng cô và chồng tôi có quan hệ gì không trong sáng, cho nên cô cứ mang đồ về đi, dù sao thì chồng cô và chồng tôi không hợp nhau, chắc cô cũng nghe nói rồi, tôi thấy sau này tốt nhất hai nhà chúng ta không nên qua lại với nhau, cứ coi như là hàng xóm bình thường thôi."Cô không phải người rộng lượng.Hôm qua nếu không phải Giang Lâm kịp thời chạy đến thì Bánh Khoai Tây đã bị ném thành bánh thịt từ lâu rồi. Hơn nữa cô luôn cảm thấy Ôn Tĩnh Uyển này mang lại cho cô một cảm giác khó chịu không nói nên lời.Cô rất tin vào trực giác của mình, đã cảm thấy không thoải mái khi ở cùng đối phương thì tốt nhất là không nên qua lại.Sống lại một đời, cô không có lý do gì phải tiếp tục khiến bản thân chịu ấm ức để lấy lòng người khác.Còn việc Lâm Hướng Tuyết có muốn làm bạn với Ôn Tĩnh Uyển hay không, cô sẽ không can thiệp.Nụ cười trên mặt Ôn Tĩnh Uyển cứng đờ: "Đồng chí Bạch đã quyết định như vậy, tôi cũng không thể miễn cưỡng, nhưng tôi thực sự rất buồn... Hôm qua tôi mới nói với Hướng Tuyết rằng mong có thể làm bạn tốt, hàng xóm tốt với cô, bây giờ xem ra là không thể rồi."Bạch Du mím môi cười, đóng cửa trước mặt cô ta.Cô quay người lại, thấy Lâm Hướng Tuyết đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm.Bạch Du có hơi lo lắng Lâm Hướng Tuyết sẽ làm thuyết khách, may là cô ấy không làm vậy, chỉ chia sẻ hai cái bánh bao thịt mà Cát Đại Xuyên đưa.Lâm Hướng Tuyết vốn đã đồng ý với Ôn Tĩnh Uyển sẽ nói giúp cô ta, nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người lúc nãy, cô ấy thấy mình không cần phải mở lời nữa.Mặc dù Ôn Tĩnh Uyển đã cứu mạng cô ấy nhưng trong lòng cô ấy, vị trí của Ôn Tĩnh Uyển và Bạch Du bên nào nặng bên nào nhẹ, cô ấy vẫn phân biệt được.Đối với ân cứu mạng của Ôn Tĩnh Uyển, cô ấy sẽ dùng cách khác để báo đáp để không khiến Bạch Du thấy gượng ép.Giá đỗ ủ mấy ngày trước cuối cùng cũng có thể ăn được, tươi non, nhìn rất thích mắt.Ăn sáng xong, Bạch Du chia một nửa giá đỗ đã thu hoạch được, sau đó mang đến cho chị Lôi.Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, cô đã bị hai cậu bé trông giống hệt nhau đ.â.m vào khiến cả người loạng choạng.Hai cậu bé khoảng bốn năm tuổi, trông rất kháu khỉnh, đáng yêu nhưng hành động lại rất hỗn hào.Chúng không những không thấy có lỗi mà còn cùng nhau làm mặt quỷ với Bạch Du.
Bạch Du nghĩ ngợi một lúc: "Theo tớ thì có thể tìm hiểu thêm, nhưng
cậu cũng không cần vội vàng đồng ý với anh ấy, cứ thử thách anh ấy một chút, nếu anh ấy vượt qua được thử thách, cậu hãy cân nhắc xem có nên ở bên anh ấy không."
Lâm Hướng Tuyết thấy đây là một ý kiến hay: "Nhưng phải thử thách như thế nào đây?"
Bạch Du: "... Hay là đợi lần sau Tôn Tường Vy đến, cậu hỏi cậu ấy xem, cậu ấy có kinh nghiệm hơn."
Mặc dù cô quyến rũ không thành nhưng không thể vì thế mà phủ nhận khả năng bày mưu tính kế của Tôn Tường Vy được.
Lâm Hướng Tuyết gật đầu: "Tường Vy đúng là có kinh nghiệm."
Vừa dứt cậu thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạch Du đi ra mở cửa, Ôn Tĩnh Uyển cầm một gói bánh cưới và một ít kẹo cưới đứng trước cửa.
"Đây là bánh cưới và kẹo cưới còn thừa lại khi tôi kết hôn, dù là đồ thừa nhưng đều rất ngon, lúc trước trên tàu hỏa, tôi rất cảm ơn cô và đồng chí Giang cũng như Hướng Tuyết đã chăm sóc, đồng chí Giang còn cứu mạng tôi, hy vọng các cô có thể nhận chút đồ này."
Bạch Du phát hiện Ôn Tĩnh Uyển nói chuyện thực sự rất có trình độ.
Cô ta nói một tràng như vậy, người bình thường thực sự không tiện từ chối, sau này chắc chắn phải tặng lại chút đồ gì đó, như vậy hai nhà sẽ qua lại với nhau.
Đáng tiếc, Bạch Du không phải người bình thường.
"Chuyện cứu mạng sau này đừng nhắc đến nữa, kẻo người không biết lại tưởng cô và chồng tôi có quan hệ gì không trong sáng, cho nên cô cứ mang đồ về đi, dù sao thì chồng cô và chồng tôi không hợp nhau, chắc cô cũng nghe nói rồi, tôi thấy sau này tốt nhất hai nhà chúng ta không nên qua lại với nhau, cứ coi như là hàng xóm bình thường thôi."
Cô không phải người rộng lượng.
Hôm qua nếu không phải Giang Lâm kịp thời chạy đến thì Bánh Khoai Tây đã bị ném thành bánh thịt từ lâu rồi.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy Ôn Tĩnh Uyển này mang lại cho cô một cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Cô rất tin vào trực giác của mình, đã cảm thấy không thoải mái khi ở cùng đối phương thì tốt nhất là không nên qua lại.
Sống lại một đời, cô không có lý do gì phải tiếp tục khiến bản thân chịu ấm ức để lấy lòng người khác.
Còn việc Lâm Hướng Tuyết có muốn làm bạn với Ôn Tĩnh Uyển hay không, cô sẽ không can thiệp.
Nụ cười trên mặt Ôn Tĩnh Uyển cứng đờ: "Đồng chí Bạch đã quyết định như vậy, tôi cũng không thể miễn cưỡng, nhưng tôi thực sự rất buồn... Hôm qua tôi mới nói với Hướng Tuyết rằng mong có thể làm bạn tốt, hàng xóm tốt với cô, bây giờ xem ra là không thể rồi."
Bạch Du mím môi cười, đóng cửa trước mặt cô ta.
Cô quay người lại, thấy Lâm Hướng Tuyết đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm.
Bạch Du có hơi lo lắng Lâm Hướng Tuyết sẽ làm thuyết khách, may là cô ấy không làm vậy, chỉ chia sẻ hai cái bánh bao thịt mà Cát Đại Xuyên đưa.
Lâm Hướng Tuyết vốn đã đồng ý với Ôn Tĩnh Uyển sẽ nói giúp cô ta, nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người lúc nãy, cô ấy thấy mình không cần phải mở lời nữa.
Mặc dù Ôn Tĩnh Uyển đã cứu mạng cô ấy nhưng trong lòng cô ấy, vị trí của Ôn Tĩnh Uyển và Bạch Du bên nào nặng bên nào nhẹ, cô ấy vẫn phân biệt được.
Đối với ân cứu mạng của Ôn Tĩnh Uyển, cô ấy sẽ dùng cách khác để báo đáp để không khiến Bạch Du thấy gượng ép.
Giá đỗ ủ mấy ngày trước cuối cùng cũng có thể ăn được, tươi non, nhìn rất thích mắt.
Ăn sáng xong, Bạch Du chia một nửa giá đỗ đã thu hoạch được, sau đó mang đến cho chị Lôi.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, cô đã bị hai cậu bé trông giống hệt nhau đ.â.m vào khiến cả người loạng choạng.
Hai cậu bé khoảng bốn năm tuổi, trông rất kháu khỉnh, đáng yêu nhưng hành động lại rất hỗn hào.
Chúng không những không thấy có lỗi mà còn cùng nhau làm mặt quỷ với Bạch Du.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nghĩ ngợi một lúc: "Theo tớ thì có thể tìm hiểu thêm, nhưngcậu cũng không cần vội vàng đồng ý với anh ấy, cứ thử thách anh ấy một chút, nếu anh ấy vượt qua được thử thách, cậu hãy cân nhắc xem có nên ở bên anh ấy không." Lâm Hướng Tuyết thấy đây là một ý kiến hay: "Nhưng phải thử thách như thế nào đây?"Bạch Du: "... Hay là đợi lần sau Tôn Tường Vy đến, cậu hỏi cậu ấy xem, cậu ấy có kinh nghiệm hơn."Mặc dù cô quyến rũ không thành nhưng không thể vì thế mà phủ nhận khả năng bày mưu tính kế của Tôn Tường Vy được.Lâm Hướng Tuyết gật đầu: "Tường Vy đúng là có kinh nghiệm."Vừa dứt cậu thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.Bạch Du đi ra mở cửa, Ôn Tĩnh Uyển cầm một gói bánh cưới và một ít kẹo cưới đứng trước cửa."Đây là bánh cưới và kẹo cưới còn thừa lại khi tôi kết hôn, dù là đồ thừa nhưng đều rất ngon, lúc trước trên tàu hỏa, tôi rất cảm ơn cô và đồng chí Giang cũng như Hướng Tuyết đã chăm sóc, đồng chí Giang còn cứu mạng tôi, hy vọng các cô có thể nhận chút đồ này."Bạch Du phát hiện Ôn Tĩnh Uyển nói chuyện thực sự rất có trình độ.Cô ta nói một tràng như vậy, người bình thường thực sự không tiện từ chối, sau này chắc chắn phải tặng lại chút đồ gì đó, như vậy hai nhà sẽ qua lại với nhau.Đáng tiếc, Bạch Du không phải người bình thường."Chuyện cứu mạng sau này đừng nhắc đến nữa, kẻo người không biết lại tưởng cô và chồng tôi có quan hệ gì không trong sáng, cho nên cô cứ mang đồ về đi, dù sao thì chồng cô và chồng tôi không hợp nhau, chắc cô cũng nghe nói rồi, tôi thấy sau này tốt nhất hai nhà chúng ta không nên qua lại với nhau, cứ coi như là hàng xóm bình thường thôi."Cô không phải người rộng lượng.Hôm qua nếu không phải Giang Lâm kịp thời chạy đến thì Bánh Khoai Tây đã bị ném thành bánh thịt từ lâu rồi. Hơn nữa cô luôn cảm thấy Ôn Tĩnh Uyển này mang lại cho cô một cảm giác khó chịu không nói nên lời.Cô rất tin vào trực giác của mình, đã cảm thấy không thoải mái khi ở cùng đối phương thì tốt nhất là không nên qua lại.Sống lại một đời, cô không có lý do gì phải tiếp tục khiến bản thân chịu ấm ức để lấy lòng người khác.Còn việc Lâm Hướng Tuyết có muốn làm bạn với Ôn Tĩnh Uyển hay không, cô sẽ không can thiệp.Nụ cười trên mặt Ôn Tĩnh Uyển cứng đờ: "Đồng chí Bạch đã quyết định như vậy, tôi cũng không thể miễn cưỡng, nhưng tôi thực sự rất buồn... Hôm qua tôi mới nói với Hướng Tuyết rằng mong có thể làm bạn tốt, hàng xóm tốt với cô, bây giờ xem ra là không thể rồi."Bạch Du mím môi cười, đóng cửa trước mặt cô ta.Cô quay người lại, thấy Lâm Hướng Tuyết đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm.Bạch Du có hơi lo lắng Lâm Hướng Tuyết sẽ làm thuyết khách, may là cô ấy không làm vậy, chỉ chia sẻ hai cái bánh bao thịt mà Cát Đại Xuyên đưa.Lâm Hướng Tuyết vốn đã đồng ý với Ôn Tĩnh Uyển sẽ nói giúp cô ta, nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người lúc nãy, cô ấy thấy mình không cần phải mở lời nữa.Mặc dù Ôn Tĩnh Uyển đã cứu mạng cô ấy nhưng trong lòng cô ấy, vị trí của Ôn Tĩnh Uyển và Bạch Du bên nào nặng bên nào nhẹ, cô ấy vẫn phân biệt được.Đối với ân cứu mạng của Ôn Tĩnh Uyển, cô ấy sẽ dùng cách khác để báo đáp để không khiến Bạch Du thấy gượng ép.Giá đỗ ủ mấy ngày trước cuối cùng cũng có thể ăn được, tươi non, nhìn rất thích mắt.Ăn sáng xong, Bạch Du chia một nửa giá đỗ đã thu hoạch được, sau đó mang đến cho chị Lôi.Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, cô đã bị hai cậu bé trông giống hệt nhau đ.â.m vào khiến cả người loạng choạng.Hai cậu bé khoảng bốn năm tuổi, trông rất kháu khỉnh, đáng yêu nhưng hành động lại rất hỗn hào.Chúng không những không thấy có lỗi mà còn cùng nhau làm mặt quỷ với Bạch Du.