Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 380: Chương 380

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Chính vì vậy nên cô ấy không có khẩu vị gì, gọi ít hơn Bạch Du một quả trứng.Ăn xong, hai người đạp xe do Tôn Tường Vy mượn đến tòa soạn báo.Đi xe đạp mất hai mươi phút, đi bộ mất khoảng bốn mươi phút, cho nên nếu được chọn thì sau này họ vẫn nên mua một chiếc xe đạp.Nhưng phiếu mua xe đạp của họ đã đổi khi chuyển sang ngôi nhà này, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không dễ để có được một phiếu mua xe đạp. Thôi vậy, những chuyện này để sau hãy lo, bây giờ có thi đỗ hay không vẫn chưa biết.Nghĩ miên man một hồi đã đến địa điểm thi của tòa soạn báo.Từ xa, họ đã nhìn thấy hai hàng người kéo dài, một nhân viên tòa soạn báo đang cầm sổ kiểm tra tên và các thông tin khác.Bạch Du ước tính lần này có khoảng bảy tám mươi người đến dự thi.Cô nhìn lướt qua đám đông nhưng không thấy Ôn Tĩnh Uyển, không biết là cô ta chưa đến hay có lý do gì khác.Cô tìm một chỗ râm mát để dựng xe đạp, tránh trường hợp lát nữa đi ra lại ngồi lên yên xe nóng bỏng mông, sau đó đi xếp hàng với Lâm Hướng Tuyết.Sau khi kiểm tra tên và các thông tin khác, mọi người theo nhân viên tòa soạn báo vào phòng thi.Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết bị tách ra, Bạch Du ở phòng thi số một.Bước vào phòng, Bạch Du tìm thấy số ghế của mình rồi ngồi xuống, cô nhìn xung quanh, nam nữ chia theo tỷ lệ hai tám, rõ ràng nam giới đến đăng ký nhiều hơn nữ giới.Đối với cô, đây không phải là một tin tốt.Trong trường hợp trình độ ngang nhau, tòa soạn báo sẽ ưu tiên tuyển nam giới vì họ cho rằng đàn ông có thể chịu khổ giỏi hơn. Trước mắt thì việc trúng tuyển của cô sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này.Một người đàn ông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi trông giống như lãnh đạo đang đứng trên bục phát biểu trước khi thi, nhắc nhở mọi người không được gian lận, nếu bị phát hiện thì không chỉ không được nhận vào làm mà còn lên tờ báo lớn được công bố ra ngoài.Mọi người nghe xong đều thấy sợ hãi.Ngay cả những người có ý định gian lận cũng từ bỏ ý định.Đề thi nhanh chóng được phát xuống.Bạch Du cầm đề thi nhìn lướt từ đầu đến cuối, đề không dài, chỉ có ba dạng.Dạng *****ên là chép lại hai bài thơ cổ, dạng thứ hai là dạng cô đã luyện tập đột xuất với Lâm Hướng Tuyết, dựa trên một chủ đề để viết một bài báo, dạng cuối cùng là đề xuất cải tiến cho toà soạn hiện tại.Hai dạng đầu đối với Bạch Du không quá khó, từ khi ở thủ đô đến khi đến đảo Quỳnh Châu, cô vẫn luôn ôn lại kiến thức cấp hai và cấp ba một cách đứt quãng, việc chép lại hai bài thơ cổ đối với cô mà nói quá đơn giản.Về phần viết bài báo, gần đây cô vẫn luôn luyện tập, tục ngữ có câu lâm trận mài gươm, không sắc cũng sáng, nhờ những ngày luyện tập cấp tốc, cô cũng có thể viết ra một bài báo chuyên nghiệp.Về phần đề xuất cải tiến cuối cùng, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra đề xuất liên quan đến việc xóa mù chữ.Toà soạn ở đây còn kiêm cả nhiệm vụ giúp dân xóa mù chữ, chỉ là không mấy hiệu quả. Bạch Du bắt đầu từ phương diện này, cô cho rằng đối với những người không biết chữ, nhìn thấy báo cũng giống như nhìn thấy sách trời, toàn chữ là chữ, vừa nhìn đã không có hứng thú học, nhưng nếu đổi thành truyện tranh, truyện thiếu nhi, dùng hình ảnh và câu chuyện cụ thể hơn để thúc đẩy việc học chữ, khơi dậy hứng thú học tập của họ, có lẽ có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.Bạch Du viết bản nháp trước, tiếp đó đọc lại vài lần, sửa đi sửa lại một số câu và lỗi chính tả, cuối cùng cô mới chép vào đề thi. Sau khi viết xong, cô kiểm tra lại hai lần, xác định không có sai sót gìmới giơ tay nộp bài.Thấy Bạch Du nộp bài, những người chưa viết xong không khỏi hoảng hốt, vội vàng tăng tốc.

Chính vì vậy nên cô ấy không có khẩu vị gì, gọi ít hơn Bạch Du một quả trứng.

Ăn xong, hai người đạp xe do Tôn Tường Vy mượn đến tòa soạn báo.

Đi xe đạp mất hai mươi phút, đi bộ mất khoảng bốn mươi phút, cho nên nếu được chọn thì sau này họ vẫn nên mua một chiếc xe đạp.

Nhưng phiếu mua xe đạp của họ đã đổi khi chuyển sang ngôi nhà này, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không dễ để có được một phiếu mua xe đạp. Thôi vậy, những chuyện này để sau hãy lo, bây giờ có thi đỗ hay không vẫn chưa biết.

Nghĩ miên man một hồi đã đến địa điểm thi của tòa soạn báo.

Từ xa, họ đã nhìn thấy hai hàng người kéo dài, một nhân viên tòa soạn báo đang cầm sổ kiểm tra tên và các thông tin khác.

Bạch Du ước tính lần này có khoảng bảy tám mươi người đến dự thi.

Cô nhìn lướt qua đám đông nhưng không thấy Ôn Tĩnh Uyển, không biết là cô ta chưa đến hay có lý do gì khác.

Cô tìm một chỗ râm mát để dựng xe đạp, tránh trường hợp lát nữa đi ra lại ngồi lên yên xe nóng bỏng mông, sau đó đi xếp hàng với Lâm Hướng Tuyết.

Sau khi kiểm tra tên và các thông tin khác, mọi người theo nhân viên tòa soạn báo vào phòng thi.

Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết bị tách ra, Bạch Du ở phòng thi số một.

Bước vào phòng, Bạch Du tìm thấy số ghế của mình rồi ngồi xuống, cô nhìn xung quanh, nam nữ chia theo tỷ lệ hai tám, rõ ràng nam giới đến đăng ký nhiều hơn nữ giới.

Đối với cô, đây không phải là một tin tốt.

Trong trường hợp trình độ ngang nhau, tòa soạn báo sẽ ưu tiên tuyển nam giới vì họ cho rằng đàn ông có thể chịu khổ giỏi hơn.

 

Trước mắt thì việc trúng tuyển của cô sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi trông giống như lãnh đạo đang đứng trên bục phát biểu trước khi thi, nhắc nhở mọi người không được gian lận, nếu bị phát hiện thì không chỉ không được nhận vào làm mà còn lên tờ báo lớn được công bố ra ngoài.

Mọi người nghe xong đều thấy sợ hãi.

Ngay cả những người có ý định gian lận cũng từ bỏ ý định.

Đề thi nhanh chóng được phát xuống.

Bạch Du cầm đề thi nhìn lướt từ đầu đến cuối, đề không dài, chỉ có ba dạng.

Dạng *****ên là chép lại hai bài thơ cổ, dạng thứ hai là dạng cô đã luyện tập đột xuất với Lâm Hướng Tuyết, dựa trên một chủ đề để viết một bài báo, dạng cuối cùng là đề xuất cải tiến cho toà soạn hiện tại.

Hai dạng đầu đối với Bạch Du không quá khó, từ khi ở thủ đô đến khi đến đảo Quỳnh Châu, cô vẫn luôn ôn lại kiến thức cấp hai và cấp ba một cách đứt quãng, việc chép lại hai bài thơ cổ đối với cô mà nói quá đơn giản.

Về phần viết bài báo, gần đây cô vẫn luôn luyện tập, tục ngữ có câu lâm trận mài gươm, không sắc cũng sáng, nhờ những ngày luyện tập cấp tốc, cô cũng có thể viết ra một bài báo chuyên nghiệp.

Về phần đề xuất cải tiến cuối cùng, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra đề xuất liên quan đến việc xóa mù chữ.

Toà soạn ở đây còn kiêm cả nhiệm vụ giúp dân xóa mù chữ, chỉ là không mấy hiệu quả.

 

Bạch Du bắt đầu từ phương diện này, cô cho rằng đối với những người không biết chữ, nhìn thấy báo cũng giống như nhìn thấy sách trời, toàn chữ là chữ, vừa nhìn đã không có hứng thú học, nhưng nếu đổi thành truyện tranh, truyện thiếu nhi, dùng hình ảnh và câu chuyện cụ thể hơn để thúc đẩy việc học chữ, khơi dậy hứng thú học tập của họ, có lẽ có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.

Bạch Du viết bản nháp trước, tiếp đó đọc lại vài lần, sửa đi sửa lại một số câu và lỗi chính tả, cuối cùng cô mới chép vào đề thi. Sau khi viết xong, cô kiểm tra lại hai lần, xác định không có sai sót gìmới giơ tay nộp bài.

Thấy Bạch Du nộp bài, những người chưa viết xong không khỏi hoảng hốt, vội vàng tăng tốc.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Chính vì vậy nên cô ấy không có khẩu vị gì, gọi ít hơn Bạch Du một quả trứng.Ăn xong, hai người đạp xe do Tôn Tường Vy mượn đến tòa soạn báo.Đi xe đạp mất hai mươi phút, đi bộ mất khoảng bốn mươi phút, cho nên nếu được chọn thì sau này họ vẫn nên mua một chiếc xe đạp.Nhưng phiếu mua xe đạp của họ đã đổi khi chuyển sang ngôi nhà này, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không dễ để có được một phiếu mua xe đạp. Thôi vậy, những chuyện này để sau hãy lo, bây giờ có thi đỗ hay không vẫn chưa biết.Nghĩ miên man một hồi đã đến địa điểm thi của tòa soạn báo.Từ xa, họ đã nhìn thấy hai hàng người kéo dài, một nhân viên tòa soạn báo đang cầm sổ kiểm tra tên và các thông tin khác.Bạch Du ước tính lần này có khoảng bảy tám mươi người đến dự thi.Cô nhìn lướt qua đám đông nhưng không thấy Ôn Tĩnh Uyển, không biết là cô ta chưa đến hay có lý do gì khác.Cô tìm một chỗ râm mát để dựng xe đạp, tránh trường hợp lát nữa đi ra lại ngồi lên yên xe nóng bỏng mông, sau đó đi xếp hàng với Lâm Hướng Tuyết.Sau khi kiểm tra tên và các thông tin khác, mọi người theo nhân viên tòa soạn báo vào phòng thi.Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết bị tách ra, Bạch Du ở phòng thi số một.Bước vào phòng, Bạch Du tìm thấy số ghế của mình rồi ngồi xuống, cô nhìn xung quanh, nam nữ chia theo tỷ lệ hai tám, rõ ràng nam giới đến đăng ký nhiều hơn nữ giới.Đối với cô, đây không phải là một tin tốt.Trong trường hợp trình độ ngang nhau, tòa soạn báo sẽ ưu tiên tuyển nam giới vì họ cho rằng đàn ông có thể chịu khổ giỏi hơn. Trước mắt thì việc trúng tuyển của cô sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này.Một người đàn ông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi trông giống như lãnh đạo đang đứng trên bục phát biểu trước khi thi, nhắc nhở mọi người không được gian lận, nếu bị phát hiện thì không chỉ không được nhận vào làm mà còn lên tờ báo lớn được công bố ra ngoài.Mọi người nghe xong đều thấy sợ hãi.Ngay cả những người có ý định gian lận cũng từ bỏ ý định.Đề thi nhanh chóng được phát xuống.Bạch Du cầm đề thi nhìn lướt từ đầu đến cuối, đề không dài, chỉ có ba dạng.Dạng *****ên là chép lại hai bài thơ cổ, dạng thứ hai là dạng cô đã luyện tập đột xuất với Lâm Hướng Tuyết, dựa trên một chủ đề để viết một bài báo, dạng cuối cùng là đề xuất cải tiến cho toà soạn hiện tại.Hai dạng đầu đối với Bạch Du không quá khó, từ khi ở thủ đô đến khi đến đảo Quỳnh Châu, cô vẫn luôn ôn lại kiến thức cấp hai và cấp ba một cách đứt quãng, việc chép lại hai bài thơ cổ đối với cô mà nói quá đơn giản.Về phần viết bài báo, gần đây cô vẫn luôn luyện tập, tục ngữ có câu lâm trận mài gươm, không sắc cũng sáng, nhờ những ngày luyện tập cấp tốc, cô cũng có thể viết ra một bài báo chuyên nghiệp.Về phần đề xuất cải tiến cuối cùng, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra đề xuất liên quan đến việc xóa mù chữ.Toà soạn ở đây còn kiêm cả nhiệm vụ giúp dân xóa mù chữ, chỉ là không mấy hiệu quả. Bạch Du bắt đầu từ phương diện này, cô cho rằng đối với những người không biết chữ, nhìn thấy báo cũng giống như nhìn thấy sách trời, toàn chữ là chữ, vừa nhìn đã không có hứng thú học, nhưng nếu đổi thành truyện tranh, truyện thiếu nhi, dùng hình ảnh và câu chuyện cụ thể hơn để thúc đẩy việc học chữ, khơi dậy hứng thú học tập của họ, có lẽ có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.Bạch Du viết bản nháp trước, tiếp đó đọc lại vài lần, sửa đi sửa lại một số câu và lỗi chính tả, cuối cùng cô mới chép vào đề thi. Sau khi viết xong, cô kiểm tra lại hai lần, xác định không có sai sót gìmới giơ tay nộp bài.Thấy Bạch Du nộp bài, những người chưa viết xong không khỏi hoảng hốt, vội vàng tăng tốc.

Chương 380: Chương 380