"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 385: Chương 385
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lúc này, Giang Khải Bang ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ như già đi mấy tuổi: “Là đơn vị đồn trú của Tây Bắc gọi tới, nói Giang Khải đã xảy ra chuyện.”Mí mắt phải của Lâu Tú Anh giật mạnh, tục ngữ có câu mắt trái giật liên quan đến tiền, mắt phải giật thì gặp tai ương, mỗi lần mí mắt giật thì sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.Thế là bà ta to gan hỏi: “Giang Khải xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Không phải ngày mai là nó có thể về à?”Giang Khải Bang gằn từng chữ: “Chỗ đó của nó… Cơ quan s.i.n.h d.ụ.c nam của nó đã bị ngỗng mổ hỏng.”Nói chính xác là Giang Khải đã bị ngỗng mổ vào tinh hoàn, trong lúc giãy giụa thì ngã sấp xuống trúng vào một tảng đá nhọn, dẫn đến việc hai bên tinh hoàn vỡ nát.Bây giờ anh ta đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng bác sĩ nói có thể sẽ ảnh hưởng tới khả năng s.i.n.h d.ụ.c sau này.Lâu Tú Anh: ?Sao đang yên đang lành Giang Khải lại bị ngỗng mổ?Chẳng lẽ trong đơn vị đồn trú có nuôi ngỗng?Chẳng mấy chốc bà ta đã biết được chân tướng từ Giang Khải Bang, sau khi sừng sỡ, bà ta đưa ra lựa chọn trong chớp mắt: “Chúng ta mau tới tứ hợp viện ngay bây giờ!”Giang Khải Bang còn chưa kịp phản ứng: “Tới tứ hợp viện để làm gì?”Bây giờ dù cho có tới tứ hợp viện nói cho ông Giang biết thì ông ấy cũng không giúp được gì.Đơn vị đồn trú đã đưa Giang Khải đến bệnh viện tốt nhất ở nơi đó, được chữa trị tốt nhất, dù ông ấy có lên tiếng thì cũng chỉ là chuyện không có ích.Đôi mắt Lâu Tú Anh lóe lên vẻ khôn khéo: “Đương nhiên là tới để ngăn cản ông ấy cho Giang Lâm làm con nuôi của người khác rồi.” Đôi mắt Giang Khải Bang cũng lóe sáng, hai người vội đạp xe đạp tới tứ hợp viện.Đúng lúc ông Giang ở nhà, sau khi biết chuyện của Giang Khải, mặc dù ông ấy không nói lời nào nhưng chú Vương chăm sóc ông ấy nhiều năm vừa nhìn đã nhận ra, ông chủ hối hận.Trong lòng chú Vương không nhịn được mà thở dài, suy cho cùng ông chủ cũng đã già rồi, nếu đổi thành ông chủ lúc còn trẻ thì sẽ không hối hận lấy một lần.Giang Khải Bang thuận thế đưa ra yêu cầu kết thúc chuyện nhận Giang Lâm làm con nuôi: “Cha, cha cũng thấy đấy, Giang Khải đã thành ra như bây giờ, bác sĩ nói sau này nó không thể nào s.i.n.h d.ụ.c được nữa. Cha không thể đứng trơ mắt nhìn dòng thứ ba của chúng con không còn người nối dõi, vậy nên con nghĩ chuyện nhận Giang Lâm làm con nuôi, không bằng bỏ đi.”Cuối cùng ông Giang cũng nhìn ông ta: “Bên Giang Khải vừa xảy ra chuyện là anh đã không kịp chờ nổi mà chạy tới nơi này, đây mới là mục đích anh tới có đúng không?”Giang Khải Bang cứng đờ: “...”Ông Giang: “Chỉ tiếc là các anh đã tới chậm, đầu tuần tôi đã cho người chuyển hộ khẩu của Giang Khải sang tên của Viêm Viêm rồi, chắc hai ngày nay đã làm xong rồi.”Giang Khải Bang: “...”TBCLâu Tú Anh: “...”Hai người không ngờ động tác của ông Giang và Giang Lâm lại nhanh như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, đành phải đi con đường thứ hai.Giang Khải Bang: “Cha, nếu đã vậy thì con muốn thay Giang Khải xin cha một chuyện.”Ánh mắt ông Giang đảo qua Lâu Tú Anh ngồi ở bên cạnh ông ta, ông ấy thản nhiên nói: “Nói.”Giang Khải Bang: “Cha, cha xem bây giờ Giang Khải đã thành ra như vậy rồi, chắc chắn trong lòng của nó cảm thấy rất buồn, nó mới hai mươi mấy tuổi thôi, còn chưa cưới vợ sinh con, sau này cũng không thể có con được nữa. Thế nên con nghĩ, có thể nào nói với bên Giang Lâm, sau khi bọn nó sinh đứa thứ hai thì để đứa bé đó cho Giang Khải nhận làm cha nuôi không, trai gái đều được.”Đây là con đường thứ hai mà ông ta và Lâu Tú Anh bàn bạc dọc đường.Dù thế nào thì dòng thứ ba của bọn họ cũng không thể không có người nối dõi, nếu nhận con của Giang Lâm làm con nuôi, thứ nhất là huyết mạch có thể được tiếp tục duy trì, thứ hai là bọn họ cũng có pháp bảo chiến thắng để kìm hãm Giang Lâm.
Lúc này, Giang Khải Bang ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ như già đi mấy tuổi: “Là đơn vị đồn trú của Tây Bắc gọi tới, nói Giang Khải đã xảy ra chuyện.”
Mí mắt phải của Lâu Tú Anh giật mạnh, tục ngữ có câu mắt trái giật liên quan đến tiền, mắt phải giật thì gặp tai ương, mỗi lần mí mắt giật thì sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Thế là bà ta to gan hỏi: “Giang Khải xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Không phải ngày mai là nó có thể về à?”
Giang Khải Bang gằn từng chữ: “Chỗ đó của nó… Cơ quan s.i.n.h d.ụ.c nam của nó đã bị ngỗng mổ hỏng.”
Nói chính xác là Giang Khải đã bị ngỗng mổ vào tinh hoàn, trong lúc giãy giụa thì ngã sấp xuống trúng vào một tảng đá nhọn, dẫn đến việc hai bên tinh hoàn vỡ nát.
Bây giờ anh ta đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng bác sĩ nói có thể sẽ ảnh hưởng tới khả năng s.i.n.h d.ụ.c sau này.
Lâu Tú Anh: ?
Sao đang yên đang lành Giang Khải lại bị ngỗng mổ?
Chẳng lẽ trong đơn vị đồn trú có nuôi ngỗng?
Chẳng mấy chốc bà ta đã biết được chân tướng từ Giang Khải Bang, sau khi sừng sỡ, bà ta đưa ra lựa chọn trong chớp mắt: “Chúng ta mau tới tứ hợp viện ngay bây giờ!”
Giang Khải Bang còn chưa kịp phản ứng: “Tới tứ hợp viện để làm gì?”
Bây giờ dù cho có tới tứ hợp viện nói cho ông Giang biết thì ông ấy cũng không giúp được gì.
Đơn vị đồn trú đã đưa Giang Khải đến bệnh viện tốt nhất ở nơi đó, được chữa trị tốt nhất, dù ông ấy có lên tiếng thì cũng chỉ là chuyện không có ích.
Đôi mắt Lâu Tú Anh lóe lên vẻ khôn khéo: “Đương nhiên là tới để ngăn cản ông ấy cho Giang Lâm làm con nuôi của người khác rồi.”
Đôi mắt Giang Khải Bang cũng lóe sáng, hai người vội đạp xe đạp tới tứ hợp viện.
Đúng lúc ông Giang ở nhà, sau khi biết chuyện của Giang Khải, mặc dù ông ấy không nói lời nào nhưng chú Vương chăm sóc ông ấy nhiều năm vừa nhìn đã nhận ra, ông chủ hối hận.
Trong lòng chú Vương không nhịn được mà thở dài, suy cho cùng ông chủ cũng đã già rồi, nếu đổi thành ông chủ lúc còn trẻ thì sẽ không hối hận lấy một lần.
Giang Khải Bang thuận thế đưa ra yêu cầu kết thúc chuyện nhận Giang Lâm làm con nuôi: “Cha, cha cũng thấy đấy, Giang Khải đã thành ra như bây giờ, bác sĩ nói sau này nó không thể nào s.i.n.h d.ụ.c được nữa. Cha không thể đứng trơ mắt nhìn dòng thứ ba của chúng con không còn người nối dõi, vậy nên con nghĩ chuyện nhận Giang Lâm làm con nuôi, không bằng bỏ đi.”
Cuối cùng ông Giang cũng nhìn ông ta: “Bên Giang Khải vừa xảy ra chuyện là anh đã không kịp chờ nổi mà chạy tới nơi này, đây mới là mục đích anh tới có đúng không?”
Giang Khải Bang cứng đờ: “...”
Ông Giang: “Chỉ tiếc là các anh đã tới chậm, đầu tuần tôi đã cho người chuyển hộ khẩu của Giang Khải sang tên của Viêm Viêm rồi, chắc hai ngày nay đã làm xong rồi.”
Giang Khải Bang: “...”
TBC
Lâu Tú Anh: “...”
Hai người không ngờ động tác của ông Giang và Giang Lâm lại nhanh như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, đành phải đi con đường thứ hai.
Giang Khải Bang: “Cha, nếu đã vậy thì con muốn thay Giang Khải xin cha một chuyện.”
Ánh mắt ông Giang đảo qua Lâu Tú Anh ngồi ở bên cạnh ông ta, ông ấy thản nhiên nói: “Nói.”
Giang Khải Bang: “Cha, cha xem bây giờ Giang Khải đã thành ra như vậy rồi, chắc chắn trong lòng của nó cảm thấy rất buồn, nó mới hai mươi mấy tuổi thôi, còn chưa cưới vợ sinh con, sau này cũng không thể có con được nữa. Thế nên con nghĩ, có thể nào nói với bên Giang Lâm, sau khi bọn nó sinh đứa thứ hai thì để đứa bé đó cho Giang Khải nhận làm cha nuôi không, trai gái đều được.”
Đây là con đường thứ hai mà ông ta và Lâu Tú Anh bàn bạc dọc đường.
Dù thế nào thì dòng thứ ba của bọn họ cũng không thể không có người nối dõi, nếu nhận con của Giang Lâm làm con nuôi, thứ nhất là huyết mạch có thể được tiếp tục duy trì, thứ hai là bọn họ cũng có pháp bảo chiến thắng để kìm hãm Giang Lâm.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lúc này, Giang Khải Bang ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ như già đi mấy tuổi: “Là đơn vị đồn trú của Tây Bắc gọi tới, nói Giang Khải đã xảy ra chuyện.”Mí mắt phải của Lâu Tú Anh giật mạnh, tục ngữ có câu mắt trái giật liên quan đến tiền, mắt phải giật thì gặp tai ương, mỗi lần mí mắt giật thì sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.Thế là bà ta to gan hỏi: “Giang Khải xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Không phải ngày mai là nó có thể về à?”Giang Khải Bang gằn từng chữ: “Chỗ đó của nó… Cơ quan s.i.n.h d.ụ.c nam của nó đã bị ngỗng mổ hỏng.”Nói chính xác là Giang Khải đã bị ngỗng mổ vào tinh hoàn, trong lúc giãy giụa thì ngã sấp xuống trúng vào một tảng đá nhọn, dẫn đến việc hai bên tinh hoàn vỡ nát.Bây giờ anh ta đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng bác sĩ nói có thể sẽ ảnh hưởng tới khả năng s.i.n.h d.ụ.c sau này.Lâu Tú Anh: ?Sao đang yên đang lành Giang Khải lại bị ngỗng mổ?Chẳng lẽ trong đơn vị đồn trú có nuôi ngỗng?Chẳng mấy chốc bà ta đã biết được chân tướng từ Giang Khải Bang, sau khi sừng sỡ, bà ta đưa ra lựa chọn trong chớp mắt: “Chúng ta mau tới tứ hợp viện ngay bây giờ!”Giang Khải Bang còn chưa kịp phản ứng: “Tới tứ hợp viện để làm gì?”Bây giờ dù cho có tới tứ hợp viện nói cho ông Giang biết thì ông ấy cũng không giúp được gì.Đơn vị đồn trú đã đưa Giang Khải đến bệnh viện tốt nhất ở nơi đó, được chữa trị tốt nhất, dù ông ấy có lên tiếng thì cũng chỉ là chuyện không có ích.Đôi mắt Lâu Tú Anh lóe lên vẻ khôn khéo: “Đương nhiên là tới để ngăn cản ông ấy cho Giang Lâm làm con nuôi của người khác rồi.” Đôi mắt Giang Khải Bang cũng lóe sáng, hai người vội đạp xe đạp tới tứ hợp viện.Đúng lúc ông Giang ở nhà, sau khi biết chuyện của Giang Khải, mặc dù ông ấy không nói lời nào nhưng chú Vương chăm sóc ông ấy nhiều năm vừa nhìn đã nhận ra, ông chủ hối hận.Trong lòng chú Vương không nhịn được mà thở dài, suy cho cùng ông chủ cũng đã già rồi, nếu đổi thành ông chủ lúc còn trẻ thì sẽ không hối hận lấy một lần.Giang Khải Bang thuận thế đưa ra yêu cầu kết thúc chuyện nhận Giang Lâm làm con nuôi: “Cha, cha cũng thấy đấy, Giang Khải đã thành ra như bây giờ, bác sĩ nói sau này nó không thể nào s.i.n.h d.ụ.c được nữa. Cha không thể đứng trơ mắt nhìn dòng thứ ba của chúng con không còn người nối dõi, vậy nên con nghĩ chuyện nhận Giang Lâm làm con nuôi, không bằng bỏ đi.”Cuối cùng ông Giang cũng nhìn ông ta: “Bên Giang Khải vừa xảy ra chuyện là anh đã không kịp chờ nổi mà chạy tới nơi này, đây mới là mục đích anh tới có đúng không?”Giang Khải Bang cứng đờ: “...”Ông Giang: “Chỉ tiếc là các anh đã tới chậm, đầu tuần tôi đã cho người chuyển hộ khẩu của Giang Khải sang tên của Viêm Viêm rồi, chắc hai ngày nay đã làm xong rồi.”Giang Khải Bang: “...”TBCLâu Tú Anh: “...”Hai người không ngờ động tác của ông Giang và Giang Lâm lại nhanh như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, đành phải đi con đường thứ hai.Giang Khải Bang: “Cha, nếu đã vậy thì con muốn thay Giang Khải xin cha một chuyện.”Ánh mắt ông Giang đảo qua Lâu Tú Anh ngồi ở bên cạnh ông ta, ông ấy thản nhiên nói: “Nói.”Giang Khải Bang: “Cha, cha xem bây giờ Giang Khải đã thành ra như vậy rồi, chắc chắn trong lòng của nó cảm thấy rất buồn, nó mới hai mươi mấy tuổi thôi, còn chưa cưới vợ sinh con, sau này cũng không thể có con được nữa. Thế nên con nghĩ, có thể nào nói với bên Giang Lâm, sau khi bọn nó sinh đứa thứ hai thì để đứa bé đó cho Giang Khải nhận làm cha nuôi không, trai gái đều được.”Đây là con đường thứ hai mà ông ta và Lâu Tú Anh bàn bạc dọc đường.Dù thế nào thì dòng thứ ba của bọn họ cũng không thể không có người nối dõi, nếu nhận con của Giang Lâm làm con nuôi, thứ nhất là huyết mạch có thể được tiếp tục duy trì, thứ hai là bọn họ cũng có pháp bảo chiến thắng để kìm hãm Giang Lâm.