Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 389: Chương 389

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nhìn dấu vết bẩn thỉu trên mặt của các cô ấy, ngạc nhiên nói: “Hai người làm gì trong phòng bếp vậy?”Tôn Tường Vy: “Ban đầu chúng tớ định làm món ngon để chúc mừng ngày *****ên đi làm của cậu, kết quả là chúng tớ không biết nấu ăn, suýt chút nữa là đã đốt cả phòng bếp.”Lâm Hướng Tuyết cười ngại ngùng: “Nhưng cậu không cần phải lo lắng, chúng tớ vẫn chưa đốt phòng bếp, chúng tớ đã mời đầu bếp Diêu tới làm món gà ăn mày cho chúng ta, chúng tớ vừa đập vỡ lớp đất bên ngoài thì cậu đã trở về.”Bạch Du nhìn các cô ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.Đời trước cô không có người bạn nào cả, từ trước tới nay không biết cảm giác được bạn bè chúc mừng cho mình vui tới cỡ nào.Chẳng mấy chốc, ba người đã ôm trái dừa xanh, ăn gà ăn mày, biểu cảm của ba người giống nhau y như đúc, đó là một chữ – Sướng.Bỗng nhiên, Tôn Tường Vy buôn trái dừa xanh xuống, nhìn Bạch Du rồi nói bằng giọng điệu thần bí: “Bạch Du, mình muốn hỏi cậu một vấn đề.”Bạch Du cảm thấy đây không phải là một vấn đề tốt, cô chỉ nhìn cô ta chứ không lên tiếng.Chẳng qua là Tôn Tường Vy không phải người dễ đối phó: “Ai cũng nói Giang Lâm đứng nhất về mọi mặt, vẻ ngoài đứng nhất, năng lực đứng nhất, mình muốn biết, khi ở trên giường anh ấy có đứng nhất không?”Bạch Du: “...”Quả nhiên là kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế.Ngay khi Bạch Du đang nghĩ phải làm sao để từ chối trả lời vấn đề này thì thấy Lâm Hướng Tuyết đỏ mặt nói: “Thật ra là mình cũng muốn biết.”Bạch Du: “...”Tôn Tường Vy nở nụ cười: “Cậu mau nói đi, nói xong cậu cũng có thể hỏi mình!”Bạch Du biết là nay mình không thể trốn thoát, đành phải nói: “Mình không biết anh ấy có đứng nhất không nhưng anh ấy rất giỏi.”Mặc dù anh và cô vẫn chưa làm chuyện ấy, nhưng ở bên ngoài, cô phải chừa mặt mũi cho chồng mình.Tôn Tường Vy nháy mắt ra hiệu: “Giỏi thế nào vậy?”Bạch Du đỏ mặt: “Là… Kiểu giỏi tới mức khiến người ta đau lưng.”Lâm Hướng Tuyết: “Ồ.”Tôn Tường Vy: “Ồ.”Bạch Du đỏ mặt như con tôm luộc: “Còn các cậu?”Ánh mắt Tôn Tường Vy lấp lóe: “Tạ Húc Đông cũng rất giỏi, là kiểu giỏi tới mức không xuống được giường, vào lần *****ên của chúng tớ, anh ấy đã rung sập giường!”Khi ra bên ngoài, người phụ nữ cũng nên khoe khoang.Thể diện là tự mình cho, dù thế nào cũng không thể để thua được.Lâm Hướng Tuyết: Tuy mình không biết cậu đang nói gì nhưng có vẻ là rất giỏi.Bạch Du khiếp sợ: Tạ Húc Đông khỏe vậy ư? Không nhìn ra đấy.Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của bọn cô, Tôn Tường Vy chỉ bình tĩnh uống một ngụm nước dừa.***Vào buổi tối, Giang Lâm đột ngột trở về.Bạch Du rất ngạc nhiên: “Anh ăn cơm chưa? Để em đi làm cho anh.”Giang Lâm giữ chặt cô, sau đó lấy ra một thứ từ trong túi: “Cầm.”Bạch Du: “Cái gì vậy?”Giang Lâm: “Áo mưa.”Bạch Du: “?”Giang Lâm nhìn cô: “Bên trong có một trăm cái, đủ để khiến em đau lưng.”Bạch Du: “...”Giang Lâm bước tới, ghé vào bên tai cô nói bằng giọng khàn: “Nhưng anh lại càng muốn thử xem có thể rung tới mức sập giường không.”Bạch Du nuốt một ngụm nước bọt, miệng nhanh hơn não hỏi: “Khi nào?”Giang Lâm: “Ngay đêm nay.”Hơi thở cực nóng của anh phà tới, lỗ tai Bạch Du nóng lên: “Đêm nay không được.”Giang Lâm giật mình, anh nhíu mày nhìn cô.Bạch Du cắn môi, nhỏ giọng giải thích: “Kinh nguyệt của em còn chưa hết.”Chu kỳ kinh nguyệt của cô không cố định, có đôi khi sẽ tới sau hai mươi bảy hai mươi tám ngày, có đôi khi sẽ tới sau ba mươi bốn ba mươi lăm ngày, lần này bị chậm tới ba bốn ngày.Chẳng qua nay là ngày cuối cùng, thật ra là gần như không còn máu, nhưng khi làm chuyện vợ chồng không tốt với cơ thể con gái, thế nên cô không muốn miễn cưỡng bản thân.Cơ thể Giang Lâm dịch về sau một chút: “Vậy đêm nay em cứ nghỉ ngơi sớm, quần áo cứ để anh giặt.”

Bạch Du nhìn dấu vết bẩn thỉu trên mặt của các cô ấy, ngạc nhiên nói: “Hai người làm gì trong phòng bếp vậy?”

Tôn Tường Vy: “Ban đầu chúng tớ định làm món ngon để chúc mừng ngày *****ên đi làm của cậu, kết quả là chúng tớ không biết nấu ăn, suýt chút nữa là đã đốt cả phòng bếp.”

Lâm Hướng Tuyết cười ngại ngùng: “Nhưng cậu không cần phải lo lắng, chúng tớ vẫn chưa đốt phòng bếp, chúng tớ đã mời đầu bếp Diêu tới làm món gà ăn mày cho chúng ta, chúng tớ vừa đập vỡ lớp đất bên ngoài thì cậu đã trở về.”

Bạch Du nhìn các cô ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đời trước cô không có người bạn nào cả, từ trước tới nay không biết cảm giác được bạn bè chúc mừng cho mình vui tới cỡ nào.

Chẳng mấy chốc, ba người đã ôm trái dừa xanh, ăn gà ăn mày, biểu cảm của ba người giống nhau y như đúc, đó là một chữ – Sướng.

Bỗng nhiên, Tôn Tường Vy buôn trái dừa xanh xuống, nhìn Bạch Du rồi nói bằng giọng điệu thần bí: “Bạch Du, mình muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Bạch Du cảm thấy đây không phải là một vấn đề tốt, cô chỉ nhìn cô ta chứ không lên tiếng.

Chẳng qua là Tôn Tường Vy không phải người dễ đối phó: “Ai cũng nói Giang Lâm đứng nhất về mọi mặt, vẻ ngoài đứng nhất, năng lực đứng nhất, mình muốn biết, khi ở trên giường anh ấy có đứng nhất không?”

Bạch Du: “...”

Quả nhiên là kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế.

Ngay khi Bạch Du đang nghĩ phải làm sao để từ chối trả lời vấn đề này thì thấy Lâm Hướng Tuyết đỏ mặt nói: “Thật ra là mình cũng muốn biết.”

Bạch Du: “...”

Tôn Tường Vy nở nụ cười: “Cậu mau nói đi, nói xong cậu cũng có thể hỏi mình!”

Bạch Du biết là nay mình không thể trốn thoát, đành phải nói: “Mình không biết anh ấy có đứng nhất không nhưng anh ấy rất giỏi.”

Mặc dù anh và cô vẫn chưa làm chuyện ấy, nhưng ở bên ngoài, cô phải chừa mặt mũi cho chồng mình.

Tôn Tường Vy nháy mắt ra hiệu: “Giỏi thế nào vậy?”

Bạch Du đỏ mặt: “Là… Kiểu giỏi tới mức khiến người ta đau lưng.”

Lâm Hướng Tuyết: “Ồ.”

Tôn Tường Vy: “Ồ.”

Bạch Du đỏ mặt như con tôm luộc: “Còn các cậu?”

Ánh mắt Tôn Tường Vy lấp lóe: “Tạ Húc Đông cũng rất giỏi, là kiểu giỏi tới mức không xuống được giường, vào lần *****ên của chúng tớ, anh ấy đã rung sập giường!”

Khi ra bên ngoài, người phụ nữ cũng nên khoe khoang.

Thể diện là tự mình cho, dù thế nào cũng không thể để thua được.

Lâm Hướng Tuyết: Tuy mình không biết cậu đang nói gì nhưng có vẻ là rất giỏi.

Bạch Du khiếp sợ: Tạ Húc Đông khỏe vậy ư? Không nhìn ra đấy.

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của bọn cô, Tôn Tường Vy chỉ bình tĩnh uống một ngụm nước dừa.

***

Vào buổi tối, Giang Lâm đột ngột trở về.

Bạch Du rất ngạc nhiên: “Anh ăn cơm chưa? Để em đi làm cho anh.”

Giang Lâm giữ chặt cô, sau đó lấy ra một thứ từ trong túi: “Cầm.”

Bạch Du: “Cái gì vậy?”

Giang Lâm: “Áo mưa.”

Bạch Du: “?”

Giang Lâm nhìn cô: “Bên trong có một trăm cái, đủ để khiến em đau lưng.”

Bạch Du: “...”

Giang Lâm bước tới, ghé vào bên tai cô nói bằng giọng khàn: “Nhưng anh lại càng muốn thử xem có thể rung tới mức sập giường không.”

Bạch Du nuốt một ngụm nước bọt, miệng nhanh hơn não hỏi: “Khi nào?”

Giang Lâm: “Ngay đêm nay.”

Hơi thở cực nóng của anh phà tới, lỗ tai Bạch Du nóng lên: “Đêm nay không được.”

Giang Lâm giật mình, anh nhíu mày nhìn cô.

Bạch Du cắn môi, nhỏ giọng giải thích: “Kinh nguyệt của em còn chưa hết.”

Chu kỳ kinh nguyệt của cô không cố định, có đôi khi sẽ tới sau hai mươi bảy hai mươi tám ngày, có đôi khi sẽ tới sau ba mươi bốn ba mươi lăm ngày, lần này bị chậm tới ba bốn ngày.

Chẳng qua nay là ngày cuối cùng, thật ra là gần như không còn máu, nhưng khi làm chuyện vợ chồng không tốt với cơ thể con gái, thế nên cô không muốn miễn cưỡng bản thân.

Cơ thể Giang Lâm dịch về sau một chút: “Vậy đêm nay em cứ nghỉ ngơi sớm, quần áo cứ để anh giặt.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nhìn dấu vết bẩn thỉu trên mặt của các cô ấy, ngạc nhiên nói: “Hai người làm gì trong phòng bếp vậy?”Tôn Tường Vy: “Ban đầu chúng tớ định làm món ngon để chúc mừng ngày *****ên đi làm của cậu, kết quả là chúng tớ không biết nấu ăn, suýt chút nữa là đã đốt cả phòng bếp.”Lâm Hướng Tuyết cười ngại ngùng: “Nhưng cậu không cần phải lo lắng, chúng tớ vẫn chưa đốt phòng bếp, chúng tớ đã mời đầu bếp Diêu tới làm món gà ăn mày cho chúng ta, chúng tớ vừa đập vỡ lớp đất bên ngoài thì cậu đã trở về.”Bạch Du nhìn các cô ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.Đời trước cô không có người bạn nào cả, từ trước tới nay không biết cảm giác được bạn bè chúc mừng cho mình vui tới cỡ nào.Chẳng mấy chốc, ba người đã ôm trái dừa xanh, ăn gà ăn mày, biểu cảm của ba người giống nhau y như đúc, đó là một chữ – Sướng.Bỗng nhiên, Tôn Tường Vy buôn trái dừa xanh xuống, nhìn Bạch Du rồi nói bằng giọng điệu thần bí: “Bạch Du, mình muốn hỏi cậu một vấn đề.”Bạch Du cảm thấy đây không phải là một vấn đề tốt, cô chỉ nhìn cô ta chứ không lên tiếng.Chẳng qua là Tôn Tường Vy không phải người dễ đối phó: “Ai cũng nói Giang Lâm đứng nhất về mọi mặt, vẻ ngoài đứng nhất, năng lực đứng nhất, mình muốn biết, khi ở trên giường anh ấy có đứng nhất không?”Bạch Du: “...”Quả nhiên là kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế.Ngay khi Bạch Du đang nghĩ phải làm sao để từ chối trả lời vấn đề này thì thấy Lâm Hướng Tuyết đỏ mặt nói: “Thật ra là mình cũng muốn biết.”Bạch Du: “...”Tôn Tường Vy nở nụ cười: “Cậu mau nói đi, nói xong cậu cũng có thể hỏi mình!”Bạch Du biết là nay mình không thể trốn thoát, đành phải nói: “Mình không biết anh ấy có đứng nhất không nhưng anh ấy rất giỏi.”Mặc dù anh và cô vẫn chưa làm chuyện ấy, nhưng ở bên ngoài, cô phải chừa mặt mũi cho chồng mình.Tôn Tường Vy nháy mắt ra hiệu: “Giỏi thế nào vậy?”Bạch Du đỏ mặt: “Là… Kiểu giỏi tới mức khiến người ta đau lưng.”Lâm Hướng Tuyết: “Ồ.”Tôn Tường Vy: “Ồ.”Bạch Du đỏ mặt như con tôm luộc: “Còn các cậu?”Ánh mắt Tôn Tường Vy lấp lóe: “Tạ Húc Đông cũng rất giỏi, là kiểu giỏi tới mức không xuống được giường, vào lần *****ên của chúng tớ, anh ấy đã rung sập giường!”Khi ra bên ngoài, người phụ nữ cũng nên khoe khoang.Thể diện là tự mình cho, dù thế nào cũng không thể để thua được.Lâm Hướng Tuyết: Tuy mình không biết cậu đang nói gì nhưng có vẻ là rất giỏi.Bạch Du khiếp sợ: Tạ Húc Đông khỏe vậy ư? Không nhìn ra đấy.Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của bọn cô, Tôn Tường Vy chỉ bình tĩnh uống một ngụm nước dừa.***Vào buổi tối, Giang Lâm đột ngột trở về.Bạch Du rất ngạc nhiên: “Anh ăn cơm chưa? Để em đi làm cho anh.”Giang Lâm giữ chặt cô, sau đó lấy ra một thứ từ trong túi: “Cầm.”Bạch Du: “Cái gì vậy?”Giang Lâm: “Áo mưa.”Bạch Du: “?”Giang Lâm nhìn cô: “Bên trong có một trăm cái, đủ để khiến em đau lưng.”Bạch Du: “...”Giang Lâm bước tới, ghé vào bên tai cô nói bằng giọng khàn: “Nhưng anh lại càng muốn thử xem có thể rung tới mức sập giường không.”Bạch Du nuốt một ngụm nước bọt, miệng nhanh hơn não hỏi: “Khi nào?”Giang Lâm: “Ngay đêm nay.”Hơi thở cực nóng của anh phà tới, lỗ tai Bạch Du nóng lên: “Đêm nay không được.”Giang Lâm giật mình, anh nhíu mày nhìn cô.Bạch Du cắn môi, nhỏ giọng giải thích: “Kinh nguyệt của em còn chưa hết.”Chu kỳ kinh nguyệt của cô không cố định, có đôi khi sẽ tới sau hai mươi bảy hai mươi tám ngày, có đôi khi sẽ tới sau ba mươi bốn ba mươi lăm ngày, lần này bị chậm tới ba bốn ngày.Chẳng qua nay là ngày cuối cùng, thật ra là gần như không còn máu, nhưng khi làm chuyện vợ chồng không tốt với cơ thể con gái, thế nên cô không muốn miễn cưỡng bản thân.Cơ thể Giang Lâm dịch về sau một chút: “Vậy đêm nay em cứ nghỉ ngơi sớm, quần áo cứ để anh giặt.”

Chương 389: Chương 389