"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 392: Chương 392
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… “Phụt…”Có vài người nghe cô nói như thế, không nhịn được mà bật cười.Khuôn mặt người phụ nữ đó đỏ bừng, mất thể diện cúi đầu xuống, lén lút chạy trốn.Bạch Du cũng lười đánh kẻ sa cơ, đeo túi đeo chéo quân đội tới đơn vị.Đi được một đoạn thì thấy Ôn Tĩnh Uyển đuổi theo: “Đồng chí Bạch, để tôi chở cô đi làm, lên đây đi.”Bạch Du dừng bước, cô nhìn Ôn Tĩnh Uyển: “Đồng chí Ôn, tôi không biết tại sao cô cứ nhất quyết muốn làm bạn với tôi, nhưng tôi nhớ trước đây tôi từng nói với cô, tốt nhất là nhà nào tự quét tuyết trước cửa nhà nấy. Nếu như cô không nhớ, vậy bây giờ tôi sẽ nói lại lần nữa với cô.”Đôi mắt Ôn Tĩnh Uyển đỏ bừng trong nháy mắt, dáng vẻ sắp ***** mắt trông rất thuần khiết đáng yêu, dường như một đóa sen trắng trong mưa gió: “Đồng chí Bạch, tôi không quên lời cô nói, chẳng qua là tôi rất thích cô, cô xinh đẹp, tài giỏi, độc lập, lại đối xử với bạn bè tốt như vậy. Thế nên tôi rất muốn trở thành một trong những người bạn của cô, nhưng tôi không biết là tại sao cô lại không thích tôi tới như vậy. Chẳng lẽ là vì người đàn ông của chúng ta mà phụ nữ chúng ta không thể có được tư tưởng độc lập cho riêng mình, có bạn cho riêng mình ư?”Lời nói của Ôn Tĩnh Uyển rất đẹp đẽ.Nếu đổi thành người khác, khi đối diện với dáng vẻ trong sạch đáng yêu của cô ta, một là sẽ cảm thấy áy náy, hai là sẽ bị những lời nói của cô ta làm im lặng. Nhưng Bạch Du lại rất tỉnh táo: “Tôi nói cho cô nghe, cho dù không có người đàn ông của chúng ta thì tôi cũng không muốn làm bạn với cô. Nếu cô cứ muốn hỏi lý do, vậy tôi chỉ có thể nói cho biết, không vì lý do nào cả, đơn giản là tôi không thích loại người như cô.”Lời nói ra không chừa chút mặt mũi nào cho người ta. Chẳng qua là Bạch Du không muốn “dây dưa không dứt được” với cô ta, thế nên chỉ có thể nói thật thẳng thắn mà thôi.Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Bạch Du, bàn tay nắm đầu xe đạp của Ôn Tĩnh Siết siết chặt lần nữa, ngay cả gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.***Vào đơn vị, Bạch Du gặp được phó chủ nhiệm Hà mà ngày hôm qua mình không gặp được.Phó chủ nhiệm Hà khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, dáng người tầm trung, có phiền muộn chung của đàn ông ở tuổi này… Đầu trọc, tóc của ông ta rất độc đáo, nói đơn giản là con đường bao quanh thành phố dẫn đến nông thôn, phần tóc xung quanh khá dài, sau đó được gạt lên, che phần trọc ở giữa.Nếu như không có gió thì còn được, một khi có gió thổi qua thì tóc sẽ bị thổi ngã trái ngã phải, lộ ra phần trọc ở giữa, cảnh tượng khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.Có Trình Phương nhắc trước để cô chuẩn bị tinh thần, cô kéo căng tinh thần, chuẩn bị trạng thái “chiến đấu” xong.Nào ngờ dáng vẻ của phó chủ nhiệm Hà lại mưa thuận gió hòa, không chỉ không làm khó cô, trái lại còn cười khuyến khích: “Cô là đồng chí Bạch Du phải không, tôi đã xem qua bài thi của cô, trả lời vô cùng xuất sắc, đặc biệt là đề nghị phía sau, rất có tính sáng tạo. Sau khi chủ nhiệm Viên trở về, chúng ta sẽ triển khai một vài kế hoạch và bố trí đầu đề này, trước lúc đó cô có thể nghĩ lại xem là mình có đề nghị hay nào không, người trẻ tuổi, cố gắng lên.”Nếu không phải có những lời kia của Trình Phương, chắc chắn Bạch Du sẽ coi người trước mắt là một vị lãnh đạo tốt.Cô đè cảm giác ngạc nhiên trong lòng xuống, mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn phó chủ nhiệm Hà, tôi sẽ cố gắng.”Phó chủ nhiệm Hà gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác nói để nói chuyện với Ngụy Quang Tông.Lúc sau, một cán sự chạy vội tới: “Phó chủ nhiệm Hà, ngày mai công nhân của xưởng đóng hộp sẽ tới để tham quan và học tập, nhưng báo bảng kỳ này vẫn chưa vẽ xong.”
“Phụt…”
Có vài người nghe cô nói như thế, không nhịn được mà bật cười.
Khuôn mặt người phụ nữ đó đỏ bừng, mất thể diện cúi đầu xuống, lén lút chạy trốn.
Bạch Du cũng lười đánh kẻ sa cơ, đeo túi đeo chéo quân đội tới đơn vị.
Đi được một đoạn thì thấy Ôn Tĩnh Uyển đuổi theo: “Đồng chí Bạch, để tôi chở cô đi làm, lên đây đi.”
Bạch Du dừng bước, cô nhìn Ôn Tĩnh Uyển: “Đồng chí Ôn, tôi không biết tại sao cô cứ nhất quyết muốn làm bạn với tôi, nhưng tôi nhớ trước đây tôi từng nói với cô, tốt nhất là nhà nào tự quét tuyết trước cửa nhà nấy. Nếu như cô không nhớ, vậy bây giờ tôi sẽ nói lại lần nữa với cô.”
Đôi mắt Ôn Tĩnh Uyển đỏ bừng trong nháy mắt, dáng vẻ sắp ***** mắt trông rất thuần khiết đáng yêu, dường như một đóa sen trắng trong mưa gió: “Đồng chí Bạch, tôi không quên lời cô nói, chẳng qua là tôi rất thích cô, cô xinh đẹp, tài giỏi, độc lập, lại đối xử với bạn bè tốt như vậy. Thế nên tôi rất muốn trở thành một trong những người bạn của cô, nhưng tôi không biết là tại sao cô lại không thích tôi tới như vậy. Chẳng lẽ là vì người đàn ông của chúng ta mà phụ nữ chúng ta không thể có được tư tưởng độc lập cho riêng mình, có bạn cho riêng mình ư?”
Lời nói của Ôn Tĩnh Uyển rất đẹp đẽ.
Nếu đổi thành người khác, khi đối diện với dáng vẻ trong sạch đáng yêu của cô ta, một là sẽ cảm thấy áy náy, hai là sẽ bị những lời nói của cô ta làm im lặng.
Nhưng Bạch Du lại rất tỉnh táo: “Tôi nói cho cô nghe, cho dù không có người đàn ông của chúng ta thì tôi cũng không muốn làm bạn với cô. Nếu cô cứ muốn hỏi lý do, vậy tôi chỉ có thể nói cho biết, không vì lý do nào cả, đơn giản là tôi không thích loại người như cô.”
Lời nói ra không chừa chút mặt mũi nào cho người ta.
Chẳng qua là Bạch Du không muốn “dây dưa không dứt được” với cô ta, thế nên chỉ có thể nói thật thẳng thắn mà thôi.
Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Bạch Du, bàn tay nắm đầu xe đạp của Ôn Tĩnh Siết siết chặt lần nữa, ngay cả gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.
***
Vào đơn vị, Bạch Du gặp được phó chủ nhiệm Hà mà ngày hôm qua mình không gặp được.
Phó chủ nhiệm Hà khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, dáng người tầm trung, có phiền muộn chung của đàn ông ở tuổi này… Đầu trọc, tóc của ông ta rất độc đáo, nói đơn giản là con đường bao quanh thành phố dẫn đến nông thôn, phần tóc xung quanh khá dài, sau đó được gạt lên, che phần trọc ở giữa.
Nếu như không có gió thì còn được, một khi có gió thổi qua thì tóc sẽ bị thổi ngã trái ngã phải, lộ ra phần trọc ở giữa, cảnh tượng khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Có Trình Phương nhắc trước để cô chuẩn bị tinh thần, cô kéo căng tinh thần, chuẩn bị trạng thái “chiến đấu” xong.
Nào ngờ dáng vẻ của phó chủ nhiệm Hà lại mưa thuận gió hòa, không chỉ không làm khó cô, trái lại còn cười khuyến khích: “Cô là đồng chí Bạch Du phải không, tôi đã xem qua bài thi của cô, trả lời vô cùng xuất sắc, đặc biệt là đề nghị phía sau, rất có tính sáng tạo. Sau khi chủ nhiệm Viên trở về, chúng ta sẽ triển khai một vài kế hoạch và bố trí đầu đề này, trước lúc đó cô có thể nghĩ lại xem là mình có đề nghị hay nào không, người trẻ tuổi, cố gắng lên.”
Nếu không phải có những lời kia của Trình Phương, chắc chắn Bạch Du sẽ coi người trước mắt là một vị lãnh đạo tốt.
Cô đè cảm giác ngạc nhiên trong lòng xuống, mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn phó chủ nhiệm Hà, tôi sẽ cố gắng.”
Phó chủ nhiệm Hà gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác nói để nói chuyện với Ngụy Quang Tông.
Lúc sau, một cán sự chạy vội tới: “Phó chủ nhiệm Hà, ngày mai công nhân của xưởng đóng hộp sẽ tới để tham quan và học tập, nhưng báo bảng kỳ này vẫn chưa vẽ xong.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… “Phụt…”Có vài người nghe cô nói như thế, không nhịn được mà bật cười.Khuôn mặt người phụ nữ đó đỏ bừng, mất thể diện cúi đầu xuống, lén lút chạy trốn.Bạch Du cũng lười đánh kẻ sa cơ, đeo túi đeo chéo quân đội tới đơn vị.Đi được một đoạn thì thấy Ôn Tĩnh Uyển đuổi theo: “Đồng chí Bạch, để tôi chở cô đi làm, lên đây đi.”Bạch Du dừng bước, cô nhìn Ôn Tĩnh Uyển: “Đồng chí Ôn, tôi không biết tại sao cô cứ nhất quyết muốn làm bạn với tôi, nhưng tôi nhớ trước đây tôi từng nói với cô, tốt nhất là nhà nào tự quét tuyết trước cửa nhà nấy. Nếu như cô không nhớ, vậy bây giờ tôi sẽ nói lại lần nữa với cô.”Đôi mắt Ôn Tĩnh Uyển đỏ bừng trong nháy mắt, dáng vẻ sắp ***** mắt trông rất thuần khiết đáng yêu, dường như một đóa sen trắng trong mưa gió: “Đồng chí Bạch, tôi không quên lời cô nói, chẳng qua là tôi rất thích cô, cô xinh đẹp, tài giỏi, độc lập, lại đối xử với bạn bè tốt như vậy. Thế nên tôi rất muốn trở thành một trong những người bạn của cô, nhưng tôi không biết là tại sao cô lại không thích tôi tới như vậy. Chẳng lẽ là vì người đàn ông của chúng ta mà phụ nữ chúng ta không thể có được tư tưởng độc lập cho riêng mình, có bạn cho riêng mình ư?”Lời nói của Ôn Tĩnh Uyển rất đẹp đẽ.Nếu đổi thành người khác, khi đối diện với dáng vẻ trong sạch đáng yêu của cô ta, một là sẽ cảm thấy áy náy, hai là sẽ bị những lời nói của cô ta làm im lặng. Nhưng Bạch Du lại rất tỉnh táo: “Tôi nói cho cô nghe, cho dù không có người đàn ông của chúng ta thì tôi cũng không muốn làm bạn với cô. Nếu cô cứ muốn hỏi lý do, vậy tôi chỉ có thể nói cho biết, không vì lý do nào cả, đơn giản là tôi không thích loại người như cô.”Lời nói ra không chừa chút mặt mũi nào cho người ta. Chẳng qua là Bạch Du không muốn “dây dưa không dứt được” với cô ta, thế nên chỉ có thể nói thật thẳng thắn mà thôi.Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Bạch Du, bàn tay nắm đầu xe đạp của Ôn Tĩnh Siết siết chặt lần nữa, ngay cả gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.***Vào đơn vị, Bạch Du gặp được phó chủ nhiệm Hà mà ngày hôm qua mình không gặp được.Phó chủ nhiệm Hà khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, dáng người tầm trung, có phiền muộn chung của đàn ông ở tuổi này… Đầu trọc, tóc của ông ta rất độc đáo, nói đơn giản là con đường bao quanh thành phố dẫn đến nông thôn, phần tóc xung quanh khá dài, sau đó được gạt lên, che phần trọc ở giữa.Nếu như không có gió thì còn được, một khi có gió thổi qua thì tóc sẽ bị thổi ngã trái ngã phải, lộ ra phần trọc ở giữa, cảnh tượng khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.Có Trình Phương nhắc trước để cô chuẩn bị tinh thần, cô kéo căng tinh thần, chuẩn bị trạng thái “chiến đấu” xong.Nào ngờ dáng vẻ của phó chủ nhiệm Hà lại mưa thuận gió hòa, không chỉ không làm khó cô, trái lại còn cười khuyến khích: “Cô là đồng chí Bạch Du phải không, tôi đã xem qua bài thi của cô, trả lời vô cùng xuất sắc, đặc biệt là đề nghị phía sau, rất có tính sáng tạo. Sau khi chủ nhiệm Viên trở về, chúng ta sẽ triển khai một vài kế hoạch và bố trí đầu đề này, trước lúc đó cô có thể nghĩ lại xem là mình có đề nghị hay nào không, người trẻ tuổi, cố gắng lên.”Nếu không phải có những lời kia của Trình Phương, chắc chắn Bạch Du sẽ coi người trước mắt là một vị lãnh đạo tốt.Cô đè cảm giác ngạc nhiên trong lòng xuống, mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn phó chủ nhiệm Hà, tôi sẽ cố gắng.”Phó chủ nhiệm Hà gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác nói để nói chuyện với Ngụy Quang Tông.Lúc sau, một cán sự chạy vội tới: “Phó chủ nhiệm Hà, ngày mai công nhân của xưởng đóng hộp sẽ tới để tham quan và học tập, nhưng báo bảng kỳ này vẫn chưa vẽ xong.”