Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 395: Chương 395

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Không biết đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào.Chỉ có ánh trăng chiếu vào ô cửa sổ, bóng người trên đất đè lên nhau.Ban đầu có chút khó khăn, thứ kia của anh rất lớn, không phải người bình thường có thể chấp nhận được.Đôi gò má của cô ửng đỏ, nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, giống như con hồ ly nhỏ đang quyến rũ người ta.Ban đầu Giang Lâm không nỡ tổn thương cô nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu run lên, cuối cùng đưa ra quyết tâm.Đau đớn ập tới, Bạch Du cắn nát môi anh, đáy mắt lóe lên vẻ ấm ức, trông rất đáng thương.Giang Lâm thuận thế rút lui một chút, đôi môi áp xuống, hôn lên trên đôi mắt ướt đẫm của cô.Anh nhịn tới mức trán rịn mồ hôi nhưng vẫn không dám toàn bộ sức lực.Sau khi cô cảm thấy vừa lòng dễ chịu thì anh mới dám đánh chiếm thành trì lần nữa, mạnh mẽ và dữ tợn như một con sói.Sau khi mây đen biến mất thì mọi chuyện mới dừng lại.Bạch Du nằm trên giường, cơ thể mềm thành vũng nước, chân chính cảm nhận thế nào là eo! Nhức! Lưng! Đau!Nhưng cô đã quá buồn ngủ, trong lúc ngẩn ngơ, cô cảm thấy Giang Lâm múc nước rửa sạch cơ thể cho cô.Chẳng qua là cô đã mệt tới mức không nhúc nhích nổi đầu ngón tay.Ánh trăng mờ chiếu vào, trên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Du vẫn còn sót lại một vệt đỏ bừng, bờ môi sưng đỏ khiến người ta thương yêu.Giang Lâm nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy vòng eo thon dùng một tay có thể ôm trọn, khiến đây đó chặt chẽ không có kẽ hở.Không biết mơ thấy gì, ấn đường của cô nhíu lại.Giang Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ấn đường của cô.Nơi trống rỗng từ nhỏ tới lớn, vào ngay giờ phút này, đã bị người trước mặt lấp đầy. Hôm sau, Giang Lâm đã không còn ở bên cạnh.Bạch Du mở to mắt, muốn đứng dậy theo bản năng, một giây sau cô đã bị cảm giác đau nhức khắp cả người dạy cách làm người.Cả người như bị xe cán qua, đôi chân vừa nhức mỏi vừa mềm nhũn, eo cũng nhức tới mức không chịu được.Bạch Du nhớ tới chuyện tối qua hai người đưa đẩy chặt chẽ không kẽ hở thế nào, khuôn mặt bắt đầu nóng lên lần nữa, cả cả mang tai cũng đỏ bừng.Cô cảm thấy bữa trước mình nói chuyện với Tôn Tường Vy, dùng “Đau lưng” để miêu tả Giang Lâm, cô cảm thấy mình đã đánh giá thấp năng lực của anh.Cô cảm thấy, nếu muốn dùng một câu để miêu tả Giang Lâm giỏi tới cỡ nào, vậy sẽ là…Em trai to lớn tràn đầy sức sống.Giang Khải nằm trên giường bệnh, tâm trạng nhồi nhét cảm giác thất bại và lửa giận rừng rực đen tối sền sệt.Anh ta không biết là tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.Rõ ràng anh ta là con trai được trời chọn, anh ta đã sáng tạo ra thế giới này, anh ta là nhân vật chính của thế giới này, bây giờ không chỉ bị vứt tới Tây Bắc mà còn bị con ngỗng ngu ngốc làm vỡ chỗ đó.Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ đã cảm thấy chỗ đó truyền tới cảm giác đau đớn, anh ta đau tới mức ngũ quan méo mó.Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh bỗng truyền tới tiếng nói chuyện ở phòng bệnh bên cạnh: “Hủy Hủy, lát nữa cháu tới căn tin trong bệnh viện mua cơm…”TBCGiang Khải không nghe rõ câu nói tiếp theo cũng không có lòng dạ để nghe, tâm trí của anh ta đã bị từ “Hủy Hủy” chiếm lấy.Tần Tâm Hủy!Cái tên mà anh ta không quan tâm tới từ lâu chợt xâm nhập vào đầu của anh ta, anh ta nhớ tới chuyện của hai người ở ngôi miếu đổ nát, đôi mắt bừng sáng trong thoáng chốc.Chẳng bao lâu sau, anh ta nhờ một người đỡ mình đi gọi điện thoại.Ngay lúc điện thoại được kết nối, anh ta lập tức nói: “Mẹ, Tần Tâm Hủy đang ở đâu? Cô ta là chị họ của Bạch Du, bây giờ cô ta đang ở đâu?”Lâu Tú Anh bị những câu hỏi của anh ta làm sửng sốt, vừa mới sáng sớm đã gọi điện tới hỏi thăm con đàn bà xui xẻo đó, rốt cuộc là muốn làm chuyện xấu xa gì nữa đây: “Sao mẹ biết cô ta ở đâu được chứ? Không phải trước đó cô ta đã bị cục công an bắt mất rồi ư, sau này mẹ cũng không nghe ngóng nữa.”

Không biết đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào.

Chỉ có ánh trăng chiếu vào ô cửa sổ, bóng người trên đất đè lên nhau.

Ban đầu có chút khó khăn, thứ kia của anh rất lớn, không phải người bình thường có thể chấp nhận được.

Đôi gò má của cô ửng đỏ, nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, giống như con hồ ly nhỏ đang quyến rũ người ta.

Ban đầu Giang Lâm không nỡ tổn thương cô nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu run lên, cuối cùng đưa ra quyết tâm.

Đau đớn ập tới, Bạch Du cắn nát môi anh, đáy mắt lóe lên vẻ ấm ức, trông rất đáng thương.

Giang Lâm thuận thế rút lui một chút, đôi môi áp xuống, hôn lên trên đôi mắt ướt đẫm của cô.

Anh nhịn tới mức trán rịn mồ hôi nhưng vẫn không dám toàn bộ sức lực.

Sau khi cô cảm thấy vừa lòng dễ chịu thì anh mới dám đánh chiếm thành trì lần nữa, mạnh mẽ và dữ tợn như một con sói.

Sau khi mây đen biến mất thì mọi chuyện mới dừng lại.

Bạch Du nằm trên giường, cơ thể mềm thành vũng nước, chân chính cảm nhận thế nào là eo! Nhức! Lưng! Đau!

Nhưng cô đã quá buồn ngủ, trong lúc ngẩn ngơ, cô cảm thấy Giang Lâm múc nước rửa sạch cơ thể cho cô.

Chẳng qua là cô đã mệt tới mức không nhúc nhích nổi đầu ngón tay.

Ánh trăng mờ chiếu vào, trên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Du vẫn còn sót lại một vệt đỏ bừng, bờ môi sưng đỏ khiến người ta thương yêu.

Giang Lâm nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy vòng eo thon dùng một tay có thể ôm trọn, khiến đây đó chặt chẽ không có kẽ hở.

Không biết mơ thấy gì, ấn đường của cô nhíu lại.

Giang Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ấn đường của cô.

Nơi trống rỗng từ nhỏ tới lớn, vào ngay giờ phút này, đã bị người trước mặt lấp đầy.

 

Hôm sau, Giang Lâm đã không còn ở bên cạnh.

Bạch Du mở to mắt, muốn đứng dậy theo bản năng, một giây sau cô đã bị cảm giác đau nhức khắp cả người dạy cách làm người.

Cả người như bị xe cán qua, đôi chân vừa nhức mỏi vừa mềm nhũn, eo cũng nhức tới mức không chịu được.

Bạch Du nhớ tới chuyện tối qua hai người đưa đẩy chặt chẽ không kẽ hở thế nào, khuôn mặt bắt đầu nóng lên lần nữa, cả cả mang tai cũng đỏ bừng.

Cô cảm thấy bữa trước mình nói chuyện với Tôn Tường Vy, dùng “Đau lưng” để miêu tả Giang Lâm, cô cảm thấy mình đã đánh giá thấp năng lực của anh.

Cô cảm thấy, nếu muốn dùng một câu để miêu tả Giang Lâm giỏi tới cỡ nào, vậy sẽ là…

Em trai to lớn tràn đầy sức sống.

Giang Khải nằm trên giường bệnh, tâm trạng nhồi nhét cảm giác thất bại và lửa giận rừng rực đen tối sền sệt.

Anh ta không biết là tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Rõ ràng anh ta là con trai được trời chọn, anh ta đã sáng tạo ra thế giới này, anh ta là nhân vật chính của thế giới này, bây giờ không chỉ bị vứt tới Tây Bắc mà còn bị con ngỗng ngu ngốc làm vỡ chỗ đó.

Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ đã cảm thấy chỗ đó truyền tới cảm giác đau đớn, anh ta đau tới mức ngũ quan méo mó.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh bỗng truyền tới tiếng nói chuyện ở phòng bệnh bên cạnh: “Hủy Hủy, lát nữa cháu tới căn tin trong bệnh viện mua cơm…”

TBC

Giang Khải không nghe rõ câu nói tiếp theo cũng không có lòng dạ để nghe, tâm trí của anh ta đã bị từ “Hủy Hủy” chiếm lấy.

Tần Tâm Hủy!

Cái tên mà anh ta không quan tâm tới từ lâu chợt xâm nhập vào đầu của anh ta, anh ta nhớ tới chuyện của hai người ở ngôi miếu đổ nát, đôi mắt bừng sáng trong thoáng chốc.

Chẳng bao lâu sau, anh ta nhờ một người đỡ mình đi gọi điện thoại.

Ngay lúc điện thoại được kết nối, anh ta lập tức nói: “Mẹ, Tần Tâm Hủy đang ở đâu? Cô ta là chị họ của Bạch Du, bây giờ cô ta đang ở đâu?”

Lâu Tú Anh bị những câu hỏi của anh ta làm sửng sốt, vừa mới sáng sớm đã gọi điện tới hỏi thăm con đàn bà xui xẻo đó, rốt cuộc là muốn làm chuyện xấu xa gì nữa đây: “Sao mẹ biết cô ta ở đâu được chứ? Không phải trước đó cô ta đã bị cục công an bắt mất rồi ư, sau này mẹ cũng không nghe ngóng nữa.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Không biết đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào.Chỉ có ánh trăng chiếu vào ô cửa sổ, bóng người trên đất đè lên nhau.Ban đầu có chút khó khăn, thứ kia của anh rất lớn, không phải người bình thường có thể chấp nhận được.Đôi gò má của cô ửng đỏ, nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, giống như con hồ ly nhỏ đang quyến rũ người ta.Ban đầu Giang Lâm không nỡ tổn thương cô nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu run lên, cuối cùng đưa ra quyết tâm.Đau đớn ập tới, Bạch Du cắn nát môi anh, đáy mắt lóe lên vẻ ấm ức, trông rất đáng thương.Giang Lâm thuận thế rút lui một chút, đôi môi áp xuống, hôn lên trên đôi mắt ướt đẫm của cô.Anh nhịn tới mức trán rịn mồ hôi nhưng vẫn không dám toàn bộ sức lực.Sau khi cô cảm thấy vừa lòng dễ chịu thì anh mới dám đánh chiếm thành trì lần nữa, mạnh mẽ và dữ tợn như một con sói.Sau khi mây đen biến mất thì mọi chuyện mới dừng lại.Bạch Du nằm trên giường, cơ thể mềm thành vũng nước, chân chính cảm nhận thế nào là eo! Nhức! Lưng! Đau!Nhưng cô đã quá buồn ngủ, trong lúc ngẩn ngơ, cô cảm thấy Giang Lâm múc nước rửa sạch cơ thể cho cô.Chẳng qua là cô đã mệt tới mức không nhúc nhích nổi đầu ngón tay.Ánh trăng mờ chiếu vào, trên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Du vẫn còn sót lại một vệt đỏ bừng, bờ môi sưng đỏ khiến người ta thương yêu.Giang Lâm nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy vòng eo thon dùng một tay có thể ôm trọn, khiến đây đó chặt chẽ không có kẽ hở.Không biết mơ thấy gì, ấn đường của cô nhíu lại.Giang Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ấn đường của cô.Nơi trống rỗng từ nhỏ tới lớn, vào ngay giờ phút này, đã bị người trước mặt lấp đầy. Hôm sau, Giang Lâm đã không còn ở bên cạnh.Bạch Du mở to mắt, muốn đứng dậy theo bản năng, một giây sau cô đã bị cảm giác đau nhức khắp cả người dạy cách làm người.Cả người như bị xe cán qua, đôi chân vừa nhức mỏi vừa mềm nhũn, eo cũng nhức tới mức không chịu được.Bạch Du nhớ tới chuyện tối qua hai người đưa đẩy chặt chẽ không kẽ hở thế nào, khuôn mặt bắt đầu nóng lên lần nữa, cả cả mang tai cũng đỏ bừng.Cô cảm thấy bữa trước mình nói chuyện với Tôn Tường Vy, dùng “Đau lưng” để miêu tả Giang Lâm, cô cảm thấy mình đã đánh giá thấp năng lực của anh.Cô cảm thấy, nếu muốn dùng một câu để miêu tả Giang Lâm giỏi tới cỡ nào, vậy sẽ là…Em trai to lớn tràn đầy sức sống.Giang Khải nằm trên giường bệnh, tâm trạng nhồi nhét cảm giác thất bại và lửa giận rừng rực đen tối sền sệt.Anh ta không biết là tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.Rõ ràng anh ta là con trai được trời chọn, anh ta đã sáng tạo ra thế giới này, anh ta là nhân vật chính của thế giới này, bây giờ không chỉ bị vứt tới Tây Bắc mà còn bị con ngỗng ngu ngốc làm vỡ chỗ đó.Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ đã cảm thấy chỗ đó truyền tới cảm giác đau đớn, anh ta đau tới mức ngũ quan méo mó.Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh bỗng truyền tới tiếng nói chuyện ở phòng bệnh bên cạnh: “Hủy Hủy, lát nữa cháu tới căn tin trong bệnh viện mua cơm…”TBCGiang Khải không nghe rõ câu nói tiếp theo cũng không có lòng dạ để nghe, tâm trí của anh ta đã bị từ “Hủy Hủy” chiếm lấy.Tần Tâm Hủy!Cái tên mà anh ta không quan tâm tới từ lâu chợt xâm nhập vào đầu của anh ta, anh ta nhớ tới chuyện của hai người ở ngôi miếu đổ nát, đôi mắt bừng sáng trong thoáng chốc.Chẳng bao lâu sau, anh ta nhờ một người đỡ mình đi gọi điện thoại.Ngay lúc điện thoại được kết nối, anh ta lập tức nói: “Mẹ, Tần Tâm Hủy đang ở đâu? Cô ta là chị họ của Bạch Du, bây giờ cô ta đang ở đâu?”Lâu Tú Anh bị những câu hỏi của anh ta làm sửng sốt, vừa mới sáng sớm đã gọi điện tới hỏi thăm con đàn bà xui xẻo đó, rốt cuộc là muốn làm chuyện xấu xa gì nữa đây: “Sao mẹ biết cô ta ở đâu được chứ? Không phải trước đó cô ta đã bị cục công an bắt mất rồi ư, sau này mẹ cũng không nghe ngóng nữa.”

Chương 395: Chương 395