"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 402: Chương 402
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Một giây sau, cô ta đã vứt tay cô bé ra, lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh.”Nói xong, cô ta phớt lờ tới lời van xin khổ sở của cô bé, đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.Đúng lúc phía trước chỗ Bạch Du đang đứng có một cây cột che chắn, thế nên Bạch Du có thể nhìn thấy Ôn Tĩnh Uyển nhưng Ôn Tĩnh Uyển lại không nhìn thấy Bạch Du.Sau khi Ôn Tĩnh Uyển rời đi, lúc này Bạch Du mới bước ra phía sau cây cột.Cuối cùng cô cũng biết tại sao mình lại cảm thấy Ôn Tĩnh Uyển không bình thường.Ôn Tĩnh Uyển vẫn luôn tươi cười, nói chuyện dịu dàng, cho dù có là giọng điệu hay cách đối nhân xử thế cũng không tìm ra chút sai sót.TBCCô ta cũng có thể không màng tới tính mạng của mình để cứu Lâm Hướng Tuyết chỉ vừa mới quen.Biểu hiện của cô ta quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức khiến cô cảm không chân thật.Ngay lúc nãy, mặt nạ hoàn mỹ của cô ta xuất hiện một vết nứt.Nếu như cô ta thật sự tốt bụng thì sẽ không thấy phớt lờ lời van xin của cô bé.Thế nên sự tốt bụng trước đó của cô ta đều là giả vờ.Vì để tiếp cận bọn cô, chiếm được sự tin tưởng của bọn cô.Nhưng tại sao chứ?Tại sao Ôn Tĩnh Uyển lại muốn tiếp cận bọn cô?Bỗng nhiên trong đầu Bạch Du nảy lên một ý nghĩ, giây sau sắc mặt của cô đã trở nên trắng bệch.Không, người Ôn Tĩnh Uyển muốn tiếp cận không phải là cô, cũng không phải Lâm Hướng Tuyết.Mà là Giang Lâm. Bạch Du nghĩ tới chuyện Giang Lâm c.h.ế.t trẻ vào đời trước, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.Cái c.h.ế.t của Giang Lâm ở đời trước có liên quan tới Ôn Tĩnh Uyển không?Ngay lúc Bạch Du ngơ ngác thì cô bé đã cuống cuồng chạy vào trong ngõ nhỏ.Có thể là do vừa rồi cô bé bị từ chối cũng có thể là do quá tuyệt vọng nên lần này cô bé không cầu cứu bất cứ ai.Bao gồm cả Bạch Du.Một lúc sau có một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, khuôn mặt đỏ bừng vì say khướt chạy đuổi theo vào ngõ nhỏ, cười toét miệng để lộ hàm răng vàng và nói: “Em gái nhỏ à, em chờ chú với, chú có bảo bối lớn muốn cho em xem nè.”Cô bé bị dọa tới mức mặt không còn một giọt máu, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp gần như sắp khóc: “Cháu không biết chú là ai, chú tránh ra đi, chú đừng có qua đây! Cháu không muốn xem bảo bối lớn của chú!”Người đàn ông trung niên cười toét miệng, nụ cười vô cùng đê tiện: “Sao lại không muốn, không phải lần trước em xem rất vui vẻ à? Mau qua chỗ của chú, bảo bối lớn của chú muốn được em sờ…”Gã ta còn chưa nói xong thì bất chợt trước mặt gã ta đã bị một tấm ván gỗ cản lại.Người đàn ông định chửi ầm lên nhưng sau khi đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Du, gã ta sửng sốt một lúc, lập tức nở nụ cười tràn đầy *****: “Dáng dấp của em đẹp quá, em cũng muốn sờ bảo bối lớn của anh đấy à?”Khóe miệng Bạch Du từ từ cong lên, cô cười nói: “Ừ.”Người đàn ông trung niên sửng sốt, ngay lúc gã ta định vui mừng thì thấy tấm ván gỗ đập mạnh lên trên cái mũi của mình phát ra một tiếng “Bịch”.Cái mũi đau nhức tới mức gã ta ***** mắt: “***** mẹ! Con ***** thối…”Lại một tiếng “Bịch” nữa vang lên.Tấm ván gỗ va chạm mạnh với bảo bối của gã ta, khi thấy Bạch Du giơ tấm ván gỗ lên cao muốn đập xuống lần nữa, gã ta lập tức sợ run người như cái sàng: “Có chuyện gì thì từ từ nói…”Bạch Du mỉm cười xinh đẹp: “Ngại quá, chúng ta không thể từ từ nói chuyện được rồi.”Vừa dứt lời, cô đã giơ tấm ván gỗ trong tay lên đập mạnh vào đầu người đàn ông trung niên lần nữa…Nửa tiếng sau, Bạch Du dắt cô bé ra khỏi cục công an, xoa đầu cô bé rồi nói: “Vừa rồi em cũng đã nghe thấy lời chú công an nói rồi đó, ông ta sẽ bị nhốt lại và đưa tới nông trường để cải tạo, sau này ông ta sẽ không tới làm tổn thương em nữa.”
Một giây sau, cô ta đã vứt tay cô bé ra, lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh.”
Nói xong, cô ta phớt lờ tới lời van xin khổ sở của cô bé, đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.
Đúng lúc phía trước chỗ Bạch Du đang đứng có một cây cột che chắn, thế nên Bạch Du có thể nhìn thấy Ôn Tĩnh Uyển nhưng Ôn Tĩnh Uyển lại không nhìn thấy Bạch Du.
Sau khi Ôn Tĩnh Uyển rời đi, lúc này Bạch Du mới bước ra phía sau cây cột.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao mình lại cảm thấy Ôn Tĩnh Uyển không bình thường.
Ôn Tĩnh Uyển vẫn luôn tươi cười, nói chuyện dịu dàng, cho dù có là giọng điệu hay cách đối nhân xử thế cũng không tìm ra chút sai sót.
TBC
Cô ta cũng có thể không màng tới tính mạng của mình để cứu Lâm Hướng Tuyết chỉ vừa mới quen.
Biểu hiện của cô ta quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức khiến cô cảm không chân thật.
Ngay lúc nãy, mặt nạ hoàn mỹ của cô ta xuất hiện một vết nứt.
Nếu như cô ta thật sự tốt bụng thì sẽ không thấy phớt lờ lời van xin của cô bé.
Thế nên sự tốt bụng trước đó của cô ta đều là giả vờ.
Vì để tiếp cận bọn cô, chiếm được sự tin tưởng của bọn cô.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao Ôn Tĩnh Uyển lại muốn tiếp cận bọn cô?
Bỗng nhiên trong đầu Bạch Du nảy lên một ý nghĩ, giây sau sắc mặt của cô đã trở nên trắng bệch.
Không, người Ôn Tĩnh Uyển muốn tiếp cận không phải là cô, cũng không phải Lâm Hướng Tuyết.
Mà là Giang Lâm.
Bạch Du nghĩ tới chuyện Giang Lâm c.h.ế.t trẻ vào đời trước, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.
Cái c.h.ế.t của Giang Lâm ở đời trước có liên quan tới Ôn Tĩnh Uyển không?
Ngay lúc Bạch Du ngơ ngác thì cô bé đã cuống cuồng chạy vào trong ngõ nhỏ.
Có thể là do vừa rồi cô bé bị từ chối cũng có thể là do quá tuyệt vọng nên lần này cô bé không cầu cứu bất cứ ai.
Bao gồm cả Bạch Du.
Một lúc sau có một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, khuôn mặt đỏ bừng vì say khướt chạy đuổi theo vào ngõ nhỏ, cười toét miệng để lộ hàm răng vàng và nói: “Em gái nhỏ à, em chờ chú với, chú có bảo bối lớn muốn cho em xem nè.”
Cô bé bị dọa tới mức mặt không còn một giọt máu, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp gần như sắp khóc: “Cháu không biết chú là ai, chú tránh ra đi, chú đừng có qua đây! Cháu không muốn xem bảo bối lớn của chú!”
Người đàn ông trung niên cười toét miệng, nụ cười vô cùng đê tiện: “Sao lại không muốn, không phải lần trước em xem rất vui vẻ à? Mau qua chỗ của chú, bảo bối lớn của chú muốn được em sờ…”
Gã ta còn chưa nói xong thì bất chợt trước mặt gã ta đã bị một tấm ván gỗ cản lại.
Người đàn ông định chửi ầm lên nhưng sau khi đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Du, gã ta sửng sốt một lúc, lập tức nở nụ cười tràn đầy *****: “Dáng dấp của em đẹp quá, em cũng muốn sờ bảo bối lớn của anh đấy à?”
Khóe miệng Bạch Du từ từ cong lên, cô cười nói: “Ừ.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ngay lúc gã ta định vui mừng thì thấy tấm ván gỗ đập mạnh lên trên cái mũi của mình phát ra một tiếng “Bịch”.
Cái mũi đau nhức tới mức gã ta ***** mắt: “***** mẹ! Con ***** thối…”
Lại một tiếng “Bịch” nữa vang lên.
Tấm ván gỗ va chạm mạnh với bảo bối của gã ta, khi thấy Bạch Du giơ tấm ván gỗ lên cao muốn đập xuống lần nữa, gã ta lập tức sợ run người như cái sàng: “Có chuyện gì thì từ từ nói…”
Bạch Du mỉm cười xinh đẹp: “Ngại quá, chúng ta không thể từ từ nói chuyện được rồi.”
Vừa dứt lời, cô đã giơ tấm ván gỗ trong tay lên đập mạnh vào đầu người đàn ông trung niên lần nữa…
Nửa tiếng sau, Bạch Du dắt cô bé ra khỏi cục công an, xoa đầu cô bé rồi nói: “Vừa rồi em cũng đã nghe thấy lời chú công an nói rồi đó, ông ta sẽ bị nhốt lại và đưa tới nông trường để cải tạo, sau này ông ta sẽ không tới làm tổn thương em nữa.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Một giây sau, cô ta đã vứt tay cô bé ra, lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh.”Nói xong, cô ta phớt lờ tới lời van xin khổ sở của cô bé, đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.Đúng lúc phía trước chỗ Bạch Du đang đứng có một cây cột che chắn, thế nên Bạch Du có thể nhìn thấy Ôn Tĩnh Uyển nhưng Ôn Tĩnh Uyển lại không nhìn thấy Bạch Du.Sau khi Ôn Tĩnh Uyển rời đi, lúc này Bạch Du mới bước ra phía sau cây cột.Cuối cùng cô cũng biết tại sao mình lại cảm thấy Ôn Tĩnh Uyển không bình thường.Ôn Tĩnh Uyển vẫn luôn tươi cười, nói chuyện dịu dàng, cho dù có là giọng điệu hay cách đối nhân xử thế cũng không tìm ra chút sai sót.TBCCô ta cũng có thể không màng tới tính mạng của mình để cứu Lâm Hướng Tuyết chỉ vừa mới quen.Biểu hiện của cô ta quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức khiến cô cảm không chân thật.Ngay lúc nãy, mặt nạ hoàn mỹ của cô ta xuất hiện một vết nứt.Nếu như cô ta thật sự tốt bụng thì sẽ không thấy phớt lờ lời van xin của cô bé.Thế nên sự tốt bụng trước đó của cô ta đều là giả vờ.Vì để tiếp cận bọn cô, chiếm được sự tin tưởng của bọn cô.Nhưng tại sao chứ?Tại sao Ôn Tĩnh Uyển lại muốn tiếp cận bọn cô?Bỗng nhiên trong đầu Bạch Du nảy lên một ý nghĩ, giây sau sắc mặt của cô đã trở nên trắng bệch.Không, người Ôn Tĩnh Uyển muốn tiếp cận không phải là cô, cũng không phải Lâm Hướng Tuyết.Mà là Giang Lâm. Bạch Du nghĩ tới chuyện Giang Lâm c.h.ế.t trẻ vào đời trước, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.Cái c.h.ế.t của Giang Lâm ở đời trước có liên quan tới Ôn Tĩnh Uyển không?Ngay lúc Bạch Du ngơ ngác thì cô bé đã cuống cuồng chạy vào trong ngõ nhỏ.Có thể là do vừa rồi cô bé bị từ chối cũng có thể là do quá tuyệt vọng nên lần này cô bé không cầu cứu bất cứ ai.Bao gồm cả Bạch Du.Một lúc sau có một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, khuôn mặt đỏ bừng vì say khướt chạy đuổi theo vào ngõ nhỏ, cười toét miệng để lộ hàm răng vàng và nói: “Em gái nhỏ à, em chờ chú với, chú có bảo bối lớn muốn cho em xem nè.”Cô bé bị dọa tới mức mặt không còn một giọt máu, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp gần như sắp khóc: “Cháu không biết chú là ai, chú tránh ra đi, chú đừng có qua đây! Cháu không muốn xem bảo bối lớn của chú!”Người đàn ông trung niên cười toét miệng, nụ cười vô cùng đê tiện: “Sao lại không muốn, không phải lần trước em xem rất vui vẻ à? Mau qua chỗ của chú, bảo bối lớn của chú muốn được em sờ…”Gã ta còn chưa nói xong thì bất chợt trước mặt gã ta đã bị một tấm ván gỗ cản lại.Người đàn ông định chửi ầm lên nhưng sau khi đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Du, gã ta sửng sốt một lúc, lập tức nở nụ cười tràn đầy *****: “Dáng dấp của em đẹp quá, em cũng muốn sờ bảo bối lớn của anh đấy à?”Khóe miệng Bạch Du từ từ cong lên, cô cười nói: “Ừ.”Người đàn ông trung niên sửng sốt, ngay lúc gã ta định vui mừng thì thấy tấm ván gỗ đập mạnh lên trên cái mũi của mình phát ra một tiếng “Bịch”.Cái mũi đau nhức tới mức gã ta ***** mắt: “***** mẹ! Con ***** thối…”Lại một tiếng “Bịch” nữa vang lên.Tấm ván gỗ va chạm mạnh với bảo bối của gã ta, khi thấy Bạch Du giơ tấm ván gỗ lên cao muốn đập xuống lần nữa, gã ta lập tức sợ run người như cái sàng: “Có chuyện gì thì từ từ nói…”Bạch Du mỉm cười xinh đẹp: “Ngại quá, chúng ta không thể từ từ nói chuyện được rồi.”Vừa dứt lời, cô đã giơ tấm ván gỗ trong tay lên đập mạnh vào đầu người đàn ông trung niên lần nữa…Nửa tiếng sau, Bạch Du dắt cô bé ra khỏi cục công an, xoa đầu cô bé rồi nói: “Vừa rồi em cũng đã nghe thấy lời chú công an nói rồi đó, ông ta sẽ bị nhốt lại và đưa tới nông trường để cải tạo, sau này ông ta sẽ không tới làm tổn thương em nữa.”