"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 405: Chương 405
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cánh môi chạm nhau tạo nên cảm giác tê dại, Bạch Du mở to mắt.Anh ở ngay trước mặt cô, ngay giây phút bốn mắt nhìn nhau, Bạch Du cảm thấy sức lực cả người mình như bị rút cạn. Đây chính là hồ ly nam, sở trưởng hớp hồn người khác.Không đúng, đây là con sói hai đời.Nếu không gả cho Giang Lâm, dù thế nào cô cũng không ngờ được, dưới vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của anh còn có một mặt mãnh liệt như thế.Anh giữ gáy sau của cô lại để cô áp sát vào mình, dù muốn trốn cũng trốn không được.Cả người Bạch Du mềm nhũn thành vũng nước, trong đầu lại lóe lên ý nghĩ đẹp đẽ theo bản năng.Mặc dù cơ thể của cô vẫn còn khó chịu nhưng nếu anh thật sự muốn, không phải là không được, bởi vì cô… Cũng muốn.Song Giang Lâm lại không làm bước tiếp theo, một lúc lâu sau đã buông cô ra, mổ vào môi cô: “Giữa em và Hướng Tuyết xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi Đại Xuyên có tìm anh, nói là các em cãi nhau.”Lúc này Bạch Du mới nhớ mình có việc muốn nói với anh.Cô điều chỉnh lại hô hấp, sau đó bước tới, ghé vào tai anh nói nhỏ.Mười phút sau, Giang Lâm nhảy ra tường, lặng lẽ ra ngoài.Khi anh trở về, Bạch Du đã ngủ.Anh bước khẽ tới bên giường, nằm xuống vị trí bên cạnh cô, khi nhìn bóng lưng của cô, trong lòng anh cảm nhận được cảm giác yên bình chưa từng có. Ai ngờ một giây sau, Bạch Du đã xoay người lại, một cái tay đặt lên lồng n.g.ự.c của anh phát ra một tiếng “Bộp”, anh chưa kịp di chuyển cái tay thì chân của cô đã quấn lấy và đè chặt cơ thể anh lại.Chỉ chốc lát sau, cả người cô đã quấn lên người anh như con bạch tuộc.Khóe môi Giang Lâm cong lên theo bản năng, không che giấu ý cười và cưng chiều nơi khóe mắt.Anh dịch lại gần, hôn lên cái trán của cô một cái, sau đó ôm cô rồi nhắm mắt đi ngủ.***Hôm sau, sau khi Bạch Du đi làm, Lâm Hướng Tuyết gõ cửa nhà bên cạnh.Ôn Tĩnh Uyển mở cửa ra thấy cô ấy thì lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Hướng Tuyết, có chuyện gì mà em tới tìm chị sớm như vậy?”Dưới mắt Lâm Hướng Tuyết lộ ra quầng thâm mắt rất sâu: “Chị Tĩnh Uyển, em muốn hỏi chị, công việc mà hôm qua chị nói còn tuyển người không?”Ôn Tĩnh Uyển gật đầu: “Vẫn còn tuyển người, em nghĩ kỹ rồi chứ?”Vẻ mặt Lâm Hướng Tuyết chán nản: “Ừ, em muốn được sớm đi làm, không biết đơn vị có cung cấp ký túc xá không? Em muốn… Dọn ra ngoài thật nhanh.”Ôn Tĩnh Uyển để lộ vẻ mặt khó xử: “Cho dù em có trúng tuyển thì cũng chỉ là cộng tác viên, cộng tác viên không thể ở ký túc xá, giữa em và đồng chí Bạch Du đã xảy ra chuyện gì? Hình như hôm qua chị nghe thấy các em cãi nhau vì chị, lúc đầu chị đinh qua giải thích với đồng chí Bạch, nhưng chị nghĩ tới việc đồng chí Bạch không muốn thấy chị nên không có qua. Chị thật lòng xin lỗi.”Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: “Đây không phải là lỗi của chị mà là do cậu ấy quá cố chấp! Chị chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu ấy, cậu ấy không thích chị đã đành, em chỉ mời chị vào trong nhà ngồi một chút, vậy mà cũng không chịu. Coi như là em đã thấy rõ, cuộc sống ăn nhờ ở đậu rất khó chịu, bây giờ em chỉ muốn dọn ra ngoài thật nhanh, nếu không được thì em sẽ quay về thủ đô!”Ôn Tĩnh Uyển vội nói: “Không tới nỗi đó đâu, em tới đây là vì muốn trải nghiệm cuộc sống độc lập, nếu trở về với dáng vẻ chán chường đó, chẳng phải là sẽ khiến mọi người chê cười ư?”Lâm Hướng Tuyết cắn môi không nói lời nào.Ôn Tĩnh Uyển: “Em cứ tới đơn vị của chị để phỏng vấn, nếu không đậu phỏng vấn thì em về xin lỗi đồng chí Bạch, tạm thời ở lại nhà họ Giang rồi dọn ra ngoài sau. Về phần quan hệ giữa chị và em, sau này đừng nhắc tới trước mặt đồng chí Bạch, làm vậy cô ấy cũng sẽ không tức giận với em.”
Cánh môi chạm nhau tạo nên cảm giác tê dại, Bạch Du mở to mắt.
Anh ở ngay trước mặt cô, ngay giây phút bốn mắt nhìn nhau, Bạch Du cảm thấy sức lực cả người mình như bị rút cạn.
Đây chính là hồ ly nam, sở trưởng hớp hồn người khác.
Không đúng, đây là con sói hai đời.
Nếu không gả cho Giang Lâm, dù thế nào cô cũng không ngờ được, dưới vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của anh còn có một mặt mãnh liệt như thế.
Anh giữ gáy sau của cô lại để cô áp sát vào mình, dù muốn trốn cũng trốn không được.
Cả người Bạch Du mềm nhũn thành vũng nước, trong đầu lại lóe lên ý nghĩ đẹp đẽ theo bản năng.
Mặc dù cơ thể của cô vẫn còn khó chịu nhưng nếu anh thật sự muốn, không phải là không được, bởi vì cô… Cũng muốn.
Song Giang Lâm lại không làm bước tiếp theo, một lúc lâu sau đã buông cô ra, mổ vào môi cô: “Giữa em và Hướng Tuyết xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi Đại Xuyên có tìm anh, nói là các em cãi nhau.”
Lúc này Bạch Du mới nhớ mình có việc muốn nói với anh.
Cô điều chỉnh lại hô hấp, sau đó bước tới, ghé vào tai anh nói nhỏ.
Mười phút sau, Giang Lâm nhảy ra tường, lặng lẽ ra ngoài.
Khi anh trở về, Bạch Du đã ngủ.
Anh bước khẽ tới bên giường, nằm xuống vị trí bên cạnh cô, khi nhìn bóng lưng của cô, trong lòng anh cảm nhận được cảm giác yên bình chưa từng có.
Ai ngờ một giây sau, Bạch Du đã xoay người lại, một cái tay đặt lên lồng n.g.ự.c của anh phát ra một tiếng “Bộp”, anh chưa kịp di chuyển cái tay thì chân của cô đã quấn lấy và đè chặt cơ thể anh lại.
Chỉ chốc lát sau, cả người cô đã quấn lên người anh như con bạch tuộc.
Khóe môi Giang Lâm cong lên theo bản năng, không che giấu ý cười và cưng chiều nơi khóe mắt.
Anh dịch lại gần, hôn lên cái trán của cô một cái, sau đó ôm cô rồi nhắm mắt đi ngủ.
***
Hôm sau, sau khi Bạch Du đi làm, Lâm Hướng Tuyết gõ cửa nhà bên cạnh.
Ôn Tĩnh Uyển mở cửa ra thấy cô ấy thì lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Hướng Tuyết, có chuyện gì mà em tới tìm chị sớm như vậy?”
Dưới mắt Lâm Hướng Tuyết lộ ra quầng thâm mắt rất sâu: “Chị Tĩnh Uyển, em muốn hỏi chị, công việc mà hôm qua chị nói còn tuyển người không?”
Ôn Tĩnh Uyển gật đầu: “Vẫn còn tuyển người, em nghĩ kỹ rồi chứ?”
Vẻ mặt Lâm Hướng Tuyết chán nản: “Ừ, em muốn được sớm đi làm, không biết đơn vị có cung cấp ký túc xá không? Em muốn… Dọn ra ngoài thật nhanh.”
Ôn Tĩnh Uyển để lộ vẻ mặt khó xử: “Cho dù em có trúng tuyển thì cũng chỉ là cộng tác viên, cộng tác viên không thể ở ký túc xá, giữa em và đồng chí Bạch Du đã xảy ra chuyện gì? Hình như hôm qua chị nghe thấy các em cãi nhau vì chị, lúc đầu chị đinh qua giải thích với đồng chí Bạch, nhưng chị nghĩ tới việc đồng chí Bạch không muốn thấy chị nên không có qua. Chị thật lòng xin lỗi.”
Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: “Đây không phải là lỗi của chị mà là do cậu ấy quá cố chấp! Chị chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu ấy, cậu ấy không thích chị đã đành, em chỉ mời chị vào trong nhà ngồi một chút, vậy mà cũng không chịu. Coi như là em đã thấy rõ, cuộc sống ăn nhờ ở đậu rất khó chịu, bây giờ em chỉ muốn dọn ra ngoài thật nhanh, nếu không được thì em sẽ quay về thủ đô!”
Ôn Tĩnh Uyển vội nói: “Không tới nỗi đó đâu, em tới đây là vì muốn trải nghiệm cuộc sống độc lập, nếu trở về với dáng vẻ chán chường đó, chẳng phải là sẽ khiến mọi người chê cười ư?”
Lâm Hướng Tuyết cắn môi không nói lời nào.
Ôn Tĩnh Uyển: “Em cứ tới đơn vị của chị để phỏng vấn, nếu không đậu phỏng vấn thì em về xin lỗi đồng chí Bạch, tạm thời ở lại nhà họ Giang rồi dọn ra ngoài sau. Về phần quan hệ giữa chị và em, sau này đừng nhắc tới trước mặt đồng chí Bạch, làm vậy cô ấy cũng sẽ không tức giận với em.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cánh môi chạm nhau tạo nên cảm giác tê dại, Bạch Du mở to mắt.Anh ở ngay trước mặt cô, ngay giây phút bốn mắt nhìn nhau, Bạch Du cảm thấy sức lực cả người mình như bị rút cạn. Đây chính là hồ ly nam, sở trưởng hớp hồn người khác.Không đúng, đây là con sói hai đời.Nếu không gả cho Giang Lâm, dù thế nào cô cũng không ngờ được, dưới vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của anh còn có một mặt mãnh liệt như thế.Anh giữ gáy sau của cô lại để cô áp sát vào mình, dù muốn trốn cũng trốn không được.Cả người Bạch Du mềm nhũn thành vũng nước, trong đầu lại lóe lên ý nghĩ đẹp đẽ theo bản năng.Mặc dù cơ thể của cô vẫn còn khó chịu nhưng nếu anh thật sự muốn, không phải là không được, bởi vì cô… Cũng muốn.Song Giang Lâm lại không làm bước tiếp theo, một lúc lâu sau đã buông cô ra, mổ vào môi cô: “Giữa em và Hướng Tuyết xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi Đại Xuyên có tìm anh, nói là các em cãi nhau.”Lúc này Bạch Du mới nhớ mình có việc muốn nói với anh.Cô điều chỉnh lại hô hấp, sau đó bước tới, ghé vào tai anh nói nhỏ.Mười phút sau, Giang Lâm nhảy ra tường, lặng lẽ ra ngoài.Khi anh trở về, Bạch Du đã ngủ.Anh bước khẽ tới bên giường, nằm xuống vị trí bên cạnh cô, khi nhìn bóng lưng của cô, trong lòng anh cảm nhận được cảm giác yên bình chưa từng có. Ai ngờ một giây sau, Bạch Du đã xoay người lại, một cái tay đặt lên lồng n.g.ự.c của anh phát ra một tiếng “Bộp”, anh chưa kịp di chuyển cái tay thì chân của cô đã quấn lấy và đè chặt cơ thể anh lại.Chỉ chốc lát sau, cả người cô đã quấn lên người anh như con bạch tuộc.Khóe môi Giang Lâm cong lên theo bản năng, không che giấu ý cười và cưng chiều nơi khóe mắt.Anh dịch lại gần, hôn lên cái trán của cô một cái, sau đó ôm cô rồi nhắm mắt đi ngủ.***Hôm sau, sau khi Bạch Du đi làm, Lâm Hướng Tuyết gõ cửa nhà bên cạnh.Ôn Tĩnh Uyển mở cửa ra thấy cô ấy thì lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Hướng Tuyết, có chuyện gì mà em tới tìm chị sớm như vậy?”Dưới mắt Lâm Hướng Tuyết lộ ra quầng thâm mắt rất sâu: “Chị Tĩnh Uyển, em muốn hỏi chị, công việc mà hôm qua chị nói còn tuyển người không?”Ôn Tĩnh Uyển gật đầu: “Vẫn còn tuyển người, em nghĩ kỹ rồi chứ?”Vẻ mặt Lâm Hướng Tuyết chán nản: “Ừ, em muốn được sớm đi làm, không biết đơn vị có cung cấp ký túc xá không? Em muốn… Dọn ra ngoài thật nhanh.”Ôn Tĩnh Uyển để lộ vẻ mặt khó xử: “Cho dù em có trúng tuyển thì cũng chỉ là cộng tác viên, cộng tác viên không thể ở ký túc xá, giữa em và đồng chí Bạch Du đã xảy ra chuyện gì? Hình như hôm qua chị nghe thấy các em cãi nhau vì chị, lúc đầu chị đinh qua giải thích với đồng chí Bạch, nhưng chị nghĩ tới việc đồng chí Bạch không muốn thấy chị nên không có qua. Chị thật lòng xin lỗi.”Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: “Đây không phải là lỗi của chị mà là do cậu ấy quá cố chấp! Chị chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu ấy, cậu ấy không thích chị đã đành, em chỉ mời chị vào trong nhà ngồi một chút, vậy mà cũng không chịu. Coi như là em đã thấy rõ, cuộc sống ăn nhờ ở đậu rất khó chịu, bây giờ em chỉ muốn dọn ra ngoài thật nhanh, nếu không được thì em sẽ quay về thủ đô!”Ôn Tĩnh Uyển vội nói: “Không tới nỗi đó đâu, em tới đây là vì muốn trải nghiệm cuộc sống độc lập, nếu trở về với dáng vẻ chán chường đó, chẳng phải là sẽ khiến mọi người chê cười ư?”Lâm Hướng Tuyết cắn môi không nói lời nào.Ôn Tĩnh Uyển: “Em cứ tới đơn vị của chị để phỏng vấn, nếu không đậu phỏng vấn thì em về xin lỗi đồng chí Bạch, tạm thời ở lại nhà họ Giang rồi dọn ra ngoài sau. Về phần quan hệ giữa chị và em, sau này đừng nhắc tới trước mặt đồng chí Bạch, làm vậy cô ấy cũng sẽ không tức giận với em.”