Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 407: Chương 407

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… “Đồng chí Bạch, tôi mời cô ăn thịt!”Cán sự Lâm và Trình Phương thấy Bạch Du bị mọi người bao quanh, mọi người sôi nổi cho cô đủ loại đồ ăn, không khỏi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.Đặc biệt là cán sự Lâm, sau khi ngưỡng mộ trong lòng còn cảm thấy chua chát.Cô ấy vẽ rất nhiều báo bảng nhưng không có một ai nhớ, chứ đừng nói chi tới việc mời cô ấy ăn bánh bao ăn thịt! Ăn không khí thì có! Bạch Du không ngờ mọi người lại niềm nở tới như vậy: “Cảm ơn mọi người, mọi người lấy mấy món đồ ăn này về đi, một mình tôi không ăn được nhiều như vậy.”Phần lớn mọi người cầm đồ ăn đi nhưng có vài người lén lút nhét trái cây và các loại bánh kẹo, khiến Bạch Du dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.Song cô cũng kiên quyết làm tốt công việc xóa nạn mù chữ.Tới buổi trưa, sau khi làm xong công việc khác, Bạch Du bắt đầu vẽ Liên Hoàn Họa trên giấy.Ngụy Quang Tông đi tới đi lui phía sau bàn làm việc của Bạch Du, sau khi đi tới đi lui bảy tám lần mới thấy rõ là cô đang làm gì, anh ta lập tức quay trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu vẽ.Anh ta cảm thấy hôm qua Bạch Du chỉ gặp may mà thôi, nếu bàn về năng lực thì chắc chắn cô không phải là đối thủ mình.Cho dù cô có muốn làm gì thì anh ta cũng không thể để cô đè đầu anh ta được.***Sau khi tàn làm, Bạch Du vừa về tới nhà là chị Lôi đã xách mấy cái bánh ú tới cửa.Bánh ú mà chị Lôi mang tới có hai loại, một loại là bánh ú mặn nhân thịt, một loại là bánh ú ngọt nhân mứt táo.Bên trong bánh ú mặn nhân thịt là thịt lợn kho và lòng đỏ trứng, còn có nấm và dăm bông nướng, khi ăn vô cùng ngon.Chị Lôi xách ba cái tới, Bạch Du ăn hai cái, chừa một cái cho Giang Lâm nhưng không chừa cho Lâm Hướng Tuyết.Sau khi Lâm Hướng Tuyết về và biết, cô ấy tức giận bỏ ra ngoài lần nữa.Lần này sau khi Ôn Tĩnh Uyển thấy thì đuổi theo cô ấy rất nhanh. Hai người trò chuyện với nhau trên bờ cát rất lâu, sau đó lại cùng nhau tới nhà hàng Quốc Doanh để ăn cơm, tới tận tối mới nắm tay trở về cùng nhau.Ngay cả Tạ Húc Đông cũng biết chuyện Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết giận nhau, mấy ngày qua Tôn Tường Vy vẫn luôn ở trong nhà nên không biết bất cứ tin tức nào.Sau khi Tạ Húc Đông nghĩ xong, anh ấy quyết định vẫn nên nói với cô ta một tiếng.Anh ấy vừa tới phòng của Tôn Tường Vy, vừa gõ cửa phòng đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng than khóc thảm thảm thiết của Tôn Tường Vy: “Tạ Húc Đông, cứu em!”Tạ Húc Đông giật nảy mình, anh ấy vội vàng mở cửa ra, chỉ thấy Tôn Tường Vy ngồi trên giường, đôi chân quấn chặt, biểu cảm kỳ lạ.Tôn Tường Vy hít khí lạnh: “Tạ Húc Đông, chân em sắp tới tê cứng tới tàn phế luôn rồi, anh mau giúp em.”Tạ Húc Đông: Chỉ vậy thôi?Anh ấy còn nghĩ cô ta đã xảy ra chuyện.Anh ấy bước qua, mặt đối mặt với cô ta, chợt dùng ngón trỏ chọc vào chân cô ta.Tôn Tường Vy kêu lên: “Tạ Húc Đông, tên khốn này, em muốn g.i.ế.c anh!”Dường như Tạ Húc Đông rất phấn khích khi làm vậy, anh ấy vươn tay đẩy cô ta, một giây sau, Tôn Tường Vy lắc lư như một con lật đật bị hư, sau đó ngã xuống giường với tư thế hai chân co lại.Tôn Tường Vy cực kỳ tức giận: “Tạ Húc Đông, anh bị ấu trĩ đấy à?”Lúc này Tạ Húc Đông mới kéo hai chân cô ta ra rồi đập “Lốp bốp” lên đôi chân đã tê cứng của cô ta.Tôn Tường Vy cảm thấy đau nhức và dễ chịu, đôi chân vừa đau vừa tê, đau tới mức kêu la.Tạ Húc Đông: “Em nhỏ giọng thôi, người ta nghe được sẽ nghĩ chúng ta đang làm chuyện đó.”Tôn Tường Vy tức giận tới mức cắn răng: “Vậy anh không thể nhẹ được à?”Tạ Húc Đông: “Không được.”Tôn Tường Vy: “...”

“Đồng chí Bạch, tôi mời cô ăn thịt!”

Cán sự Lâm và Trình Phương thấy Bạch Du bị mọi người bao quanh, mọi người sôi nổi cho cô đủ loại đồ ăn, không khỏi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.

Đặc biệt là cán sự Lâm, sau khi ngưỡng mộ trong lòng còn cảm thấy chua chát.

Cô ấy vẽ rất nhiều báo bảng nhưng không có một ai nhớ, chứ đừng nói chi tới việc mời cô ấy ăn bánh bao ăn thịt! Ăn không khí thì có!

 

Bạch Du không ngờ mọi người lại niềm nở tới như vậy: “Cảm ơn mọi người, mọi người lấy mấy món đồ ăn này về đi, một mình tôi không ăn được nhiều như vậy.”

Phần lớn mọi người cầm đồ ăn đi nhưng có vài người lén lút nhét trái cây và các loại bánh kẹo, khiến Bạch Du dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Song cô cũng kiên quyết làm tốt công việc xóa nạn mù chữ.

Tới buổi trưa, sau khi làm xong công việc khác, Bạch Du bắt đầu vẽ Liên Hoàn Họa trên giấy.

Ngụy Quang Tông đi tới đi lui phía sau bàn làm việc của Bạch Du, sau khi đi tới đi lui bảy tám lần mới thấy rõ là cô đang làm gì, anh ta lập tức quay trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu vẽ.

Anh ta cảm thấy hôm qua Bạch Du chỉ gặp may mà thôi, nếu bàn về năng lực thì chắc chắn cô không phải là đối thủ mình.

Cho dù cô có muốn làm gì thì anh ta cũng không thể để cô đè đầu anh ta được.

***

Sau khi tàn làm, Bạch Du vừa về tới nhà là chị Lôi đã xách mấy cái bánh ú tới cửa.

Bánh ú mà chị Lôi mang tới có hai loại, một loại là bánh ú mặn nhân thịt, một loại là bánh ú ngọt nhân mứt táo.

Bên trong bánh ú mặn nhân thịt là thịt lợn kho và lòng đỏ trứng, còn có nấm và dăm bông nướng, khi ăn vô cùng ngon.

Chị Lôi xách ba cái tới, Bạch Du ăn hai cái, chừa một cái cho Giang Lâm nhưng không chừa cho Lâm Hướng Tuyết.

Sau khi Lâm Hướng Tuyết về và biết, cô ấy tức giận bỏ ra ngoài lần nữa.

Lần này sau khi Ôn Tĩnh Uyển thấy thì đuổi theo cô ấy rất nhanh.

 

Hai người trò chuyện với nhau trên bờ cát rất lâu, sau đó lại cùng nhau tới nhà hàng Quốc Doanh để ăn cơm, tới tận tối mới nắm tay trở về cùng nhau.

Ngay cả Tạ Húc Đông cũng biết chuyện Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết giận nhau, mấy ngày qua Tôn Tường Vy vẫn luôn ở trong nhà nên không biết bất cứ tin tức nào.

Sau khi Tạ Húc Đông nghĩ xong, anh ấy quyết định vẫn nên nói với cô ta một tiếng.

Anh ấy vừa tới phòng của Tôn Tường Vy, vừa gõ cửa phòng đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng than khóc thảm thảm thiết của Tôn Tường Vy: “Tạ Húc Đông, cứu em!”

Tạ Húc Đông giật nảy mình, anh ấy vội vàng mở cửa ra, chỉ thấy Tôn Tường Vy ngồi trên giường, đôi chân quấn chặt, biểu cảm kỳ lạ.

Tôn Tường Vy hít khí lạnh: “Tạ Húc Đông, chân em sắp tới tê cứng tới tàn phế luôn rồi, anh mau giúp em.”

Tạ Húc Đông: Chỉ vậy thôi?

Anh ấy còn nghĩ cô ta đã xảy ra chuyện.

Anh ấy bước qua, mặt đối mặt với cô ta, chợt dùng ngón trỏ chọc vào chân cô ta.

Tôn Tường Vy kêu lên: “Tạ Húc Đông, tên khốn này, em muốn g.i.ế.c anh!”

Dường như Tạ Húc Đông rất phấn khích khi làm vậy, anh ấy vươn tay đẩy cô ta, một giây sau, Tôn Tường Vy lắc lư như một con lật đật bị hư, sau đó ngã xuống giường với tư thế hai chân co lại.

Tôn Tường Vy cực kỳ tức giận: “Tạ Húc Đông, anh bị ấu trĩ đấy à?”

Lúc này Tạ Húc Đông mới kéo hai chân cô ta ra rồi đập “Lốp bốp” lên đôi chân đã tê cứng của cô ta.

Tôn Tường Vy cảm thấy đau nhức và dễ chịu, đôi chân vừa đau vừa tê, đau tới mức kêu la.

Tạ Húc Đông: “Em nhỏ giọng thôi, người ta nghe được sẽ nghĩ chúng ta đang làm chuyện đó.”

Tôn Tường Vy tức giận tới mức cắn răng: “Vậy anh không thể nhẹ được à?”

Tạ Húc Đông: “Không được.”

Tôn Tường Vy: “...”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… “Đồng chí Bạch, tôi mời cô ăn thịt!”Cán sự Lâm và Trình Phương thấy Bạch Du bị mọi người bao quanh, mọi người sôi nổi cho cô đủ loại đồ ăn, không khỏi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.Đặc biệt là cán sự Lâm, sau khi ngưỡng mộ trong lòng còn cảm thấy chua chát.Cô ấy vẽ rất nhiều báo bảng nhưng không có một ai nhớ, chứ đừng nói chi tới việc mời cô ấy ăn bánh bao ăn thịt! Ăn không khí thì có! Bạch Du không ngờ mọi người lại niềm nở tới như vậy: “Cảm ơn mọi người, mọi người lấy mấy món đồ ăn này về đi, một mình tôi không ăn được nhiều như vậy.”Phần lớn mọi người cầm đồ ăn đi nhưng có vài người lén lút nhét trái cây và các loại bánh kẹo, khiến Bạch Du dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.Song cô cũng kiên quyết làm tốt công việc xóa nạn mù chữ.Tới buổi trưa, sau khi làm xong công việc khác, Bạch Du bắt đầu vẽ Liên Hoàn Họa trên giấy.Ngụy Quang Tông đi tới đi lui phía sau bàn làm việc của Bạch Du, sau khi đi tới đi lui bảy tám lần mới thấy rõ là cô đang làm gì, anh ta lập tức quay trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu vẽ.Anh ta cảm thấy hôm qua Bạch Du chỉ gặp may mà thôi, nếu bàn về năng lực thì chắc chắn cô không phải là đối thủ mình.Cho dù cô có muốn làm gì thì anh ta cũng không thể để cô đè đầu anh ta được.***Sau khi tàn làm, Bạch Du vừa về tới nhà là chị Lôi đã xách mấy cái bánh ú tới cửa.Bánh ú mà chị Lôi mang tới có hai loại, một loại là bánh ú mặn nhân thịt, một loại là bánh ú ngọt nhân mứt táo.Bên trong bánh ú mặn nhân thịt là thịt lợn kho và lòng đỏ trứng, còn có nấm và dăm bông nướng, khi ăn vô cùng ngon.Chị Lôi xách ba cái tới, Bạch Du ăn hai cái, chừa một cái cho Giang Lâm nhưng không chừa cho Lâm Hướng Tuyết.Sau khi Lâm Hướng Tuyết về và biết, cô ấy tức giận bỏ ra ngoài lần nữa.Lần này sau khi Ôn Tĩnh Uyển thấy thì đuổi theo cô ấy rất nhanh. Hai người trò chuyện với nhau trên bờ cát rất lâu, sau đó lại cùng nhau tới nhà hàng Quốc Doanh để ăn cơm, tới tận tối mới nắm tay trở về cùng nhau.Ngay cả Tạ Húc Đông cũng biết chuyện Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết giận nhau, mấy ngày qua Tôn Tường Vy vẫn luôn ở trong nhà nên không biết bất cứ tin tức nào.Sau khi Tạ Húc Đông nghĩ xong, anh ấy quyết định vẫn nên nói với cô ta một tiếng.Anh ấy vừa tới phòng của Tôn Tường Vy, vừa gõ cửa phòng đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng than khóc thảm thảm thiết của Tôn Tường Vy: “Tạ Húc Đông, cứu em!”Tạ Húc Đông giật nảy mình, anh ấy vội vàng mở cửa ra, chỉ thấy Tôn Tường Vy ngồi trên giường, đôi chân quấn chặt, biểu cảm kỳ lạ.Tôn Tường Vy hít khí lạnh: “Tạ Húc Đông, chân em sắp tới tê cứng tới tàn phế luôn rồi, anh mau giúp em.”Tạ Húc Đông: Chỉ vậy thôi?Anh ấy còn nghĩ cô ta đã xảy ra chuyện.Anh ấy bước qua, mặt đối mặt với cô ta, chợt dùng ngón trỏ chọc vào chân cô ta.Tôn Tường Vy kêu lên: “Tạ Húc Đông, tên khốn này, em muốn g.i.ế.c anh!”Dường như Tạ Húc Đông rất phấn khích khi làm vậy, anh ấy vươn tay đẩy cô ta, một giây sau, Tôn Tường Vy lắc lư như một con lật đật bị hư, sau đó ngã xuống giường với tư thế hai chân co lại.Tôn Tường Vy cực kỳ tức giận: “Tạ Húc Đông, anh bị ấu trĩ đấy à?”Lúc này Tạ Húc Đông mới kéo hai chân cô ta ra rồi đập “Lốp bốp” lên đôi chân đã tê cứng của cô ta.Tôn Tường Vy cảm thấy đau nhức và dễ chịu, đôi chân vừa đau vừa tê, đau tới mức kêu la.Tạ Húc Đông: “Em nhỏ giọng thôi, người ta nghe được sẽ nghĩ chúng ta đang làm chuyện đó.”Tôn Tường Vy tức giận tới mức cắn răng: “Vậy anh không thể nhẹ được à?”Tạ Húc Đông: “Không được.”Tôn Tường Vy: “...”

Chương 407: Chương 407