Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 410: Chương 410

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lúc này mọi người mới nhận ra vợ chồng của Đinh Dược đã ra ngoài.Có người nhanh mắt, lập tức thấy Ôn Tĩnh Uyển đang đẩy chiếc xe đạp hơi khác chiếc xe đạp mới mua của Giang Lâm.“Phó đoàn Đinh, chiếc xe đạp mà nhà cậu cũng là mới mua, sao không giống với chiếc của nhà phó đoàn Giang vậy?”“Đúng nha, anh không nói tôi cũng chẳng để ý, trông nó cũ hơn rất nhiều, mà hình như lớp sơn trên cột đơn bị bong tróc rồi nhỉ?”TBCKhông nói thì thôi, vừa nói ra thì mọi người lập tức chú ý đến chiếc xe đạp của hai gia đình, quả nhiên phát hiện ra sự khác biệt. Chiếc xe đạp mà Giang Lâm vừa lấy từ trên xe Jeep xuống mới tinh sáng bóng, không một chút bụi bặm, nhìn là biết hàng mới, còn chiếc xe mà Ôn Tĩnh Uyển đẩy, khi so sánh như vậy trông chẳng khác gì hàng cũ đã dùng được tầm năm sáu năm.Có người nghi ngờ hỏi: “Phó đoàn Đinh, không lẽ cậu mua xe đẹp đã qua sử dụng cho vợ cậu à?”Đinh Dược siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh.Đúng là anh ta mua hàng cũ, nhưng hàng cũ thì sao? Anh ta cũng đã bỏ ra mấy chục đồng, nhiều người muốn mua một chiếc xe đạp cũ còn không đủ tiền đấy.Chỉ là lúc này đây, anh ta không thể nói những lời thế này ra, đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc xe đạp mới toanh của Giang Lâm khiến anh ta như bị tát một cái trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện.Tên khốn Giang Lâm, chắc chắn tên này cố ý!Hắn đang muốn làm xấu mặt mình!Sắc mặt của Ôn Tĩnh Uyển cũng có phần khó coi.Đương nhiên cô ta biết ngay từ đầu đây là chiếc xe đạp cũ đã dùng nhiều năm và cô ta cũng nghĩ giống như Đinh Dược, thời buổi này nhiều người thậm chí còn không mua nổi xe đạp cũ, đặc biệt là sau khi biết Bạch Du không có xe đạp, lòng hư vinh của cô ta đã được mọi người nâng lên đến đỉnh điểm.Nhiều lần cô ta đuổi theo Bạch Du trước mặt mọi người và nói muốn chở cô, ngoài việc cố tình muốn tiếp cận cô thì thật ra cô ta cũng muốn thấy cô khó xử. Nhưng trước đây cô ta đắc ý bao nhiêu thì bây giờ lại khó xử bấy nhiêu!Giây tiếp theo, lại có người hét lên.“Mọi người mau nhìn kìa, phó đoàn Giang mua đài phát thanh của hãng Hồng Tinh!”“Chẳng phải hãng Hồng Tinh mới ra mắt sao, nghe nói nó được làm bằng chất bán dẫn, đắt hơn hãng Hồng Đăng rất nhiều đấy.”Những lời này lại giống như một cái tát, giáng mạnh vào mặt Đinh Dược.Trước đây, anh ấy và Ôn Tĩnh Uyển đã đi xem mắt, mặc dù Ôn Tĩnh Uyển nói không cần sính lễ nhưng Đinh Dược vẫn mua một chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng làm sính lễ. Mặc dù cả hai đều không quảng cáo rầm rộ nhưng thật trùng hợp, hầu như cả khu gia đình đều biết nhà họ có một chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng. Nhưng bây giờ, chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng này đứng trước chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Tinh mà Giang Lâm mua về, cũng giống như chiếc xe đạp cũ, một lần nữa bị so sánh đến mức không đáng giá.“Trước đây ai nói Phó đoàn Giang không thương vợ mình thế, vừa mua xe đạp, vừa mua đài phát thanh, lại còn cả tủ lạnh nữa, nếu tôi trẻ hơn mười, hai mươi tuổi, tôi cũng muốn lấy Phó đoàn Giang làm chồng.”Lời này vừa nói ra, mọi người ồn ào cười to.Cô vợ nhỏ lần trước nói bóng gió với Bạch Du, mặt đỏ bừng bừng, nhân lúc mọi người không để ý đến mình, vội vàng chen khỏi đám đông chuồn mất.Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Bạch Du muốn không biết cũng không được.Cô vừa mở cửa, mọi người đã xôn xao báo cáo với cô.“Nhà Giang Lâm à, phó đoàn Giang mua xe đạp cho cô đấy!”“Còn mua máy phát thanh của hãng Hồng Tinh nữa!”“Sao mấy người không nói tủ lạnh trước, là tủ lạnh đó, nếu tôi có một cái thì sau này tôi không cần sợ mùa hè nữa!”Từ những tiếng râm ran của mọi người, Bạch Du nghe rõ Giang Lâm đã mua cho cô một chiếc xe đạp, một chiếc đài phát thanh và một chiếc tủ lạnh.

Lúc này mọi người mới nhận ra vợ chồng của Đinh Dược đã ra ngoài.

Có người nhanh mắt, lập tức thấy Ôn Tĩnh Uyển đang đẩy chiếc xe đạp hơi khác chiếc xe đạp mới mua của Giang Lâm.

“Phó đoàn Đinh, chiếc xe đạp mà nhà cậu cũng là mới mua, sao không giống với chiếc của nhà phó đoàn Giang vậy?”

“Đúng nha, anh không nói tôi cũng chẳng để ý, trông nó cũ hơn rất nhiều, mà hình như lớp sơn trên cột đơn bị bong tróc rồi nhỉ?”

TBC

Không nói thì thôi, vừa nói ra thì mọi người lập tức chú ý đến chiếc xe đạp của hai gia đình, quả nhiên phát hiện ra sự khác biệt. Chiếc xe đạp mà Giang Lâm vừa lấy từ trên xe Jeep xuống mới tinh sáng bóng, không một chút bụi bặm, nhìn là biết hàng mới, còn chiếc xe mà Ôn Tĩnh Uyển đẩy, khi so sánh như vậy trông chẳng khác gì hàng cũ đã dùng được tầm năm sáu năm.

Có người nghi ngờ hỏi: “Phó đoàn Đinh, không lẽ cậu mua xe đẹp đã qua sử dụng cho vợ cậu à?”

Đinh Dược siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh.

Đúng là anh ta mua hàng cũ, nhưng hàng cũ thì sao? Anh ta cũng đã bỏ ra mấy chục đồng, nhiều người muốn mua một chiếc xe đạp cũ còn không đủ tiền đấy.

Chỉ là lúc này đây, anh ta không thể nói những lời thế này ra, đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc xe đạp mới toanh của Giang Lâm khiến anh ta như bị tát một cái trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện.

Tên khốn Giang Lâm, chắc chắn tên này cố ý!

Hắn đang muốn làm xấu mặt mình!

Sắc mặt của Ôn Tĩnh Uyển cũng có phần khó coi.

Đương nhiên cô ta biết ngay từ đầu đây là chiếc xe đạp cũ đã dùng nhiều năm và cô ta cũng nghĩ giống như Đinh Dược, thời buổi này nhiều người thậm chí còn không mua nổi xe đạp cũ, đặc biệt là sau khi biết Bạch Du không có xe đạp, lòng hư vinh của cô ta đã được mọi người nâng lên đến đỉnh điểm.

Nhiều lần cô ta đuổi theo Bạch Du trước mặt mọi người và nói muốn chở cô, ngoài việc cố tình muốn tiếp cận cô thì thật ra cô ta cũng muốn thấy cô khó xử.

 

Nhưng trước đây cô ta đắc ý bao nhiêu thì bây giờ lại khó xử bấy nhiêu!

Giây tiếp theo, lại có người hét lên.

“Mọi người mau nhìn kìa, phó đoàn Giang mua đài phát thanh của hãng Hồng Tinh!”

“Chẳng phải hãng Hồng Tinh mới ra mắt sao, nghe nói nó được làm bằng chất bán dẫn, đắt hơn hãng Hồng Đăng rất nhiều đấy.”

Những lời này lại giống như một cái tát, giáng mạnh vào mặt Đinh Dược.

Trước đây, anh ấy và Ôn Tĩnh Uyển đã đi xem mắt, mặc dù Ôn Tĩnh Uyển nói không cần sính lễ nhưng Đinh Dược vẫn mua một chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng làm sính lễ. Mặc dù cả hai đều không quảng cáo rầm rộ nhưng thật trùng hợp, hầu như cả khu gia đình đều biết nhà họ có một chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng. Nhưng bây giờ, chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng này đứng trước chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Tinh mà Giang Lâm mua về, cũng giống như chiếc xe đạp cũ, một lần nữa bị so sánh đến mức không đáng giá.

“Trước đây ai nói Phó đoàn Giang không thương vợ mình thế, vừa mua xe đạp, vừa mua đài phát thanh, lại còn cả tủ lạnh nữa, nếu tôi trẻ hơn mười, hai mươi tuổi, tôi cũng muốn lấy Phó đoàn Giang làm chồng.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ồn ào cười to.

Cô vợ nhỏ lần trước nói bóng gió với Bạch Du, mặt đỏ bừng bừng, nhân lúc mọi người không để ý đến mình, vội vàng chen khỏi đám đông chuồn mất.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Bạch Du muốn không biết cũng không được.

Cô vừa mở cửa, mọi người đã xôn xao báo cáo với cô.

“Nhà Giang Lâm à, phó đoàn Giang mua xe đạp cho cô đấy!”

“Còn mua máy phát thanh của hãng Hồng Tinh nữa!”

“Sao mấy người không nói tủ lạnh trước, là tủ lạnh đó, nếu tôi có một cái thì sau này tôi không cần sợ mùa hè nữa!”

Từ những tiếng râm ran của mọi người, Bạch Du nghe rõ Giang Lâm đã mua cho cô một chiếc xe đạp, một chiếc đài phát thanh và một chiếc tủ lạnh.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lúc này mọi người mới nhận ra vợ chồng của Đinh Dược đã ra ngoài.Có người nhanh mắt, lập tức thấy Ôn Tĩnh Uyển đang đẩy chiếc xe đạp hơi khác chiếc xe đạp mới mua của Giang Lâm.“Phó đoàn Đinh, chiếc xe đạp mà nhà cậu cũng là mới mua, sao không giống với chiếc của nhà phó đoàn Giang vậy?”“Đúng nha, anh không nói tôi cũng chẳng để ý, trông nó cũ hơn rất nhiều, mà hình như lớp sơn trên cột đơn bị bong tróc rồi nhỉ?”TBCKhông nói thì thôi, vừa nói ra thì mọi người lập tức chú ý đến chiếc xe đạp của hai gia đình, quả nhiên phát hiện ra sự khác biệt. Chiếc xe đạp mà Giang Lâm vừa lấy từ trên xe Jeep xuống mới tinh sáng bóng, không một chút bụi bặm, nhìn là biết hàng mới, còn chiếc xe mà Ôn Tĩnh Uyển đẩy, khi so sánh như vậy trông chẳng khác gì hàng cũ đã dùng được tầm năm sáu năm.Có người nghi ngờ hỏi: “Phó đoàn Đinh, không lẽ cậu mua xe đẹp đã qua sử dụng cho vợ cậu à?”Đinh Dược siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh.Đúng là anh ta mua hàng cũ, nhưng hàng cũ thì sao? Anh ta cũng đã bỏ ra mấy chục đồng, nhiều người muốn mua một chiếc xe đạp cũ còn không đủ tiền đấy.Chỉ là lúc này đây, anh ta không thể nói những lời thế này ra, đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc xe đạp mới toanh của Giang Lâm khiến anh ta như bị tát một cái trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện.Tên khốn Giang Lâm, chắc chắn tên này cố ý!Hắn đang muốn làm xấu mặt mình!Sắc mặt của Ôn Tĩnh Uyển cũng có phần khó coi.Đương nhiên cô ta biết ngay từ đầu đây là chiếc xe đạp cũ đã dùng nhiều năm và cô ta cũng nghĩ giống như Đinh Dược, thời buổi này nhiều người thậm chí còn không mua nổi xe đạp cũ, đặc biệt là sau khi biết Bạch Du không có xe đạp, lòng hư vinh của cô ta đã được mọi người nâng lên đến đỉnh điểm.Nhiều lần cô ta đuổi theo Bạch Du trước mặt mọi người và nói muốn chở cô, ngoài việc cố tình muốn tiếp cận cô thì thật ra cô ta cũng muốn thấy cô khó xử. Nhưng trước đây cô ta đắc ý bao nhiêu thì bây giờ lại khó xử bấy nhiêu!Giây tiếp theo, lại có người hét lên.“Mọi người mau nhìn kìa, phó đoàn Giang mua đài phát thanh của hãng Hồng Tinh!”“Chẳng phải hãng Hồng Tinh mới ra mắt sao, nghe nói nó được làm bằng chất bán dẫn, đắt hơn hãng Hồng Đăng rất nhiều đấy.”Những lời này lại giống như một cái tát, giáng mạnh vào mặt Đinh Dược.Trước đây, anh ấy và Ôn Tĩnh Uyển đã đi xem mắt, mặc dù Ôn Tĩnh Uyển nói không cần sính lễ nhưng Đinh Dược vẫn mua một chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng làm sính lễ. Mặc dù cả hai đều không quảng cáo rầm rộ nhưng thật trùng hợp, hầu như cả khu gia đình đều biết nhà họ có một chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng. Nhưng bây giờ, chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Đăng này đứng trước chiếc đài phát thanh hiệu Hồng Tinh mà Giang Lâm mua về, cũng giống như chiếc xe đạp cũ, một lần nữa bị so sánh đến mức không đáng giá.“Trước đây ai nói Phó đoàn Giang không thương vợ mình thế, vừa mua xe đạp, vừa mua đài phát thanh, lại còn cả tủ lạnh nữa, nếu tôi trẻ hơn mười, hai mươi tuổi, tôi cũng muốn lấy Phó đoàn Giang làm chồng.”Lời này vừa nói ra, mọi người ồn ào cười to.Cô vợ nhỏ lần trước nói bóng gió với Bạch Du, mặt đỏ bừng bừng, nhân lúc mọi người không để ý đến mình, vội vàng chen khỏi đám đông chuồn mất.Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Bạch Du muốn không biết cũng không được.Cô vừa mở cửa, mọi người đã xôn xao báo cáo với cô.“Nhà Giang Lâm à, phó đoàn Giang mua xe đạp cho cô đấy!”“Còn mua máy phát thanh của hãng Hồng Tinh nữa!”“Sao mấy người không nói tủ lạnh trước, là tủ lạnh đó, nếu tôi có một cái thì sau này tôi không cần sợ mùa hè nữa!”Từ những tiếng râm ran của mọi người, Bạch Du nghe rõ Giang Lâm đã mua cho cô một chiếc xe đạp, một chiếc đài phát thanh và một chiếc tủ lạnh.

Chương 410: Chương 410