Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 420: Chương 420

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhưng sau này nếu có cơ hội, cô ta vẫn muốn ra nước ngoài ngắm trăng.Ngay khi một chân của cô ta định bước lên tàu thì, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.Lòng cô ta run lên, theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó m.á.u khắp khuôn mặt bị rút sạch ngày tức khắc.Là công an và hải quân!Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những người này tới vì cô ta.Chết tiệt!Không ngờ họ tới nhanh như vậy!Nhưng bất luận thế nào cô ta cũng không thể để bị bắt được!Nghĩ tới đây, cô ta tháo khăn che đầu ra rồi nhảy xuống biển không chút do dự.Cô ta vẫn luôn nói với mọi người rằng mình không biết bơi, nhưng thực ra cô ta lại bơi rất giỏi, có thể nín thở dưới nước hàng chục phút, người bình thường thậm chí còn chẳng thể làm được một phút, đây cũng là một trong những cách bảo vệ mạng sống của cô ta.Chỉ là cô ta không ngờ rằng khi nhảy xuống, toàn bộ cơ thể cô ta đã bị một tấm lưới đánh cá trùm lấy.Lưới đánh cá được kéo lên, cô ta như một con rùa bị kéo lên từ dưới biển.Toàn thân cô ta ướt sũng, cơ thể không ngừng run rẩy, không biết là vì quá lạnh hay vì quá sợ hãi.Một đôi giày quân đội bước đến trước mặt cô ta, dừng lại.Cô ta ngẩng đầu nhìn lên đối diện với một đôi mắt lạnh lùng hờ hững.Là Giang Lâm.Lần *****ên cô ta gặp người đàn ông này là trên chuyến tàu đông đúc, giữa đám người nhăn nhó vì mùi hôi thì anh mặc quân phục, dáng người thẳng tắp khiến người ta không thể không chú ý.Trong biển người mênh mông, ánh mắt của hai người họ đã vượt qua đám đông và chạm vào nhau.Khoảnh khắc đó, cô ta thừa nhận rằng mình thực sự có chút rung động. Còn Giang Lâm đối với cô ta thì sao, liệu có lúc nào anh cũng rung động vì cô ta không?Dù sao thì cô ta cũng là một người đẹp, khuôn mặt tuyệt đẹp, dáng người uyển chuyển, cộng thêm giọng nói ngọt ngào, hầu như những người đàn ông từng gặp đều mê mẩn cô ta.Nghĩ đến đây, cô ta cố nở một nụ cười mà mình tự cho là rất quyến rũ, giọng nói mềm mại và dịu dàng: “Phó đoàn Giang…”Giang Lâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta rồi quay mặt đi, giọng lạnh lùng: “Trói cô ta lại và đưa về, chú ý quan sát, đừng để cô ta chết.”Ôn Tĩnh Uyển: “...”**Lâm Hướng Tuyết được đưa tới bệnh viện ngay lập tức.Đầu cô ấy bị đập vỡ, chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói cô ấy còn có khả năng bị chấn động não, nên ở lại bệnh viện để theo dõi.“Cậu tỉnh lại là tốt rồi, cậu không biết khi nhìn thấy cậu nằm trong vũng máu, tớ đã sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài đó.”TBCBạch Du nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẫn còn sợ hãi.Lâm Hướng Tuyết nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt: “Tớ cũng không ngờ Ôn Tĩnh Uyển lại tàn nhẫn như vậy, lúc đó tớ muốn moi thông tin từ cô ta, không ngờ cô ta lại phát hiện ra, thẻ công tác của tớ vẫn ở chỗ cô ta, tớ muốn giật lại, ai ngờ cô ta cầm đá ném vào đầu tớ.”Lúc trước, Ôn Tĩnh Uyển không màng tính mạng cứu cô ấy trên tàu hỏa khiến cô ấy thực sự rất cảm động.Hơn nữa, cô ta còn xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, giống như một người chị gái tâm giao, thực sự làm cho người ta rất muốn gần gũi.Chỉ là không ngờ tất cả những điều này đều là cô ta làm để tiếp cận họ, điều này khiến cô ấy hơi tổn thương, cũng hơi buồn.Cô ấy không hiểu tại sao Ôn Tĩnh Uyển lại làm những việc phản bội đất nước.Mặc dù hơi buồn nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ!Những kẻ phá hoại sự thống nhất và an toàn của Tổ quốc đều không thể dung thứ!Bạch Du cũng có chút tự trách: “Tớ không nên để cậu tiếp cận cô ta, điều này thực sự quá nguy hiểm.”May mà Ôn Tĩnh Uyển không mang theo súng, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.Lâm Hướng Tuyết muốn lắc đầu nhưng vừa động đậy, trước mắt tối sầm lại, cô ấy sợ hãi vội dừng lại, một lúc sau mới nói: “Sao có thể trách cậu được, là tớ tự muốn làm, cậu còn khuyên tớ, cũng nhắc tớ phải chú ý an toàn, là tớ quá đánh giá cao năng lực của mình, cũng quá đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Ôn Tĩnh Uyển.”

Nhưng sau này nếu có cơ hội, cô ta vẫn muốn ra nước ngoài ngắm trăng.

Ngay khi một chân của cô ta định bước lên tàu thì, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Lòng cô ta run lên, theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó m.á.u khắp khuôn mặt bị rút sạch ngày tức khắc.

Là công an và hải quân!

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những người này tới vì cô ta.

Chết tiệt!

Không ngờ họ tới nhanh như vậy!

Nhưng bất luận thế nào cô ta cũng không thể để bị bắt được!

Nghĩ tới đây, cô ta tháo khăn che đầu ra rồi nhảy xuống biển không chút do dự.

Cô ta vẫn luôn nói với mọi người rằng mình không biết bơi, nhưng thực ra cô ta lại bơi rất giỏi, có thể nín thở dưới nước hàng chục phút, người bình thường thậm chí còn chẳng thể làm được một phút, đây cũng là một trong những cách bảo vệ mạng sống của cô ta.

Chỉ là cô ta không ngờ rằng khi nhảy xuống, toàn bộ cơ thể cô ta đã bị một tấm lưới đánh cá trùm lấy.

Lưới đánh cá được kéo lên, cô ta như một con rùa bị kéo lên từ dưới biển.

Toàn thân cô ta ướt sũng, cơ thể không ngừng run rẩy, không biết là vì quá lạnh hay vì quá sợ hãi.

Một đôi giày quân đội bước đến trước mặt cô ta, dừng lại.

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên đối diện với một đôi mắt lạnh lùng hờ hững.

Là Giang Lâm.

Lần *****ên cô ta gặp người đàn ông này là trên chuyến tàu đông đúc, giữa đám người nhăn nhó vì mùi hôi thì anh mặc quân phục, dáng người thẳng tắp khiến người ta không thể không chú ý.

Trong biển người mênh mông, ánh mắt của hai người họ đã vượt qua đám đông và chạm vào nhau.

Khoảnh khắc đó, cô ta thừa nhận rằng mình thực sự có chút rung động.

 

Còn Giang Lâm đối với cô ta thì sao, liệu có lúc nào anh cũng rung động vì cô ta không?

Dù sao thì cô ta cũng là một người đẹp, khuôn mặt tuyệt đẹp, dáng người uyển chuyển, cộng thêm giọng nói ngọt ngào, hầu như những người đàn ông từng gặp đều mê mẩn cô ta.

Nghĩ đến đây, cô ta cố nở một nụ cười mà mình tự cho là rất quyến rũ, giọng nói mềm mại và dịu dàng: “Phó đoàn Giang…”

Giang Lâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta rồi quay mặt đi, giọng lạnh lùng: “Trói cô ta lại và đưa về, chú ý quan sát, đừng để cô ta chết.”

Ôn Tĩnh Uyển: “...”

**

Lâm Hướng Tuyết được đưa tới bệnh viện ngay lập tức.

Đầu cô ấy bị đập vỡ, chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói cô ấy còn có khả năng bị chấn động não, nên ở lại bệnh viện để theo dõi.

“Cậu tỉnh lại là tốt rồi, cậu không biết khi nhìn thấy cậu nằm trong vũng máu, tớ đã sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài đó.”

TBC

Bạch Du nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẫn còn sợ hãi.

Lâm Hướng Tuyết nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt: “Tớ cũng không ngờ Ôn Tĩnh Uyển lại tàn nhẫn như vậy, lúc đó tớ muốn moi thông tin từ cô ta, không ngờ cô ta lại phát hiện ra, thẻ công tác của tớ vẫn ở chỗ cô ta, tớ muốn giật lại, ai ngờ cô ta cầm đá ném vào đầu tớ.”

Lúc trước, Ôn Tĩnh Uyển không màng tính mạng cứu cô ấy trên tàu hỏa khiến cô ấy thực sự rất cảm động.

Hơn nữa, cô ta còn xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, giống như một người chị gái tâm giao, thực sự làm cho người ta rất muốn gần gũi.

Chỉ là không ngờ tất cả những điều này đều là cô ta làm để tiếp cận họ, điều này khiến cô ấy hơi tổn thương, cũng hơi buồn.

Cô ấy không hiểu tại sao Ôn Tĩnh Uyển lại làm những việc phản bội đất nước.

Mặc dù hơi buồn nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ!

Những kẻ phá hoại sự thống nhất và an toàn của Tổ quốc đều không thể dung thứ!

Bạch Du cũng có chút tự trách: “Tớ không nên để cậu tiếp cận cô ta, điều này thực sự quá nguy hiểm.”

May mà Ôn Tĩnh Uyển không mang theo súng, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.

Lâm Hướng Tuyết muốn lắc đầu nhưng vừa động đậy, trước mắt tối sầm lại, cô ấy sợ hãi vội dừng lại, một lúc sau mới nói: “Sao có thể trách cậu được, là tớ tự muốn làm, cậu còn khuyên tớ, cũng nhắc tớ phải chú ý an toàn, là tớ quá đánh giá cao năng lực của mình, cũng quá đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Ôn Tĩnh Uyển.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhưng sau này nếu có cơ hội, cô ta vẫn muốn ra nước ngoài ngắm trăng.Ngay khi một chân của cô ta định bước lên tàu thì, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.Lòng cô ta run lên, theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó m.á.u khắp khuôn mặt bị rút sạch ngày tức khắc.Là công an và hải quân!Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những người này tới vì cô ta.Chết tiệt!Không ngờ họ tới nhanh như vậy!Nhưng bất luận thế nào cô ta cũng không thể để bị bắt được!Nghĩ tới đây, cô ta tháo khăn che đầu ra rồi nhảy xuống biển không chút do dự.Cô ta vẫn luôn nói với mọi người rằng mình không biết bơi, nhưng thực ra cô ta lại bơi rất giỏi, có thể nín thở dưới nước hàng chục phút, người bình thường thậm chí còn chẳng thể làm được một phút, đây cũng là một trong những cách bảo vệ mạng sống của cô ta.Chỉ là cô ta không ngờ rằng khi nhảy xuống, toàn bộ cơ thể cô ta đã bị một tấm lưới đánh cá trùm lấy.Lưới đánh cá được kéo lên, cô ta như một con rùa bị kéo lên từ dưới biển.Toàn thân cô ta ướt sũng, cơ thể không ngừng run rẩy, không biết là vì quá lạnh hay vì quá sợ hãi.Một đôi giày quân đội bước đến trước mặt cô ta, dừng lại.Cô ta ngẩng đầu nhìn lên đối diện với một đôi mắt lạnh lùng hờ hững.Là Giang Lâm.Lần *****ên cô ta gặp người đàn ông này là trên chuyến tàu đông đúc, giữa đám người nhăn nhó vì mùi hôi thì anh mặc quân phục, dáng người thẳng tắp khiến người ta không thể không chú ý.Trong biển người mênh mông, ánh mắt của hai người họ đã vượt qua đám đông và chạm vào nhau.Khoảnh khắc đó, cô ta thừa nhận rằng mình thực sự có chút rung động. Còn Giang Lâm đối với cô ta thì sao, liệu có lúc nào anh cũng rung động vì cô ta không?Dù sao thì cô ta cũng là một người đẹp, khuôn mặt tuyệt đẹp, dáng người uyển chuyển, cộng thêm giọng nói ngọt ngào, hầu như những người đàn ông từng gặp đều mê mẩn cô ta.Nghĩ đến đây, cô ta cố nở một nụ cười mà mình tự cho là rất quyến rũ, giọng nói mềm mại và dịu dàng: “Phó đoàn Giang…”Giang Lâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta rồi quay mặt đi, giọng lạnh lùng: “Trói cô ta lại và đưa về, chú ý quan sát, đừng để cô ta chết.”Ôn Tĩnh Uyển: “...”**Lâm Hướng Tuyết được đưa tới bệnh viện ngay lập tức.Đầu cô ấy bị đập vỡ, chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói cô ấy còn có khả năng bị chấn động não, nên ở lại bệnh viện để theo dõi.“Cậu tỉnh lại là tốt rồi, cậu không biết khi nhìn thấy cậu nằm trong vũng máu, tớ đã sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài đó.”TBCBạch Du nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẫn còn sợ hãi.Lâm Hướng Tuyết nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt: “Tớ cũng không ngờ Ôn Tĩnh Uyển lại tàn nhẫn như vậy, lúc đó tớ muốn moi thông tin từ cô ta, không ngờ cô ta lại phát hiện ra, thẻ công tác của tớ vẫn ở chỗ cô ta, tớ muốn giật lại, ai ngờ cô ta cầm đá ném vào đầu tớ.”Lúc trước, Ôn Tĩnh Uyển không màng tính mạng cứu cô ấy trên tàu hỏa khiến cô ấy thực sự rất cảm động.Hơn nữa, cô ta còn xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, giống như một người chị gái tâm giao, thực sự làm cho người ta rất muốn gần gũi.Chỉ là không ngờ tất cả những điều này đều là cô ta làm để tiếp cận họ, điều này khiến cô ấy hơi tổn thương, cũng hơi buồn.Cô ấy không hiểu tại sao Ôn Tĩnh Uyển lại làm những việc phản bội đất nước.Mặc dù hơi buồn nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ!Những kẻ phá hoại sự thống nhất và an toàn của Tổ quốc đều không thể dung thứ!Bạch Du cũng có chút tự trách: “Tớ không nên để cậu tiếp cận cô ta, điều này thực sự quá nguy hiểm.”May mà Ôn Tĩnh Uyển không mang theo súng, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.Lâm Hướng Tuyết muốn lắc đầu nhưng vừa động đậy, trước mắt tối sầm lại, cô ấy sợ hãi vội dừng lại, một lúc sau mới nói: “Sao có thể trách cậu được, là tớ tự muốn làm, cậu còn khuyên tớ, cũng nhắc tớ phải chú ý an toàn, là tớ quá đánh giá cao năng lực của mình, cũng quá đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Ôn Tĩnh Uyển.”

Chương 420: Chương 420