"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 425: Chương 425
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Từ khi còn nhỏ Ôn Tĩnh Uyên đã phải sống nhờ nhà người khác, mặc dù bác trai và bác gái không ngược đãi cô ta, nhưng cô ta sống ở nhà họ Ôn không được tốt. Tuy sống dưới điều kiện như vậy, Ôn Tĩnh Uyên vẫn tự mình thi đỗ vào trường Kỹ Thuật Công Nghiệp, còn tự tìm cho mình một công việc phát thanh viên.Mẹ Ngô nhìn ra ngay tính cách bướng bỉnh và không chịu thua của cô ta, cũng nhìn ra sự oán hận của cô ta nên bà ta làm theo lời Tề Diệp Chu dạy, chậm rãi đưa ra mồi nhử, chỉ vài lần là Ôn Tĩnh Uyên đã cắn câu.Lúc đầu Ôn Tĩnh Uyên làm việc ở đài phát thanh bên Tô Châu, đã đánh cắp không ít tài liệu, chỉ là cô ta làm việc có chút sơ suất cộng thêm lo lắng ở một nơi quá lâu sẽ bị người ta phát hiện nên mới chuyển đến đảo Quỳnh Châu này.Ban đầu bọn họ đều muốn làm xong phi vụ này rồi rửa tay gác kiếm, ai ngờ lại thất bại ở đây.Mẹ Ngô và Ngô Linh còn muốn chuyển thành nhân chứng có công để giảm nhẹ tội cho mình, khai ra những gì mình biết.Chỉ là những gì bọn họ biết không nhiều, người liên lạc của Ôn Tĩnh Uyên ở đài phát thanh Tô Châu, bọn họ không biết, con trai của Tề Diệp Chu trốn ở đâu, bọn họ cũng không biết.Ôn Tĩnh Uyên cũng giống như Tề Diệp Chu, dùng sự im lặng để chống đối.Còn Đinh Dược bị Tề Diệp Chu b.ắ.n một phát vào ngực, may là không trúng tim nên anh ta đã thoát c.h.ế.t giữ lại được một mạng.Chỉ là trên người anh ta bị lục soát ra không ít bí mật quân sự, đợi anh ta tỉnh lại, điều chờ đợi anh ta sẽ là bị xử bắn, vì vậy anh ta thoát c.h.ế.t cũng coi như không.Ba ngày sau, Ôn Tĩnh Uyên không chịu nổi nữa nên đã khai ra.Tề Diệp Chu không ngờ rằng Ôn Tĩnh Uyên lại biết con trai mình trốn ở đâu, đợi đến lúc quân đội đưa con trai của Tề Diệp Chu đến trước mặt ông ta, Tề Diệp Chu tức tới nỗi mắt muốn nứt ra. Một lúc lâu sau, ông ta buông thõng hai tay xuống như thể mất hết tinh thần: “Tôi khai, mấy người muốn biết gì tôi cũng khai, chỉ xin mấy người tha cho con trai tôi một mạng.”Tề Diệp Chu muốn giữ mạng cho con trai mình, Đinh Dược cũng vậy.Sau khi tỉnh lại, anh ta vốn định giả vờ như muốn bắt được gián điệp nên mới cố ý tiếp cận bọn họ, chỉ là quân đội và công an không phải ăn chay, sao có thể không nhìn thấu trò vặt của anh ta.Đinh Dược biết mình không thể giả vờ được nữa, cuối cùng vẫn khai ra, anh ta hiểu rõ kết cục của mình hơn những người khác, chỉ là trước khi chết, anh ta vẫn muốn tranh thủ cho con mình.Đinh Dược râu ria xồm xoàm, cả người vô cùng tiều tụy và suy sụp, hoàn toàn khác với phó đoàn trưởng Đinh trước đây: “Giang Lâm, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện.”Mặt Giang Lâm không cảm xúc: “Cậu nói đi.”Đinh Dược lộ vẻ do dự trên mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng anh ta mới nói: “Tôi muốn cầu xin cậu bảo vệ con trai tôi, Ôn Tĩnh Uyên, cô ta mang thai con trai tôi, tôi hy vọng các cậu có thể để cô ta sinh con trai tôi ra rồi mới xử b.ắ.n cô ta.”TBCCon đàn bà đê tiện Ôn Tĩnh Uyên c.h.ế.t không đáng tiếc, nếu không phải cô ta dụ dỗ mình thì bây giờ anh ta vẫn là phó đoàn trưởng Đinh.Đến nước này thì nói gì cũng muộn rồi nhưng anh ta vẫn chưa có con nối dõi, dù thế nào anh ta cũng không thể để nhà họ Đinh tuyệt tự trong tay mình được, vì vậy anh ta mới bất đắc dĩ mở lời cầu xin Giang Lâm - kẻ thù không đội trời chung của mình.Giang Lâm nhìn anh ta, dừng lại một chút rồi mới từng chữ một nói: “Ôn Tĩnh Uyên không có thai.”Nhà tù yên tĩnh đến ngột ngạt.Đinh Dược sững sờ, mắt mở to như mắt bò nhìn Giang Lâm không thể tin nổi: “Cậu lừa tôi đúng không? Cậu không muốn đồng ý yêu cầu của tôi nên cố tình lừa tôi đúng không?”
Từ khi còn nhỏ Ôn Tĩnh Uyên đã phải sống nhờ nhà người khác, mặc dù bác trai và bác gái không ngược đãi cô ta, nhưng cô ta sống ở nhà họ Ôn không được tốt. Tuy sống dưới điều kiện như vậy, Ôn Tĩnh Uyên vẫn tự mình thi đỗ vào trường Kỹ Thuật Công Nghiệp, còn tự tìm cho mình một công việc phát thanh viên.
Mẹ Ngô nhìn ra ngay tính cách bướng bỉnh và không chịu thua của cô ta, cũng nhìn ra sự oán hận của cô ta nên bà ta làm theo lời Tề Diệp Chu dạy, chậm rãi đưa ra mồi nhử, chỉ vài lần là Ôn Tĩnh Uyên đã cắn câu.
Lúc đầu Ôn Tĩnh Uyên làm việc ở đài phát thanh bên Tô Châu, đã đánh cắp không ít tài liệu, chỉ là cô ta làm việc có chút sơ suất cộng thêm lo lắng ở một nơi quá lâu sẽ bị người ta phát hiện nên mới chuyển đến đảo Quỳnh Châu này.
Ban đầu bọn họ đều muốn làm xong phi vụ này rồi rửa tay gác kiếm, ai ngờ lại thất bại ở đây.
Mẹ Ngô và Ngô Linh còn muốn chuyển thành nhân chứng có công để giảm nhẹ tội cho mình, khai ra những gì mình biết.
Chỉ là những gì bọn họ biết không nhiều, người liên lạc của Ôn Tĩnh Uyên ở đài phát thanh Tô Châu, bọn họ không biết, con trai của Tề Diệp Chu trốn ở đâu, bọn họ cũng không biết.
Ôn Tĩnh Uyên cũng giống như Tề Diệp Chu, dùng sự im lặng để chống đối.
Còn Đinh Dược bị Tề Diệp Chu b.ắ.n một phát vào ngực, may là không trúng tim nên anh ta đã thoát c.h.ế.t giữ lại được một mạng.
Chỉ là trên người anh ta bị lục soát ra không ít bí mật quân sự, đợi anh ta tỉnh lại, điều chờ đợi anh ta sẽ là bị xử bắn, vì vậy anh ta thoát c.h.ế.t cũng coi như không.
Ba ngày sau, Ôn Tĩnh Uyên không chịu nổi nữa nên đã khai ra.
Tề Diệp Chu không ngờ rằng Ôn Tĩnh Uyên lại biết con trai mình trốn ở đâu, đợi đến lúc quân đội đưa con trai của Tề Diệp Chu đến trước mặt ông ta, Tề Diệp Chu tức tới nỗi mắt muốn nứt ra.
Một lúc lâu sau, ông ta buông thõng hai tay xuống như thể mất hết tinh thần: “Tôi khai, mấy người muốn biết gì tôi cũng khai, chỉ xin mấy người tha cho con trai tôi một mạng.”
Tề Diệp Chu muốn giữ mạng cho con trai mình, Đinh Dược cũng vậy.
Sau khi tỉnh lại, anh ta vốn định giả vờ như muốn bắt được gián điệp nên mới cố ý tiếp cận bọn họ, chỉ là quân đội và công an không phải ăn chay, sao có thể không nhìn thấu trò vặt của anh ta.
Đinh Dược biết mình không thể giả vờ được nữa, cuối cùng vẫn khai ra, anh ta hiểu rõ kết cục của mình hơn những người khác, chỉ là trước khi chết, anh ta vẫn muốn tranh thủ cho con mình.
Đinh Dược râu ria xồm xoàm, cả người vô cùng tiều tụy và suy sụp, hoàn toàn khác với phó đoàn trưởng Đinh trước đây: “Giang Lâm, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện.”
Mặt Giang Lâm không cảm xúc: “Cậu nói đi.”
Đinh Dược lộ vẻ do dự trên mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng anh ta mới nói: “Tôi muốn cầu xin cậu bảo vệ con trai tôi, Ôn Tĩnh Uyên, cô ta mang thai con trai tôi, tôi hy vọng các cậu có thể để cô ta sinh con trai tôi ra rồi mới xử b.ắ.n cô ta.”
TBC
Con đàn bà đê tiện Ôn Tĩnh Uyên c.h.ế.t không đáng tiếc, nếu không phải cô ta dụ dỗ mình thì bây giờ anh ta vẫn là phó đoàn trưởng Đinh.
Đến nước này thì nói gì cũng muộn rồi nhưng anh ta vẫn chưa có con nối dõi, dù thế nào anh ta cũng không thể để nhà họ Đinh tuyệt tự trong tay mình được, vì vậy anh ta mới bất đắc dĩ mở lời cầu xin Giang Lâm - kẻ thù không đội trời chung của mình.
Giang Lâm nhìn anh ta, dừng lại một chút rồi mới từng chữ một nói: “Ôn Tĩnh Uyên không có thai.”
Nhà tù yên tĩnh đến ngột ngạt.
Đinh Dược sững sờ, mắt mở to như mắt bò nhìn Giang Lâm không thể tin nổi: “Cậu lừa tôi đúng không? Cậu không muốn đồng ý yêu cầu của tôi nên cố tình lừa tôi đúng không?”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Từ khi còn nhỏ Ôn Tĩnh Uyên đã phải sống nhờ nhà người khác, mặc dù bác trai và bác gái không ngược đãi cô ta, nhưng cô ta sống ở nhà họ Ôn không được tốt. Tuy sống dưới điều kiện như vậy, Ôn Tĩnh Uyên vẫn tự mình thi đỗ vào trường Kỹ Thuật Công Nghiệp, còn tự tìm cho mình một công việc phát thanh viên.Mẹ Ngô nhìn ra ngay tính cách bướng bỉnh và không chịu thua của cô ta, cũng nhìn ra sự oán hận của cô ta nên bà ta làm theo lời Tề Diệp Chu dạy, chậm rãi đưa ra mồi nhử, chỉ vài lần là Ôn Tĩnh Uyên đã cắn câu.Lúc đầu Ôn Tĩnh Uyên làm việc ở đài phát thanh bên Tô Châu, đã đánh cắp không ít tài liệu, chỉ là cô ta làm việc có chút sơ suất cộng thêm lo lắng ở một nơi quá lâu sẽ bị người ta phát hiện nên mới chuyển đến đảo Quỳnh Châu này.Ban đầu bọn họ đều muốn làm xong phi vụ này rồi rửa tay gác kiếm, ai ngờ lại thất bại ở đây.Mẹ Ngô và Ngô Linh còn muốn chuyển thành nhân chứng có công để giảm nhẹ tội cho mình, khai ra những gì mình biết.Chỉ là những gì bọn họ biết không nhiều, người liên lạc của Ôn Tĩnh Uyên ở đài phát thanh Tô Châu, bọn họ không biết, con trai của Tề Diệp Chu trốn ở đâu, bọn họ cũng không biết.Ôn Tĩnh Uyên cũng giống như Tề Diệp Chu, dùng sự im lặng để chống đối.Còn Đinh Dược bị Tề Diệp Chu b.ắ.n một phát vào ngực, may là không trúng tim nên anh ta đã thoát c.h.ế.t giữ lại được một mạng.Chỉ là trên người anh ta bị lục soát ra không ít bí mật quân sự, đợi anh ta tỉnh lại, điều chờ đợi anh ta sẽ là bị xử bắn, vì vậy anh ta thoát c.h.ế.t cũng coi như không.Ba ngày sau, Ôn Tĩnh Uyên không chịu nổi nữa nên đã khai ra.Tề Diệp Chu không ngờ rằng Ôn Tĩnh Uyên lại biết con trai mình trốn ở đâu, đợi đến lúc quân đội đưa con trai của Tề Diệp Chu đến trước mặt ông ta, Tề Diệp Chu tức tới nỗi mắt muốn nứt ra. Một lúc lâu sau, ông ta buông thõng hai tay xuống như thể mất hết tinh thần: “Tôi khai, mấy người muốn biết gì tôi cũng khai, chỉ xin mấy người tha cho con trai tôi một mạng.”Tề Diệp Chu muốn giữ mạng cho con trai mình, Đinh Dược cũng vậy.Sau khi tỉnh lại, anh ta vốn định giả vờ như muốn bắt được gián điệp nên mới cố ý tiếp cận bọn họ, chỉ là quân đội và công an không phải ăn chay, sao có thể không nhìn thấu trò vặt của anh ta.Đinh Dược biết mình không thể giả vờ được nữa, cuối cùng vẫn khai ra, anh ta hiểu rõ kết cục của mình hơn những người khác, chỉ là trước khi chết, anh ta vẫn muốn tranh thủ cho con mình.Đinh Dược râu ria xồm xoàm, cả người vô cùng tiều tụy và suy sụp, hoàn toàn khác với phó đoàn trưởng Đinh trước đây: “Giang Lâm, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện.”Mặt Giang Lâm không cảm xúc: “Cậu nói đi.”Đinh Dược lộ vẻ do dự trên mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng anh ta mới nói: “Tôi muốn cầu xin cậu bảo vệ con trai tôi, Ôn Tĩnh Uyên, cô ta mang thai con trai tôi, tôi hy vọng các cậu có thể để cô ta sinh con trai tôi ra rồi mới xử b.ắ.n cô ta.”TBCCon đàn bà đê tiện Ôn Tĩnh Uyên c.h.ế.t không đáng tiếc, nếu không phải cô ta dụ dỗ mình thì bây giờ anh ta vẫn là phó đoàn trưởng Đinh.Đến nước này thì nói gì cũng muộn rồi nhưng anh ta vẫn chưa có con nối dõi, dù thế nào anh ta cũng không thể để nhà họ Đinh tuyệt tự trong tay mình được, vì vậy anh ta mới bất đắc dĩ mở lời cầu xin Giang Lâm - kẻ thù không đội trời chung của mình.Giang Lâm nhìn anh ta, dừng lại một chút rồi mới từng chữ một nói: “Ôn Tĩnh Uyên không có thai.”Nhà tù yên tĩnh đến ngột ngạt.Đinh Dược sững sờ, mắt mở to như mắt bò nhìn Giang Lâm không thể tin nổi: “Cậu lừa tôi đúng không? Cậu không muốn đồng ý yêu cầu của tôi nên cố tình lừa tôi đúng không?”