Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 427: Chương 427

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vì có chuyện gián điệp này nên thời gian này báo chí cũng đang phỏng vấn theo dõi sự kiện lớn này, do đó mọi sự điều động nhân sự đều tạm thời bị hoãn lại.Truyện tranh của Bạch Du cũng buộc phải dừng lại vì cô và Lâm Hướng Tuyết là những người *****ên phát hiện ra Ôn Tĩnh Uyên là gián điệp nên cô được sắp xếp đi theo dõi tin tức này.Vì vậy tháng này cô bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, ước gì một mình có thể làm việc của ba người.Giang Lâm bên này cũng rất bận, ngoài chuyện gián điệp, quân đội cũng đang chỉnh đốn lại một số thông tin đã bị tiết lộ ra ngoài, cũng như bắt nội gián.Tháng này hai người rất ít gặp nhau, đôi khi thậm chí cả tuần không gặp.Một trăm cái bao cao su mà Giang Lâm mang về, hai người chỉ dùng chưa đến mười cái với tốc độ này thì còn lâu mới dùng hết.Trưa hôm đó, Bạch Du như thường lệ cùng Trình Phương và cán sự Trần đi ăn cơm ở căng tin, trưa nay căng tin nấu cá kho tộ, thế là cô cũng lấy một phần.Chỉ có điều vừa ngửi thấy mùi cá, một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng khiến cô không kìm được mà nôn khan.Trình Phương: “Đồng chí Bạch, cậu có sao không?”“Tôi không… Ọe…”Bạch Du muốn nói mình không sao nhưng vừa ngẩng đầu lên ngửi thấy mùi tanh của cá, cô lại nôn khan thêm lần nữa.Cán sự Trần cũng sốt ruột: “Chúng ta mau đến trạm y tế để bác sĩ kiểm tra đi, thời gian này cô thường xuyên không ăn đúng giờ, không phải là bị viêm dạ dày rồi chứ?”Lời này làm Bạch Du sợ hết hồn.Thế là ba người đựng thức ăn vào hộp cơm nhôm định đến trạm y tế rồi quay lại ăn tiếp.Cô tưởng như cán sự Trần nói, là do không ăn đúng giờ nên mới bị đau dạ dày, nào ngờ lời bác sĩ nói tiếp theo khiến cô ngây người tại chỗ.“Kinh nguyệt của cô mấy ngày không tới rồi?”Bạch Du ngẩn người, lúc này mới nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình đã chậm mười ngày: “Khoảng mười ngày.”Bác sĩ: “Vậy thì không sai rồi, cô không phải bị viêm dạ dày, mà là có thai, chắc là hơn một tháng rồi, vừa rồi ngửi thấy mùi tanh của cá nên mới nôn nghén.” Mang thai?Nôn nghén?Cả người Bạch Du như c.h.ế.t lặng, miệng há hốc, mãi không nói nên lời.Chỉ có Trình Phương và cán sự Trần là rất vui mừng.Trình Phương: “Đồng chí Bạch, cậu vui quá rồi phải không? Thật chúc mừng cậu, cậu sắp làm mẹ rồi.”Cán sự Trần: “Thật là quá tốt, chúc mừng đồng chí Bạch, nhưng sau này cô phải ăn đúng giờ đấy, nếu không sẽ không tốt cho cô và đứa bé đâu.”Lúc này Bạch Du mới hoàn hồn không tin hỏi: “Bác sĩ, tôi thực sự có thai rồi sao?”Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, nếu cô vẫn chưa chắc chắn thì có thể đến bệnh viện lớn kiểm tra lại một lần nữa, đồng nghiệp của cô nói đúng, cô có con rồi sau này phải ăn uống cho tử tế nhé.”Mắt Bạch Du cay cay.Cô sắp làm mẹ rồi!Nhớ lại kiếp trước, để sinh con thì cô đã phải uống rất nhiều thuốc bắc, kiểm tra rất nhiều lần nhưng vẫn không thể có con của riêng mình, cô có cảm giác muốn khóc.Nhưng mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất.Cô xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì, trong mắt tràn ngập tình mẫu tử dịu dàng.Cô chắc chắn sẽ trở thành một người mẹ tốt, chắc chắn.Hai kiếp làm mẹ lần đầu, ngoài vui mừng thì cô còn có hơi bối rối, hỏi bác sĩ rất nhiều điều, bác sĩ cười nói rằng thực ra không cần phải căng thẳng như vậy, đứa trẻ còn mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.TBCSau khi trở lại đơn vị, Bạch Du nhớ đến chuyện Giang Lâm không thích trẻ con khiến trong lòng cô có hơi lo lắng.Cô sợ khi nói chuyện trực tiếp với Giang Lâm sẽ nhìn thấy vẻ mặt mà mình không muốn thấy trên khuôn mặt anh, vì vậy cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện đến văn phòng anh.Bạch Du: “Anh Giang Lâm, em có chuyện muốn thông báo với anh.”Giang Lâm: “Em nói đi.”

Vì có chuyện gián điệp này nên thời gian này báo chí cũng đang phỏng vấn theo dõi sự kiện lớn này, do đó mọi sự điều động nhân sự đều tạm thời bị hoãn lại.

Truyện tranh của Bạch Du cũng buộc phải dừng lại vì cô và Lâm Hướng Tuyết là những người *****ên phát hiện ra Ôn Tĩnh Uyên là gián điệp nên cô được sắp xếp đi theo dõi tin tức này.

Vì vậy tháng này cô bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, ước gì một mình có thể làm việc của ba người.

Giang Lâm bên này cũng rất bận, ngoài chuyện gián điệp, quân đội cũng đang chỉnh đốn lại một số thông tin đã bị tiết lộ ra ngoài, cũng như bắt nội gián.

Tháng này hai người rất ít gặp nhau, đôi khi thậm chí cả tuần không gặp.

Một trăm cái bao cao su mà Giang Lâm mang về, hai người chỉ dùng chưa đến mười cái với tốc độ này thì còn lâu mới dùng hết.

Trưa hôm đó, Bạch Du như thường lệ cùng Trình Phương và cán sự Trần đi ăn cơm ở căng tin, trưa nay căng tin nấu cá kho tộ, thế là cô cũng lấy một phần.

Chỉ có điều vừa ngửi thấy mùi cá, một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng khiến cô không kìm được mà nôn khan.

Trình Phương: “Đồng chí Bạch, cậu có sao không?”

“Tôi không… Ọe…”

Bạch Du muốn nói mình không sao nhưng vừa ngẩng đầu lên ngửi thấy mùi tanh của cá, cô lại nôn khan thêm lần nữa.

Cán sự Trần cũng sốt ruột: “Chúng ta mau đến trạm y tế để bác sĩ kiểm tra đi, thời gian này cô thường xuyên không ăn đúng giờ, không phải là bị viêm dạ dày rồi chứ?”

Lời này làm Bạch Du sợ hết hồn.

Thế là ba người đựng thức ăn vào hộp cơm nhôm định đến trạm y tế rồi quay lại ăn tiếp.

Cô tưởng như cán sự Trần nói, là do không ăn đúng giờ nên mới bị đau dạ dày, nào ngờ lời bác sĩ nói tiếp theo khiến cô ngây người tại chỗ.

“Kinh nguyệt của cô mấy ngày không tới rồi?”

Bạch Du ngẩn người, lúc này mới nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình đã chậm mười ngày: “Khoảng mười ngày.”

Bác sĩ: “Vậy thì không sai rồi, cô không phải bị viêm dạ dày, mà là có thai, chắc là hơn một tháng rồi, vừa rồi ngửi thấy mùi tanh của cá nên mới nôn nghén.”

 

Mang thai?

Nôn nghén?

Cả người Bạch Du như c.h.ế.t lặng, miệng há hốc, mãi không nói nên lời.

Chỉ có Trình Phương và cán sự Trần là rất vui mừng.

Trình Phương: “Đồng chí Bạch, cậu vui quá rồi phải không? Thật chúc mừng cậu, cậu sắp làm mẹ rồi.”

Cán sự Trần: “Thật là quá tốt, chúc mừng đồng chí Bạch, nhưng sau này cô phải ăn đúng giờ đấy, nếu không sẽ không tốt cho cô và đứa bé đâu.”

Lúc này Bạch Du mới hoàn hồn không tin hỏi: “Bác sĩ, tôi thực sự có thai rồi sao?”

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, nếu cô vẫn chưa chắc chắn thì có thể đến bệnh viện lớn kiểm tra lại một lần nữa, đồng nghiệp của cô nói đúng, cô có con rồi sau này phải ăn uống cho tử tế nhé.”

Mắt Bạch Du cay cay.

Cô sắp làm mẹ rồi!

Nhớ lại kiếp trước, để sinh con thì cô đã phải uống rất nhiều thuốc bắc, kiểm tra rất nhiều lần nhưng vẫn không thể có con của riêng mình, cô có cảm giác muốn khóc.

Nhưng mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất.

Cô xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì, trong mắt tràn ngập tình mẫu tử dịu dàng.

Cô chắc chắn sẽ trở thành một người mẹ tốt, chắc chắn.

Hai kiếp làm mẹ lần đầu, ngoài vui mừng thì cô còn có hơi bối rối, hỏi bác sĩ rất nhiều điều, bác sĩ cười nói rằng thực ra không cần phải căng thẳng như vậy, đứa trẻ còn mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.

TBC

Sau khi trở lại đơn vị, Bạch Du nhớ đến chuyện Giang Lâm không thích trẻ con khiến trong lòng cô có hơi lo lắng.

Cô sợ khi nói chuyện trực tiếp với Giang Lâm sẽ nhìn thấy vẻ mặt mà mình không muốn thấy trên khuôn mặt anh, vì vậy cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện đến văn phòng anh.

Bạch Du: “Anh Giang Lâm, em có chuyện muốn thông báo với anh.”

Giang Lâm: “Em nói đi.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vì có chuyện gián điệp này nên thời gian này báo chí cũng đang phỏng vấn theo dõi sự kiện lớn này, do đó mọi sự điều động nhân sự đều tạm thời bị hoãn lại.Truyện tranh của Bạch Du cũng buộc phải dừng lại vì cô và Lâm Hướng Tuyết là những người *****ên phát hiện ra Ôn Tĩnh Uyên là gián điệp nên cô được sắp xếp đi theo dõi tin tức này.Vì vậy tháng này cô bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, ước gì một mình có thể làm việc của ba người.Giang Lâm bên này cũng rất bận, ngoài chuyện gián điệp, quân đội cũng đang chỉnh đốn lại một số thông tin đã bị tiết lộ ra ngoài, cũng như bắt nội gián.Tháng này hai người rất ít gặp nhau, đôi khi thậm chí cả tuần không gặp.Một trăm cái bao cao su mà Giang Lâm mang về, hai người chỉ dùng chưa đến mười cái với tốc độ này thì còn lâu mới dùng hết.Trưa hôm đó, Bạch Du như thường lệ cùng Trình Phương và cán sự Trần đi ăn cơm ở căng tin, trưa nay căng tin nấu cá kho tộ, thế là cô cũng lấy một phần.Chỉ có điều vừa ngửi thấy mùi cá, một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng khiến cô không kìm được mà nôn khan.Trình Phương: “Đồng chí Bạch, cậu có sao không?”“Tôi không… Ọe…”Bạch Du muốn nói mình không sao nhưng vừa ngẩng đầu lên ngửi thấy mùi tanh của cá, cô lại nôn khan thêm lần nữa.Cán sự Trần cũng sốt ruột: “Chúng ta mau đến trạm y tế để bác sĩ kiểm tra đi, thời gian này cô thường xuyên không ăn đúng giờ, không phải là bị viêm dạ dày rồi chứ?”Lời này làm Bạch Du sợ hết hồn.Thế là ba người đựng thức ăn vào hộp cơm nhôm định đến trạm y tế rồi quay lại ăn tiếp.Cô tưởng như cán sự Trần nói, là do không ăn đúng giờ nên mới bị đau dạ dày, nào ngờ lời bác sĩ nói tiếp theo khiến cô ngây người tại chỗ.“Kinh nguyệt của cô mấy ngày không tới rồi?”Bạch Du ngẩn người, lúc này mới nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình đã chậm mười ngày: “Khoảng mười ngày.”Bác sĩ: “Vậy thì không sai rồi, cô không phải bị viêm dạ dày, mà là có thai, chắc là hơn một tháng rồi, vừa rồi ngửi thấy mùi tanh của cá nên mới nôn nghén.” Mang thai?Nôn nghén?Cả người Bạch Du như c.h.ế.t lặng, miệng há hốc, mãi không nói nên lời.Chỉ có Trình Phương và cán sự Trần là rất vui mừng.Trình Phương: “Đồng chí Bạch, cậu vui quá rồi phải không? Thật chúc mừng cậu, cậu sắp làm mẹ rồi.”Cán sự Trần: “Thật là quá tốt, chúc mừng đồng chí Bạch, nhưng sau này cô phải ăn đúng giờ đấy, nếu không sẽ không tốt cho cô và đứa bé đâu.”Lúc này Bạch Du mới hoàn hồn không tin hỏi: “Bác sĩ, tôi thực sự có thai rồi sao?”Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, nếu cô vẫn chưa chắc chắn thì có thể đến bệnh viện lớn kiểm tra lại một lần nữa, đồng nghiệp của cô nói đúng, cô có con rồi sau này phải ăn uống cho tử tế nhé.”Mắt Bạch Du cay cay.Cô sắp làm mẹ rồi!Nhớ lại kiếp trước, để sinh con thì cô đã phải uống rất nhiều thuốc bắc, kiểm tra rất nhiều lần nhưng vẫn không thể có con của riêng mình, cô có cảm giác muốn khóc.Nhưng mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất.Cô xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì, trong mắt tràn ngập tình mẫu tử dịu dàng.Cô chắc chắn sẽ trở thành một người mẹ tốt, chắc chắn.Hai kiếp làm mẹ lần đầu, ngoài vui mừng thì cô còn có hơi bối rối, hỏi bác sĩ rất nhiều điều, bác sĩ cười nói rằng thực ra không cần phải căng thẳng như vậy, đứa trẻ còn mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.TBCSau khi trở lại đơn vị, Bạch Du nhớ đến chuyện Giang Lâm không thích trẻ con khiến trong lòng cô có hơi lo lắng.Cô sợ khi nói chuyện trực tiếp với Giang Lâm sẽ nhìn thấy vẻ mặt mà mình không muốn thấy trên khuôn mặt anh, vì vậy cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện đến văn phòng anh.Bạch Du: “Anh Giang Lâm, em có chuyện muốn thông báo với anh.”Giang Lâm: “Em nói đi.”

Chương 427: Chương 427