Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 431: Chương 431

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du đỏ mặt hơn nhưng chân lại vô thức vòng qua eo anh.Đến khi cô phản ứng lại tư thế này có hơi quá xấu hổ thì đã muộn rồi.Giang Lâm cụp mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Anh còn muốn hôn em nữa, có được không?”Bạch Du thấy cách hỏi này rất kỳ lạ, có ai trước khi hôn người khác lại hỏi được không, nhưng nói thật cô cũng muốn, thế là đỏ mặt gật đầu: “Được.”Giang Lâm nuốt nước bọt, cúi xuống hôn cô.Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, không giống với những lần trước, như thể cô là búp bê sứ, chỉ cần dùng một chút lực là sẽ vỡ tan.Nụ hôn của anh dày đặc rơi trên môi cô, cằm, khóe mắt, giữa mày.Bạch Du đầu óc trống rỗng, cơ thể mềm nhũn như nước, nếu không phải có anh đỡ thì chắc chắn cô sẽ ngã xuống.Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, đặt cô xuống đất rồi giúp cô chỉnh lại quần áo: “Hai tháng tới, chúng ta đều phải nhịn, bác sĩ nói ba tháng sau mới có thể…”Có thể cái gì, không cần nói cũng biết.Nhưng lời anh nói lại khiến Bạch Du trợn tròn mắt: “Anh không đến nỗi đi hỏi bác sĩ chuyện này chứ?’Giang Lâm mổ nhẹ hai cái vào đôi môi đỏ mọng của cô, kìm nén ***** trong mắt: "Ừ.”Anh đã hỏi bác sĩ ngay về cách chăm sóc phụ nữ mang thai, cách dưỡng thai, chuyện vợ chồng cũng thuận miệng hỏi luôn.Bạch Du: “...”Cô quyết định rồi, cô sẽ tìm ra tên của bác sĩ ấy, sau này sẽ không bao giờ đến chỗ đó khám bệnh nữa!**Vừa bước vào sân, một mùi thơm đã xộc vào mũi.“Người mẹ tương lai của chúng ta đã trở về rồi!” Lâm Hướng Tuyết nhìn Bạch Du vui vẻ nói.Cô ấy vừa tan làm đã nghe Cát Đại Xuyên nói chuyện Bạch Du mang thai, thế là đi tìm Tôn Tường Vy, bàn bạc xem nên tổ chức ăn mừng cho Bạch Du thế nào.Đi cửa hàng bách hóa mua đồ thì không kịp rồi, hai người bàn bạc một hồi, quyết định vẫn là nấu một bữa ăn cho Bạch Du thì thiết thực hơn.Nhưng tay nghề nấu ăn của họ đều không được tốt, thế là sau khi cân nhắc, quyết định nấu lẩu.Nước lẩu để đầu bếp Diêu làm, nước chấm cũng nhờ đầu bếp Diêu làm trước luôn, còn rửa rau cắt rau thì họ vẫn làm được.Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên thì bị họ sai liên tục, lúc thì bảo đi mua nước tương, lúc thì bảo bê bàn, mấy lần như vậy, hai người còn mệt hơn họ.Tôn Tường Vy thấy Bạch Du về, cũng tươi cười: “Chào mừng bà mẹ tương lai của chúng ta, cô về đúng lúc quá, chúng tôi vừa chuẩn bị xong mọi thứ, cô rửa tay là có thể ăn luôn đấy.”Chỉ có Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên nhìn nhau, trong lòng thấy đắng ngắt.Tạ Húc Đông không dám nói với người khác chuyện anh ấy và Tôn Tường Vy kết hôn giả, trước đây còn không thấy sao nhưng hôm nay nghe Giang Lâm sắp làm cha rồi khiến trong lòng anh ấy bỗng thấy rất khó chịu.Anh ấy còn hơn Giang Lâm ba tuổi, thêm hai năm nữa là ba mươi tuổi rồi, đến lúc đó anh ấy và Tôn Tường Vy ly hôn, sau này anh ấy còn không biết có thể tìm được người mình thích để tái hôn không. Nếu đến ba mươi mốt tuổi anh ấy mới tái hôn, đến khi con ra đời thì anh ấy đã ngoài ba mươi, đến lúc đó con của Giang Lâm đã có thể mua nước tương rồi.Anh ấy có chạy thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ của Giang Lâm.Đáng ghét!Trong lòng Cát Đại Xuyên càng đắng như ngậm phải khổ qua, thời gian này anh ấy vẫn luôn theo đuổi Lâm Hướng Tuyết nhưng hai người vẫn chỉ là bạn bè, thậm chí còn không phải người yêu.Tạ Húc Đông và Giang Lâm đều có vợ, chỉ có anh ấy là đến người yêu cũng chẳng có.Quá thảm, thật là quá thảm.Bạch Du không ngờ họ sẽ đến ăn mừng cho mình khiến lòng cô thấy ấm áp.Rửa tay xong đi đến xem thử, thì ra là lẩu.Cuối cùng thời tiết gần đây cũng đã hạ nhiệt, đặc biệt là buổi tối lạnh hơn một chút, quây quần bên nồi lẩu trông rất ấm áp.

Bạch Du đỏ mặt hơn nhưng chân lại vô thức vòng qua eo anh.

Đến khi cô phản ứng lại tư thế này có hơi quá xấu hổ thì đã muộn rồi.

Giang Lâm cụp mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Anh còn muốn hôn em nữa, có được không?”

Bạch Du thấy cách hỏi này rất kỳ lạ, có ai trước khi hôn người khác lại hỏi được không, nhưng nói thật cô cũng muốn, thế là đỏ mặt gật đầu: “Được.”

Giang Lâm nuốt nước bọt, cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, không giống với những lần trước, như thể cô là búp bê sứ, chỉ cần dùng một chút lực là sẽ vỡ tan.

Nụ hôn của anh dày đặc rơi trên môi cô, cằm, khóe mắt, giữa mày.

Bạch Du đầu óc trống rỗng, cơ thể mềm nhũn như nước, nếu không phải có anh đỡ thì chắc chắn cô sẽ ngã xuống.

Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, đặt cô xuống đất rồi giúp cô chỉnh lại quần áo: “Hai tháng tới, chúng ta đều phải nhịn, bác sĩ nói ba tháng sau mới có thể…”

Có thể cái gì, không cần nói cũng biết.

Nhưng lời anh nói lại khiến Bạch Du trợn tròn mắt: “Anh không đến nỗi đi hỏi bác sĩ chuyện này chứ?’

Giang Lâm mổ nhẹ hai cái vào đôi môi đỏ mọng của cô, kìm nén ***** trong mắt: "Ừ.”

Anh đã hỏi bác sĩ ngay về cách chăm sóc phụ nữ mang thai, cách dưỡng thai, chuyện vợ chồng cũng thuận miệng hỏi luôn.

Bạch Du: “...”

Cô quyết định rồi, cô sẽ tìm ra tên của bác sĩ ấy, sau này sẽ không bao giờ đến chỗ đó khám bệnh nữa!

**

Vừa bước vào sân, một mùi thơm đã xộc vào mũi.

“Người mẹ tương lai của chúng ta đã trở về rồi!”

 

Lâm Hướng Tuyết nhìn Bạch Du vui vẻ nói.

Cô ấy vừa tan làm đã nghe Cát Đại Xuyên nói chuyện Bạch Du mang thai, thế là đi tìm Tôn Tường Vy, bàn bạc xem nên tổ chức ăn mừng cho Bạch Du thế nào.

Đi cửa hàng bách hóa mua đồ thì không kịp rồi, hai người bàn bạc một hồi, quyết định vẫn là nấu một bữa ăn cho Bạch Du thì thiết thực hơn.

Nhưng tay nghề nấu ăn của họ đều không được tốt, thế là sau khi cân nhắc, quyết định nấu lẩu.

Nước lẩu để đầu bếp Diêu làm, nước chấm cũng nhờ đầu bếp Diêu làm trước luôn, còn rửa rau cắt rau thì họ vẫn làm được.

Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên thì bị họ sai liên tục, lúc thì bảo đi mua nước tương, lúc thì bảo bê bàn, mấy lần như vậy, hai người còn mệt hơn họ.

Tôn Tường Vy thấy Bạch Du về, cũng tươi cười: “Chào mừng bà mẹ tương lai của chúng ta, cô về đúng lúc quá, chúng tôi vừa chuẩn bị xong mọi thứ, cô rửa tay là có thể ăn luôn đấy.”

Chỉ có Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên nhìn nhau, trong lòng thấy đắng ngắt.

Tạ Húc Đông không dám nói với người khác chuyện anh ấy và Tôn Tường Vy kết hôn giả, trước đây còn không thấy sao nhưng hôm nay nghe Giang Lâm sắp làm cha rồi khiến trong lòng anh ấy bỗng thấy rất khó chịu.

Anh ấy còn hơn Giang Lâm ba tuổi, thêm hai năm nữa là ba mươi tuổi rồi, đến lúc đó anh ấy và Tôn Tường Vy ly hôn, sau này anh ấy còn không biết có thể tìm được người mình thích để tái hôn không.

 

Nếu đến ba mươi mốt tuổi anh ấy mới tái hôn, đến khi con ra đời thì anh ấy đã ngoài ba mươi, đến lúc đó con của Giang Lâm đã có thể mua nước tương rồi.

Anh ấy có chạy thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ của Giang Lâm.

Đáng ghét!

Trong lòng Cát Đại Xuyên càng đắng như ngậm phải khổ qua, thời gian này anh ấy vẫn luôn theo đuổi Lâm Hướng Tuyết nhưng hai người vẫn chỉ là bạn bè, thậm chí còn không phải người yêu.

Tạ Húc Đông và Giang Lâm đều có vợ, chỉ có anh ấy là đến người yêu cũng chẳng có.

Quá thảm, thật là quá thảm.

Bạch Du không ngờ họ sẽ đến ăn mừng cho mình khiến lòng cô thấy ấm áp.

Rửa tay xong đi đến xem thử, thì ra là lẩu.

Cuối cùng thời tiết gần đây cũng đã hạ nhiệt, đặc biệt là buổi tối lạnh hơn một chút, quây quần bên nồi lẩu trông rất ấm áp.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du đỏ mặt hơn nhưng chân lại vô thức vòng qua eo anh.Đến khi cô phản ứng lại tư thế này có hơi quá xấu hổ thì đã muộn rồi.Giang Lâm cụp mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Anh còn muốn hôn em nữa, có được không?”Bạch Du thấy cách hỏi này rất kỳ lạ, có ai trước khi hôn người khác lại hỏi được không, nhưng nói thật cô cũng muốn, thế là đỏ mặt gật đầu: “Được.”Giang Lâm nuốt nước bọt, cúi xuống hôn cô.Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, không giống với những lần trước, như thể cô là búp bê sứ, chỉ cần dùng một chút lực là sẽ vỡ tan.Nụ hôn của anh dày đặc rơi trên môi cô, cằm, khóe mắt, giữa mày.Bạch Du đầu óc trống rỗng, cơ thể mềm nhũn như nước, nếu không phải có anh đỡ thì chắc chắn cô sẽ ngã xuống.Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, đặt cô xuống đất rồi giúp cô chỉnh lại quần áo: “Hai tháng tới, chúng ta đều phải nhịn, bác sĩ nói ba tháng sau mới có thể…”Có thể cái gì, không cần nói cũng biết.Nhưng lời anh nói lại khiến Bạch Du trợn tròn mắt: “Anh không đến nỗi đi hỏi bác sĩ chuyện này chứ?’Giang Lâm mổ nhẹ hai cái vào đôi môi đỏ mọng của cô, kìm nén ***** trong mắt: "Ừ.”Anh đã hỏi bác sĩ ngay về cách chăm sóc phụ nữ mang thai, cách dưỡng thai, chuyện vợ chồng cũng thuận miệng hỏi luôn.Bạch Du: “...”Cô quyết định rồi, cô sẽ tìm ra tên của bác sĩ ấy, sau này sẽ không bao giờ đến chỗ đó khám bệnh nữa!**Vừa bước vào sân, một mùi thơm đã xộc vào mũi.“Người mẹ tương lai của chúng ta đã trở về rồi!” Lâm Hướng Tuyết nhìn Bạch Du vui vẻ nói.Cô ấy vừa tan làm đã nghe Cát Đại Xuyên nói chuyện Bạch Du mang thai, thế là đi tìm Tôn Tường Vy, bàn bạc xem nên tổ chức ăn mừng cho Bạch Du thế nào.Đi cửa hàng bách hóa mua đồ thì không kịp rồi, hai người bàn bạc một hồi, quyết định vẫn là nấu một bữa ăn cho Bạch Du thì thiết thực hơn.Nhưng tay nghề nấu ăn của họ đều không được tốt, thế là sau khi cân nhắc, quyết định nấu lẩu.Nước lẩu để đầu bếp Diêu làm, nước chấm cũng nhờ đầu bếp Diêu làm trước luôn, còn rửa rau cắt rau thì họ vẫn làm được.Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên thì bị họ sai liên tục, lúc thì bảo đi mua nước tương, lúc thì bảo bê bàn, mấy lần như vậy, hai người còn mệt hơn họ.Tôn Tường Vy thấy Bạch Du về, cũng tươi cười: “Chào mừng bà mẹ tương lai của chúng ta, cô về đúng lúc quá, chúng tôi vừa chuẩn bị xong mọi thứ, cô rửa tay là có thể ăn luôn đấy.”Chỉ có Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên nhìn nhau, trong lòng thấy đắng ngắt.Tạ Húc Đông không dám nói với người khác chuyện anh ấy và Tôn Tường Vy kết hôn giả, trước đây còn không thấy sao nhưng hôm nay nghe Giang Lâm sắp làm cha rồi khiến trong lòng anh ấy bỗng thấy rất khó chịu.Anh ấy còn hơn Giang Lâm ba tuổi, thêm hai năm nữa là ba mươi tuổi rồi, đến lúc đó anh ấy và Tôn Tường Vy ly hôn, sau này anh ấy còn không biết có thể tìm được người mình thích để tái hôn không. Nếu đến ba mươi mốt tuổi anh ấy mới tái hôn, đến khi con ra đời thì anh ấy đã ngoài ba mươi, đến lúc đó con của Giang Lâm đã có thể mua nước tương rồi.Anh ấy có chạy thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ của Giang Lâm.Đáng ghét!Trong lòng Cát Đại Xuyên càng đắng như ngậm phải khổ qua, thời gian này anh ấy vẫn luôn theo đuổi Lâm Hướng Tuyết nhưng hai người vẫn chỉ là bạn bè, thậm chí còn không phải người yêu.Tạ Húc Đông và Giang Lâm đều có vợ, chỉ có anh ấy là đến người yêu cũng chẳng có.Quá thảm, thật là quá thảm.Bạch Du không ngờ họ sẽ đến ăn mừng cho mình khiến lòng cô thấy ấm áp.Rửa tay xong đi đến xem thử, thì ra là lẩu.Cuối cùng thời tiết gần đây cũng đã hạ nhiệt, đặc biệt là buổi tối lạnh hơn một chút, quây quần bên nồi lẩu trông rất ấm áp.

Chương 431: Chương 431