Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 435: Chương 435

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Dù thế nào đi nữa, cô ta - Tôn Tường Vy, không thể thua!Tạ Húc Đông nghĩ đến cảnh Giang Lâm chế nhạo mình, trong lòng ngang ngược, nhắm mắt lại rồi nằm xuống.Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống mặt biển, sóng lấp lánh tựa như một bức tranh phong cảnh lấp lánh trôi chảy.Điểm cô ưng ý nhất ở ngôi nhà này là có thể nhìn thấy biển từ tầng hai, biển xanh thẳm vô cùng bí ẩn, lần nào cũng khiến cô mê mẩn.Bánh Khoai Tây luôn canh giữ ở cửa chờ cô, khi thấy cô thức dậy thì nó vui vẻ vẫy đuôi hộ tống cô xuống nhà rồi mới đi quản đàn gà con theo sau mình.Đàn gà con hơn một tháng nay đã lớn thành con gà to nhưng còn bốn năm tháng nữa mới đẻ trứng được nên trứng trong nhà vẫn phải ra cung tiêu xã mua.Cà tím, dưa chuột và cà chua đã trồng được hơn một tháng, may mà thời tiết ở đây không lạnh, nếu ở Thủ đô thì chắc chắn không thể trồng được, thêm một hai tháng nữa thì cô sẽ có thể thu hoạch đợt *****ên.Bạch Du còn tưởng Giang Lâm đã đi làm ở đơn vị như mọi khi, ai ngờ xuống nhà lại thấy anh không biết lấy đâu ra mấy tấm ván gỗ.Bạch Du cầm bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa đi tới hỏi: “Những thứ này để làm gì?”Giang Lâm: “Anh muốn làm cho con ít đồ nội thất nhỏ, giường nhỏ, bàn ăn nhỏ, ghế đẩu nhỏ, còn có đồ chơi nữa.”Anh định biến phòng làm việc ở tầng hai thành phòng trẻ em, còn phòng làm việc thì chuyển xuống tầng một.Bạch Du hơi ngạc nhiên: “Anh biết làm đồ gỗ sao? Học từ lúc nào thế?”Giang Lâm: “Hồi ở trường quân đội học với một thầy giáo, lát nữa anh sẽ đi mua thêm ít ván gỗ tốt nữa.”Khi anh nói lời này, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên người anh khiến ngũ quan lạnh lùng của anh trông dịu dàng hơn đôi chút, đồng thời cũng thêm chút gì đó gọi là tình cha con.Trước đây cô còn lo Giang Lâm sẽ không thích trẻ con, không ngờ anh lại thích nghi rất tốt, nhanh chóng nhập vai làm cha. Bạch Du thấy mình cũng không thể thua kém.Đợi đến khi nghỉ phép, cô cũng phải sắp xếp lại phòng làm việc, còn quần áo trẻ con sau này mặc cũng phải chuẩn bị sớm.TBCĐúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Giang Lâm ra mở cửa thì chính là chị Lôi đến, mang theo ít bánh trôi đường đỏ tự làm, còn có một số quần áo trước đây con chị ấy mặc.“Em và Tiểu Giang đẹp đôi thế này, sinh con ra chắc đẹp lắm, em không có người lớn bên cạnh, sau này có gì không hiểu cứ hỏi chị.”“Đây là quần áo mà Cẩu Đản nhà chị đã mặc, em đừng chê nhé, đứa bé Cẩu Đản đó tuy nghịch ngợm nhưng nó là đứa trẻ khỏe mạnh nhất trong mấy anh chị em.”Quan trọng nhất Cẩu Đản là con trai, quê chị ấy có phong tục chỉ cần lấy quần áo hoặc tã lót của nhà có sinh con trai về để dưới gối, như vậy sẽ kế thừa vận may sinh con trai.Tã lót của Cẩu Đản đã bị mấy đứa bé sau dùng hết rồi nhưng chiếc áo chị ấy mang theo vẫn có thể tặng người khác.Bạch Du múc một bát chè đậu đỏ từ bếp: “Cảm ơn chị Lôi, em nhận quần áo này.”Cô hiểu ý tốt của chị Lôi nhưng cô lại muốn sinh con gái hơn.Hơn nữa cô có một linh cảm rất mạnh mẽ, cô cảm thấy đứa bé trong bụng là con gái.Nếu có thể sinh một cô con gái mềm mại, cô có thể may cho con những bộ quần áo đẹp, tết cho con những b.í.m tóc xinh, đợi con lớn thêm chút nữa thì hai mẹ con có thể mặc đồ đôi.Nghĩ đến cảnh đó, cô có hơi nóng lòng, chỉ hận không thể bụng to lên trong một ngày, ngày mai có thể sinh em bé luôn.Tất nhiên nếu là con trai thì cô cũng không chê, chỉ cần con khỏe mạnh là được.Chè đậu đỏ là cô nấu trong nồi đất nhỏ trước khi đi ngủ tối qua, đun cả một đêm, bây giờ thêm chút đường trắng, ăn vào mềm mại ngọt ngào.Chị Lôi không nhịn được khen: “Tay nghề của em thật tuyệt, dù là thứ bình thường nhất qua tay em cũng trở nên rất ngon.”

Dù thế nào đi nữa, cô ta - Tôn Tường Vy, không thể thua!

Tạ Húc Đông nghĩ đến cảnh Giang Lâm chế nhạo mình, trong lòng ngang ngược, nhắm mắt lại rồi nằm xuống.

Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống mặt biển, sóng lấp lánh tựa như một bức tranh phong cảnh lấp lánh trôi chảy.

Điểm cô ưng ý nhất ở ngôi nhà này là có thể nhìn thấy biển từ tầng hai, biển xanh thẳm vô cùng bí ẩn, lần nào cũng khiến cô mê mẩn.

Bánh Khoai Tây luôn canh giữ ở cửa chờ cô, khi thấy cô thức dậy thì nó vui vẻ vẫy đuôi hộ tống cô xuống nhà rồi mới đi quản đàn gà con theo sau mình.

Đàn gà con hơn một tháng nay đã lớn thành con gà to nhưng còn bốn năm tháng nữa mới đẻ trứng được nên trứng trong nhà vẫn phải ra cung tiêu xã mua.

Cà tím, dưa chuột và cà chua đã trồng được hơn một tháng, may mà thời tiết ở đây không lạnh, nếu ở Thủ đô thì chắc chắn không thể trồng được, thêm một hai tháng nữa thì cô sẽ có thể thu hoạch đợt *****ên.

Bạch Du còn tưởng Giang Lâm đã đi làm ở đơn vị như mọi khi, ai ngờ xuống nhà lại thấy anh không biết lấy đâu ra mấy tấm ván gỗ.

Bạch Du cầm bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa đi tới hỏi: “Những thứ này để làm gì?”

Giang Lâm: “Anh muốn làm cho con ít đồ nội thất nhỏ, giường nhỏ, bàn ăn nhỏ, ghế đẩu nhỏ, còn có đồ chơi nữa.”

Anh định biến phòng làm việc ở tầng hai thành phòng trẻ em, còn phòng làm việc thì chuyển xuống tầng một.

Bạch Du hơi ngạc nhiên: “Anh biết làm đồ gỗ sao? Học từ lúc nào thế?”

Giang Lâm: “Hồi ở trường quân đội học với một thầy giáo, lát nữa anh sẽ đi mua thêm ít ván gỗ tốt nữa.”

Khi anh nói lời này, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên người anh khiến ngũ quan lạnh lùng của anh trông dịu dàng hơn đôi chút, đồng thời cũng thêm chút gì đó gọi là tình cha con.

Trước đây cô còn lo Giang Lâm sẽ không thích trẻ con, không ngờ anh lại thích nghi rất tốt, nhanh chóng nhập vai làm cha.

 

Bạch Du thấy mình cũng không thể thua kém.

Đợi đến khi nghỉ phép, cô cũng phải sắp xếp lại phòng làm việc, còn quần áo trẻ con sau này mặc cũng phải chuẩn bị sớm.

TBC

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Giang Lâm ra mở cửa thì chính là chị Lôi đến, mang theo ít bánh trôi đường đỏ tự làm, còn có một số quần áo trước đây con chị ấy mặc.

“Em và Tiểu Giang đẹp đôi thế này, sinh con ra chắc đẹp lắm, em không có người lớn bên cạnh, sau này có gì không hiểu cứ hỏi chị.”

“Đây là quần áo mà Cẩu Đản nhà chị đã mặc, em đừng chê nhé, đứa bé Cẩu Đản đó tuy nghịch ngợm nhưng nó là đứa trẻ khỏe mạnh nhất trong mấy anh chị em.”

Quan trọng nhất Cẩu Đản là con trai, quê chị ấy có phong tục chỉ cần lấy quần áo hoặc tã lót của nhà có sinh con trai về để dưới gối, như vậy sẽ kế thừa vận may sinh con trai.

Tã lót của Cẩu Đản đã bị mấy đứa bé sau dùng hết rồi nhưng chiếc áo chị ấy mang theo vẫn có thể tặng người khác.

Bạch Du múc một bát chè đậu đỏ từ bếp: “Cảm ơn chị Lôi, em nhận quần áo này.”

Cô hiểu ý tốt của chị Lôi nhưng cô lại muốn sinh con gái hơn.

Hơn nữa cô có một linh cảm rất mạnh mẽ, cô cảm thấy đứa bé trong bụng là con gái.

Nếu có thể sinh một cô con gái mềm mại, cô có thể may cho con những bộ quần áo đẹp, tết cho con những b.í.m tóc xinh, đợi con lớn thêm chút nữa thì hai mẹ con có thể mặc đồ đôi.

Nghĩ đến cảnh đó, cô có hơi nóng lòng, chỉ hận không thể bụng to lên trong một ngày, ngày mai có thể sinh em bé luôn.

Tất nhiên nếu là con trai thì cô cũng không chê, chỉ cần con khỏe mạnh là được.

Chè đậu đỏ là cô nấu trong nồi đất nhỏ trước khi đi ngủ tối qua, đun cả một đêm, bây giờ thêm chút đường trắng, ăn vào mềm mại ngọt ngào.

Chị Lôi không nhịn được khen: “Tay nghề của em thật tuyệt, dù là thứ bình thường nhất qua tay em cũng trở nên rất ngon.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Dù thế nào đi nữa, cô ta - Tôn Tường Vy, không thể thua!Tạ Húc Đông nghĩ đến cảnh Giang Lâm chế nhạo mình, trong lòng ngang ngược, nhắm mắt lại rồi nằm xuống.Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống mặt biển, sóng lấp lánh tựa như một bức tranh phong cảnh lấp lánh trôi chảy.Điểm cô ưng ý nhất ở ngôi nhà này là có thể nhìn thấy biển từ tầng hai, biển xanh thẳm vô cùng bí ẩn, lần nào cũng khiến cô mê mẩn.Bánh Khoai Tây luôn canh giữ ở cửa chờ cô, khi thấy cô thức dậy thì nó vui vẻ vẫy đuôi hộ tống cô xuống nhà rồi mới đi quản đàn gà con theo sau mình.Đàn gà con hơn một tháng nay đã lớn thành con gà to nhưng còn bốn năm tháng nữa mới đẻ trứng được nên trứng trong nhà vẫn phải ra cung tiêu xã mua.Cà tím, dưa chuột và cà chua đã trồng được hơn một tháng, may mà thời tiết ở đây không lạnh, nếu ở Thủ đô thì chắc chắn không thể trồng được, thêm một hai tháng nữa thì cô sẽ có thể thu hoạch đợt *****ên.Bạch Du còn tưởng Giang Lâm đã đi làm ở đơn vị như mọi khi, ai ngờ xuống nhà lại thấy anh không biết lấy đâu ra mấy tấm ván gỗ.Bạch Du cầm bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa đi tới hỏi: “Những thứ này để làm gì?”Giang Lâm: “Anh muốn làm cho con ít đồ nội thất nhỏ, giường nhỏ, bàn ăn nhỏ, ghế đẩu nhỏ, còn có đồ chơi nữa.”Anh định biến phòng làm việc ở tầng hai thành phòng trẻ em, còn phòng làm việc thì chuyển xuống tầng một.Bạch Du hơi ngạc nhiên: “Anh biết làm đồ gỗ sao? Học từ lúc nào thế?”Giang Lâm: “Hồi ở trường quân đội học với một thầy giáo, lát nữa anh sẽ đi mua thêm ít ván gỗ tốt nữa.”Khi anh nói lời này, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên người anh khiến ngũ quan lạnh lùng của anh trông dịu dàng hơn đôi chút, đồng thời cũng thêm chút gì đó gọi là tình cha con.Trước đây cô còn lo Giang Lâm sẽ không thích trẻ con, không ngờ anh lại thích nghi rất tốt, nhanh chóng nhập vai làm cha. Bạch Du thấy mình cũng không thể thua kém.Đợi đến khi nghỉ phép, cô cũng phải sắp xếp lại phòng làm việc, còn quần áo trẻ con sau này mặc cũng phải chuẩn bị sớm.TBCĐúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Giang Lâm ra mở cửa thì chính là chị Lôi đến, mang theo ít bánh trôi đường đỏ tự làm, còn có một số quần áo trước đây con chị ấy mặc.“Em và Tiểu Giang đẹp đôi thế này, sinh con ra chắc đẹp lắm, em không có người lớn bên cạnh, sau này có gì không hiểu cứ hỏi chị.”“Đây là quần áo mà Cẩu Đản nhà chị đã mặc, em đừng chê nhé, đứa bé Cẩu Đản đó tuy nghịch ngợm nhưng nó là đứa trẻ khỏe mạnh nhất trong mấy anh chị em.”Quan trọng nhất Cẩu Đản là con trai, quê chị ấy có phong tục chỉ cần lấy quần áo hoặc tã lót của nhà có sinh con trai về để dưới gối, như vậy sẽ kế thừa vận may sinh con trai.Tã lót của Cẩu Đản đã bị mấy đứa bé sau dùng hết rồi nhưng chiếc áo chị ấy mang theo vẫn có thể tặng người khác.Bạch Du múc một bát chè đậu đỏ từ bếp: “Cảm ơn chị Lôi, em nhận quần áo này.”Cô hiểu ý tốt của chị Lôi nhưng cô lại muốn sinh con gái hơn.Hơn nữa cô có một linh cảm rất mạnh mẽ, cô cảm thấy đứa bé trong bụng là con gái.Nếu có thể sinh một cô con gái mềm mại, cô có thể may cho con những bộ quần áo đẹp, tết cho con những b.í.m tóc xinh, đợi con lớn thêm chút nữa thì hai mẹ con có thể mặc đồ đôi.Nghĩ đến cảnh đó, cô có hơi nóng lòng, chỉ hận không thể bụng to lên trong một ngày, ngày mai có thể sinh em bé luôn.Tất nhiên nếu là con trai thì cô cũng không chê, chỉ cần con khỏe mạnh là được.Chè đậu đỏ là cô nấu trong nồi đất nhỏ trước khi đi ngủ tối qua, đun cả một đêm, bây giờ thêm chút đường trắng, ăn vào mềm mại ngọt ngào.Chị Lôi không nhịn được khen: “Tay nghề của em thật tuyệt, dù là thứ bình thường nhất qua tay em cũng trở nên rất ngon.”

Chương 435: Chương 435