"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 438: Chương 438
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du thấy hai người có vẻ hâm mộ, không khỏi bật cười: “Tôi cũng không giấu giếm gì, trước đây anh ấy cũng đã đưa tôi đến đơn vị, chỉ là các cô không gặp thôi, đúng rồi, hai cô có đối tượng chưa?”Trình Phương và cán sự Trần đều lắc đầu. Cán sự Trần tính tình thẳng thắn hơn, lập tức nhắm mục tiêu vào Bạch Du: “Chồng cô là bộ đội hải quân, trong đó chắc có không ít thanh niên độc thân ưu tú, cô xem có thể giới thiệu cho chúng tôi không?”Tuy Trình Phương không tiện nói lời này nhưng đôi mắt như nai con nhìn Bạch Du, ý tứ không cần nói cũng hiểu.Bạch Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hỏi lại, nếu có người phù hợp, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho các cô, trước tiên các cô nói xem thích mẫu người như thế nào đi.”Cán sự Trần suy nghĩ rồi nói: “Tôi thích người cao to vạm vỡ, những thứ khác không quan trọng nhưng phải cao mới được.”Cô ta quá thấp, chỉ cao một mét năm, mỗi lần nhìn thấy các đồng chí nữ khác có dáng người cao ráo, cô ta lại đặc biệt ghen tị, nhất là vào mùa hè mặc váy liền, người khác mặc váy bồng bềnh, còn cô ta mặc thì váy lê thê khiến cô ta trông như một cái thùng nước.Vì vậy, cô ta tìm đối tượng không quan tâm đến ngoại hình, cũng không quan tâm đến gia thế, nhưng chiều cao phải đáp ứng yêu cầu của cô ta.Vừa lúc đi ngang qua kho, Ngụy Quang Tông rùng mình.Anh ta cao một mét tám, so với trong tòa soạn thì anh ta là một trong những người cao nhất, chẳng lẽ cán sự Trần để mắt đến anh ta à?Cán sự Trần có khuôn mặt khá được nhưng quá thấp, có câu nói rằng cha lùn thì con cũng lùn, cán sự Trần lùn như vậy, nếu sau này con cái giống cô ta thì không tốt.Hơn nữa, tuy khuôn mặt của cán sự Trần không tệ nhưng cũng không phải đẹp nhất, ít nhất là không đẹp hơn Bạch Du.Ngay sau đó, nghe Trình Phương e thẹn nói: “Tôi thích người ăn nói khéo léo, đầu óc thông minh, còn phải có thể bảo vệ được tôi.”Tính cô ấy khá mềm yếu, da mặt lại mỏng, dù không thích cũng không biết từ chối người khác như thế nào.Vì vậy, cô ấy muốn tìm một người có miệng lưỡi và đầu óc thông minh, như vậy có thể bù trừ cho cô ấy. Đứng ở cửa, Ngụy Quang Tông lại rùng mình.Anh ta được bà nội nuôi lớn, từ ba tuổi đã theo bà nội đi chửi nhau, năm tuổi đã có thành tích vô cùng là chửi cho người khác khóc luôn, vì vậy miệng lưỡi của anh ta rất lưu loát.Đầu óc anh ta thông minh đến mức không thể thông minh hơn nữa, nếu không thì anh ta cũng chẳng thể vượt qua nhiều người để thi vào tòa soạn.Vậy nên, Trình Phương cũng để mắt đến anh ta ư?Ngụy Quang Tông vuốt tóc, nhíu mày.Trình Phương mặt mũi bình thường nhưng dáng người rất đẹp, cao ráo, mảnh mai, đặc biệt là đôi gò bồng đảo trước ngực, quả thực là thứ khiến đàn ông nhìn vào sẽ trợn mắt.Nhưng hoàn cảnh gia đình của Trình Phương so với cán sự Trần thì kém hơn một chút, cán sự Trần có hai anh trai, một người làm cán bộ nhỏ trong đơn vị, một người làm lãnh đạo nhỏ trong nhà máy, đều có thể giúp đỡ cán sự Trần.Còn hoàn cảnh gia đình của Trình Phương kém hơn một chút, một người chị gái đã lấy chồng là công nhân, sau đó còn có một người em trai đang đi học, không những không giúp được cô ấy mà còn phải để cô ấy chăm sóc em trai.So sánh như vậy thì chắc chắn cán sự Trần tốt hơn.Nhưng nghĩ đến chiều cao của cán sự Trần, anh ta lại thấy thiệt thòi, hơn nữa anh ta cũng luyến tiếc với thân hình của Trình Phương nếu có thể ngủ với Trình Phương thì không biết sẽ sung sướng đến mức nào.Nghĩ đến đây, anh ta lại vuốt tóc đắn đo.Giữa Trình Phương và cán sự Trần, anh ta nên chọn ai làm đối tượng thì tốt hơn đây?Người quá ưu tú, đôi khi cũng là một gánh nặng.Đều do anh ta quá ưu tú.Đợi ba người dọn dẹp đồ đạc trong kho xong đi ra thì phát hiện ánh mắt của Ngụy Quang Tông trở nên rất kỳ lạ.
Bạch Du thấy hai người có vẻ hâm mộ, không khỏi bật cười: “Tôi cũng không giấu giếm gì, trước đây anh ấy cũng đã đưa tôi đến đơn vị, chỉ là các cô không gặp thôi, đúng rồi, hai cô có đối tượng chưa?”
Trình Phương và cán sự Trần đều lắc đầu.
Cán sự Trần tính tình thẳng thắn hơn, lập tức nhắm mục tiêu vào Bạch Du: “Chồng cô là bộ đội hải quân, trong đó chắc có không ít thanh niên độc thân ưu tú, cô xem có thể giới thiệu cho chúng tôi không?”
Tuy Trình Phương không tiện nói lời này nhưng đôi mắt như nai con nhìn Bạch Du, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Bạch Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hỏi lại, nếu có người phù hợp, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho các cô, trước tiên các cô nói xem thích mẫu người như thế nào đi.”
Cán sự Trần suy nghĩ rồi nói: “Tôi thích người cao to vạm vỡ, những thứ khác không quan trọng nhưng phải cao mới được.”
Cô ta quá thấp, chỉ cao một mét năm, mỗi lần nhìn thấy các đồng chí nữ khác có dáng người cao ráo, cô ta lại đặc biệt ghen tị, nhất là vào mùa hè mặc váy liền, người khác mặc váy bồng bềnh, còn cô ta mặc thì váy lê thê khiến cô ta trông như một cái thùng nước.
Vì vậy, cô ta tìm đối tượng không quan tâm đến ngoại hình, cũng không quan tâm đến gia thế, nhưng chiều cao phải đáp ứng yêu cầu của cô ta.
Vừa lúc đi ngang qua kho, Ngụy Quang Tông rùng mình.
Anh ta cao một mét tám, so với trong tòa soạn thì anh ta là một trong những người cao nhất, chẳng lẽ cán sự Trần để mắt đến anh ta à?
Cán sự Trần có khuôn mặt khá được nhưng quá thấp, có câu nói rằng cha lùn thì con cũng lùn, cán sự Trần lùn như vậy, nếu sau này con cái giống cô ta thì không tốt.
Hơn nữa, tuy khuôn mặt của cán sự Trần không tệ nhưng cũng không phải đẹp nhất, ít nhất là không đẹp hơn Bạch Du.
Ngay sau đó, nghe Trình Phương e thẹn nói: “Tôi thích người ăn nói khéo léo, đầu óc thông minh, còn phải có thể bảo vệ được tôi.”
Tính cô ấy khá mềm yếu, da mặt lại mỏng, dù không thích cũng không biết từ chối người khác như thế nào.
Vì vậy, cô ấy muốn tìm một người có miệng lưỡi và đầu óc thông minh, như vậy có thể bù trừ cho cô ấy.
Đứng ở cửa, Ngụy Quang Tông lại rùng mình.
Anh ta được bà nội nuôi lớn, từ ba tuổi đã theo bà nội đi chửi nhau, năm tuổi đã có thành tích vô cùng là chửi cho người khác khóc luôn, vì vậy miệng lưỡi của anh ta rất lưu loát.
Đầu óc anh ta thông minh đến mức không thể thông minh hơn nữa, nếu không thì anh ta cũng chẳng thể vượt qua nhiều người để thi vào tòa soạn.
Vậy nên, Trình Phương cũng để mắt đến anh ta ư?
Ngụy Quang Tông vuốt tóc, nhíu mày.
Trình Phương mặt mũi bình thường nhưng dáng người rất đẹp, cao ráo, mảnh mai, đặc biệt là đôi gò bồng đảo trước ngực, quả thực là thứ khiến đàn ông nhìn vào sẽ trợn mắt.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của Trình Phương so với cán sự Trần thì kém hơn một chút, cán sự Trần có hai anh trai, một người làm cán bộ nhỏ trong đơn vị, một người làm lãnh đạo nhỏ trong nhà máy, đều có thể giúp đỡ cán sự Trần.
Còn hoàn cảnh gia đình của Trình Phương kém hơn một chút, một người chị gái đã lấy chồng là công nhân, sau đó còn có một người em trai đang đi học, không những không giúp được cô ấy mà còn phải để cô ấy chăm sóc em trai.
So sánh như vậy thì chắc chắn cán sự Trần tốt hơn.
Nhưng nghĩ đến chiều cao của cán sự Trần, anh ta lại thấy thiệt thòi, hơn nữa anh ta cũng luyến tiếc với thân hình của Trình Phương nếu có thể ngủ với Trình Phương thì không biết sẽ sung sướng đến mức nào.
Nghĩ đến đây, anh ta lại vuốt tóc đắn đo.
Giữa Trình Phương và cán sự Trần, anh ta nên chọn ai làm đối tượng thì tốt hơn đây?
Người quá ưu tú, đôi khi cũng là một gánh nặng.
Đều do anh ta quá ưu tú.
Đợi ba người dọn dẹp đồ đạc trong kho xong đi ra thì phát hiện ánh mắt của Ngụy Quang Tông trở nên rất kỳ lạ.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du thấy hai người có vẻ hâm mộ, không khỏi bật cười: “Tôi cũng không giấu giếm gì, trước đây anh ấy cũng đã đưa tôi đến đơn vị, chỉ là các cô không gặp thôi, đúng rồi, hai cô có đối tượng chưa?”Trình Phương và cán sự Trần đều lắc đầu. Cán sự Trần tính tình thẳng thắn hơn, lập tức nhắm mục tiêu vào Bạch Du: “Chồng cô là bộ đội hải quân, trong đó chắc có không ít thanh niên độc thân ưu tú, cô xem có thể giới thiệu cho chúng tôi không?”Tuy Trình Phương không tiện nói lời này nhưng đôi mắt như nai con nhìn Bạch Du, ý tứ không cần nói cũng hiểu.Bạch Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hỏi lại, nếu có người phù hợp, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho các cô, trước tiên các cô nói xem thích mẫu người như thế nào đi.”Cán sự Trần suy nghĩ rồi nói: “Tôi thích người cao to vạm vỡ, những thứ khác không quan trọng nhưng phải cao mới được.”Cô ta quá thấp, chỉ cao một mét năm, mỗi lần nhìn thấy các đồng chí nữ khác có dáng người cao ráo, cô ta lại đặc biệt ghen tị, nhất là vào mùa hè mặc váy liền, người khác mặc váy bồng bềnh, còn cô ta mặc thì váy lê thê khiến cô ta trông như một cái thùng nước.Vì vậy, cô ta tìm đối tượng không quan tâm đến ngoại hình, cũng không quan tâm đến gia thế, nhưng chiều cao phải đáp ứng yêu cầu của cô ta.Vừa lúc đi ngang qua kho, Ngụy Quang Tông rùng mình.Anh ta cao một mét tám, so với trong tòa soạn thì anh ta là một trong những người cao nhất, chẳng lẽ cán sự Trần để mắt đến anh ta à?Cán sự Trần có khuôn mặt khá được nhưng quá thấp, có câu nói rằng cha lùn thì con cũng lùn, cán sự Trần lùn như vậy, nếu sau này con cái giống cô ta thì không tốt.Hơn nữa, tuy khuôn mặt của cán sự Trần không tệ nhưng cũng không phải đẹp nhất, ít nhất là không đẹp hơn Bạch Du.Ngay sau đó, nghe Trình Phương e thẹn nói: “Tôi thích người ăn nói khéo léo, đầu óc thông minh, còn phải có thể bảo vệ được tôi.”Tính cô ấy khá mềm yếu, da mặt lại mỏng, dù không thích cũng không biết từ chối người khác như thế nào.Vì vậy, cô ấy muốn tìm một người có miệng lưỡi và đầu óc thông minh, như vậy có thể bù trừ cho cô ấy. Đứng ở cửa, Ngụy Quang Tông lại rùng mình.Anh ta được bà nội nuôi lớn, từ ba tuổi đã theo bà nội đi chửi nhau, năm tuổi đã có thành tích vô cùng là chửi cho người khác khóc luôn, vì vậy miệng lưỡi của anh ta rất lưu loát.Đầu óc anh ta thông minh đến mức không thể thông minh hơn nữa, nếu không thì anh ta cũng chẳng thể vượt qua nhiều người để thi vào tòa soạn.Vậy nên, Trình Phương cũng để mắt đến anh ta ư?Ngụy Quang Tông vuốt tóc, nhíu mày.Trình Phương mặt mũi bình thường nhưng dáng người rất đẹp, cao ráo, mảnh mai, đặc biệt là đôi gò bồng đảo trước ngực, quả thực là thứ khiến đàn ông nhìn vào sẽ trợn mắt.Nhưng hoàn cảnh gia đình của Trình Phương so với cán sự Trần thì kém hơn một chút, cán sự Trần có hai anh trai, một người làm cán bộ nhỏ trong đơn vị, một người làm lãnh đạo nhỏ trong nhà máy, đều có thể giúp đỡ cán sự Trần.Còn hoàn cảnh gia đình của Trình Phương kém hơn một chút, một người chị gái đã lấy chồng là công nhân, sau đó còn có một người em trai đang đi học, không những không giúp được cô ấy mà còn phải để cô ấy chăm sóc em trai.So sánh như vậy thì chắc chắn cán sự Trần tốt hơn.Nhưng nghĩ đến chiều cao của cán sự Trần, anh ta lại thấy thiệt thòi, hơn nữa anh ta cũng luyến tiếc với thân hình của Trình Phương nếu có thể ngủ với Trình Phương thì không biết sẽ sung sướng đến mức nào.Nghĩ đến đây, anh ta lại vuốt tóc đắn đo.Giữa Trình Phương và cán sự Trần, anh ta nên chọn ai làm đối tượng thì tốt hơn đây?Người quá ưu tú, đôi khi cũng là một gánh nặng.Đều do anh ta quá ưu tú.Đợi ba người dọn dẹp đồ đạc trong kho xong đi ra thì phát hiện ánh mắt của Ngụy Quang Tông trở nên rất kỳ lạ.