"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 441: Chương 441
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô ấy có một người anh họ cũng bị sốt hỏng não từ nhỏ, người đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con, những người xung quanh đều đã lớn lên, lấy vợ sinh con, còn anh ấy thì cả đời chỉ có thể sống mơ mơ hồ hồ như vậy.Cô ấy nhớ lại hồi nhỏ anh họ dắt cô ấy đi mua kẹo, rất đau lòng và đáng tiếc, không khỏi thương cảm thêm cho người con thứ hai của nhà họ Liên bên cạnh.Bạch Du thấy Lâm Hướng Tuyết ăn ngon lành thì l.i.ế.m môi, cô còn muốn ăn nhưng lại sợ ăn nhiều sẽ đau dạ dày, nghĩ đến bé con trong bụng nên nhịn lại: “Tớ thấy lạ là tại sao nhà họ lại chuyển đến đối diện.”Với cấp bậc phó đại đội trưởng thì không thể ở nhà to như vậy được.Đến tối khi Giang Lâm về, cô mới biết được lý do từ miệng anh.Hóa ra sau khi Đinh Dược và Ôn Tĩnh Uyển bị xử bắn, mọi người đều cho rằng ngôi nhà đối diện có phong thủy không tốt, lại c.h.ế.t thêm hai người, dù không c.h.ế.t trong ngôi nhà đó thì cũng thấy xui xẻo.Nhưng một ngôi nhà lớn như vậy để trống thì thật lãng phí, vì vậy lãnh đạo quyết định không phân biệt cấp bậc, chỉ cần ai muốn chuyển đến ở thì đều có thể nộp đơn nhưng nửa tháng trôi qua, vẫn không có lấy một người nào nộp đơn, cho đến khi gia đình Liên Đại Hữu ở đối diện được điều đến, họ mới chuyển vào.Không phải nhà họ Liên không kiêng kỵ những điều này, chỉ là gia đình họ đông người quá, nếu không xin ngôi nhà này thì với cấp bậc của Liên Đại Hữu, chỉ có thể được phân hai phòng khoảng ba mươi mét vuông, vợ Liên Đại Hữu lại đang mang thai, sau này còn định sinh thêm vài đứa nữa, ngôi nhà nhỏ như vậy chắc chắn không ở được, vì vậy đành cắn răng chuyển đến nhà đối diện.Bạch Du dựa vào con hổ bông đọc sách, nghe anh nói thì ngẩng đầu lên, nói: “Nhà đối diện trông có vẻ náo nhiệt, hy vọng đừng có thêm gián điệp gì nữa là được.”Cô thực sự bị Ôn Tĩnh Uyển làm cho sợ hãi, lần trước là do họ may mắn, nếu gặp phải người nào tàn nhẫn hơn thì chỉ sợ Lâm Hướng Tuyết đã mất mạng rồi.Nói đến Ôn Tĩnh Uyển, cô liền nhớ đến chuyện anh Giang Lâm gặp chuyện ở kiếp trước.Trước đây cô từng đoán rằng chuyện anh Giang Lâm gặp chuyện có thể liên quan đến Ôn Tĩnh Uyển, nhưng cô cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì ở kiếp trước họ chỉ là bác cả và em dâu, chuyện anh gặp chuyện lại liên quan đến bí mật quân sự nên cô biết rất ít.Giang Lâm thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, vội đi tới nắm tay cô: “Sao vậy? Tay em sao lạnh thế?”Bạch Du: “Không sao, có thể thời tiết hơi lạnh rồi.”Giang Lâm kéo chăn đắp lên người cô: “Em ngồi một lát, anh xuống đun nước nóng cho em ngâm chân.” Bạch Du: “Được.”Tôn Tường Vy cũng đang ngâm chân, vừa thấy Tạ Húc Đông về thì nói: “Tối nay anh sang đây ngủ, giường bên anh hẹp quá, đệm cũng cứng, ngủ không thoải mái.”Tạ Húc Đông dừng động tác ***** áo, quay đầu nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Được thôi.”Tôn Tường Vy thấy anh ấy cười không có ý tốt: “Anh cười cái gì?”Tạ Húc Đông nhướng mày: “Vậy cô thấy tôi cười cái gì?”Tôn Tường Vy: “Sao tôi biết được, chẳng phải tôi đang hỏi anh sao?”Tạ Húc Đông: “Cô mời tôi sang ngủ, có phải có nghĩa là từ nay về sau, chúng ta sẽ làm một cặp vợ chồng bình thường không?”Tôn Tường Vy nghe vậy thì khựng lại, sau đó trợn mắt: “Anh nghĩ gì vậy, làm xong việc thì anh về bên phòng mình mà ngủ.”Tạ Húc Đông: “...”Không lẽ Tôn Tường Vy coi anh ấy là công cụ sinh con à?**Ngày hôm sau đến đơn vị.Bạch Du phát hiện từ hôm qua Ngụy Quang Tông đã không bình thường, đôi mắt cứ đảo quanh giữa cô, Trình Phương và cán sự Trần, sáng nay thấy cô còn vuốt tóc chào hỏi.Giống như bây giờ, anh ta đã cầm cốc sắt đi đi lại lại trước mặt cô năm lần!TBCBạch Du thực sự không chịu nổi cái đầu to của anh ta, vì vậy khi anh ta đi tới lần thứ sáu, cô lập tức duỗi chân ra…
Cô ấy có một người anh họ cũng bị sốt hỏng não từ nhỏ, người đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con, những người xung quanh đều đã lớn lên, lấy vợ sinh con, còn anh ấy thì cả đời chỉ có thể sống mơ mơ hồ hồ như vậy.
Cô ấy nhớ lại hồi nhỏ anh họ dắt cô ấy đi mua kẹo, rất đau lòng và đáng tiếc, không khỏi thương cảm thêm cho người con thứ hai của nhà họ Liên bên cạnh.
Bạch Du thấy Lâm Hướng Tuyết ăn ngon lành thì l.i.ế.m môi, cô còn muốn ăn nhưng lại sợ ăn nhiều sẽ đau dạ dày, nghĩ đến bé con trong bụng nên nhịn lại: “Tớ thấy lạ là tại sao nhà họ lại chuyển đến đối diện.”
Với cấp bậc phó đại đội trưởng thì không thể ở nhà to như vậy được.
Đến tối khi Giang Lâm về, cô mới biết được lý do từ miệng anh.
Hóa ra sau khi Đinh Dược và Ôn Tĩnh Uyển bị xử bắn, mọi người đều cho rằng ngôi nhà đối diện có phong thủy không tốt, lại c.h.ế.t thêm hai người, dù không c.h.ế.t trong ngôi nhà đó thì cũng thấy xui xẻo.
Nhưng một ngôi nhà lớn như vậy để trống thì thật lãng phí, vì vậy lãnh đạo quyết định không phân biệt cấp bậc, chỉ cần ai muốn chuyển đến ở thì đều có thể nộp đơn nhưng nửa tháng trôi qua, vẫn không có lấy một người nào nộp đơn, cho đến khi gia đình Liên Đại Hữu ở đối diện được điều đến, họ mới chuyển vào.
Không phải nhà họ Liên không kiêng kỵ những điều này, chỉ là gia đình họ đông người quá, nếu không xin ngôi nhà này thì với cấp bậc của Liên Đại Hữu, chỉ có thể được phân hai phòng khoảng ba mươi mét vuông, vợ Liên Đại Hữu lại đang mang thai, sau này còn định sinh thêm vài đứa nữa, ngôi nhà nhỏ như vậy chắc chắn không ở được, vì vậy đành cắn răng chuyển đến nhà đối diện.
Bạch Du dựa vào con hổ bông đọc sách, nghe anh nói thì ngẩng đầu lên, nói: “Nhà đối diện trông có vẻ náo nhiệt, hy vọng đừng có thêm gián điệp gì nữa là được.”
Cô thực sự bị Ôn Tĩnh Uyển làm cho sợ hãi, lần trước là do họ may mắn, nếu gặp phải người nào tàn nhẫn hơn thì chỉ sợ Lâm Hướng Tuyết đã mất mạng rồi.
Nói đến Ôn Tĩnh Uyển, cô liền nhớ đến chuyện anh Giang Lâm gặp chuyện ở kiếp trước.
Trước đây cô từng đoán rằng chuyện anh Giang Lâm gặp chuyện có thể liên quan đến Ôn Tĩnh Uyển, nhưng cô cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì ở kiếp trước họ chỉ là bác cả và em dâu, chuyện anh gặp chuyện lại liên quan đến bí mật quân sự nên cô biết rất ít.
Giang Lâm thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, vội đi tới nắm tay cô: “Sao vậy? Tay em sao lạnh thế?”
Bạch Du: “Không sao, có thể thời tiết hơi lạnh rồi.”
Giang Lâm kéo chăn đắp lên người cô: “Em ngồi một lát, anh xuống đun nước nóng cho em ngâm chân.”
Bạch Du: “Được.”
Tôn Tường Vy cũng đang ngâm chân, vừa thấy Tạ Húc Đông về thì nói: “Tối nay anh sang đây ngủ, giường bên anh hẹp quá, đệm cũng cứng, ngủ không thoải mái.”
Tạ Húc Đông dừng động tác ***** áo, quay đầu nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Được thôi.”
Tôn Tường Vy thấy anh ấy cười không có ý tốt: “Anh cười cái gì?”
Tạ Húc Đông nhướng mày: “Vậy cô thấy tôi cười cái gì?”
Tôn Tường Vy: “Sao tôi biết được, chẳng phải tôi đang hỏi anh sao?”
Tạ Húc Đông: “Cô mời tôi sang ngủ, có phải có nghĩa là từ nay về sau, chúng ta sẽ làm một cặp vợ chồng bình thường không?”
Tôn Tường Vy nghe vậy thì khựng lại, sau đó trợn mắt: “Anh nghĩ gì vậy, làm xong việc thì anh về bên phòng mình mà ngủ.”
Tạ Húc Đông: “...”
Không lẽ Tôn Tường Vy coi anh ấy là công cụ sinh con à?
**
Ngày hôm sau đến đơn vị.
Bạch Du phát hiện từ hôm qua Ngụy Quang Tông đã không bình thường, đôi mắt cứ đảo quanh giữa cô, Trình Phương và cán sự Trần, sáng nay thấy cô còn vuốt tóc chào hỏi.
Giống như bây giờ, anh ta đã cầm cốc sắt đi đi lại lại trước mặt cô năm lần!
TBC
Bạch Du thực sự không chịu nổi cái đầu to của anh ta, vì vậy khi anh ta đi tới lần thứ sáu, cô lập tức duỗi chân ra…
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô ấy có một người anh họ cũng bị sốt hỏng não từ nhỏ, người đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con, những người xung quanh đều đã lớn lên, lấy vợ sinh con, còn anh ấy thì cả đời chỉ có thể sống mơ mơ hồ hồ như vậy.Cô ấy nhớ lại hồi nhỏ anh họ dắt cô ấy đi mua kẹo, rất đau lòng và đáng tiếc, không khỏi thương cảm thêm cho người con thứ hai của nhà họ Liên bên cạnh.Bạch Du thấy Lâm Hướng Tuyết ăn ngon lành thì l.i.ế.m môi, cô còn muốn ăn nhưng lại sợ ăn nhiều sẽ đau dạ dày, nghĩ đến bé con trong bụng nên nhịn lại: “Tớ thấy lạ là tại sao nhà họ lại chuyển đến đối diện.”Với cấp bậc phó đại đội trưởng thì không thể ở nhà to như vậy được.Đến tối khi Giang Lâm về, cô mới biết được lý do từ miệng anh.Hóa ra sau khi Đinh Dược và Ôn Tĩnh Uyển bị xử bắn, mọi người đều cho rằng ngôi nhà đối diện có phong thủy không tốt, lại c.h.ế.t thêm hai người, dù không c.h.ế.t trong ngôi nhà đó thì cũng thấy xui xẻo.Nhưng một ngôi nhà lớn như vậy để trống thì thật lãng phí, vì vậy lãnh đạo quyết định không phân biệt cấp bậc, chỉ cần ai muốn chuyển đến ở thì đều có thể nộp đơn nhưng nửa tháng trôi qua, vẫn không có lấy một người nào nộp đơn, cho đến khi gia đình Liên Đại Hữu ở đối diện được điều đến, họ mới chuyển vào.Không phải nhà họ Liên không kiêng kỵ những điều này, chỉ là gia đình họ đông người quá, nếu không xin ngôi nhà này thì với cấp bậc của Liên Đại Hữu, chỉ có thể được phân hai phòng khoảng ba mươi mét vuông, vợ Liên Đại Hữu lại đang mang thai, sau này còn định sinh thêm vài đứa nữa, ngôi nhà nhỏ như vậy chắc chắn không ở được, vì vậy đành cắn răng chuyển đến nhà đối diện.Bạch Du dựa vào con hổ bông đọc sách, nghe anh nói thì ngẩng đầu lên, nói: “Nhà đối diện trông có vẻ náo nhiệt, hy vọng đừng có thêm gián điệp gì nữa là được.”Cô thực sự bị Ôn Tĩnh Uyển làm cho sợ hãi, lần trước là do họ may mắn, nếu gặp phải người nào tàn nhẫn hơn thì chỉ sợ Lâm Hướng Tuyết đã mất mạng rồi.Nói đến Ôn Tĩnh Uyển, cô liền nhớ đến chuyện anh Giang Lâm gặp chuyện ở kiếp trước.Trước đây cô từng đoán rằng chuyện anh Giang Lâm gặp chuyện có thể liên quan đến Ôn Tĩnh Uyển, nhưng cô cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì ở kiếp trước họ chỉ là bác cả và em dâu, chuyện anh gặp chuyện lại liên quan đến bí mật quân sự nên cô biết rất ít.Giang Lâm thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, vội đi tới nắm tay cô: “Sao vậy? Tay em sao lạnh thế?”Bạch Du: “Không sao, có thể thời tiết hơi lạnh rồi.”Giang Lâm kéo chăn đắp lên người cô: “Em ngồi một lát, anh xuống đun nước nóng cho em ngâm chân.” Bạch Du: “Được.”Tôn Tường Vy cũng đang ngâm chân, vừa thấy Tạ Húc Đông về thì nói: “Tối nay anh sang đây ngủ, giường bên anh hẹp quá, đệm cũng cứng, ngủ không thoải mái.”Tạ Húc Đông dừng động tác ***** áo, quay đầu nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Được thôi.”Tôn Tường Vy thấy anh ấy cười không có ý tốt: “Anh cười cái gì?”Tạ Húc Đông nhướng mày: “Vậy cô thấy tôi cười cái gì?”Tôn Tường Vy: “Sao tôi biết được, chẳng phải tôi đang hỏi anh sao?”Tạ Húc Đông: “Cô mời tôi sang ngủ, có phải có nghĩa là từ nay về sau, chúng ta sẽ làm một cặp vợ chồng bình thường không?”Tôn Tường Vy nghe vậy thì khựng lại, sau đó trợn mắt: “Anh nghĩ gì vậy, làm xong việc thì anh về bên phòng mình mà ngủ.”Tạ Húc Đông: “...”Không lẽ Tôn Tường Vy coi anh ấy là công cụ sinh con à?**Ngày hôm sau đến đơn vị.Bạch Du phát hiện từ hôm qua Ngụy Quang Tông đã không bình thường, đôi mắt cứ đảo quanh giữa cô, Trình Phương và cán sự Trần, sáng nay thấy cô còn vuốt tóc chào hỏi.Giống như bây giờ, anh ta đã cầm cốc sắt đi đi lại lại trước mặt cô năm lần!TBCBạch Du thực sự không chịu nổi cái đầu to của anh ta, vì vậy khi anh ta đi tới lần thứ sáu, cô lập tức duỗi chân ra…