"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 443: Chương 443
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Thư ký Chương nghe Bạch Du nói những lời sau, khóe mắt hơi đỏ.Lời nói này quá hay.Ông ấy không ngờ đồng chí nữ Bạch Du này lại có tư tưởng giác ngộ tốt như vậy, lời nói này khiến mũi ông ấy cay cay.Dự án xóa mù chữ này vốn vẫn luôn do chủ nhiệm Viên phụ trách, đáng tiếc là chủ nhiệm Viên đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, mặc dù bà ấy không bị liệt toàn thân nhưng tình hình cũng không mấy khả quan, bình thường ngồi lâu một chút là đau cột sống không chịu nổi.Hôm kia ông ấy đã nhận được đơn xin nghỉ hưu của bà ấy.Điều này có nghĩa là dự án này phải tìm người khác phụ trách.Ông ấy đã nghĩ đến việc để phó chủ nhiệm Hà tiếp quản, chỉ là lúc này nghe Bạch Du nói, lại nhìn bộ truyện tranh cô vẽ khiến ông ấy có suy nghĩ mới.Nghĩ đến đây, ông ấy đẩy đẩy cặp kính lão trên sống mũi rồi nói: “Ý tưởng của cô rất tốt, dự án xóa mù chữ này quả thực không thể dừng lại, bộ truyện tranh này cứ để ở đây, tôi về họp bàn bạc một chút, gần đây sẽ triển khai dự án này.”“Vâng.”Bạch Du thấy đủ là được, không tiếp tục tự tiến cử nữa.Dám tự tiến cử là chuyện tốt, nhưng quá mức sẽ khiến người khác phản cảm.Tuy nhiên nhìn biểu cảm vừa rồi của thư ký Chương, cô thấy mình có đến bảy tám phần thắng.Bạch Du vốn tưởng rằng cho dù có kết quả cũng sẽ không nhanh như vậy.Ai ngờ đến giờ tan làm, thư ký Chương đã công bố người phụ trách chính của dự án xóa mù chữ - Bạch Du.Nhìn thông báo được dán ra, mọi người đều kinh ngạc.TBCDự án này có rất nhiều người để mắt tới, không ai ngờ cuối cùng lại rơi vào tay Bạch Du.Phải biết rằng dự án này có mức lương là năm mươi đồng, cao hơn mười đồng so với các vị trí thông thường, đây còn chưa tính đến các khoản phụ cấp và tiền thưởng, nếu làm tốt chưa biết chừng mức lương còn vượt qua cả phòng biên tập và phòng tin tức. Quan trọng là công việc này không bận rộn như phòng biên tập và phòng tin tức, hơn nữa còn có quyền tự chủ rất lớn, tương đương với một bộ phận độc lập, sau này sẽ trực tiếp do thư ký Chương quản lý.Đây cũng là lý do tại sao Bạch Du muốn tranh thủ dự án này, như vậy, bất kể phó chủ nhiệm Hà có được thăng chức hay không, sau này ông ta cũng không thể quản lý được cô.Đối với chuyện ông ta ngoại tình với em dâu mình, cô không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ muốn mọi người bình yên vô sự sống nốt hai năm này.Mọi người như thể ăn phải một miếng chanh, chua đến không chịu nổi.Ngụy Quang Tông trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.Người phụ nữ Bạch Du này vậy mà lại cướp mất dự án của anh ta!Quá ghê tởm.Anh ta quyết định.Anh ta quyết định sẽ thu hồi tư cách được thích anh ta của Bạch Du!Bạch Du cũng không ngờ mình sẽ được ủy nhiệm làm người phụ trách công việc xóa nạn mù chữ này.Cô cầm Liên Hoàn Hoạ đi tìm thư ký Chương. Quả thực là cô muốn tham gia vào hạng mục xóa nạn mù chữ này nhưng cô nghĩ cùng lắm thì thư ký Chương chỉ để cho cô làm cán sự bình thường, không ngờ lại để cho cô làm người phụ trách luôn.Quá bất ngờ.Tuy có nhiều áp lực nhưng mà vui vẻ chiếm phần lớn hơn.Tiền lương mỗi tháng của cán sự chỉ có ba mươi đồng, không có tiền thưởng thêm. Còn lương của người phụ trách đã là năm mươi đồng, còn có thêm tiền thưởng và tiền phụ cấp. Chỉ cần cô nghiêm túc hoàn thành công việc này thì không lo không có tiền vào túi.Quan trọng là hạng mục này không nằm trong quyền quản lý của phó chủ nhiệm Hà, nói cách khác, trước khi hoàn thành hạng mục này thì cô không cần lo bị phó chủ nhiệm Hà cùng với Lăng Tương Quân gây khó dễ.“Vừa mới vào làm đã lên làm người phụ trách, đúng là mỗi người một số mà.”“Có vài người đúng là tốt số thật đấy, hâm mộ không nổi đâu, ai bảo chị không vẽ tranh.”
Thư ký Chương nghe Bạch Du nói những lời sau, khóe mắt hơi đỏ.
Lời nói này quá hay.
Ông ấy không ngờ đồng chí nữ Bạch Du này lại có tư tưởng giác ngộ tốt như vậy, lời nói này khiến mũi ông ấy cay cay.
Dự án xóa mù chữ này vốn vẫn luôn do chủ nhiệm Viên phụ trách, đáng tiếc là chủ nhiệm Viên đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, mặc dù bà ấy không bị liệt toàn thân nhưng tình hình cũng không mấy khả quan, bình thường ngồi lâu một chút là đau cột sống không chịu nổi.
Hôm kia ông ấy đã nhận được đơn xin nghỉ hưu của bà ấy.
Điều này có nghĩa là dự án này phải tìm người khác phụ trách.
Ông ấy đã nghĩ đến việc để phó chủ nhiệm Hà tiếp quản, chỉ là lúc này nghe Bạch Du nói, lại nhìn bộ truyện tranh cô vẽ khiến ông ấy có suy nghĩ mới.
Nghĩ đến đây, ông ấy đẩy đẩy cặp kính lão trên sống mũi rồi nói: “Ý tưởng của cô rất tốt, dự án xóa mù chữ này quả thực không thể dừng lại, bộ truyện tranh này cứ để ở đây, tôi về họp bàn bạc một chút, gần đây sẽ triển khai dự án này.”
“Vâng.”
Bạch Du thấy đủ là được, không tiếp tục tự tiến cử nữa.
Dám tự tiến cử là chuyện tốt, nhưng quá mức sẽ khiến người khác phản cảm.
Tuy nhiên nhìn biểu cảm vừa rồi của thư ký Chương, cô thấy mình có đến bảy tám phần thắng.
Bạch Du vốn tưởng rằng cho dù có kết quả cũng sẽ không nhanh như vậy.
Ai ngờ đến giờ tan làm, thư ký Chương đã công bố người phụ trách chính của dự án xóa mù chữ - Bạch Du.
Nhìn thông báo được dán ra, mọi người đều kinh ngạc.
TBC
Dự án này có rất nhiều người để mắt tới, không ai ngờ cuối cùng lại rơi vào tay Bạch Du.
Phải biết rằng dự án này có mức lương là năm mươi đồng, cao hơn mười đồng so với các vị trí thông thường, đây còn chưa tính đến các khoản phụ cấp và tiền thưởng, nếu làm tốt chưa biết chừng mức lương còn vượt qua cả phòng biên tập và phòng tin tức.
Quan trọng là công việc này không bận rộn như phòng biên tập và phòng tin tức, hơn nữa còn có quyền tự chủ rất lớn, tương đương với một bộ phận độc lập, sau này sẽ trực tiếp do thư ký Chương quản lý.
Đây cũng là lý do tại sao Bạch Du muốn tranh thủ dự án này, như vậy, bất kể phó chủ nhiệm Hà có được thăng chức hay không, sau này ông ta cũng không thể quản lý được cô.
Đối với chuyện ông ta ngoại tình với em dâu mình, cô không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ muốn mọi người bình yên vô sự sống nốt hai năm này.
Mọi người như thể ăn phải một miếng chanh, chua đến không chịu nổi.
Ngụy Quang Tông trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Người phụ nữ Bạch Du này vậy mà lại cướp mất dự án của anh ta!
Quá ghê tởm.
Anh ta quyết định.
Anh ta quyết định sẽ thu hồi tư cách được thích anh ta của Bạch Du!
Bạch Du cũng không ngờ mình sẽ được ủy nhiệm làm người phụ trách công việc xóa nạn mù chữ này.
Cô cầm Liên Hoàn Hoạ đi tìm thư ký Chương. Quả thực là cô muốn tham gia vào hạng mục xóa nạn mù chữ này nhưng cô nghĩ cùng lắm thì thư ký Chương chỉ để cho cô làm cán sự bình thường, không ngờ lại để cho cô làm người phụ trách luôn.
Quá bất ngờ.
Tuy có nhiều áp lực nhưng mà vui vẻ chiếm phần lớn hơn.
Tiền lương mỗi tháng của cán sự chỉ có ba mươi đồng, không có tiền thưởng thêm. Còn lương của người phụ trách đã là năm mươi đồng, còn có thêm tiền thưởng và tiền phụ cấp. Chỉ cần cô nghiêm túc hoàn thành công việc này thì không lo không có tiền vào túi.
Quan trọng là hạng mục này không nằm trong quyền quản lý của phó chủ nhiệm Hà, nói cách khác, trước khi hoàn thành hạng mục này thì cô không cần lo bị phó chủ nhiệm Hà cùng với Lăng Tương Quân gây khó dễ.
“Vừa mới vào làm đã lên làm người phụ trách, đúng là mỗi người một số mà.”
“Có vài người đúng là tốt số thật đấy, hâm mộ không nổi đâu, ai bảo chị không vẽ tranh.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Thư ký Chương nghe Bạch Du nói những lời sau, khóe mắt hơi đỏ.Lời nói này quá hay.Ông ấy không ngờ đồng chí nữ Bạch Du này lại có tư tưởng giác ngộ tốt như vậy, lời nói này khiến mũi ông ấy cay cay.Dự án xóa mù chữ này vốn vẫn luôn do chủ nhiệm Viên phụ trách, đáng tiếc là chủ nhiệm Viên đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, mặc dù bà ấy không bị liệt toàn thân nhưng tình hình cũng không mấy khả quan, bình thường ngồi lâu một chút là đau cột sống không chịu nổi.Hôm kia ông ấy đã nhận được đơn xin nghỉ hưu của bà ấy.Điều này có nghĩa là dự án này phải tìm người khác phụ trách.Ông ấy đã nghĩ đến việc để phó chủ nhiệm Hà tiếp quản, chỉ là lúc này nghe Bạch Du nói, lại nhìn bộ truyện tranh cô vẽ khiến ông ấy có suy nghĩ mới.Nghĩ đến đây, ông ấy đẩy đẩy cặp kính lão trên sống mũi rồi nói: “Ý tưởng của cô rất tốt, dự án xóa mù chữ này quả thực không thể dừng lại, bộ truyện tranh này cứ để ở đây, tôi về họp bàn bạc một chút, gần đây sẽ triển khai dự án này.”“Vâng.”Bạch Du thấy đủ là được, không tiếp tục tự tiến cử nữa.Dám tự tiến cử là chuyện tốt, nhưng quá mức sẽ khiến người khác phản cảm.Tuy nhiên nhìn biểu cảm vừa rồi của thư ký Chương, cô thấy mình có đến bảy tám phần thắng.Bạch Du vốn tưởng rằng cho dù có kết quả cũng sẽ không nhanh như vậy.Ai ngờ đến giờ tan làm, thư ký Chương đã công bố người phụ trách chính của dự án xóa mù chữ - Bạch Du.Nhìn thông báo được dán ra, mọi người đều kinh ngạc.TBCDự án này có rất nhiều người để mắt tới, không ai ngờ cuối cùng lại rơi vào tay Bạch Du.Phải biết rằng dự án này có mức lương là năm mươi đồng, cao hơn mười đồng so với các vị trí thông thường, đây còn chưa tính đến các khoản phụ cấp và tiền thưởng, nếu làm tốt chưa biết chừng mức lương còn vượt qua cả phòng biên tập và phòng tin tức. Quan trọng là công việc này không bận rộn như phòng biên tập và phòng tin tức, hơn nữa còn có quyền tự chủ rất lớn, tương đương với một bộ phận độc lập, sau này sẽ trực tiếp do thư ký Chương quản lý.Đây cũng là lý do tại sao Bạch Du muốn tranh thủ dự án này, như vậy, bất kể phó chủ nhiệm Hà có được thăng chức hay không, sau này ông ta cũng không thể quản lý được cô.Đối với chuyện ông ta ngoại tình với em dâu mình, cô không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ muốn mọi người bình yên vô sự sống nốt hai năm này.Mọi người như thể ăn phải một miếng chanh, chua đến không chịu nổi.Ngụy Quang Tông trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.Người phụ nữ Bạch Du này vậy mà lại cướp mất dự án của anh ta!Quá ghê tởm.Anh ta quyết định.Anh ta quyết định sẽ thu hồi tư cách được thích anh ta của Bạch Du!Bạch Du cũng không ngờ mình sẽ được ủy nhiệm làm người phụ trách công việc xóa nạn mù chữ này.Cô cầm Liên Hoàn Hoạ đi tìm thư ký Chương. Quả thực là cô muốn tham gia vào hạng mục xóa nạn mù chữ này nhưng cô nghĩ cùng lắm thì thư ký Chương chỉ để cho cô làm cán sự bình thường, không ngờ lại để cho cô làm người phụ trách luôn.Quá bất ngờ.Tuy có nhiều áp lực nhưng mà vui vẻ chiếm phần lớn hơn.Tiền lương mỗi tháng của cán sự chỉ có ba mươi đồng, không có tiền thưởng thêm. Còn lương của người phụ trách đã là năm mươi đồng, còn có thêm tiền thưởng và tiền phụ cấp. Chỉ cần cô nghiêm túc hoàn thành công việc này thì không lo không có tiền vào túi.Quan trọng là hạng mục này không nằm trong quyền quản lý của phó chủ nhiệm Hà, nói cách khác, trước khi hoàn thành hạng mục này thì cô không cần lo bị phó chủ nhiệm Hà cùng với Lăng Tương Quân gây khó dễ.“Vừa mới vào làm đã lên làm người phụ trách, đúng là mỗi người một số mà.”“Có vài người đúng là tốt số thật đấy, hâm mộ không nổi đâu, ai bảo chị không vẽ tranh.”