Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 451: Chương 451

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tuy mọi người coi thường cô ta vì có thai trước khi lập gia đình nhưng chuyện này liên quan tới mạng người, có người đã đi thông báo cho người phụ trách nông trường trước. Người phụ trách nông trường đang ngủ thì bị đánh thức, cảm thấy xui xẻo tột độ. Người đó chậm rãi đi tới rồi mới cho người đi kiếm chiếc xe bò đưa Tần Tâm Hủy đến bệnh viện.Tần Tâm Hủy đau tới c.h.ế.t đi sống lại nên tất nhiên không phát hiện bà cô bên cạnh cứ đạp qua đạp lại chỗ cô ta mới ngã như sợ người khác phát hiện có gì bất thường vậy.Cô ta lại càng không biết sau khi cô ta rời đi, bà cô kia múc mấy thùng nước giếng lên rửa sạch hết m.á.u cùng với mỡ heo ở cửa phòng, không để lại chút dấu vết nào.Dọc đường đi, Tần Tâm Hủy kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Sau khi nhìn thấy bác sĩ, cô ta ngay lập tức giữ chặt lấy tay bác sĩ nói: “Bác sĩ, giữ cả lớn cả bé nhé. Nhất định phải giữ được đứa trẻ trong bụng tôi!”Vì nó là hy vọng duy nhất của cô ta.Bác sĩ quan sát tình trạng của cô ta, trong lòng chửi thầm: Giữ được cái quần què, chảy nhiều m.á.u như thế này thì sao mà giữ đứa bé này được?Nếu như đã là thai tầm sáu, bảy tháng thì còn có chút hy vọng cứu vãn. Nhưng bụng cô ta còn chưa tới năm tháng, lại còn ngã mạnh, chảy nhiều m.á.u cộng thêm đưa tới bệnh viện muộn như thế này thì tất nhiên là không thể giữ được.Căn bản là Tần Tâm Hủy không thể chấp nhận được sự thật này. Cô ta gào khóc thảm thiết ở trong bệnh viện, lại còn khăng khăng khẳng định là có người hãm hại cô ta. Nhưng chờ tới khi cô ta về được tới nơi thì chút dấu vết cũng chẳng còn, có hoài nghi thì cũng vô ích.Giang Khải bị thương nhập viện từ lần đó tới hơn nửa tháng sau mới có thể xuất viện, nhưng chỗ bên dưới lại không hề có chút phản ứng sinh lý nào. Nói cách khác, không chỉ sau này anh ta không thể có con nữa mà còn hoàn toàn biến thành thái giám.Cái sau còn khiến anh ta suy sụp hơn cái trước! Trước đó, rõ ràng là ông nội đã đồng ý cho anh ta quay về thủ đô, ai mà ngờ sau chuyện này thì ông nội lại đổi ý, bảo anh ta tiếp tục rèn luyện ở Tây Bắc, bao giờ hết ngu đần thì hẵng về thủ đô.Anh ta tức điên đập hết mọi thứ ở trong phòng trọ, giờ lại hay tin đứa con duy nhất của mình cũng đã mất đi thì cổ họng nghẹn đắng, tức tới nỗi phun ra ngụm m.á.u tươi.Tất nhiên, đó là sau này.**Bên phía Bạch Du cũng không biết Tần Tâm Hủy sảy thai.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Du phát hiện Bánh Khoai Tây không đứng canh giữ ở cửa như mọi ngày. Sau khi bước xuống giường, cô tìm hết cả ngoài sân, trong phòng bếp cùng với cả ngoài phòng khách cũng không nhìn thấy nó đâu thì có chút lo lắng.Lúc này, Lâm Hướng Tuyết từ ngoài đi vào, thấy cô đang đi tìm Bánh Khoai Tây thì nói: “Lúc tớ dậy thì thấy Bánh Khoai Tây đi từ trên tầng xuống, sau đó nó đi vào trong phòng bếp, chẳng biết ăn vụng thứ gì mà lén la lén lút chạy tới ngoài chuồng chó.” Để tiện cho Bánh Khoai Tây đi vệ sinh, cô đã xây một cái chuồng chó nhỏ ở ngay cạnh vườn tường vi, vừa vặn cho Bánh Khoai Tây chui ra chui vào. Nhưng khi bọn họ ở nhà thì hiếm khi nào thấy nó đi tới chỗ chuồng chó.Bạch Du biết Bánh Khoai Tây không bị làm sao thì không còn lo lắng như trước nữa, song cô vẫn thấy nghi ngờ: “Bình thường tầm giờ này Bánh Khoai Tây ít khi ra ngoài lắm, cũng không biết ra làm cái gì. Theo lý thì nó chưa được sáu tháng tuổi, chưa đến tuổi đi tìm chó cái mới phải chứ nhỉ.”Lâm Hướng Tuyết nhìn thấy bộ dáng mẹ già lo con này của cô thì cười, nói: “Bánh Khoai Tây có linh tính lắm, cậu cũng không phải lo lắng cho nó nhiều như thế. Nói không chừng lát nữa nó về ngay đấy mà. À đúng rồi, tớ mang ít thịt heo om tối qua cho tiểu Tiến nha?”

Tuy mọi người coi thường cô ta vì có thai trước khi lập gia đình nhưng chuyện này liên quan tới mạng người, có người đã đi thông báo cho người phụ trách nông trường trước. Người phụ trách nông trường đang ngủ thì bị đánh thức, cảm thấy xui xẻo tột độ. Người đó chậm rãi đi tới rồi mới cho người đi kiếm chiếc xe bò đưa Tần Tâm Hủy đến bệnh viện.

Tần Tâm Hủy đau tới c.h.ế.t đi sống lại nên tất nhiên không phát hiện bà cô bên cạnh cứ đạp qua đạp lại chỗ cô ta mới ngã như sợ người khác phát hiện có gì bất thường vậy.

Cô ta lại càng không biết sau khi cô ta rời đi, bà cô kia múc mấy thùng nước giếng lên rửa sạch hết m.á.u cùng với mỡ heo ở cửa phòng, không để lại chút dấu vết nào.

Dọc đường đi, Tần Tâm Hủy kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Sau khi nhìn thấy bác sĩ, cô ta ngay lập tức giữ chặt lấy tay bác sĩ nói: “Bác sĩ, giữ cả lớn cả bé nhé. Nhất định phải giữ được đứa trẻ trong bụng tôi!”

Vì nó là hy vọng duy nhất của cô ta.

Bác sĩ quan sát tình trạng của cô ta, trong lòng chửi thầm: Giữ được cái quần què, chảy nhiều m.á.u như thế này thì sao mà giữ đứa bé này được?

Nếu như đã là thai tầm sáu, bảy tháng thì còn có chút hy vọng cứu vãn. Nhưng bụng cô ta còn chưa tới năm tháng, lại còn ngã mạnh, chảy nhiều m.á.u cộng thêm đưa tới bệnh viện muộn như thế này thì tất nhiên là không thể giữ được.

Căn bản là Tần Tâm Hủy không thể chấp nhận được sự thật này. Cô ta gào khóc thảm thiết ở trong bệnh viện, lại còn khăng khăng khẳng định là có người hãm hại cô ta. Nhưng chờ tới khi cô ta về được tới nơi thì chút dấu vết cũng chẳng còn, có hoài nghi thì cũng vô ích.

Giang Khải bị thương nhập viện từ lần đó tới hơn nửa tháng sau mới có thể xuất viện, nhưng chỗ bên dưới lại không hề có chút phản ứng sinh lý nào. Nói cách khác, không chỉ sau này anh ta không thể có con nữa mà còn hoàn toàn biến thành thái giám.

Cái sau còn khiến anh ta suy sụp hơn cái trước!

 

Trước đó, rõ ràng là ông nội đã đồng ý cho anh ta quay về thủ đô, ai mà ngờ sau chuyện này thì ông nội lại đổi ý, bảo anh ta tiếp tục rèn luyện ở Tây Bắc, bao giờ hết ngu đần thì hẵng về thủ đô.

Anh ta tức điên đập hết mọi thứ ở trong phòng trọ, giờ lại hay tin đứa con duy nhất của mình cũng đã mất đi thì cổ họng nghẹn đắng, tức tới nỗi phun ra ngụm m.á.u tươi.

Tất nhiên, đó là sau này.

**

Bên phía Bạch Du cũng không biết Tần Tâm Hủy sảy thai.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Du phát hiện Bánh Khoai Tây không đứng canh giữ ở cửa như mọi ngày. Sau khi bước xuống giường, cô tìm hết cả ngoài sân, trong phòng bếp cùng với cả ngoài phòng khách cũng không nhìn thấy nó đâu thì có chút lo lắng.

Lúc này, Lâm Hướng Tuyết từ ngoài đi vào, thấy cô đang đi tìm Bánh Khoai Tây thì nói: “Lúc tớ dậy thì thấy Bánh Khoai Tây đi từ trên tầng xuống, sau đó nó đi vào trong phòng bếp, chẳng biết ăn vụng thứ gì mà lén la lén lút chạy tới ngoài chuồng chó.”

 

Để tiện cho Bánh Khoai Tây đi vệ sinh, cô đã xây một cái chuồng chó nhỏ ở ngay cạnh vườn tường vi, vừa vặn cho Bánh Khoai Tây chui ra chui vào. Nhưng khi bọn họ ở nhà thì hiếm khi nào thấy nó đi tới chỗ chuồng chó.

Bạch Du biết Bánh Khoai Tây không bị làm sao thì không còn lo lắng như trước nữa, song cô vẫn thấy nghi ngờ: “Bình thường tầm giờ này Bánh Khoai Tây ít khi ra ngoài lắm, cũng không biết ra làm cái gì. Theo lý thì nó chưa được sáu tháng tuổi, chưa đến tuổi đi tìm chó cái mới phải chứ nhỉ.”

Lâm Hướng Tuyết nhìn thấy bộ dáng mẹ già lo con này của cô thì cười, nói: “Bánh Khoai Tây có linh tính lắm, cậu cũng không phải lo lắng cho nó nhiều như thế. Nói không chừng lát nữa nó về ngay đấy mà. À đúng rồi, tớ mang ít thịt heo om tối qua cho tiểu Tiến nha?”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tuy mọi người coi thường cô ta vì có thai trước khi lập gia đình nhưng chuyện này liên quan tới mạng người, có người đã đi thông báo cho người phụ trách nông trường trước. Người phụ trách nông trường đang ngủ thì bị đánh thức, cảm thấy xui xẻo tột độ. Người đó chậm rãi đi tới rồi mới cho người đi kiếm chiếc xe bò đưa Tần Tâm Hủy đến bệnh viện.Tần Tâm Hủy đau tới c.h.ế.t đi sống lại nên tất nhiên không phát hiện bà cô bên cạnh cứ đạp qua đạp lại chỗ cô ta mới ngã như sợ người khác phát hiện có gì bất thường vậy.Cô ta lại càng không biết sau khi cô ta rời đi, bà cô kia múc mấy thùng nước giếng lên rửa sạch hết m.á.u cùng với mỡ heo ở cửa phòng, không để lại chút dấu vết nào.Dọc đường đi, Tần Tâm Hủy kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Sau khi nhìn thấy bác sĩ, cô ta ngay lập tức giữ chặt lấy tay bác sĩ nói: “Bác sĩ, giữ cả lớn cả bé nhé. Nhất định phải giữ được đứa trẻ trong bụng tôi!”Vì nó là hy vọng duy nhất của cô ta.Bác sĩ quan sát tình trạng của cô ta, trong lòng chửi thầm: Giữ được cái quần què, chảy nhiều m.á.u như thế này thì sao mà giữ đứa bé này được?Nếu như đã là thai tầm sáu, bảy tháng thì còn có chút hy vọng cứu vãn. Nhưng bụng cô ta còn chưa tới năm tháng, lại còn ngã mạnh, chảy nhiều m.á.u cộng thêm đưa tới bệnh viện muộn như thế này thì tất nhiên là không thể giữ được.Căn bản là Tần Tâm Hủy không thể chấp nhận được sự thật này. Cô ta gào khóc thảm thiết ở trong bệnh viện, lại còn khăng khăng khẳng định là có người hãm hại cô ta. Nhưng chờ tới khi cô ta về được tới nơi thì chút dấu vết cũng chẳng còn, có hoài nghi thì cũng vô ích.Giang Khải bị thương nhập viện từ lần đó tới hơn nửa tháng sau mới có thể xuất viện, nhưng chỗ bên dưới lại không hề có chút phản ứng sinh lý nào. Nói cách khác, không chỉ sau này anh ta không thể có con nữa mà còn hoàn toàn biến thành thái giám.Cái sau còn khiến anh ta suy sụp hơn cái trước! Trước đó, rõ ràng là ông nội đã đồng ý cho anh ta quay về thủ đô, ai mà ngờ sau chuyện này thì ông nội lại đổi ý, bảo anh ta tiếp tục rèn luyện ở Tây Bắc, bao giờ hết ngu đần thì hẵng về thủ đô.Anh ta tức điên đập hết mọi thứ ở trong phòng trọ, giờ lại hay tin đứa con duy nhất của mình cũng đã mất đi thì cổ họng nghẹn đắng, tức tới nỗi phun ra ngụm m.á.u tươi.Tất nhiên, đó là sau này.**Bên phía Bạch Du cũng không biết Tần Tâm Hủy sảy thai.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Du phát hiện Bánh Khoai Tây không đứng canh giữ ở cửa như mọi ngày. Sau khi bước xuống giường, cô tìm hết cả ngoài sân, trong phòng bếp cùng với cả ngoài phòng khách cũng không nhìn thấy nó đâu thì có chút lo lắng.Lúc này, Lâm Hướng Tuyết từ ngoài đi vào, thấy cô đang đi tìm Bánh Khoai Tây thì nói: “Lúc tớ dậy thì thấy Bánh Khoai Tây đi từ trên tầng xuống, sau đó nó đi vào trong phòng bếp, chẳng biết ăn vụng thứ gì mà lén la lén lút chạy tới ngoài chuồng chó.” Để tiện cho Bánh Khoai Tây đi vệ sinh, cô đã xây một cái chuồng chó nhỏ ở ngay cạnh vườn tường vi, vừa vặn cho Bánh Khoai Tây chui ra chui vào. Nhưng khi bọn họ ở nhà thì hiếm khi nào thấy nó đi tới chỗ chuồng chó.Bạch Du biết Bánh Khoai Tây không bị làm sao thì không còn lo lắng như trước nữa, song cô vẫn thấy nghi ngờ: “Bình thường tầm giờ này Bánh Khoai Tây ít khi ra ngoài lắm, cũng không biết ra làm cái gì. Theo lý thì nó chưa được sáu tháng tuổi, chưa đến tuổi đi tìm chó cái mới phải chứ nhỉ.”Lâm Hướng Tuyết nhìn thấy bộ dáng mẹ già lo con này của cô thì cười, nói: “Bánh Khoai Tây có linh tính lắm, cậu cũng không phải lo lắng cho nó nhiều như thế. Nói không chừng lát nữa nó về ngay đấy mà. À đúng rồi, tớ mang ít thịt heo om tối qua cho tiểu Tiến nha?”

Chương 451: Chương 451