Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 453: Chương 453

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đúng là ban ngày không nhắc tới người, buổi tối không nhắc tới quỷ,cô ấy vừa mới nhắc tới Ngụy Quang Tông thì thấy đối phương đi từ ngoài đi vào.Trình Phương vội ôm chồng văn kiện chạy ra ngoài.Vốn dĩ Ngụy Quang Tông còn định cất lời chào Trình Phương, ai ngờ cô ấy chuồn còn nhanh hơn cá chạch.Nhưng chẳng mấy chốc mà anh ta đã nghĩ khác, hiện giờ trong phòng làm việc chỉ còn lại mỗi anh ta với Trình Phương, giờ Trình Phương lại trốn anh ta như thế này.Điều này nói lên cái gì?Điều này nói rõ quan hệ của bọn họ đã đi tới mức phải tránh bị người khác nghi ngờ rồi.Nghĩ tới đây, anh ta quyết định tìm thời gian, xác định lại quan hệ của anh ta với Trình Phương, còn có thể bảo cô ấy sau này ít qua lại với Bạch Du.Bạch Du kia chanh chua cay nghiệt lại còn mạnh mẽ như thế, không hề khiến đàn ông động lòng chút nào. Nếu như Trình Phương cứ ở bên cạnh cô như thế này sẽ rất dễ bị cô làm hư.Không sai, anh ta quyết định sẽ chọn Trình Phương.Đúng là gia thế của cán sự Trần tốt hơn Trình Phương, nhưng mà cô ta lùn quá, hơn nữa cả nhà ai cũng lùn, anh ta sợ sau này con trai sinh ra cũng lùn như thế thì sẽ không tốt.Con trai của anh ta phải “cao hơn người khác một bậc”, cho nên sau mấy buổi tối đắn đo, anh ta quyết định cho Trình Phương một cơ hội… để cho cô ấy trở thành người phụ nữ của mình.Sau khi biết, chắc chắn là Trình Phương sẽ mừng rỡ như điên.Bạch Du và Trình Phương ôm cả chồng văn kiện đi mất mười mấy phút mới đi tới phòng làm việc kia.Bạch Du nhìn quanh một hồi. Chỗ này so với phòng làm việc trước đó thì phòng làm việc này có hơi heo hút, so với bên kho hàng còn xa hơn, bình thường cũng ít ai đi tới đây. Nhưng mà sau phòng làm việc này là một dòng sông không rộng lắm, nước sông trong veo, có thể nhìn thấy cả đáy sông cùng với đàn cá nhỏ bơi lượn xung quanh. Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông, sóng gợn lăn tăn, lau sậy hai bên bờ đung đưa theo gió.Xa hơn chút nữa là ruộng trồng rau. Đây có thể nói là phong cảnh tự nhiên, đẹp không thể tả.Bạch Du cười, nói: “Tôi thích chỗ này quá, cậu có thấy phong cảnh ở đây rất đẹp không?”Trình Phương thấy cô không có vẻ gì mất mác thì thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Cậu thích là được rồi, tôi còn lo cậu sẽ cảm thấy ở đây quá xa.”Bạch Du là nhân viên mới của tòa soạn lại trở thành người phụ trách hạng mục xóa nạn mù chữ khiến cho nhiều người ghen ghét không sao chịu được nhưng lại ngại mặt mũi nên không nói thành lời. Hôm nay biết được phòng làm việc của hạng mục xóa nạn mù chữ bị phân tới tận bên này thì không ít người thấy vô cùng hả hê. Có người nói phòng làm việc hẻo lánh như thế này, có thể thấy thư ký Chương cũng không coi trọng hạng mục này mấy. Dù sao thì trước đây hạng mục này đã tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng với tinh lực nhưng hiệu quả đem lại rất thấp, cho nên bọn họ thấy cho dù Bạch Du có trở thành người chịu trách nghiệm chính cho hạng mục này thì cũng chỉ là một tư lệnh quèn, sau này cũng chẳng phát triển được bao nhiêu.Nhưng Trình Phương lại không dám nói cho Bạch Du biết, sợ cô nghe xong lại thấy buồn.Bạch Du: “Xa một chút cũng không sao, ít nhất là yên bình.”Cô thấy rất ổn, cùng lắm chỉ là đi nhiều hơn người khác chút thôi.Bây giờ cô đang mang thai, mỗi ngày đi lại nhiều như thế coi như là rèn luyện thân thể, huống chi công việc này có thể không cần chạm mặt với phó chủ nhiệm Hà cùng với Ngụy Quang Tông, cô thấy vô cùng tốt.“Nào, chúng ta vào thôi.”Bạch Du dứt lời thì định đẩy cửa đi vào trong, ngay lúc này cửa lại được mở ra từ bên trong.Một người đàn ông xuất hiện ở ngay trước cửa.Bạch Du định thần nhìn lại: “Thầy ơi, là thầy hả?”Trình Phương ngạc nhiên hỏi: “Ơ, cậu gặp thợ cả Ngũ rồi hả? Thư ký Chương đã sắp xếp thợ cả Ngũ làm trợ lý cho cậu, từ nay hai người sẽ phụ trách hạng mục xóa nạn mù chữ này.”

Đúng là ban ngày không nhắc tới người, buổi tối không nhắc tới quỷ,cô ấy vừa mới nhắc tới Ngụy Quang Tông thì thấy đối phương đi từ ngoài đi vào.

Trình Phương vội ôm chồng văn kiện chạy ra ngoài.

Vốn dĩ Ngụy Quang Tông còn định cất lời chào Trình Phương, ai ngờ cô ấy chuồn còn nhanh hơn cá chạch.

Nhưng chẳng mấy chốc mà anh ta đã nghĩ khác, hiện giờ trong phòng làm việc chỉ còn lại mỗi anh ta với Trình Phương, giờ Trình Phương lại trốn anh ta như thế này.

Điều này nói lên cái gì?

Điều này nói rõ quan hệ của bọn họ đã đi tới mức phải tránh bị người khác nghi ngờ rồi.

Nghĩ tới đây, anh ta quyết định tìm thời gian, xác định lại quan hệ của anh ta với Trình Phương, còn có thể bảo cô ấy sau này ít qua lại với Bạch Du.

Bạch Du kia chanh chua cay nghiệt lại còn mạnh mẽ như thế, không hề khiến đàn ông động lòng chút nào. Nếu như Trình Phương cứ ở bên cạnh cô như thế này sẽ rất dễ bị cô làm hư.

Không sai, anh ta quyết định sẽ chọn Trình Phương.

Đúng là gia thế của cán sự Trần tốt hơn Trình Phương, nhưng mà cô ta lùn quá, hơn nữa cả nhà ai cũng lùn, anh ta sợ sau này con trai sinh ra cũng lùn như thế thì sẽ không tốt.

Con trai của anh ta phải “cao hơn người khác một bậc”, cho nên sau mấy buổi tối đắn đo, anh ta quyết định cho Trình Phương một cơ hội… để cho cô ấy trở thành người phụ nữ của mình.

Sau khi biết, chắc chắn là Trình Phương sẽ mừng rỡ như điên.

Bạch Du và Trình Phương ôm cả chồng văn kiện đi mất mười mấy phút mới đi tới phòng làm việc kia.

Bạch Du nhìn quanh một hồi. Chỗ này so với phòng làm việc trước đó thì phòng làm việc này có hơi heo hút, so với bên kho hàng còn xa hơn, bình thường cũng ít ai đi tới đây.

 

Nhưng mà sau phòng làm việc này là một dòng sông không rộng lắm, nước sông trong veo, có thể nhìn thấy cả đáy sông cùng với đàn cá nhỏ bơi lượn xung quanh. Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông, sóng gợn lăn tăn, lau sậy hai bên bờ đung đưa theo gió.

Xa hơn chút nữa là ruộng trồng rau. Đây có thể nói là phong cảnh tự nhiên, đẹp không thể tả.

Bạch Du cười, nói: “Tôi thích chỗ này quá, cậu có thấy phong cảnh ở đây rất đẹp không?”

Trình Phương thấy cô không có vẻ gì mất mác thì thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Cậu thích là được rồi, tôi còn lo cậu sẽ cảm thấy ở đây quá xa.”

Bạch Du là nhân viên mới của tòa soạn lại trở thành người phụ trách hạng mục xóa nạn mù chữ khiến cho nhiều người ghen ghét không sao chịu được nhưng lại ngại mặt mũi nên không nói thành lời. Hôm nay biết được phòng làm việc của hạng mục xóa nạn mù chữ bị phân tới tận bên này thì không ít người thấy vô cùng hả hê.

 

Có người nói phòng làm việc hẻo lánh như thế này, có thể thấy thư ký Chương cũng không coi trọng hạng mục này mấy. Dù sao thì trước đây hạng mục này đã tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng với tinh lực nhưng hiệu quả đem lại rất thấp, cho nên bọn họ thấy cho dù Bạch Du có trở thành người chịu trách nghiệm chính cho hạng mục này thì cũng chỉ là một tư lệnh quèn, sau này cũng chẳng phát triển được bao nhiêu.

Nhưng Trình Phương lại không dám nói cho Bạch Du biết, sợ cô nghe xong lại thấy buồn.

Bạch Du: “Xa một chút cũng không sao, ít nhất là yên bình.”

Cô thấy rất ổn, cùng lắm chỉ là đi nhiều hơn người khác chút thôi.

Bây giờ cô đang mang thai, mỗi ngày đi lại nhiều như thế coi như là rèn luyện thân thể, huống chi công việc này có thể không cần chạm mặt với phó chủ nhiệm Hà cùng với Ngụy Quang Tông, cô thấy vô cùng tốt.

“Nào, chúng ta vào thôi.”

Bạch Du dứt lời thì định đẩy cửa đi vào trong, ngay lúc này cửa lại được mở ra từ bên trong.

Một người đàn ông xuất hiện ở ngay trước cửa.

Bạch Du định thần nhìn lại: “Thầy ơi, là thầy hả?”

Trình Phương ngạc nhiên hỏi: “Ơ, cậu gặp thợ cả Ngũ rồi hả? Thư ký Chương đã sắp xếp thợ cả Ngũ làm trợ lý cho cậu, từ nay hai người sẽ phụ trách hạng mục xóa nạn mù chữ này.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đúng là ban ngày không nhắc tới người, buổi tối không nhắc tới quỷ,cô ấy vừa mới nhắc tới Ngụy Quang Tông thì thấy đối phương đi từ ngoài đi vào.Trình Phương vội ôm chồng văn kiện chạy ra ngoài.Vốn dĩ Ngụy Quang Tông còn định cất lời chào Trình Phương, ai ngờ cô ấy chuồn còn nhanh hơn cá chạch.Nhưng chẳng mấy chốc mà anh ta đã nghĩ khác, hiện giờ trong phòng làm việc chỉ còn lại mỗi anh ta với Trình Phương, giờ Trình Phương lại trốn anh ta như thế này.Điều này nói lên cái gì?Điều này nói rõ quan hệ của bọn họ đã đi tới mức phải tránh bị người khác nghi ngờ rồi.Nghĩ tới đây, anh ta quyết định tìm thời gian, xác định lại quan hệ của anh ta với Trình Phương, còn có thể bảo cô ấy sau này ít qua lại với Bạch Du.Bạch Du kia chanh chua cay nghiệt lại còn mạnh mẽ như thế, không hề khiến đàn ông động lòng chút nào. Nếu như Trình Phương cứ ở bên cạnh cô như thế này sẽ rất dễ bị cô làm hư.Không sai, anh ta quyết định sẽ chọn Trình Phương.Đúng là gia thế của cán sự Trần tốt hơn Trình Phương, nhưng mà cô ta lùn quá, hơn nữa cả nhà ai cũng lùn, anh ta sợ sau này con trai sinh ra cũng lùn như thế thì sẽ không tốt.Con trai của anh ta phải “cao hơn người khác một bậc”, cho nên sau mấy buổi tối đắn đo, anh ta quyết định cho Trình Phương một cơ hội… để cho cô ấy trở thành người phụ nữ của mình.Sau khi biết, chắc chắn là Trình Phương sẽ mừng rỡ như điên.Bạch Du và Trình Phương ôm cả chồng văn kiện đi mất mười mấy phút mới đi tới phòng làm việc kia.Bạch Du nhìn quanh một hồi. Chỗ này so với phòng làm việc trước đó thì phòng làm việc này có hơi heo hút, so với bên kho hàng còn xa hơn, bình thường cũng ít ai đi tới đây. Nhưng mà sau phòng làm việc này là một dòng sông không rộng lắm, nước sông trong veo, có thể nhìn thấy cả đáy sông cùng với đàn cá nhỏ bơi lượn xung quanh. Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông, sóng gợn lăn tăn, lau sậy hai bên bờ đung đưa theo gió.Xa hơn chút nữa là ruộng trồng rau. Đây có thể nói là phong cảnh tự nhiên, đẹp không thể tả.Bạch Du cười, nói: “Tôi thích chỗ này quá, cậu có thấy phong cảnh ở đây rất đẹp không?”Trình Phương thấy cô không có vẻ gì mất mác thì thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Cậu thích là được rồi, tôi còn lo cậu sẽ cảm thấy ở đây quá xa.”Bạch Du là nhân viên mới của tòa soạn lại trở thành người phụ trách hạng mục xóa nạn mù chữ khiến cho nhiều người ghen ghét không sao chịu được nhưng lại ngại mặt mũi nên không nói thành lời. Hôm nay biết được phòng làm việc của hạng mục xóa nạn mù chữ bị phân tới tận bên này thì không ít người thấy vô cùng hả hê. Có người nói phòng làm việc hẻo lánh như thế này, có thể thấy thư ký Chương cũng không coi trọng hạng mục này mấy. Dù sao thì trước đây hạng mục này đã tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng với tinh lực nhưng hiệu quả đem lại rất thấp, cho nên bọn họ thấy cho dù Bạch Du có trở thành người chịu trách nghiệm chính cho hạng mục này thì cũng chỉ là một tư lệnh quèn, sau này cũng chẳng phát triển được bao nhiêu.Nhưng Trình Phương lại không dám nói cho Bạch Du biết, sợ cô nghe xong lại thấy buồn.Bạch Du: “Xa một chút cũng không sao, ít nhất là yên bình.”Cô thấy rất ổn, cùng lắm chỉ là đi nhiều hơn người khác chút thôi.Bây giờ cô đang mang thai, mỗi ngày đi lại nhiều như thế coi như là rèn luyện thân thể, huống chi công việc này có thể không cần chạm mặt với phó chủ nhiệm Hà cùng với Ngụy Quang Tông, cô thấy vô cùng tốt.“Nào, chúng ta vào thôi.”Bạch Du dứt lời thì định đẩy cửa đi vào trong, ngay lúc này cửa lại được mở ra từ bên trong.Một người đàn ông xuất hiện ở ngay trước cửa.Bạch Du định thần nhìn lại: “Thầy ơi, là thầy hả?”Trình Phương ngạc nhiên hỏi: “Ơ, cậu gặp thợ cả Ngũ rồi hả? Thư ký Chương đã sắp xếp thợ cả Ngũ làm trợ lý cho cậu, từ nay hai người sẽ phụ trách hạng mục xóa nạn mù chữ này.”

Chương 453: Chương 453