Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 473: Chương 473

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…  Khi đi qua một cái đình, Bạch Du đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.Chỉ thấy người đó quay lưng về phía họ, nói lời khoa trương: "Đồng chí Vương, tôi không phải tự khen mình đâu, tôi, Ngụy Quang Tông, chính là người đứng đầu tòa soạn, tôi mới vào tòa soạn thôi mà đã trở thành người phụ trách dự án xóa nạn mù chữ, lương mỗi tháng của tôi là năm mươi đồng, nhưng đây mới chỉ là lương cơ bản..."Ngụy Quang Tông hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người phụ nữ đối diện, cằm suýt nữa thì hếch lên tận trời.Chỉ là nói được một lúc thì anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.Giống như bị thứ gì đó bẩn thỉu nhìn chằm chằm!Cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa còn xuất phát từ phía sau.Ngụy Quang Tông từ từ quay người lại, sau đó đối diện với nụ cười đầy ẩn ý của Bạch Du.Sự im lặng chói tai.Bầu không khí đông cứng lại vì xấu hổ.Ngay lúc này, Tôn Tường Vy "ồ" lên một tiếng: "Bạch Du, không phải cậu nói cậu mới là chủ quản dự án xóa nạn mù chữ của toà soạn sao? Sao cái người đầu to hơn cả quả bí ngô kia cũng tự nhận là chủ quản? Chẳng lẽ một dự án lại có tới hai chủ quản sao?"TBCĐầu to hơn cả quả bí ngô...Miêu tả rất hay, lần sau tiếp tục nhé.Bạch Du nhịn cười lắc đầu: "Không có hai chủ quản, đồng chí Ngụy Quang Tông này bên ban thông tin, tớ cũng không biết từ khi nào mà anh ta lại ngồi vào vị trí của tớ, đợi ngày mai đến tòa soạn làm việc, tớ sẽ hỏi lại thư ký Chương xem rốt cuộc là chuyện gì?"Ngụy Quang Tông: "…"Anh ta chỉ muốn thổi phồng bản thân một chút trước mặt đối tượng xem mắt để nâng cao thân phận của mình, sao lại xui xẻo gặp phải người phụ nữ Bạch Du này chứ?Người bạn này của Bạch Du còn đáng ghét hơn, đầu to thì sao, ăn gạo nhà cô ta sao?Dựa vào đâu mà công kích cơ thể anh ta? Nhưng nếu chuyện này mà truyền đến tai thư ký Chương, chắc chắn anh ta sẽ bị mắng cho một trận, đến lúc đó còn trở thành trò cười cho cả tòa soạn.Nghĩ đến đây, anh ta đành phải nở nụ cười: "Đồng chí Bạch, lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng để bụng."Bạch Du nhướng mày: "Không để bụng? Nếu tôi không tình cờ đi ngang qua, anh đã biến từ cán sự Ngụy thành chủ quản Ngụy rồi, chẳng lẽ anh thường xuyên dùng lời nói dối để làm rạng danh dòng họ?"Ngụy Quang Tông: "…"Bạch Du nhìn sang đồng chí nữ ngồi đối diện Ngụy Quang Tông, chỉ thấy cô ấy tết một b.í.m tóc dày, mái tóc đen nhánh bóng mượt, đôi mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt, trông đặc biệt thu hút.Cô ấy mặc bên trong một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng màu đỏ, bên dưới là chiếc váy ni lông màu đen, đi đôi giày da nhỏ màu đen, ăn mặc rất thời trang.Bạch Du đến đảo Quỳnh Châu đã lâu, ngoài Tôn Tường Vy và Ôn Tĩnh Uyển, cô chưa từng thấy đồng chí nữ trẻ tuổi nào ăn mặc thời trang như vậy. Không phải người bản xứ không thích ăn mặc, mà là nơi đây vốn thuộc vùng xa xôi hẻo lánh, đương nhiên kinh tế và vật chất không thể so sánh với các thành phố lớn như Thủ đô.Không biết đồng chí nữ ăn mặc thời trang này là ai?Vốn dĩ Bạch Du không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng cô càng không muốn có đồng chí nữ nào bị Ngụy Quang Tông lừa dối.Ngụy Quang Tông cũng lo đối tượng xem mắt sẽ tức giận bỏ đi, mặt lúc đỏ lúc trắng, ấp úng nói: "Đồng chí Vương, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng hiểu lầm."Thông thường, người bình thường nghe cuộc đối thoại của họ sẽ đoán ra được Ngụy Quang Tông đang nói dối.Nhưng không ngờ đồng chí nữ kia lại nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Đồng chí Ngụy, anh không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không hiểu lầm đâu."Ngụy Quang Tông nghe vậy thì mừng như điên: "Đồng chí Vương, quả nhiên cô không giống những người phụ nữ tầm thường kia, tôi rất hài lòng về cô, tôi tuyên bố, từ giờ phút này, cô chính là người yêu của Nguỵ Quang Tông tôi!"Nói xong, anh ta quay sang nhìn Bạch Du, đắc ý nói: "Đồng chí Bạch, tôi giới thiệu với cô, đồng chí Vương, Vương Hà, cha mẹ cô ấy đều là công nhân viên chức ở Thượng Hải, bản thân cô ấy không chỉ là học sinh cấp ba thôi đâu, cô ấy sắp vào làm việc tại một tòa soạn ở Thượng Hải, là một người phụ nữ rất xuất sắc."Đối tượng của anh ta không chỉ có điều kiện cá nhân và gia đình rất tốt mà còn xinh đẹp, cao ráo, chân dài, n.g.ự.c to, m.ô.n.g to, nhìn là biết rất dễ sinh nở.Nói về việc anh ta có thể gặp được đối tượng như hiện tại, còn phải cảm ơn người phụ nữ Bạch Du này.Hôm đó, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh, anh ta tức quá nên đã nhờ người nhà tìm người mai mối giới thiệu đối tượng cho mình, không ngờ những đối tượng được giới thiệu hoặc là xấu xí hoặc là không có việc làm, hoặc là gánh nặng gia đình quá lớn, đừng nói là hơn được Bạch Du, ngay cả cán bộ Trần và Trình Phương cũng không bằng.

 

Khi đi qua một cái đình, Bạch Du đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Chỉ thấy người đó quay lưng về phía họ, nói lời khoa trương: "Đồng chí Vương, tôi không phải tự khen mình đâu, tôi, Ngụy Quang Tông, chính là người đứng đầu tòa soạn, tôi mới vào tòa soạn thôi mà đã trở thành người phụ trách dự án xóa nạn mù chữ, lương mỗi tháng của tôi là năm mươi đồng, nhưng đây mới chỉ là lương cơ bản..."

Ngụy Quang Tông hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người phụ nữ đối diện, cằm suýt nữa thì hếch lên tận trời.

Chỉ là nói được một lúc thì anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Giống như bị thứ gì đó bẩn thỉu nhìn chằm chằm!

Cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa còn xuất phát từ phía sau.

Ngụy Quang Tông từ từ quay người lại, sau đó đối diện với nụ cười đầy ẩn ý của Bạch Du.

Sự im lặng chói tai.

Bầu không khí đông cứng lại vì xấu hổ.

Ngay lúc này, Tôn Tường Vy "ồ" lên một tiếng: "Bạch Du, không phải cậu nói cậu mới là chủ quản dự án xóa nạn mù chữ của toà soạn sao? Sao cái người đầu to hơn cả quả bí ngô kia cũng tự nhận là chủ quản? Chẳng lẽ một dự án lại có tới hai chủ quản sao?"

TBC

Đầu to hơn cả quả bí ngô...

Miêu tả rất hay, lần sau tiếp tục nhé.

Bạch Du nhịn cười lắc đầu: "Không có hai chủ quản, đồng chí Ngụy Quang Tông này bên ban thông tin, tớ cũng không biết từ khi nào mà anh ta lại ngồi vào vị trí của tớ, đợi ngày mai đến tòa soạn làm việc, tớ sẽ hỏi lại thư ký Chương xem rốt cuộc là chuyện gì?"

Ngụy Quang Tông: "…"

Anh ta chỉ muốn thổi phồng bản thân một chút trước mặt đối tượng xem mắt để nâng cao thân phận của mình, sao lại xui xẻo gặp phải người phụ nữ Bạch Du này chứ?

Người bạn này của Bạch Du còn đáng ghét hơn, đầu to thì sao, ăn gạo nhà cô ta sao?

Dựa vào đâu mà công kích cơ thể anh ta?

 

Nhưng nếu chuyện này mà truyền đến tai thư ký Chương, chắc chắn anh ta sẽ bị mắng cho một trận, đến lúc đó còn trở thành trò cười cho cả tòa soạn.

Nghĩ đến đây, anh ta đành phải nở nụ cười: "Đồng chí Bạch, lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng để bụng."

Bạch Du nhướng mày: "Không để bụng? Nếu tôi không tình cờ đi ngang qua, anh đã biến từ cán sự Ngụy thành chủ quản Ngụy rồi, chẳng lẽ anh thường xuyên dùng lời nói dối để làm rạng danh dòng họ?"

Ngụy Quang Tông: "…"

Bạch Du nhìn sang đồng chí nữ ngồi đối diện Ngụy Quang Tông, chỉ thấy cô ấy tết một b.í.m tóc dày, mái tóc đen nhánh bóng mượt, đôi mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt, trông đặc biệt thu hút.

Cô ấy mặc bên trong một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng màu đỏ, bên dưới là chiếc váy ni lông màu đen, đi đôi giày da nhỏ màu đen, ăn mặc rất thời trang.

Bạch Du đến đảo Quỳnh Châu đã lâu, ngoài Tôn Tường Vy và Ôn Tĩnh Uyển, cô chưa từng thấy đồng chí nữ trẻ tuổi nào ăn mặc thời trang như vậy. Không phải người bản xứ không thích ăn mặc, mà là nơi đây vốn thuộc vùng xa xôi hẻo lánh, đương nhiên kinh tế và vật chất không thể so sánh với các thành phố lớn như Thủ đô.

Không biết đồng chí nữ ăn mặc thời trang này là ai?

Vốn dĩ Bạch Du không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng cô càng không muốn có đồng chí nữ nào bị Ngụy Quang Tông lừa dối.

Ngụy Quang Tông cũng lo đối tượng xem mắt sẽ tức giận bỏ đi, mặt lúc đỏ lúc trắng, ấp úng nói: "Đồng chí Vương, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng hiểu lầm."

Thông thường, người bình thường nghe cuộc đối thoại của họ sẽ đoán ra được Ngụy Quang Tông đang nói dối.

Nhưng không ngờ đồng chí nữ kia lại nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Đồng chí Ngụy, anh không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không hiểu lầm đâu."

Ngụy Quang Tông nghe vậy thì mừng như điên: "Đồng chí Vương, quả nhiên cô không giống những người phụ nữ tầm thường kia, tôi rất hài lòng về cô, tôi tuyên bố, từ giờ phút này, cô chính là người yêu của Nguỵ Quang Tông tôi!"

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Bạch Du, đắc ý nói: "Đồng chí Bạch, tôi giới thiệu với cô, đồng chí Vương, Vương Hà, cha mẹ cô ấy đều là công nhân viên chức ở Thượng Hải, bản thân cô ấy không chỉ là học sinh cấp ba thôi đâu, cô ấy sắp vào làm việc tại một tòa soạn ở Thượng Hải, là một người phụ nữ rất xuất sắc."

Đối tượng của anh ta không chỉ có điều kiện cá nhân và gia đình rất tốt mà còn xinh đẹp, cao ráo, chân dài, n.g.ự.c to, m.ô.n.g to, nhìn là biết rất dễ sinh nở.

Nói về việc anh ta có thể gặp được đối tượng như hiện tại, còn phải cảm ơn người phụ nữ Bạch Du này.

Hôm đó, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh, anh ta tức quá nên đã nhờ người nhà tìm người mai mối giới thiệu đối tượng cho mình, không ngờ những đối tượng được giới thiệu hoặc là xấu xí hoặc là không có việc làm, hoặc là gánh nặng gia đình quá lớn, đừng nói là hơn được Bạch Du, ngay cả cán bộ Trần và Trình Phương cũng không bằng.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…  Khi đi qua một cái đình, Bạch Du đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.Chỉ thấy người đó quay lưng về phía họ, nói lời khoa trương: "Đồng chí Vương, tôi không phải tự khen mình đâu, tôi, Ngụy Quang Tông, chính là người đứng đầu tòa soạn, tôi mới vào tòa soạn thôi mà đã trở thành người phụ trách dự án xóa nạn mù chữ, lương mỗi tháng của tôi là năm mươi đồng, nhưng đây mới chỉ là lương cơ bản..."Ngụy Quang Tông hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người phụ nữ đối diện, cằm suýt nữa thì hếch lên tận trời.Chỉ là nói được một lúc thì anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.Giống như bị thứ gì đó bẩn thỉu nhìn chằm chằm!Cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa còn xuất phát từ phía sau.Ngụy Quang Tông từ từ quay người lại, sau đó đối diện với nụ cười đầy ẩn ý của Bạch Du.Sự im lặng chói tai.Bầu không khí đông cứng lại vì xấu hổ.Ngay lúc này, Tôn Tường Vy "ồ" lên một tiếng: "Bạch Du, không phải cậu nói cậu mới là chủ quản dự án xóa nạn mù chữ của toà soạn sao? Sao cái người đầu to hơn cả quả bí ngô kia cũng tự nhận là chủ quản? Chẳng lẽ một dự án lại có tới hai chủ quản sao?"TBCĐầu to hơn cả quả bí ngô...Miêu tả rất hay, lần sau tiếp tục nhé.Bạch Du nhịn cười lắc đầu: "Không có hai chủ quản, đồng chí Ngụy Quang Tông này bên ban thông tin, tớ cũng không biết từ khi nào mà anh ta lại ngồi vào vị trí của tớ, đợi ngày mai đến tòa soạn làm việc, tớ sẽ hỏi lại thư ký Chương xem rốt cuộc là chuyện gì?"Ngụy Quang Tông: "…"Anh ta chỉ muốn thổi phồng bản thân một chút trước mặt đối tượng xem mắt để nâng cao thân phận của mình, sao lại xui xẻo gặp phải người phụ nữ Bạch Du này chứ?Người bạn này của Bạch Du còn đáng ghét hơn, đầu to thì sao, ăn gạo nhà cô ta sao?Dựa vào đâu mà công kích cơ thể anh ta? Nhưng nếu chuyện này mà truyền đến tai thư ký Chương, chắc chắn anh ta sẽ bị mắng cho một trận, đến lúc đó còn trở thành trò cười cho cả tòa soạn.Nghĩ đến đây, anh ta đành phải nở nụ cười: "Đồng chí Bạch, lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng để bụng."Bạch Du nhướng mày: "Không để bụng? Nếu tôi không tình cờ đi ngang qua, anh đã biến từ cán sự Ngụy thành chủ quản Ngụy rồi, chẳng lẽ anh thường xuyên dùng lời nói dối để làm rạng danh dòng họ?"Ngụy Quang Tông: "…"Bạch Du nhìn sang đồng chí nữ ngồi đối diện Ngụy Quang Tông, chỉ thấy cô ấy tết một b.í.m tóc dày, mái tóc đen nhánh bóng mượt, đôi mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt, trông đặc biệt thu hút.Cô ấy mặc bên trong một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng màu đỏ, bên dưới là chiếc váy ni lông màu đen, đi đôi giày da nhỏ màu đen, ăn mặc rất thời trang.Bạch Du đến đảo Quỳnh Châu đã lâu, ngoài Tôn Tường Vy và Ôn Tĩnh Uyển, cô chưa từng thấy đồng chí nữ trẻ tuổi nào ăn mặc thời trang như vậy. Không phải người bản xứ không thích ăn mặc, mà là nơi đây vốn thuộc vùng xa xôi hẻo lánh, đương nhiên kinh tế và vật chất không thể so sánh với các thành phố lớn như Thủ đô.Không biết đồng chí nữ ăn mặc thời trang này là ai?Vốn dĩ Bạch Du không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng cô càng không muốn có đồng chí nữ nào bị Ngụy Quang Tông lừa dối.Ngụy Quang Tông cũng lo đối tượng xem mắt sẽ tức giận bỏ đi, mặt lúc đỏ lúc trắng, ấp úng nói: "Đồng chí Vương, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng hiểu lầm."Thông thường, người bình thường nghe cuộc đối thoại của họ sẽ đoán ra được Ngụy Quang Tông đang nói dối.Nhưng không ngờ đồng chí nữ kia lại nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Đồng chí Ngụy, anh không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không hiểu lầm đâu."Ngụy Quang Tông nghe vậy thì mừng như điên: "Đồng chí Vương, quả nhiên cô không giống những người phụ nữ tầm thường kia, tôi rất hài lòng về cô, tôi tuyên bố, từ giờ phút này, cô chính là người yêu của Nguỵ Quang Tông tôi!"Nói xong, anh ta quay sang nhìn Bạch Du, đắc ý nói: "Đồng chí Bạch, tôi giới thiệu với cô, đồng chí Vương, Vương Hà, cha mẹ cô ấy đều là công nhân viên chức ở Thượng Hải, bản thân cô ấy không chỉ là học sinh cấp ba thôi đâu, cô ấy sắp vào làm việc tại một tòa soạn ở Thượng Hải, là một người phụ nữ rất xuất sắc."Đối tượng của anh ta không chỉ có điều kiện cá nhân và gia đình rất tốt mà còn xinh đẹp, cao ráo, chân dài, n.g.ự.c to, m.ô.n.g to, nhìn là biết rất dễ sinh nở.Nói về việc anh ta có thể gặp được đối tượng như hiện tại, còn phải cảm ơn người phụ nữ Bạch Du này.Hôm đó, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh, anh ta tức quá nên đã nhờ người nhà tìm người mai mối giới thiệu đối tượng cho mình, không ngờ những đối tượng được giới thiệu hoặc là xấu xí hoặc là không có việc làm, hoặc là gánh nặng gia đình quá lớn, đừng nói là hơn được Bạch Du, ngay cả cán bộ Trần và Trình Phương cũng không bằng.

Chương 473: Chương 473