Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 485: Chương 485

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Chuyện không nên chậm trễ, Giang Lâm liếc nhìn Bạch Du, sau đó cùng ba người kia đi vào mưa.Phùng Ngạn Đại không ngờ Phùng Chiêu Đệ lại đi tìm Giang Lâm, tức giận giơ tay định tát vào mặt Phùng Chiêu Đệ nhưng giữa chừng đã bị Giang Lâm túm lấy.Giang Lâm lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông muốn tự giao người ra hay là muốn tôi đánh ông một trận rồi ông mới giao người ra?"Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Giang Lâm, Phùng Ngạn Dại run rẩy: "Tôi giao người ngay, giao ngay."Ông ta không muốn đưa vợ đi bệnh viện sinh con, thứ nhất là để tiết kiệm tiền, thứ hai là vợ ông ta đã mất quá nhiều máu, hơn nữa lúc này đã hôn mê, ông ta lo đưa đến bệnh viện thì bác sĩ sẽ tìm ông ta hỏi chuyện.Chỉ là lúc này đứa con gái c.h.ế.t tiệt kia đã tìm được phó đoàn Giang đến, dù ông ta không muốn cũng chỉ có thể giao người ra.Lâm Hướng Tuyết nghe Phùng Chiêu Đệ kể lại đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy mẹ Phùng Chiêu Đệ, cô ấy vẫn không nhịn được mà tái mặt.Mẹ Phùng Chiêu Đệ gần như nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lúc này mắt nhắm nghiền, nếu không phải bụng vẫn còn phập phồng thì lúc này chẳng khác gì người chết.Giang Lâm vốn đã buông tay Phùng Ngạn Đại ra nhưng lúc này nhìn thấy người thì quay lại đ.ấ.m thẳng vào mặt ông ta.Phùng Ngạn Đại không kịp trở tay, mũi bị đ.ấ.m một phát, đau đến mức ông ta hít một hơi, m.á.u mũi và nước mắt cùng chảy ra.Giang Lâm nhìn Cát Đại Xuyên: "Chúng ta cùng khiêng người lên xe ba gác."Nói xong lại nhìn Phùng Chiêu Đệ: "Nhà có ô và áo mưa không?"Phùng Chiêu Đệ vội gật đầu: "Có có, tôi đi lấy ngay."Mấy người họ hợp sức lại, bất chấp mưa gió đưa người đến bệnh viện nhưng vẫn chậm một bước, hai đứa trẻ trong bụng đã bị ngạt quá lâu, sớm đã không còn hơi thở, còn mẹ Phùng Chiêu Đệ thì giành lại được một mạng.Bên Bạch Du, sau khi mọi người đi, cô đóng cửa lên tầng hai.Tiếng sấm bên ngoài "ầm ầm" không ngừng, cô hơi sợ, thế là đứng dậy thả Bánh Khoai Tây và Kem vào phòng.Kem còn muốn trèo lên giường nhưng không may là nó quá nhỏ, nhảy ở mép giường mấy lần đều không thành công, cuối cùng mệt đến thở hồng hộc, vẫn không nhảy lên được, hừ một tiếng, quay người đi giận dỗi.Đứa nhỏ này đặc biệt dễ nuôi, cái gì cũng ăn, cơm, thịt lợn thịt cá rau xanh, không kén ăn chút nào, thậm chí cô ăn khoai lang, nó cũng phải đến cào cấu ăn hai miếng.Cho nên mới về nhà chưa đầy nửa tháng, đứa nhỏ này đã béo lên không ít, tròn vo trông rất đáng yêu, lúc này tức giận lại càng đáng yêu hơn khiến lòng Bạch Du mềm nhũn. Nhóm người Giang Lâm đến tận khi trời tờ mờ sáng mới về. Bạch Du nghe thấy động tĩnh thì vội mặc quần áo đi xuống: "Thế nào? Người không sao chứ?"Đôi mắt Lâm Hướng Tuyết đỏ hoe: "Mẹ Chiêu Đệ giữ được mạng nhưng hai đứa trẻ thì không giữ được."Là hai bé trai, Phùng Ngạn Đại và bà cụ Phùng ở bệnh viện khóc lóc thảm thiết như thể cha mình c.h.ế.t vậy, theo cô ấy thì đáng đời!Tất nhiên cô ấy không dám nói ra lời này, dù sao thì không chỉ hai kẻ cặn bã này đau lòng, người đau lòng nhất là mẹ Phùng Chiêu Đệ.Người phụ nữ đáng thương đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.Giờ cô ấy cũng mới biết, hóa ra sinh con nguy hiểm đến vậy, trước đây cô ấy nghe người ta nói phụ nữ sinh con như đi qua quỷ môn quan, cô ấy còn không tin, xem ra lời này quả thực có lý.Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn về phía bụng của Bạch Du.Bạch Du không để ý đến ánh mắt của cô ấy, nghe nói đứa trẻ không còn thì cô thở dài nói: "Mọi người cũng mệt rồi, tớ đi nấu mì cho mọi người."Nói xong cô vào bếp.Giang Lâm đi theo sau.Cát Đại Xuyên cũng muốn vào giúp nhưng bị Lâm Hướng Tuyết kéo lại: "Anh có biết điều không, lúc này anh vào, là muốn làm bóng đèn hay là muốn đợi bóng đèn?"Cát Đại Xuyên gãi đầu, cười ngốc nghếch: "Anh không muốn làm bóng đèn, anh muốn làm người yêu em."Nói xong, tai anh ấy đỏ bừng, nếu không phải da mặt anh ấy quá đen thì lúc này chỉ sợ cũng đỏ như tôm luộc.Lâm Hướng Tuyết nạt anh ấy: "Ai hỏi anh?"Nói xong, mặt cô ấy cũng đỏ theo.Giang Lâm vào bếp, duỗi tay ôm lấy eo Bạch Du, nhẹ nhàng ***** cái bụng hơi nhô lên của cô: "Em và con phải khỏe mạnh."Dường như Bạch Du có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy nhè nhẹ, không khỏi đau lòng, quay người ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt, nói với giọng mềm mại: "Anh yên tâm, em và bé con sẽ không sao, chúng em sẽ ở bên anh đến già."Giang Lâm ôm chặt lấy cô, đầu tựa vào vai cô, một lúc lâu mới nói: "Ừ."Chúng ta sẽ cùng nhau bạc đầu.Bạch Du nấu một nồi mì đơn giản, nhưng để thưởng cho ba người, cô lại chiên thêm ba quả trứng lòng đào, lại lấy dưa chua xào một đĩa dưa chua thịt xông khói cho họ làm món ăn kèm.

Chuyện không nên chậm trễ, Giang Lâm liếc nhìn Bạch Du, sau đó cùng ba người kia đi vào mưa.

Phùng Ngạn Đại không ngờ Phùng Chiêu Đệ lại đi tìm Giang Lâm, tức giận giơ tay định tát vào mặt Phùng Chiêu Đệ nhưng giữa chừng đã bị Giang Lâm túm lấy.

Giang Lâm lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông muốn tự giao người ra hay là muốn tôi đánh ông một trận rồi ông mới giao người ra?"

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Giang Lâm, Phùng Ngạn Dại run rẩy: "Tôi giao người ngay, giao ngay."

Ông ta không muốn đưa vợ đi bệnh viện sinh con, thứ nhất là để tiết kiệm tiền, thứ hai là vợ ông ta đã mất quá nhiều máu, hơn nữa lúc này đã hôn mê, ông ta lo đưa đến bệnh viện thì bác sĩ sẽ tìm ông ta hỏi chuyện.

Chỉ là lúc này đứa con gái c.h.ế.t tiệt kia đã tìm được phó đoàn Giang đến, dù ông ta không muốn cũng chỉ có thể giao người ra.

Lâm Hướng Tuyết nghe Phùng Chiêu Đệ kể lại đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy mẹ Phùng Chiêu Đệ, cô ấy vẫn không nhịn được mà tái mặt.

Mẹ Phùng Chiêu Đệ gần như nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lúc này mắt nhắm nghiền, nếu không phải bụng vẫn còn phập phồng thì lúc này chẳng khác gì người chết.

Giang Lâm vốn đã buông tay Phùng Ngạn Đại ra nhưng lúc này nhìn thấy người thì quay lại đ.ấ.m thẳng vào mặt ông ta.

Phùng Ngạn Đại không kịp trở tay, mũi bị đ.ấ.m một phát, đau đến mức ông ta hít một hơi, m.á.u mũi và nước mắt cùng chảy ra.

Giang Lâm nhìn Cát Đại Xuyên: "Chúng ta cùng khiêng người lên xe ba gác."

Nói xong lại nhìn Phùng Chiêu Đệ: "Nhà có ô và áo mưa không?"

Phùng Chiêu Đệ vội gật đầu: "Có có, tôi đi lấy ngay."

Mấy người họ hợp sức lại, bất chấp mưa gió đưa người đến bệnh viện nhưng vẫn chậm một bước, hai đứa trẻ trong bụng đã bị ngạt quá lâu, sớm đã không còn hơi thở, còn mẹ Phùng Chiêu Đệ thì giành lại được một mạng.

Bên Bạch Du, sau khi mọi người đi, cô đóng cửa lên tầng hai.

Tiếng sấm bên ngoài "ầm ầm" không ngừng, cô hơi sợ, thế là đứng dậy thả Bánh Khoai Tây và Kem vào phòng.

Kem còn muốn trèo lên giường nhưng không may là nó quá nhỏ, nhảy ở mép giường mấy lần đều không thành công, cuối cùng mệt đến thở hồng hộc, vẫn không nhảy lên được, hừ một tiếng, quay người đi giận dỗi.

Đứa nhỏ này đặc biệt dễ nuôi, cái gì cũng ăn, cơm, thịt lợn thịt cá rau xanh, không kén ăn chút nào, thậm chí cô ăn khoai lang, nó cũng phải đến cào cấu ăn hai miếng.

Cho nên mới về nhà chưa đầy nửa tháng, đứa nhỏ này đã béo lên không ít, tròn vo trông rất đáng yêu, lúc này tức giận lại càng đáng yêu hơn khiến lòng Bạch Du mềm nhũn.

 

Nhóm người Giang Lâm đến tận khi trời tờ mờ sáng mới về.

 

Bạch Du nghe thấy động tĩnh thì vội mặc quần áo đi xuống: "Thế nào? Người không sao chứ?"

Đôi mắt Lâm Hướng Tuyết đỏ hoe: "Mẹ Chiêu Đệ giữ được mạng nhưng hai đứa trẻ thì không giữ được."

Là hai bé trai, Phùng Ngạn Đại và bà cụ Phùng ở bệnh viện khóc lóc thảm thiết như thể cha mình c.h.ế.t vậy, theo cô ấy thì đáng đời!

Tất nhiên cô ấy không dám nói ra lời này, dù sao thì không chỉ hai kẻ cặn bã này đau lòng, người đau lòng nhất là mẹ Phùng Chiêu Đệ.

Người phụ nữ đáng thương đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Giờ cô ấy cũng mới biết, hóa ra sinh con nguy hiểm đến vậy, trước đây cô ấy nghe người ta nói phụ nữ sinh con như đi qua quỷ môn quan, cô ấy còn không tin, xem ra lời này quả thực có lý.

Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn về phía bụng của Bạch Du.

Bạch Du không để ý đến ánh mắt của cô ấy, nghe nói đứa trẻ không còn thì cô thở dài nói: "Mọi người cũng mệt rồi, tớ đi nấu mì cho mọi người."

Nói xong cô vào bếp.

Giang Lâm đi theo sau.

Cát Đại Xuyên cũng muốn vào giúp nhưng bị Lâm Hướng Tuyết kéo lại: "Anh có biết điều không, lúc này anh vào, là muốn làm bóng đèn hay là muốn đợi bóng đèn?"

Cát Đại Xuyên gãi đầu, cười ngốc nghếch: "Anh không muốn làm bóng đèn, anh muốn làm người yêu em."

Nói xong, tai anh ấy đỏ bừng, nếu không phải da mặt anh ấy quá đen thì lúc này chỉ sợ cũng đỏ như tôm luộc.

Lâm Hướng Tuyết nạt anh ấy: "Ai hỏi anh?"

Nói xong, mặt cô ấy cũng đỏ theo.

Giang Lâm vào bếp, duỗi tay ôm lấy eo Bạch Du, nhẹ nhàng ***** cái bụng hơi nhô lên của cô: "Em và con phải khỏe mạnh."

Dường như Bạch Du có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy nhè nhẹ, không khỏi đau lòng, quay người ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt, nói với giọng mềm mại: "Anh yên tâm, em và bé con sẽ không sao, chúng em sẽ ở bên anh đến già."

Giang Lâm ôm chặt lấy cô, đầu tựa vào vai cô, một lúc lâu mới nói: "Ừ."

Chúng ta sẽ cùng nhau bạc đầu.

Bạch Du nấu một nồi mì đơn giản, nhưng để thưởng cho ba người, cô lại chiên thêm ba quả trứng lòng đào, lại lấy dưa chua xào một đĩa dưa chua thịt xông khói cho họ làm món ăn kèm.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Chuyện không nên chậm trễ, Giang Lâm liếc nhìn Bạch Du, sau đó cùng ba người kia đi vào mưa.Phùng Ngạn Đại không ngờ Phùng Chiêu Đệ lại đi tìm Giang Lâm, tức giận giơ tay định tát vào mặt Phùng Chiêu Đệ nhưng giữa chừng đã bị Giang Lâm túm lấy.Giang Lâm lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông muốn tự giao người ra hay là muốn tôi đánh ông một trận rồi ông mới giao người ra?"Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Giang Lâm, Phùng Ngạn Dại run rẩy: "Tôi giao người ngay, giao ngay."Ông ta không muốn đưa vợ đi bệnh viện sinh con, thứ nhất là để tiết kiệm tiền, thứ hai là vợ ông ta đã mất quá nhiều máu, hơn nữa lúc này đã hôn mê, ông ta lo đưa đến bệnh viện thì bác sĩ sẽ tìm ông ta hỏi chuyện.Chỉ là lúc này đứa con gái c.h.ế.t tiệt kia đã tìm được phó đoàn Giang đến, dù ông ta không muốn cũng chỉ có thể giao người ra.Lâm Hướng Tuyết nghe Phùng Chiêu Đệ kể lại đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy mẹ Phùng Chiêu Đệ, cô ấy vẫn không nhịn được mà tái mặt.Mẹ Phùng Chiêu Đệ gần như nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lúc này mắt nhắm nghiền, nếu không phải bụng vẫn còn phập phồng thì lúc này chẳng khác gì người chết.Giang Lâm vốn đã buông tay Phùng Ngạn Đại ra nhưng lúc này nhìn thấy người thì quay lại đ.ấ.m thẳng vào mặt ông ta.Phùng Ngạn Đại không kịp trở tay, mũi bị đ.ấ.m một phát, đau đến mức ông ta hít một hơi, m.á.u mũi và nước mắt cùng chảy ra.Giang Lâm nhìn Cát Đại Xuyên: "Chúng ta cùng khiêng người lên xe ba gác."Nói xong lại nhìn Phùng Chiêu Đệ: "Nhà có ô và áo mưa không?"Phùng Chiêu Đệ vội gật đầu: "Có có, tôi đi lấy ngay."Mấy người họ hợp sức lại, bất chấp mưa gió đưa người đến bệnh viện nhưng vẫn chậm một bước, hai đứa trẻ trong bụng đã bị ngạt quá lâu, sớm đã không còn hơi thở, còn mẹ Phùng Chiêu Đệ thì giành lại được một mạng.Bên Bạch Du, sau khi mọi người đi, cô đóng cửa lên tầng hai.Tiếng sấm bên ngoài "ầm ầm" không ngừng, cô hơi sợ, thế là đứng dậy thả Bánh Khoai Tây và Kem vào phòng.Kem còn muốn trèo lên giường nhưng không may là nó quá nhỏ, nhảy ở mép giường mấy lần đều không thành công, cuối cùng mệt đến thở hồng hộc, vẫn không nhảy lên được, hừ một tiếng, quay người đi giận dỗi.Đứa nhỏ này đặc biệt dễ nuôi, cái gì cũng ăn, cơm, thịt lợn thịt cá rau xanh, không kén ăn chút nào, thậm chí cô ăn khoai lang, nó cũng phải đến cào cấu ăn hai miếng.Cho nên mới về nhà chưa đầy nửa tháng, đứa nhỏ này đã béo lên không ít, tròn vo trông rất đáng yêu, lúc này tức giận lại càng đáng yêu hơn khiến lòng Bạch Du mềm nhũn. Nhóm người Giang Lâm đến tận khi trời tờ mờ sáng mới về. Bạch Du nghe thấy động tĩnh thì vội mặc quần áo đi xuống: "Thế nào? Người không sao chứ?"Đôi mắt Lâm Hướng Tuyết đỏ hoe: "Mẹ Chiêu Đệ giữ được mạng nhưng hai đứa trẻ thì không giữ được."Là hai bé trai, Phùng Ngạn Đại và bà cụ Phùng ở bệnh viện khóc lóc thảm thiết như thể cha mình c.h.ế.t vậy, theo cô ấy thì đáng đời!Tất nhiên cô ấy không dám nói ra lời này, dù sao thì không chỉ hai kẻ cặn bã này đau lòng, người đau lòng nhất là mẹ Phùng Chiêu Đệ.Người phụ nữ đáng thương đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.Giờ cô ấy cũng mới biết, hóa ra sinh con nguy hiểm đến vậy, trước đây cô ấy nghe người ta nói phụ nữ sinh con như đi qua quỷ môn quan, cô ấy còn không tin, xem ra lời này quả thực có lý.Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn về phía bụng của Bạch Du.Bạch Du không để ý đến ánh mắt của cô ấy, nghe nói đứa trẻ không còn thì cô thở dài nói: "Mọi người cũng mệt rồi, tớ đi nấu mì cho mọi người."Nói xong cô vào bếp.Giang Lâm đi theo sau.Cát Đại Xuyên cũng muốn vào giúp nhưng bị Lâm Hướng Tuyết kéo lại: "Anh có biết điều không, lúc này anh vào, là muốn làm bóng đèn hay là muốn đợi bóng đèn?"Cát Đại Xuyên gãi đầu, cười ngốc nghếch: "Anh không muốn làm bóng đèn, anh muốn làm người yêu em."Nói xong, tai anh ấy đỏ bừng, nếu không phải da mặt anh ấy quá đen thì lúc này chỉ sợ cũng đỏ như tôm luộc.Lâm Hướng Tuyết nạt anh ấy: "Ai hỏi anh?"Nói xong, mặt cô ấy cũng đỏ theo.Giang Lâm vào bếp, duỗi tay ôm lấy eo Bạch Du, nhẹ nhàng ***** cái bụng hơi nhô lên của cô: "Em và con phải khỏe mạnh."Dường như Bạch Du có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy nhè nhẹ, không khỏi đau lòng, quay người ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt, nói với giọng mềm mại: "Anh yên tâm, em và bé con sẽ không sao, chúng em sẽ ở bên anh đến già."Giang Lâm ôm chặt lấy cô, đầu tựa vào vai cô, một lúc lâu mới nói: "Ừ."Chúng ta sẽ cùng nhau bạc đầu.Bạch Du nấu một nồi mì đơn giản, nhưng để thưởng cho ba người, cô lại chiên thêm ba quả trứng lòng đào, lại lấy dưa chua xào một đĩa dưa chua thịt xông khói cho họ làm món ăn kèm.

Chương 485: Chương 485