"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 496: Chương 496
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đành phải ra ngoài thu thập tài liệu trước.Buổi tối sau khi tan làm, cô đạp xe đạp về nhà, còn chưa tới sân, cô đã thấy một đám trẻ chơi đùa dưới cây đa trăm năm từ xa.Cô vừa nhìn đã thấy Niệm Niệm mặc váy đỏ, giữa một đám trẻ ăn mặc bẩn thỉu, làn da trắng nõn của cô bé giống như một miếng đậu phụ non, chiếc váy màu đỏ rực, giống như nụ hoa xinh đẹp núp giữa những chiếc lá xanh, khiến người ta chú ý tới cô bé ngay lập tức.Nhưng một giây sau, cô đã thấy hai đứa trẻ khiến người ta khó chịu- Đôi song sinh nghịch ngợm của Lâu Mạn Lệ.Đôi song sinh nổi tiếng nghịch ngợm ở căn cứ, động một chút là đánh nhau với người khác, hai cậu bé thường xuyên bị cha mẹ của những đứa trẻ khác tìm tới nhà, nhưng Lâu Mạn Lệ rất cưng chiều con của mình, chưa từng thấy cô ta đánh đôi song sinh bao giờ.Bạch Du sợ Niệm Niệm chịu thiệt thòi, thế là đẩy nhanh tăng tốc độ.Nào ngờ ý nghĩ này vừa lóe qua trong đầu cô thì giây sau một cậu bé khá lớn trong đôi song sinh đã chạy tới sau lưng Niệm Niệm, giơ chân lên, đạp vào m.ô.n.g của Niệm Niệm.Niệm Niệm không biết sau lưng có người chạy tới, ngay lập tức bị đạp ra ngoài, sau đó ngã một cái “Phịch” xuống mặt đất.Niệm Niệm òa khóc.Bạch Du nổi giận.Cô xuống xe chạy tới rồi nhấc chân lên, đạp bay đứa trẻ nghịch ngợm.“Oa, đau quá, mẹ ơi huhuhuhu…”Kim Đại Bảo ngã “Phịch” xuống đất như chó ăn cứt, ngay sau đó khóc vang động trời.Bạch Du không quan tâm tới nó, cô xoay người ôm Niệm Niệm ngồi dưới đất lên.Trán và bàn tay của cô bé đáng thương bị trầy rách, không biết là có để lại vết sẹo không, cả chiếc váy nhỏ cũng bị làm bẩn.Niệm Niệm vừa thấy cô, đôi môi chúm chím mím thành một đường nhỏ, nói nhỏ bằng giọng sữa mềm mại: “Cô ơi, cháu xin lỗi, Niêm Niệm sai rồi…”Bạch Du lấy từ trong túi đeo chéo quân đội ra một cái khăn tay, vừa lau khuôn mặt nhỏ cho cô bé vừa hỏi cô bé: “Tại sao Niệm Niệm lại xin lỗi, cháu đã làm gì sai?”Đôi mắt như trái nho đen của cô bé ngập nước mắt, khẽ nói: “Niệm Niệm gây phiền phức cho cô, cháu xin lỗi cô.” Trong lòng Bạch Du cảm thấy xót xa: “Niệm Niệm không gây phiền phức cho cô nên cháu không cần phải xin lỗi đâu, người phải nói xin lỗi không phải là cháu.”Đôi mắt to tròn của Niệm Niệm chớp vài cái rồi nhìn sang Kim Đại Bảo vẫn còn đang vùng vẫy khóc lóc trên mặt đất: “Nhưng cậu ấy khóc…”Nếu cô bé ngoan ngoãn ở nhà thì đứa trẻ đó sẽ không đá cô bé, cô cũng sẽ không đạp đứa bé đó. Chút nữa người nhà của nó tới sẽ tìm cô để cô cãi nhau nên cô bé đã gây phiền phức cho cô.Bạch Du ôm lấy cơ thể nhỏ của cô bé, hôn nhẹ lên trên mặt cô bé rồi dịu dàng nói: “Niệm Niệm không phải sợ, cô không sao, cháu cũng không gây phiên phúc cho cô mà là người khác đánh cháu trước, cô đòi lại công lý thay cho cháu. Cháu không sai nên không cần phải xin lỗi bất cứ ai cả.”Niệm Niệm không kịp đề phòng bị hôn một cái, cô bé mở to mắt nhưng khóe môi lại từ từ cong lên, đôi mắt cũng từ từ trở thành hình trăng lưỡi liềm.Đây là người *****ên hôn cô bé!Còn dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nói cho cô bé rằng cô bé không cần phải xin lỗi bất cứ ai cả.TBCBạch Du thấy được dáng vẻ lúc còn nhỏ của mình từ cô bé, bởi vì không được yêu thương nên mới cần thận từng li từng tí ở mọi nơi, dù bản thân không làm sai thì cũng sẽ nghi ngờ chính mình trước tiên.Khi còn nhỏ cô cũng như thế, bởi vì mẹ thiên vị chị họ, còn Niệm Niệm thì bởi vì cha mẹ mất sớm, ăn nhờ ở đậu quanh năm.Không biết tình cảnh của cô bé khi sống ở Thiên Tân như thế nào, chút nữa cô phải hỏi bà nội mới được.Ngay lúc này, cuối cùng Lâu Mạn Lệ cũng chạy tới.“Đại Bảo của mẹ, cục cưng của mẹ… Trời đánh, rốt cuộc là đứa nào khiến Đại Bảo nhà tôi thành ra thế này hả?”Bạch Du nói với Niệm Niệm: “Cháu đứng sang một bên, nếu sợ thì cứ về nhà trước, chút nữa cô sẽ về sau.”Niệm Niệm lắc đầu: “Niệm Niệm ở lại bên cạnh cô.”Bạch Du sờ đầu cô bé: “Vậy cháu ngoan ngoãn đứng sang một bên, cô không cho phép thì không được qua đây.”Niệm Niệm ngoan ngoãn đứng sang một bên, sau đó nhân lúc không có ai chú ý, cô bé lén lút nhặt một cục đá nhỏ lên giấu vào trong lòng bàn tay.“Con *****, mày dám đánh Đại Bảo nhà tao à, tao liều mạng với mày!”Lúc này, Lâu Mạn Lệ đã ôm lấy cục cưng của cô ta, khi thấy miệng của con trai bị rách, còn ngã văng một cái răng cửa, trong miệng chảy máu, cô ta lập tức chửi rủa bằng những lời khó nghe, bàn tay gần như chọc vào mặt Bạch Du.Bạch Du dịch lại gần để dấu tay của cô ta in lên mặt mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Con ***** già, cô còn không biết nhục mà vác cái bộ dạng chanh chua và xấu xí của mình ra ngoài gặp người ta à, khó trách vẻ ngoài của hai đứa bé kia vừa ngang ngược vừa đáng ghét, té ra là bọn chúng giống người mẹ là cô. Nếu các cô còn tiếp tục làm như vậy, coi chừng sau này không có kết cục tốt đẹp đâu đấy!”
Đành phải ra ngoài thu thập tài liệu trước.
Buổi tối sau khi tan làm, cô đạp xe đạp về nhà, còn chưa tới sân, cô đã thấy một đám trẻ chơi đùa dưới cây đa trăm năm từ xa.
Cô vừa nhìn đã thấy Niệm Niệm mặc váy đỏ, giữa một đám trẻ ăn mặc bẩn thỉu, làn da trắng nõn của cô bé giống như một miếng đậu phụ non, chiếc váy màu đỏ rực, giống như nụ hoa xinh đẹp núp giữa những chiếc lá xanh, khiến người ta chú ý tới cô bé ngay lập tức.
Nhưng một giây sau, cô đã thấy hai đứa trẻ khiến người ta khó chịu- Đôi song sinh nghịch ngợm của Lâu Mạn Lệ.
Đôi song sinh nổi tiếng nghịch ngợm ở căn cứ, động một chút là đánh nhau với người khác, hai cậu bé thường xuyên bị cha mẹ của những đứa trẻ khác tìm tới nhà, nhưng Lâu Mạn Lệ rất cưng chiều con của mình, chưa từng thấy cô ta đánh đôi song sinh bao giờ.
Bạch Du sợ Niệm Niệm chịu thiệt thòi, thế là đẩy nhanh tăng tốc độ.
Nào ngờ ý nghĩ này vừa lóe qua trong đầu cô thì giây sau một cậu bé khá lớn trong đôi song sinh đã chạy tới sau lưng Niệm Niệm, giơ chân lên, đạp vào m.ô.n.g của Niệm Niệm.
Niệm Niệm không biết sau lưng có người chạy tới, ngay lập tức bị đạp ra ngoài, sau đó ngã một cái “Phịch” xuống mặt đất.
Niệm Niệm òa khóc.
Bạch Du nổi giận.
Cô xuống xe chạy tới rồi nhấc chân lên, đạp bay đứa trẻ nghịch ngợm.
“Oa, đau quá, mẹ ơi huhuhuhu…”
Kim Đại Bảo ngã “Phịch” xuống đất như chó ăn cứt, ngay sau đó khóc vang động trời.
Bạch Du không quan tâm tới nó, cô xoay người ôm Niệm Niệm ngồi dưới đất lên.
Trán và bàn tay của cô bé đáng thương bị trầy rách, không biết là có để lại vết sẹo không, cả chiếc váy nhỏ cũng bị làm bẩn.
Niệm Niệm vừa thấy cô, đôi môi chúm chím mím thành một đường nhỏ, nói nhỏ bằng giọng sữa mềm mại: “Cô ơi, cháu xin lỗi, Niêm Niệm sai rồi…”
Bạch Du lấy từ trong túi đeo chéo quân đội ra một cái khăn tay, vừa lau khuôn mặt nhỏ cho cô bé vừa hỏi cô bé: “Tại sao Niệm Niệm lại xin lỗi, cháu đã làm gì sai?”
Đôi mắt như trái nho đen của cô bé ngập nước mắt, khẽ nói: “Niệm Niệm gây phiền phức cho cô, cháu xin lỗi cô.”
Trong lòng Bạch Du cảm thấy xót xa: “Niệm Niệm không gây phiền phức cho cô nên cháu không cần phải xin lỗi đâu, người phải nói xin lỗi không phải là cháu.”
Đôi mắt to tròn của Niệm Niệm chớp vài cái rồi nhìn sang Kim Đại Bảo vẫn còn đang vùng vẫy khóc lóc trên mặt đất: “Nhưng cậu ấy khóc…”
Nếu cô bé ngoan ngoãn ở nhà thì đứa trẻ đó sẽ không đá cô bé, cô cũng sẽ không đạp đứa bé đó. Chút nữa người nhà của nó tới sẽ tìm cô để cô cãi nhau nên cô bé đã gây phiền phức cho cô.
Bạch Du ôm lấy cơ thể nhỏ của cô bé, hôn nhẹ lên trên mặt cô bé rồi dịu dàng nói: “Niệm Niệm không phải sợ, cô không sao, cháu cũng không gây phiên phúc cho cô mà là người khác đánh cháu trước, cô đòi lại công lý thay cho cháu. Cháu không sai nên không cần phải xin lỗi bất cứ ai cả.”
Niệm Niệm không kịp đề phòng bị hôn một cái, cô bé mở to mắt nhưng khóe môi lại từ từ cong lên, đôi mắt cũng từ từ trở thành hình trăng lưỡi liềm.
Đây là người *****ên hôn cô bé!
Còn dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nói cho cô bé rằng cô bé không cần phải xin lỗi bất cứ ai cả.
TBC
Bạch Du thấy được dáng vẻ lúc còn nhỏ của mình từ cô bé, bởi vì không được yêu thương nên mới cần thận từng li từng tí ở mọi nơi, dù bản thân không làm sai thì cũng sẽ nghi ngờ chính mình trước tiên.
Khi còn nhỏ cô cũng như thế, bởi vì mẹ thiên vị chị họ, còn Niệm Niệm thì bởi vì cha mẹ mất sớm, ăn nhờ ở đậu quanh năm.
Không biết tình cảnh của cô bé khi sống ở Thiên Tân như thế nào, chút nữa cô phải hỏi bà nội mới được.
Ngay lúc này, cuối cùng Lâu Mạn Lệ cũng chạy tới.
“Đại Bảo của mẹ, cục cưng của mẹ… Trời đánh, rốt cuộc là đứa nào khiến Đại Bảo nhà tôi thành ra thế này hả?”
Bạch Du nói với Niệm Niệm: “Cháu đứng sang một bên, nếu sợ thì cứ về nhà trước, chút nữa cô sẽ về sau.”
Niệm Niệm lắc đầu: “Niệm Niệm ở lại bên cạnh cô.”
Bạch Du sờ đầu cô bé: “Vậy cháu ngoan ngoãn đứng sang một bên, cô không cho phép thì không được qua đây.”
Niệm Niệm ngoan ngoãn đứng sang một bên, sau đó nhân lúc không có ai chú ý, cô bé lén lút nhặt một cục đá nhỏ lên giấu vào trong lòng bàn tay.
“Con *****, mày dám đánh Đại Bảo nhà tao à, tao liều mạng với mày!”
Lúc này, Lâu Mạn Lệ đã ôm lấy cục cưng của cô ta, khi thấy miệng của con trai bị rách, còn ngã văng một cái răng cửa, trong miệng chảy máu, cô ta lập tức chửi rủa bằng những lời khó nghe, bàn tay gần như chọc vào mặt Bạch Du.
Bạch Du dịch lại gần để dấu tay của cô ta in lên mặt mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Con ***** già, cô còn không biết nhục mà vác cái bộ dạng chanh chua và xấu xí của mình ra ngoài gặp người ta à, khó trách vẻ ngoài của hai đứa bé kia vừa ngang ngược vừa đáng ghét, té ra là bọn chúng giống người mẹ là cô. Nếu các cô còn tiếp tục làm như vậy, coi chừng sau này không có kết cục tốt đẹp đâu đấy!”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đành phải ra ngoài thu thập tài liệu trước.Buổi tối sau khi tan làm, cô đạp xe đạp về nhà, còn chưa tới sân, cô đã thấy một đám trẻ chơi đùa dưới cây đa trăm năm từ xa.Cô vừa nhìn đã thấy Niệm Niệm mặc váy đỏ, giữa một đám trẻ ăn mặc bẩn thỉu, làn da trắng nõn của cô bé giống như một miếng đậu phụ non, chiếc váy màu đỏ rực, giống như nụ hoa xinh đẹp núp giữa những chiếc lá xanh, khiến người ta chú ý tới cô bé ngay lập tức.Nhưng một giây sau, cô đã thấy hai đứa trẻ khiến người ta khó chịu- Đôi song sinh nghịch ngợm của Lâu Mạn Lệ.Đôi song sinh nổi tiếng nghịch ngợm ở căn cứ, động một chút là đánh nhau với người khác, hai cậu bé thường xuyên bị cha mẹ của những đứa trẻ khác tìm tới nhà, nhưng Lâu Mạn Lệ rất cưng chiều con của mình, chưa từng thấy cô ta đánh đôi song sinh bao giờ.Bạch Du sợ Niệm Niệm chịu thiệt thòi, thế là đẩy nhanh tăng tốc độ.Nào ngờ ý nghĩ này vừa lóe qua trong đầu cô thì giây sau một cậu bé khá lớn trong đôi song sinh đã chạy tới sau lưng Niệm Niệm, giơ chân lên, đạp vào m.ô.n.g của Niệm Niệm.Niệm Niệm không biết sau lưng có người chạy tới, ngay lập tức bị đạp ra ngoài, sau đó ngã một cái “Phịch” xuống mặt đất.Niệm Niệm òa khóc.Bạch Du nổi giận.Cô xuống xe chạy tới rồi nhấc chân lên, đạp bay đứa trẻ nghịch ngợm.“Oa, đau quá, mẹ ơi huhuhuhu…”Kim Đại Bảo ngã “Phịch” xuống đất như chó ăn cứt, ngay sau đó khóc vang động trời.Bạch Du không quan tâm tới nó, cô xoay người ôm Niệm Niệm ngồi dưới đất lên.Trán và bàn tay của cô bé đáng thương bị trầy rách, không biết là có để lại vết sẹo không, cả chiếc váy nhỏ cũng bị làm bẩn.Niệm Niệm vừa thấy cô, đôi môi chúm chím mím thành một đường nhỏ, nói nhỏ bằng giọng sữa mềm mại: “Cô ơi, cháu xin lỗi, Niêm Niệm sai rồi…”Bạch Du lấy từ trong túi đeo chéo quân đội ra một cái khăn tay, vừa lau khuôn mặt nhỏ cho cô bé vừa hỏi cô bé: “Tại sao Niệm Niệm lại xin lỗi, cháu đã làm gì sai?”Đôi mắt như trái nho đen của cô bé ngập nước mắt, khẽ nói: “Niệm Niệm gây phiền phức cho cô, cháu xin lỗi cô.” Trong lòng Bạch Du cảm thấy xót xa: “Niệm Niệm không gây phiền phức cho cô nên cháu không cần phải xin lỗi đâu, người phải nói xin lỗi không phải là cháu.”Đôi mắt to tròn của Niệm Niệm chớp vài cái rồi nhìn sang Kim Đại Bảo vẫn còn đang vùng vẫy khóc lóc trên mặt đất: “Nhưng cậu ấy khóc…”Nếu cô bé ngoan ngoãn ở nhà thì đứa trẻ đó sẽ không đá cô bé, cô cũng sẽ không đạp đứa bé đó. Chút nữa người nhà của nó tới sẽ tìm cô để cô cãi nhau nên cô bé đã gây phiền phức cho cô.Bạch Du ôm lấy cơ thể nhỏ của cô bé, hôn nhẹ lên trên mặt cô bé rồi dịu dàng nói: “Niệm Niệm không phải sợ, cô không sao, cháu cũng không gây phiên phúc cho cô mà là người khác đánh cháu trước, cô đòi lại công lý thay cho cháu. Cháu không sai nên không cần phải xin lỗi bất cứ ai cả.”Niệm Niệm không kịp đề phòng bị hôn một cái, cô bé mở to mắt nhưng khóe môi lại từ từ cong lên, đôi mắt cũng từ từ trở thành hình trăng lưỡi liềm.Đây là người *****ên hôn cô bé!Còn dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nói cho cô bé rằng cô bé không cần phải xin lỗi bất cứ ai cả.TBCBạch Du thấy được dáng vẻ lúc còn nhỏ của mình từ cô bé, bởi vì không được yêu thương nên mới cần thận từng li từng tí ở mọi nơi, dù bản thân không làm sai thì cũng sẽ nghi ngờ chính mình trước tiên.Khi còn nhỏ cô cũng như thế, bởi vì mẹ thiên vị chị họ, còn Niệm Niệm thì bởi vì cha mẹ mất sớm, ăn nhờ ở đậu quanh năm.Không biết tình cảnh của cô bé khi sống ở Thiên Tân như thế nào, chút nữa cô phải hỏi bà nội mới được.Ngay lúc này, cuối cùng Lâu Mạn Lệ cũng chạy tới.“Đại Bảo của mẹ, cục cưng của mẹ… Trời đánh, rốt cuộc là đứa nào khiến Đại Bảo nhà tôi thành ra thế này hả?”Bạch Du nói với Niệm Niệm: “Cháu đứng sang một bên, nếu sợ thì cứ về nhà trước, chút nữa cô sẽ về sau.”Niệm Niệm lắc đầu: “Niệm Niệm ở lại bên cạnh cô.”Bạch Du sờ đầu cô bé: “Vậy cháu ngoan ngoãn đứng sang một bên, cô không cho phép thì không được qua đây.”Niệm Niệm ngoan ngoãn đứng sang một bên, sau đó nhân lúc không có ai chú ý, cô bé lén lút nhặt một cục đá nhỏ lên giấu vào trong lòng bàn tay.“Con *****, mày dám đánh Đại Bảo nhà tao à, tao liều mạng với mày!”Lúc này, Lâu Mạn Lệ đã ôm lấy cục cưng của cô ta, khi thấy miệng của con trai bị rách, còn ngã văng một cái răng cửa, trong miệng chảy máu, cô ta lập tức chửi rủa bằng những lời khó nghe, bàn tay gần như chọc vào mặt Bạch Du.Bạch Du dịch lại gần để dấu tay của cô ta in lên mặt mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Con ***** già, cô còn không biết nhục mà vác cái bộ dạng chanh chua và xấu xí của mình ra ngoài gặp người ta à, khó trách vẻ ngoài của hai đứa bé kia vừa ngang ngược vừa đáng ghét, té ra là bọn chúng giống người mẹ là cô. Nếu các cô còn tiếp tục làm như vậy, coi chừng sau này không có kết cục tốt đẹp đâu đấy!”