"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 498: Chương 498
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhiệt độ đầu ngón tay của anh lạnh như băng, trái tim Bạch Du run lên, trở tay nắm chặt lấy tay của anh, mười ngón tay đan xen với nhau: “Anh yên tâm, em không sao, bé con cũng không sao.”Bà Bạch nhìn lướt qua mười ngón tay đan xen nhau của hai người, sau đó đứng lên rồi nói: “Bà tới căn tin mua chè mang về, các cháu cứ từ từ nói chuyện.”Đây là phòng bệnh hai giường, bên cạnh không có ai nên bà Bạch vừa rời khỏi thì trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Du và Giang Lâm.Giang Lâm: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”Bạch Du kể sơ qua chuyện vừa rồi, bây giờ khi nhớ lại, cô cảm thấy mình có chút lỗ mãng nhưng cô không cảm thấy hối hận: “... Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng.”Giang Lâm cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Sau này em đừng làm như vậy nữa, không có gì quan trọng hơn em cả.”Một dòng nước ấm dâng lên Trong lòng Bạch Du, cô đối diện với ánh mắt của anh: “Được, sau này em sẽ không như vậy.”Cô không hối hận vì đã đá thằng nhóc Kim Đại Bảo nghịch ngợm kia, cũng không hối hận vì đã bảo vệ Niệm Niệm. Nhưng nếu có một lần nữa, cô sẽ dùng biện pháp chu toàn, không khiến người yêu của cô lo lắng.Bầu không khí bên ngoài phòng bệnh không ấm áp như vậy.Bà Bạch vừa ra ngoài, đúng dịp thấy nhìn thấy Kim Kế Hổ cho Lâu Mạn Lệ một bạt tay, khuôn mặt cô ta bị tát lệch sang một bên.“Bây giờ cô vào trong xin lỗi vợ của phó đoàn Giang cho tôi, nếu cô ấy không tha thứ cho cô thì cô không cần quay về nhà họ Kim nữa!”Lâu Mạn Lệ khóc tới mức nước mắt nước mũi chảy dài: “Tôi đã nói là tôi không có đẩy cô ta, tôi đã nói là tôi không có làm…”Lại một tiếng “Bốp” nữa vang lên.Kim Kế Hổ: “Tới lúc này rồi mà cô còn mạnh miệng, rốt cuộc cô có đi không? Không đi thì ly dị!”Lâu Mạn Lệ: “...”Mặc dù bà Bạch ghét loại phụ nữ như Lâu Mạn Lệ nhưng bà lại càng ghét loại đàn ông như chồng của Lâu Mạn Lệ, đàn ông đánh phụ nữ thì còn ra đàn ông gì nữa! Đương nhiên ghét là ghét, bà sẽ không xen vào việc người khác, dù sao vừa nãy Lâu Mạn Lệ đã bắt nạt cháu gái và cháu cố gái của bà, không cho cô ta hai bạt tay là quá khoan dung với cô ta rồi.Cuối cùng Lâu Mạn Lệ bị chồng ép đi xin lỗi Bạch Du, ngoài phải trả tiền thuốc men, nhà họ Kim còn phải bỏ ra hai lon sữa lúa mạch, một chục trứng và hai cân đường đỏ để làm thực phẩm dinh dưỡng cho Bạch Du.Lần này xem như nhà họ Kim đã đổ nhiều máu, sau khi biết tin có không ít người vỗ tay khen hay, trong bọn họ có không ít người có con bị đôi song sinh nhà họ Kim bắt nạt nhưng không có ai chiếm được lợi từ Lâu Mạn Lệ.Nghe nói sau khi về nhà, Lâu Mạn Lệ đã bị mẹ chồng đánh, khuôn mặt sưng phù, không dám ra ngoài gặp ai trong suốt mấy ngày.***Sức khỏe của Bạch Du không có vấn đề nên đã xuất viện ngay trong ngày.Về tới nhà, bà Bạch tự trách bản thân: “Tất cả là tại bà, lúc đó nhân viên xi măng tới xây lò nướng, bà không thể chơi với Niệm Niệm được nên đã bảo con bé ra ngoài tìm những đứa trẻ khác để chơi đùa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu biết sớm thì bà đã không để con bé ra ngoài rồi.Niệm Niệm ngồi trên cái ghế nhỏ, đôi tay be bé xoắn chặt lấy nhau, đôi mắt trái nho đen lóe sáng: “Cháu có lỗi với cô, có lỗi với bà cố, là do Niệm Niệm không ngoan.”Bà bạch: “Bà cố không có nói cháu không ngoan, người không ngoan là hai thằng khốn nhà họ Kim, sau này khi cháu thấy bọn chúng thì đi đường vòng, có biết chưa?” “Niệm Niệm biết rồi ạ.”Niệm Niệm đáp lại bằng giọng sữa mềm mại, cô bé nói xong thì cúi đầu nghịch dây chun trong tay.Bạch Du vốn định hỏi bà nội chuyện liên quan tới Niệm Niệm ở Thiên Tân, nhưng khi thấy cảnh này, cô nghĩ bây giờ mình không nên hỏi.Cô chợt biết là tại sao Niệm Niệm lại nhạy cảm như vậy.Tâm tư của Niệm Niệm vốn nhạy cảm, cộng thêm việc ăn nhờ ở đậu khiến cô bé lại càng thêm cẩn thận từng li từng tí, nhưng bà nội đã lớn tuổi, nhiều khi sẽ không chú ý tới tâm tư của Niệm Niệm, cũng có thể nói là bà cảm thấy Niệm Niệm chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi nên không nghĩ nhiều.Sau khi đưa Niệm Niệm về Thiên Tân, tính cách của cô bé không chuyển biến tốt mà còn càng thêm cẩn thận từng li từng tí hơn nữa.Bạch Du nghĩ phải làm sao để nói với bà nội, hoặc thay đổi tình trạng này.Lần này bà Bạch mang theo không ít thịt lợn viên và thịt bò viên từ Quảng Châu, buổi tối bà tự tay làm một nồi mì ống. Nồi mì nóng hổi, thịt bò viên tròn vo lên xuống ở giữa nồi nước lèo, rau chân vịt xanh biếc và tôm khô màu cam nổi ở phía trên, màu sắc tươi đẹp.
Nhiệt độ đầu ngón tay của anh lạnh như băng, trái tim Bạch Du run lên, trở tay nắm chặt lấy tay của anh, mười ngón tay đan xen với nhau: “Anh yên tâm, em không sao, bé con cũng không sao.”
Bà Bạch nhìn lướt qua mười ngón tay đan xen nhau của hai người, sau đó đứng lên rồi nói: “Bà tới căn tin mua chè mang về, các cháu cứ từ từ nói chuyện.”
Đây là phòng bệnh hai giường, bên cạnh không có ai nên bà Bạch vừa rời khỏi thì trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Du và Giang Lâm.
Giang Lâm: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Du kể sơ qua chuyện vừa rồi, bây giờ khi nhớ lại, cô cảm thấy mình có chút lỗ mãng nhưng cô không cảm thấy hối hận: “... Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng.”
Giang Lâm cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Sau này em đừng làm như vậy nữa, không có gì quan trọng hơn em cả.”
Một dòng nước ấm dâng lên Trong lòng Bạch Du, cô đối diện với ánh mắt của anh: “Được, sau này em sẽ không như vậy.”
Cô không hối hận vì đã đá thằng nhóc Kim Đại Bảo nghịch ngợm kia, cũng không hối hận vì đã bảo vệ Niệm Niệm. Nhưng nếu có một lần nữa, cô sẽ dùng biện pháp chu toàn, không khiến người yêu của cô lo lắng.
Bầu không khí bên ngoài phòng bệnh không ấm áp như vậy.
Bà Bạch vừa ra ngoài, đúng dịp thấy nhìn thấy Kim Kế Hổ cho Lâu Mạn Lệ một bạt tay, khuôn mặt cô ta bị tát lệch sang một bên.
“Bây giờ cô vào trong xin lỗi vợ của phó đoàn Giang cho tôi, nếu cô ấy không tha thứ cho cô thì cô không cần quay về nhà họ Kim nữa!”
Lâu Mạn Lệ khóc tới mức nước mắt nước mũi chảy dài: “Tôi đã nói là tôi không có đẩy cô ta, tôi đã nói là tôi không có làm…”
Lại một tiếng “Bốp” nữa vang lên.
Kim Kế Hổ: “Tới lúc này rồi mà cô còn mạnh miệng, rốt cuộc cô có đi không? Không đi thì ly dị!”
Lâu Mạn Lệ: “...”
Mặc dù bà Bạch ghét loại phụ nữ như Lâu Mạn Lệ nhưng bà lại càng ghét loại đàn ông như chồng của Lâu Mạn Lệ, đàn ông đánh phụ nữ thì còn ra đàn ông gì nữa!
Đương nhiên ghét là ghét, bà sẽ không xen vào việc người khác, dù sao vừa nãy Lâu Mạn Lệ đã bắt nạt cháu gái và cháu cố gái của bà, không cho cô ta hai bạt tay là quá khoan dung với cô ta rồi.
Cuối cùng Lâu Mạn Lệ bị chồng ép đi xin lỗi Bạch Du, ngoài phải trả tiền thuốc men, nhà họ Kim còn phải bỏ ra hai lon sữa lúa mạch, một chục trứng và hai cân đường đỏ để làm thực phẩm dinh dưỡng cho Bạch Du.
Lần này xem như nhà họ Kim đã đổ nhiều máu, sau khi biết tin có không ít người vỗ tay khen hay, trong bọn họ có không ít người có con bị đôi song sinh nhà họ Kim bắt nạt nhưng không có ai chiếm được lợi từ Lâu Mạn Lệ.
Nghe nói sau khi về nhà, Lâu Mạn Lệ đã bị mẹ chồng đánh, khuôn mặt sưng phù, không dám ra ngoài gặp ai trong suốt mấy ngày.
***
Sức khỏe của Bạch Du không có vấn đề nên đã xuất viện ngay trong ngày.
Về tới nhà, bà Bạch tự trách bản thân: “Tất cả là tại bà, lúc đó nhân viên xi măng tới xây lò nướng, bà không thể chơi với Niệm Niệm được nên đã bảo con bé ra ngoài tìm những đứa trẻ khác để chơi đùa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu biết sớm thì bà đã không để con bé ra ngoài rồi.
Niệm Niệm ngồi trên cái ghế nhỏ, đôi tay be bé xoắn chặt lấy nhau, đôi mắt trái nho đen lóe sáng: “Cháu có lỗi với cô, có lỗi với bà cố, là do Niệm Niệm không ngoan.”
Bà bạch: “Bà cố không có nói cháu không ngoan, người không ngoan là hai thằng khốn nhà họ Kim, sau này khi cháu thấy bọn chúng thì đi đường vòng, có biết chưa?”
“Niệm Niệm biết rồi ạ.”
Niệm Niệm đáp lại bằng giọng sữa mềm mại, cô bé nói xong thì cúi đầu nghịch dây chun trong tay.
Bạch Du vốn định hỏi bà nội chuyện liên quan tới Niệm Niệm ở Thiên Tân, nhưng khi thấy cảnh này, cô nghĩ bây giờ mình không nên hỏi.
Cô chợt biết là tại sao Niệm Niệm lại nhạy cảm như vậy.
Tâm tư của Niệm Niệm vốn nhạy cảm, cộng thêm việc ăn nhờ ở đậu khiến cô bé lại càng thêm cẩn thận từng li từng tí, nhưng bà nội đã lớn tuổi, nhiều khi sẽ không chú ý tới tâm tư của Niệm Niệm, cũng có thể nói là bà cảm thấy Niệm Niệm chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi nên không nghĩ nhiều.
Sau khi đưa Niệm Niệm về Thiên Tân, tính cách của cô bé không chuyển biến tốt mà còn càng thêm cẩn thận từng li từng tí hơn nữa.
Bạch Du nghĩ phải làm sao để nói với bà nội, hoặc thay đổi tình trạng này.
Lần này bà Bạch mang theo không ít thịt lợn viên và thịt bò viên từ Quảng Châu, buổi tối bà tự tay làm một nồi mì ống. Nồi mì nóng hổi, thịt bò viên tròn vo lên xuống ở giữa nồi nước lèo, rau chân vịt xanh biếc và tôm khô màu cam nổi ở phía trên, màu sắc tươi đẹp.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhiệt độ đầu ngón tay của anh lạnh như băng, trái tim Bạch Du run lên, trở tay nắm chặt lấy tay của anh, mười ngón tay đan xen với nhau: “Anh yên tâm, em không sao, bé con cũng không sao.”Bà Bạch nhìn lướt qua mười ngón tay đan xen nhau của hai người, sau đó đứng lên rồi nói: “Bà tới căn tin mua chè mang về, các cháu cứ từ từ nói chuyện.”Đây là phòng bệnh hai giường, bên cạnh không có ai nên bà Bạch vừa rời khỏi thì trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Du và Giang Lâm.Giang Lâm: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”Bạch Du kể sơ qua chuyện vừa rồi, bây giờ khi nhớ lại, cô cảm thấy mình có chút lỗ mãng nhưng cô không cảm thấy hối hận: “... Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng.”Giang Lâm cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Sau này em đừng làm như vậy nữa, không có gì quan trọng hơn em cả.”Một dòng nước ấm dâng lên Trong lòng Bạch Du, cô đối diện với ánh mắt của anh: “Được, sau này em sẽ không như vậy.”Cô không hối hận vì đã đá thằng nhóc Kim Đại Bảo nghịch ngợm kia, cũng không hối hận vì đã bảo vệ Niệm Niệm. Nhưng nếu có một lần nữa, cô sẽ dùng biện pháp chu toàn, không khiến người yêu của cô lo lắng.Bầu không khí bên ngoài phòng bệnh không ấm áp như vậy.Bà Bạch vừa ra ngoài, đúng dịp thấy nhìn thấy Kim Kế Hổ cho Lâu Mạn Lệ một bạt tay, khuôn mặt cô ta bị tát lệch sang một bên.“Bây giờ cô vào trong xin lỗi vợ của phó đoàn Giang cho tôi, nếu cô ấy không tha thứ cho cô thì cô không cần quay về nhà họ Kim nữa!”Lâu Mạn Lệ khóc tới mức nước mắt nước mũi chảy dài: “Tôi đã nói là tôi không có đẩy cô ta, tôi đã nói là tôi không có làm…”Lại một tiếng “Bốp” nữa vang lên.Kim Kế Hổ: “Tới lúc này rồi mà cô còn mạnh miệng, rốt cuộc cô có đi không? Không đi thì ly dị!”Lâu Mạn Lệ: “...”Mặc dù bà Bạch ghét loại phụ nữ như Lâu Mạn Lệ nhưng bà lại càng ghét loại đàn ông như chồng của Lâu Mạn Lệ, đàn ông đánh phụ nữ thì còn ra đàn ông gì nữa! Đương nhiên ghét là ghét, bà sẽ không xen vào việc người khác, dù sao vừa nãy Lâu Mạn Lệ đã bắt nạt cháu gái và cháu cố gái của bà, không cho cô ta hai bạt tay là quá khoan dung với cô ta rồi.Cuối cùng Lâu Mạn Lệ bị chồng ép đi xin lỗi Bạch Du, ngoài phải trả tiền thuốc men, nhà họ Kim còn phải bỏ ra hai lon sữa lúa mạch, một chục trứng và hai cân đường đỏ để làm thực phẩm dinh dưỡng cho Bạch Du.Lần này xem như nhà họ Kim đã đổ nhiều máu, sau khi biết tin có không ít người vỗ tay khen hay, trong bọn họ có không ít người có con bị đôi song sinh nhà họ Kim bắt nạt nhưng không có ai chiếm được lợi từ Lâu Mạn Lệ.Nghe nói sau khi về nhà, Lâu Mạn Lệ đã bị mẹ chồng đánh, khuôn mặt sưng phù, không dám ra ngoài gặp ai trong suốt mấy ngày.***Sức khỏe của Bạch Du không có vấn đề nên đã xuất viện ngay trong ngày.Về tới nhà, bà Bạch tự trách bản thân: “Tất cả là tại bà, lúc đó nhân viên xi măng tới xây lò nướng, bà không thể chơi với Niệm Niệm được nên đã bảo con bé ra ngoài tìm những đứa trẻ khác để chơi đùa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu biết sớm thì bà đã không để con bé ra ngoài rồi.Niệm Niệm ngồi trên cái ghế nhỏ, đôi tay be bé xoắn chặt lấy nhau, đôi mắt trái nho đen lóe sáng: “Cháu có lỗi với cô, có lỗi với bà cố, là do Niệm Niệm không ngoan.”Bà bạch: “Bà cố không có nói cháu không ngoan, người không ngoan là hai thằng khốn nhà họ Kim, sau này khi cháu thấy bọn chúng thì đi đường vòng, có biết chưa?” “Niệm Niệm biết rồi ạ.”Niệm Niệm đáp lại bằng giọng sữa mềm mại, cô bé nói xong thì cúi đầu nghịch dây chun trong tay.Bạch Du vốn định hỏi bà nội chuyện liên quan tới Niệm Niệm ở Thiên Tân, nhưng khi thấy cảnh này, cô nghĩ bây giờ mình không nên hỏi.Cô chợt biết là tại sao Niệm Niệm lại nhạy cảm như vậy.Tâm tư của Niệm Niệm vốn nhạy cảm, cộng thêm việc ăn nhờ ở đậu khiến cô bé lại càng thêm cẩn thận từng li từng tí, nhưng bà nội đã lớn tuổi, nhiều khi sẽ không chú ý tới tâm tư của Niệm Niệm, cũng có thể nói là bà cảm thấy Niệm Niệm chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi nên không nghĩ nhiều.Sau khi đưa Niệm Niệm về Thiên Tân, tính cách của cô bé không chuyển biến tốt mà còn càng thêm cẩn thận từng li từng tí hơn nữa.Bạch Du nghĩ phải làm sao để nói với bà nội, hoặc thay đổi tình trạng này.Lần này bà Bạch mang theo không ít thịt lợn viên và thịt bò viên từ Quảng Châu, buổi tối bà tự tay làm một nồi mì ống. Nồi mì nóng hổi, thịt bò viên tròn vo lên xuống ở giữa nồi nước lèo, rau chân vịt xanh biếc và tôm khô màu cam nổi ở phía trên, màu sắc tươi đẹp.