Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 501: Chương 501

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…  Niệm Niệm nghĩ tới cảnh cha quay trở về, đôi mắt to từ từ lóe sáng: “Niệm Niệm nhớ cha lắm.”Cô bé không cần bánh kẹo đồ ngon, cũng không cần quần áo đẹp đẽ, cô bé chỉ cần cha thôi.Bạch Du dùng khăn lau nước mắt cho cô bé: “Cha cũng rất nhớ Niệm Niệm nên Niệm Niệm phải ngoan, không được khóc, nếu đôi mắt sưng vì khóc, khi cha biết thì sẽ rất đau lòng.”Niệm Niệm không muốn cha đau lòng, đôi tay nhỏ của cô bé lau sạch nước mắt: “Niệm Niệm không khóc nữa.”Sau khi an ủi được Niệm Niệm, Bạch Du quay đầu nhìn về phía bà nội: “Dì nhỏ Mạt Mạt là ai vậy ạ? Là bạn nhỏ nào trong viện ạ?”Bà Bạch nhíu mày: “Là con gái của em gái của thím út cháu.”Mặc dù tuổi tác của con dâu và em gái của nó chênh lệch rất lớn nhưng tình cảm của đôi chị em vô cùng tốt. Bởi vì cơ thể của em gái nó không được tốt nên chỉ sinh một đứa con gái, người nhà yêu thương đứa bé đó như châu như báu, đứa bé đó là Mạt Mạt mà Niệm Niệm nói.Năm nay Mạt Mạt bảy tuổi, chỉ lớn hơn Niệm Niệm ba tuổi nhưng bởi vì chênh lệch về vai nên nên Niệm Niệm phải gọi con bé là dì nhỏ.Nhưng bà Bạch nghĩ mãi cũng không rõ, ngày thường cái miệng của con bé Mạt Mạt rất ngọt, rất ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt người lớn, chưa từng thấy con bé bắt nạt đứa trẻ nào trong đại viện cả, trước đây khi nhờ con bé chăm sóc Niệm Niệm, con bé cũng đồng ý, nào ngờ sau lưng con bé lại bắt nạt Niệm Niệm.“Bà nội, có phải bình thường thím út rất thương yêu đứa bé tên Mạt Mạt đó không?”Bạch Du không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao khi còn nhỏ Tần Tâm Hủy cũng như thế, dáng vẻ khi ở trước mặt rất ngoan ngoãn biết chuyện nhưng lại lén lút làm chuyện nhắm vào cô. Chẳng qua là khi đó Tần Tâm Hủy dằn lòng, không dám công khai mắng cô như Mạt Mạt.Bà Bạch gật đầu: “Đúng vậy, thím út của cháu không sinh được con gái, thêm việc sức khỏe của em gái nó không được tốt, chắc có lẽ là sau này chỉ có một đứa con mà thôi, thế nên bình thường nó yêu thương Mạt mạt như là con gái của mình vậy.”Bạch Du khịt mũi: “Vậy thì có thể giải thích được rồi, người ta luôn nói tâm tư của trẻ con đơn giản và tốt bụng như tờ giấy trắng nhưng có vài đứa trẻ trời sinh đã độc ác, Tần Tâm Hủy là như thế, đôi song sinh của Lâu Mạn Lệ cũng như thế, còn đứa bé Mạt Mạt kia, e rằng cũng là loại người như vậy.” Mặc dù bà Bạch cảm thấy khó tin nhưng bà không nghi ngờ Niệm Niệm đang nói dối, Niệm Niệm theo bên cạnh bà, cô bé ngoan ngoãn tới cỡ nào, bà là người biết rõ nhất.Bạch Du thấy cô bé sợ tới mức này, cô lo rằng cô bé không chỉ bị mắng nên hỏi thêm một câu: “Niệm Niệm nói cho cô nghe, con bé Mạt Mạt đó có đánh cháu không?”Giọng nói của Niệm Niệm mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh như trẻ đang bú: “Có ạ, dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m Niệm Niệm, cháu đau lắm.” Cô bé vừa nói dứt câu, hiện trường im ắng vài giây.Một giây sau, bà Bạch tức giận: “Lý nào lại như vậy, làm sao một đứa bé bảy tuổi lại độc ác như thế được, bà không tin là không có người lớn xúi giục phía sau!”Bà Bạch vừa tức giận vừa áy náy, vấn để xảy ra ở ngay dưới mắt của bà mà bà lại không biết một chút nào.Nếu không phải lần này tới đảo Quỳnh Châu, đoán chừng với tính cách của Niệm Niệm thì cả đời con bé cũng sẽ không chịu nói ra, thậm chí kẻ phạm tội còn ra tay tàn độc thêm, lỡ như cây kim đ.â.m vào bên trong cơ thể thì sẽ gây ra tai nạn c.h.ế.t người!Bà cảm thấy dù một đứa trẻ bảy tuổi có độc ác thì không cao, chắc chắn có người lớn xúi giục ở sau vấn đề này, cho dù là ai xúi giục sau lưng cũng không thể bỏ qua vấn đề này dễ dàng như vậy được!Bạch Du ôm Niệm Niệm lên trên giường, cô dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, cháu nói cho cô nghe, con bé đó dùng kim đ.â.m vào chỗ nào trên người cháu?”Niệm Niệm kéo áo lên rồi chỉ vào cái bụng của mình, sau đó chỉ vào hai bên eo: “Dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m vào bụng của Niệm Niệm, còn có chỗ này, chỗ này nữa, dì nói nếu Niệm Niệm không rời đi thì sẽ dùng kim đ.â.m vào mắt Niệm Niệm, Niệm Niệm sợ lắm, cô ơi, Niệm Niệm không muốn về Thiên Tân đâu…”Nói xong cô bé lại lặng lẽ rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.Bạch Du cẩn thận kiểm tra những nơi Niệm Niệm chỉ, cô bé đã tới đây nhiều ngày nên lúc này không còn nhìn thấy vết kim nữa: “Niệm Niệm không khóc nhé, bây giờ giờ bụng và eo của Niệm Niệm còn đau không? Con bé đó có đ.â.m kim vào trong người cháu không?”Nếu kim đ.â.m vào cơ thể, dựa vào trình độ khám chữa bệnh bây giờ thì e rằng khó có thể lấy kim ra.Cho dù có lấy ra được, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh một đứa bé chưa đủ bốn tuổi mà đã phải trải cuộc phẫu thuật.

 

Niệm Niệm nghĩ tới cảnh cha quay trở về, đôi mắt to từ từ lóe sáng: “Niệm Niệm nhớ cha lắm.”

Cô bé không cần bánh kẹo đồ ngon, cũng không cần quần áo đẹp đẽ, cô bé chỉ cần cha thôi.

Bạch Du dùng khăn lau nước mắt cho cô bé: “Cha cũng rất nhớ Niệm Niệm nên Niệm Niệm phải ngoan, không được khóc, nếu đôi mắt sưng vì khóc, khi cha biết thì sẽ rất đau lòng.”

Niệm Niệm không muốn cha đau lòng, đôi tay nhỏ của cô bé lau sạch nước mắt: “Niệm Niệm không khóc nữa.”

Sau khi an ủi được Niệm Niệm, Bạch Du quay đầu nhìn về phía bà nội: “Dì nhỏ Mạt Mạt là ai vậy ạ? Là bạn nhỏ nào trong viện ạ?”

Bà Bạch nhíu mày: “Là con gái của em gái của thím út cháu.”

Mặc dù tuổi tác của con dâu và em gái của nó chênh lệch rất lớn nhưng tình cảm của đôi chị em vô cùng tốt. Bởi vì cơ thể của em gái nó không được tốt nên chỉ sinh một đứa con gái, người nhà yêu thương đứa bé đó như châu như báu, đứa bé đó là Mạt Mạt mà Niệm Niệm nói.

Năm nay Mạt Mạt bảy tuổi, chỉ lớn hơn Niệm Niệm ba tuổi nhưng bởi vì chênh lệch về vai nên nên Niệm Niệm phải gọi con bé là dì nhỏ.

Nhưng bà Bạch nghĩ mãi cũng không rõ, ngày thường cái miệng của con bé Mạt Mạt rất ngọt, rất ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt người lớn, chưa từng thấy con bé bắt nạt đứa trẻ nào trong đại viện cả, trước đây khi nhờ con bé chăm sóc Niệm Niệm, con bé cũng đồng ý, nào ngờ sau lưng con bé lại bắt nạt Niệm Niệm.

“Bà nội, có phải bình thường thím út rất thương yêu đứa bé tên Mạt Mạt đó không?”

Bạch Du không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao khi còn nhỏ Tần Tâm Hủy cũng như thế, dáng vẻ khi ở trước mặt rất ngoan ngoãn biết chuyện nhưng lại lén lút làm chuyện nhắm vào cô. Chẳng qua là khi đó Tần Tâm Hủy dằn lòng, không dám công khai mắng cô như Mạt Mạt.

Bà Bạch gật đầu: “Đúng vậy, thím út của cháu không sinh được con gái, thêm việc sức khỏe của em gái nó không được tốt, chắc có lẽ là sau này chỉ có một đứa con mà thôi, thế nên bình thường nó yêu thương Mạt mạt như là con gái của mình vậy.”

Bạch Du khịt mũi: “Vậy thì có thể giải thích được rồi, người ta luôn nói tâm tư của trẻ con đơn giản và tốt bụng như tờ giấy trắng nhưng có vài đứa trẻ trời sinh đã độc ác, Tần Tâm Hủy là như thế, đôi song sinh của Lâu Mạn Lệ cũng như thế, còn đứa bé Mạt Mạt kia, e rằng cũng là loại người như vậy.”

 

Mặc dù bà Bạch cảm thấy khó tin nhưng bà không nghi ngờ Niệm Niệm đang nói dối, Niệm Niệm theo bên cạnh bà, cô bé ngoan ngoãn tới cỡ nào, bà là người biết rõ nhất.

Bạch Du thấy cô bé sợ tới mức này, cô lo rằng cô bé không chỉ bị mắng nên hỏi thêm một câu: “Niệm Niệm nói cho cô nghe, con bé Mạt Mạt đó có đánh cháu không?”

Giọng nói của Niệm Niệm mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh như trẻ đang bú: “Có ạ, dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m Niệm Niệm, cháu đau lắm.”

 

Cô bé vừa nói dứt câu, hiện trường im ắng vài giây.

Một giây sau, bà Bạch tức giận: “Lý nào lại như vậy, làm sao một đứa bé bảy tuổi lại độc ác như thế được, bà không tin là không có người lớn xúi giục phía sau!”

Bà Bạch vừa tức giận vừa áy náy, vấn để xảy ra ở ngay dưới mắt của bà mà bà lại không biết một chút nào.

Nếu không phải lần này tới đảo Quỳnh Châu, đoán chừng với tính cách của Niệm Niệm thì cả đời con bé cũng sẽ không chịu nói ra, thậm chí kẻ phạm tội còn ra tay tàn độc thêm, lỡ như cây kim đ.â.m vào bên trong cơ thể thì sẽ gây ra tai nạn c.h.ế.t người!

Bà cảm thấy dù một đứa trẻ bảy tuổi có độc ác thì không cao, chắc chắn có người lớn xúi giục ở sau vấn đề này, cho dù là ai xúi giục sau lưng cũng không thể bỏ qua vấn đề này dễ dàng như vậy được!

Bạch Du ôm Niệm Niệm lên trên giường, cô dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, cháu nói cho cô nghe, con bé đó dùng kim đ.â.m vào chỗ nào trên người cháu?”

Niệm Niệm kéo áo lên rồi chỉ vào cái bụng của mình, sau đó chỉ vào hai bên eo: “Dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m vào bụng của Niệm Niệm, còn có chỗ này, chỗ này nữa, dì nói nếu Niệm Niệm không rời đi thì sẽ dùng kim đ.â.m vào mắt Niệm Niệm, Niệm Niệm sợ lắm, cô ơi, Niệm Niệm không muốn về Thiên Tân đâu…”

Nói xong cô bé lại lặng lẽ rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Bạch Du cẩn thận kiểm tra những nơi Niệm Niệm chỉ, cô bé đã tới đây nhiều ngày nên lúc này không còn nhìn thấy vết kim nữa: “Niệm Niệm không khóc nhé, bây giờ giờ bụng và eo của Niệm Niệm còn đau không? Con bé đó có đ.â.m kim vào trong người cháu không?”

Nếu kim đ.â.m vào cơ thể, dựa vào trình độ khám chữa bệnh bây giờ thì e rằng khó có thể lấy kim ra.

Cho dù có lấy ra được, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh một đứa bé chưa đủ bốn tuổi mà đã phải trải cuộc phẫu thuật.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…  Niệm Niệm nghĩ tới cảnh cha quay trở về, đôi mắt to từ từ lóe sáng: “Niệm Niệm nhớ cha lắm.”Cô bé không cần bánh kẹo đồ ngon, cũng không cần quần áo đẹp đẽ, cô bé chỉ cần cha thôi.Bạch Du dùng khăn lau nước mắt cho cô bé: “Cha cũng rất nhớ Niệm Niệm nên Niệm Niệm phải ngoan, không được khóc, nếu đôi mắt sưng vì khóc, khi cha biết thì sẽ rất đau lòng.”Niệm Niệm không muốn cha đau lòng, đôi tay nhỏ của cô bé lau sạch nước mắt: “Niệm Niệm không khóc nữa.”Sau khi an ủi được Niệm Niệm, Bạch Du quay đầu nhìn về phía bà nội: “Dì nhỏ Mạt Mạt là ai vậy ạ? Là bạn nhỏ nào trong viện ạ?”Bà Bạch nhíu mày: “Là con gái của em gái của thím út cháu.”Mặc dù tuổi tác của con dâu và em gái của nó chênh lệch rất lớn nhưng tình cảm của đôi chị em vô cùng tốt. Bởi vì cơ thể của em gái nó không được tốt nên chỉ sinh một đứa con gái, người nhà yêu thương đứa bé đó như châu như báu, đứa bé đó là Mạt Mạt mà Niệm Niệm nói.Năm nay Mạt Mạt bảy tuổi, chỉ lớn hơn Niệm Niệm ba tuổi nhưng bởi vì chênh lệch về vai nên nên Niệm Niệm phải gọi con bé là dì nhỏ.Nhưng bà Bạch nghĩ mãi cũng không rõ, ngày thường cái miệng của con bé Mạt Mạt rất ngọt, rất ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt người lớn, chưa từng thấy con bé bắt nạt đứa trẻ nào trong đại viện cả, trước đây khi nhờ con bé chăm sóc Niệm Niệm, con bé cũng đồng ý, nào ngờ sau lưng con bé lại bắt nạt Niệm Niệm.“Bà nội, có phải bình thường thím út rất thương yêu đứa bé tên Mạt Mạt đó không?”Bạch Du không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao khi còn nhỏ Tần Tâm Hủy cũng như thế, dáng vẻ khi ở trước mặt rất ngoan ngoãn biết chuyện nhưng lại lén lút làm chuyện nhắm vào cô. Chẳng qua là khi đó Tần Tâm Hủy dằn lòng, không dám công khai mắng cô như Mạt Mạt.Bà Bạch gật đầu: “Đúng vậy, thím út của cháu không sinh được con gái, thêm việc sức khỏe của em gái nó không được tốt, chắc có lẽ là sau này chỉ có một đứa con mà thôi, thế nên bình thường nó yêu thương Mạt mạt như là con gái của mình vậy.”Bạch Du khịt mũi: “Vậy thì có thể giải thích được rồi, người ta luôn nói tâm tư của trẻ con đơn giản và tốt bụng như tờ giấy trắng nhưng có vài đứa trẻ trời sinh đã độc ác, Tần Tâm Hủy là như thế, đôi song sinh của Lâu Mạn Lệ cũng như thế, còn đứa bé Mạt Mạt kia, e rằng cũng là loại người như vậy.” Mặc dù bà Bạch cảm thấy khó tin nhưng bà không nghi ngờ Niệm Niệm đang nói dối, Niệm Niệm theo bên cạnh bà, cô bé ngoan ngoãn tới cỡ nào, bà là người biết rõ nhất.Bạch Du thấy cô bé sợ tới mức này, cô lo rằng cô bé không chỉ bị mắng nên hỏi thêm một câu: “Niệm Niệm nói cho cô nghe, con bé Mạt Mạt đó có đánh cháu không?”Giọng nói của Niệm Niệm mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh như trẻ đang bú: “Có ạ, dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m Niệm Niệm, cháu đau lắm.” Cô bé vừa nói dứt câu, hiện trường im ắng vài giây.Một giây sau, bà Bạch tức giận: “Lý nào lại như vậy, làm sao một đứa bé bảy tuổi lại độc ác như thế được, bà không tin là không có người lớn xúi giục phía sau!”Bà Bạch vừa tức giận vừa áy náy, vấn để xảy ra ở ngay dưới mắt của bà mà bà lại không biết một chút nào.Nếu không phải lần này tới đảo Quỳnh Châu, đoán chừng với tính cách của Niệm Niệm thì cả đời con bé cũng sẽ không chịu nói ra, thậm chí kẻ phạm tội còn ra tay tàn độc thêm, lỡ như cây kim đ.â.m vào bên trong cơ thể thì sẽ gây ra tai nạn c.h.ế.t người!Bà cảm thấy dù một đứa trẻ bảy tuổi có độc ác thì không cao, chắc chắn có người lớn xúi giục ở sau vấn đề này, cho dù là ai xúi giục sau lưng cũng không thể bỏ qua vấn đề này dễ dàng như vậy được!Bạch Du ôm Niệm Niệm lên trên giường, cô dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, cháu nói cho cô nghe, con bé đó dùng kim đ.â.m vào chỗ nào trên người cháu?”Niệm Niệm kéo áo lên rồi chỉ vào cái bụng của mình, sau đó chỉ vào hai bên eo: “Dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m vào bụng của Niệm Niệm, còn có chỗ này, chỗ này nữa, dì nói nếu Niệm Niệm không rời đi thì sẽ dùng kim đ.â.m vào mắt Niệm Niệm, Niệm Niệm sợ lắm, cô ơi, Niệm Niệm không muốn về Thiên Tân đâu…”Nói xong cô bé lại lặng lẽ rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.Bạch Du cẩn thận kiểm tra những nơi Niệm Niệm chỉ, cô bé đã tới đây nhiều ngày nên lúc này không còn nhìn thấy vết kim nữa: “Niệm Niệm không khóc nhé, bây giờ giờ bụng và eo của Niệm Niệm còn đau không? Con bé đó có đ.â.m kim vào trong người cháu không?”Nếu kim đ.â.m vào cơ thể, dựa vào trình độ khám chữa bệnh bây giờ thì e rằng khó có thể lấy kim ra.Cho dù có lấy ra được, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh một đứa bé chưa đủ bốn tuổi mà đã phải trải cuộc phẫu thuật.

Chương 501: Chương 501