"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 525: Chương 525
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lúc này Giang Lâm như rơi vào ác mộng, cả người lạnh như băng.Đúng lúc đó, tiếng trẻ sơ sinh vang vọng trong phòng sinh.“Sinh rồi, sinh rồi!”“Nhưng mà là con nhà ai mới được cơ?”Ba phòng sinh ở đây, trong giây lát đúng là không nghe ra được tiếng khóc là từ phòng bệnh nào thật.Liên Đại Hữu: “Tiếng khóc to như thế này nói không chừng chính là thằng bé mập mạp nhà tôi!”Giang Lâm thoát khỏi cơn hoảng hốt, mắt nhìn đăm đăm vào phòng sinh.Chẳng mấy chốc phòng sinh Bạch Du được mở ra, có y tá vội vàng đi ra hỏi: “Xin hỏi người nhà của Bạch Du đâu?”TBCGiang Lâm cùng với bà Bạch ngay lập tức bước tới: “Chúng tôi đây.”Y tá: “Đây là một bé gái, tầm khoảng ba cân rưỡi, thời gian sinh là bảy giờ hai mươi bảy phút tối giờ Bắc Kinh. Người nhà đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cùng với chăn cho bé chưa?”Trong nháy mắt, mắt của Giang Lâm đỏ bừng.Ngược lại bà Bạch lại bình tĩnh hơn nhiều. Bà vội lấy chăn nhỏ cùng với quần áo ra, nói: “Đã chuẩn bị xong cả rồi đây.”Liên Gia Lệ ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phòng sinh, môi dưới của cô ta sắp bị cô ta cắn chảy m.á.u nhưng cô ta lại không hề nhận ra.Sau đó, khi nghe thấy phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ con, biểu cảm cứng đờ của cô ta mới giãn ra đôi chút.Chẳng qua lúc này không ai để ý tới sự khác lạ của cô ta.Bạch Du gắng gượng cơ thể mệt mỏi mà nói với y tá đang ôm con của mình mà nói: “Tôi muốn nhìn con tôi một chút.”Y tá đang ôm lấy bé sơ sinh cứng đờ cả người: “Cô cứ đợi ra ngoài rồi nhìn bé cũng được.”Giọng Bạch Du đề cao hơn hẳn: “Tôi phải nhìn ngay bây giờ!”Y tá sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, không thể làm gì khác ngoài chuyện bế bé con qua cho cô nhìn: “Nhìn cũng được thôi. Giờ chắc là chị rất mệt mỏi, vẫn nên nghỉ một lát, tỉnh dậy rồi cho con b.ú cũng không muộn.”Tầm mắt của Bạch Du hướng về tã lót trong tay y tá. Bé con đang nhắm mắt, toàn thân hồng hào như là một bé heo béo mập.Đây là áo bông nhỏ cô đã chờ mong cả hai đời, là con gái yêu quý của cô. Đúng là lúc này cô rất mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cô quyết không nghe theo lời y tá mà gắng gượng cho tới khi được đẩy ra khỏi phòng sinh mới nhướn người lên mà nói với Giang Lâm: “Anh không cần để ý tới em, mau đi coi con đi.”Bà Bạch thấy tinh thần của cô khá tốt thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Để Giang Lâm chăm sóc cho cháu, bà đi coi đứa bé cho.”Thế nhưng Bạch Du lại lắc đầu nói: “Bà nội, bà để cho Giang Lâm đi đi ạ, đừng để người khác có cơ hội tráo con mình ạ.”Không phải cô nghi ngờ mà ở cái thời đại này, chuyện ôm nhầm con hay là trộm trẻ con từ bệnh viện xảy ra quá thường xuyên.Đây là đứa trẻ mà cô chờ mong hai đời, như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể để chuyện này xảy ra được.Nghe thấy Bạch Du nói như thế, y tá đang ôm đứa trẻ cứng đờ cả người.Người cũng ngạc nhiên không kém chính là Liên Gia Lệ đang ngồi trên ghế chờ.Giang Lâm xoa gương mặt cô, gật đầu: “Được, anh sẽ đi coi con gái chúng ta, không để cho người khác có cơ hội tráo đổi đâu.”Nghe nói như thế, lúc này Bạch Du mới yên tâm mà nhắm mắt.Cùng lúc đó, hai đứa bé sinh đôi nhà Tạ Húc Đông cũng được ôm ra.Tạ Húc Đông vô cùng mong đợi mà xông tới, khi định thần nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy hai đứa trẻ giống hệt như hai con khỉ con, nhăn nhúm như người già, xấu tới nỗi người ta không dám nhìn thẳng.Tạ Húc Đông: ?Xấu như thế này mà con anh ấy á hả?Xấu điên luôn!Tạ Húc Đông nghe thấy những gì Bạch Du nói trước đó thì bắt đầu hoài nghi không biết hai đứa trẻ này có phải con mình hay không.Anh ấy nghĩ như thế nào thì nói như thế.Ai ngờ vừa mới dứt lời thì thấy hai y tá tỏ rõ ý xem thường, một người trong số đó còn nói: “Vị đồng chí này không nên nói linh tinh như thế đâu. Không bàn tới chuyện trong phòng sinh chỉ có mình vợ anh mang thai đôi mà hai đứa bé còn trông giống anh y đúc, như một dấu in ra luôn vậy.”Tạ Húc Đông: “...”Cô y tá nói thế khác gì chỉ vào mặt anh ấy mà nói anh ấy có biết tại sao hai bé này xấu xí như này không, còn chẳng phải là do có người cha như anh ấy hay sao.Y tá còn lại cũng chê bai: “Anh nhìn phó đoàn Giang nhà người ta quan tâm tới người mẹ *****ên kia kìa. Ai giống mấy người đàn ông trong mắt chỉ có con với cái. Vợ của phó đoàn Giang đúng là quá hạnh phúc.”Bọn họ là y tá ở bệnh viện nên đã nhìn thấy quá nhiều những thứ như này rồi. Người phụ nữ chịu trăm đắng ngàn cay sinh con ra nhưng ngay khi ra khỏi phòng mổ thì mọi sự chú ý cả tất cả mọi người lại chỉ hướng về đứa trẻ sơ sinh, hiếm có ai mà để tâm tới họ.
Lúc này Giang Lâm như rơi vào ác mộng, cả người lạnh như băng.
Đúng lúc đó, tiếng trẻ sơ sinh vang vọng trong phòng sinh.
“Sinh rồi, sinh rồi!”
“Nhưng mà là con nhà ai mới được cơ?”
Ba phòng sinh ở đây, trong giây lát đúng là không nghe ra được tiếng khóc là từ phòng bệnh nào thật.
Liên Đại Hữu: “Tiếng khóc to như thế này nói không chừng chính là thằng bé mập mạp nhà tôi!”
Giang Lâm thoát khỏi cơn hoảng hốt, mắt nhìn đăm đăm vào phòng sinh.
Chẳng mấy chốc phòng sinh Bạch Du được mở ra, có y tá vội vàng đi ra hỏi: “Xin hỏi người nhà của Bạch Du đâu?”
TBC
Giang Lâm cùng với bà Bạch ngay lập tức bước tới: “Chúng tôi đây.”
Y tá: “Đây là một bé gái, tầm khoảng ba cân rưỡi, thời gian sinh là bảy giờ hai mươi bảy phút tối giờ Bắc Kinh. Người nhà đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cùng với chăn cho bé chưa?”
Trong nháy mắt, mắt của Giang Lâm đỏ bừng.
Ngược lại bà Bạch lại bình tĩnh hơn nhiều. Bà vội lấy chăn nhỏ cùng với quần áo ra, nói: “Đã chuẩn bị xong cả rồi đây.”
Liên Gia Lệ ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phòng sinh, môi dưới của cô ta sắp bị cô ta cắn chảy m.á.u nhưng cô ta lại không hề nhận ra.
Sau đó, khi nghe thấy phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ con, biểu cảm cứng đờ của cô ta mới giãn ra đôi chút.
Chẳng qua lúc này không ai để ý tới sự khác lạ của cô ta.
Bạch Du gắng gượng cơ thể mệt mỏi mà nói với y tá đang ôm con của mình mà nói: “Tôi muốn nhìn con tôi một chút.”
Y tá đang ôm lấy bé sơ sinh cứng đờ cả người: “Cô cứ đợi ra ngoài rồi nhìn bé cũng được.”
Giọng Bạch Du đề cao hơn hẳn: “Tôi phải nhìn ngay bây giờ!”
Y tá sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, không thể làm gì khác ngoài chuyện bế bé con qua cho cô nhìn: “Nhìn cũng được thôi. Giờ chắc là chị rất mệt mỏi, vẫn nên nghỉ một lát, tỉnh dậy rồi cho con b.ú cũng không muộn.”
Tầm mắt của Bạch Du hướng về tã lót trong tay y tá. Bé con đang nhắm mắt, toàn thân hồng hào như là một bé heo béo mập.
Đây là áo bông nhỏ cô đã chờ mong cả hai đời, là con gái yêu quý của cô.
Đúng là lúc này cô rất mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cô quyết không nghe theo lời y tá mà gắng gượng cho tới khi được đẩy ra khỏi phòng sinh mới nhướn người lên mà nói với Giang Lâm: “Anh không cần để ý tới em, mau đi coi con đi.”
Bà Bạch thấy tinh thần của cô khá tốt thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Để Giang Lâm chăm sóc cho cháu, bà đi coi đứa bé cho.”
Thế nhưng Bạch Du lại lắc đầu nói: “Bà nội, bà để cho Giang Lâm đi đi ạ, đừng để người khác có cơ hội tráo con mình ạ.”
Không phải cô nghi ngờ mà ở cái thời đại này, chuyện ôm nhầm con hay là trộm trẻ con từ bệnh viện xảy ra quá thường xuyên.
Đây là đứa trẻ mà cô chờ mong hai đời, như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể để chuyện này xảy ra được.
Nghe thấy Bạch Du nói như thế, y tá đang ôm đứa trẻ cứng đờ cả người.
Người cũng ngạc nhiên không kém chính là Liên Gia Lệ đang ngồi trên ghế chờ.
Giang Lâm xoa gương mặt cô, gật đầu: “Được, anh sẽ đi coi con gái chúng ta, không để cho người khác có cơ hội tráo đổi đâu.”
Nghe nói như thế, lúc này Bạch Du mới yên tâm mà nhắm mắt.
Cùng lúc đó, hai đứa bé sinh đôi nhà Tạ Húc Đông cũng được ôm ra.
Tạ Húc Đông vô cùng mong đợi mà xông tới, khi định thần nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy hai đứa trẻ giống hệt như hai con khỉ con, nhăn nhúm như người già, xấu tới nỗi người ta không dám nhìn thẳng.
Tạ Húc Đông: ?
Xấu như thế này mà con anh ấy á hả?
Xấu điên luôn!
Tạ Húc Đông nghe thấy những gì Bạch Du nói trước đó thì bắt đầu hoài nghi không biết hai đứa trẻ này có phải con mình hay không.
Anh ấy nghĩ như thế nào thì nói như thế.
Ai ngờ vừa mới dứt lời thì thấy hai y tá tỏ rõ ý xem thường, một người trong số đó còn nói: “Vị đồng chí này không nên nói linh tinh như thế đâu. Không bàn tới chuyện trong phòng sinh chỉ có mình vợ anh mang thai đôi mà hai đứa bé còn trông giống anh y đúc, như một dấu in ra luôn vậy.”
Tạ Húc Đông: “...”
Cô y tá nói thế khác gì chỉ vào mặt anh ấy mà nói anh ấy có biết tại sao hai bé này xấu xí như này không, còn chẳng phải là do có người cha như anh ấy hay sao.
Y tá còn lại cũng chê bai: “Anh nhìn phó đoàn Giang nhà người ta quan tâm tới người mẹ *****ên kia kìa. Ai giống mấy người đàn ông trong mắt chỉ có con với cái. Vợ của phó đoàn Giang đúng là quá hạnh phúc.”
Bọn họ là y tá ở bệnh viện nên đã nhìn thấy quá nhiều những thứ như này rồi. Người phụ nữ chịu trăm đắng ngàn cay sinh con ra nhưng ngay khi ra khỏi phòng mổ thì mọi sự chú ý cả tất cả mọi người lại chỉ hướng về đứa trẻ sơ sinh, hiếm có ai mà để tâm tới họ.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lúc này Giang Lâm như rơi vào ác mộng, cả người lạnh như băng.Đúng lúc đó, tiếng trẻ sơ sinh vang vọng trong phòng sinh.“Sinh rồi, sinh rồi!”“Nhưng mà là con nhà ai mới được cơ?”Ba phòng sinh ở đây, trong giây lát đúng là không nghe ra được tiếng khóc là từ phòng bệnh nào thật.Liên Đại Hữu: “Tiếng khóc to như thế này nói không chừng chính là thằng bé mập mạp nhà tôi!”Giang Lâm thoát khỏi cơn hoảng hốt, mắt nhìn đăm đăm vào phòng sinh.Chẳng mấy chốc phòng sinh Bạch Du được mở ra, có y tá vội vàng đi ra hỏi: “Xin hỏi người nhà của Bạch Du đâu?”TBCGiang Lâm cùng với bà Bạch ngay lập tức bước tới: “Chúng tôi đây.”Y tá: “Đây là một bé gái, tầm khoảng ba cân rưỡi, thời gian sinh là bảy giờ hai mươi bảy phút tối giờ Bắc Kinh. Người nhà đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cùng với chăn cho bé chưa?”Trong nháy mắt, mắt của Giang Lâm đỏ bừng.Ngược lại bà Bạch lại bình tĩnh hơn nhiều. Bà vội lấy chăn nhỏ cùng với quần áo ra, nói: “Đã chuẩn bị xong cả rồi đây.”Liên Gia Lệ ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phòng sinh, môi dưới của cô ta sắp bị cô ta cắn chảy m.á.u nhưng cô ta lại không hề nhận ra.Sau đó, khi nghe thấy phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ con, biểu cảm cứng đờ của cô ta mới giãn ra đôi chút.Chẳng qua lúc này không ai để ý tới sự khác lạ của cô ta.Bạch Du gắng gượng cơ thể mệt mỏi mà nói với y tá đang ôm con của mình mà nói: “Tôi muốn nhìn con tôi một chút.”Y tá đang ôm lấy bé sơ sinh cứng đờ cả người: “Cô cứ đợi ra ngoài rồi nhìn bé cũng được.”Giọng Bạch Du đề cao hơn hẳn: “Tôi phải nhìn ngay bây giờ!”Y tá sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, không thể làm gì khác ngoài chuyện bế bé con qua cho cô nhìn: “Nhìn cũng được thôi. Giờ chắc là chị rất mệt mỏi, vẫn nên nghỉ một lát, tỉnh dậy rồi cho con b.ú cũng không muộn.”Tầm mắt của Bạch Du hướng về tã lót trong tay y tá. Bé con đang nhắm mắt, toàn thân hồng hào như là một bé heo béo mập.Đây là áo bông nhỏ cô đã chờ mong cả hai đời, là con gái yêu quý của cô. Đúng là lúc này cô rất mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cô quyết không nghe theo lời y tá mà gắng gượng cho tới khi được đẩy ra khỏi phòng sinh mới nhướn người lên mà nói với Giang Lâm: “Anh không cần để ý tới em, mau đi coi con đi.”Bà Bạch thấy tinh thần của cô khá tốt thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Để Giang Lâm chăm sóc cho cháu, bà đi coi đứa bé cho.”Thế nhưng Bạch Du lại lắc đầu nói: “Bà nội, bà để cho Giang Lâm đi đi ạ, đừng để người khác có cơ hội tráo con mình ạ.”Không phải cô nghi ngờ mà ở cái thời đại này, chuyện ôm nhầm con hay là trộm trẻ con từ bệnh viện xảy ra quá thường xuyên.Đây là đứa trẻ mà cô chờ mong hai đời, như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể để chuyện này xảy ra được.Nghe thấy Bạch Du nói như thế, y tá đang ôm đứa trẻ cứng đờ cả người.Người cũng ngạc nhiên không kém chính là Liên Gia Lệ đang ngồi trên ghế chờ.Giang Lâm xoa gương mặt cô, gật đầu: “Được, anh sẽ đi coi con gái chúng ta, không để cho người khác có cơ hội tráo đổi đâu.”Nghe nói như thế, lúc này Bạch Du mới yên tâm mà nhắm mắt.Cùng lúc đó, hai đứa bé sinh đôi nhà Tạ Húc Đông cũng được ôm ra.Tạ Húc Đông vô cùng mong đợi mà xông tới, khi định thần nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy hai đứa trẻ giống hệt như hai con khỉ con, nhăn nhúm như người già, xấu tới nỗi người ta không dám nhìn thẳng.Tạ Húc Đông: ?Xấu như thế này mà con anh ấy á hả?Xấu điên luôn!Tạ Húc Đông nghe thấy những gì Bạch Du nói trước đó thì bắt đầu hoài nghi không biết hai đứa trẻ này có phải con mình hay không.Anh ấy nghĩ như thế nào thì nói như thế.Ai ngờ vừa mới dứt lời thì thấy hai y tá tỏ rõ ý xem thường, một người trong số đó còn nói: “Vị đồng chí này không nên nói linh tinh như thế đâu. Không bàn tới chuyện trong phòng sinh chỉ có mình vợ anh mang thai đôi mà hai đứa bé còn trông giống anh y đúc, như một dấu in ra luôn vậy.”Tạ Húc Đông: “...”Cô y tá nói thế khác gì chỉ vào mặt anh ấy mà nói anh ấy có biết tại sao hai bé này xấu xí như này không, còn chẳng phải là do có người cha như anh ấy hay sao.Y tá còn lại cũng chê bai: “Anh nhìn phó đoàn Giang nhà người ta quan tâm tới người mẹ *****ên kia kìa. Ai giống mấy người đàn ông trong mắt chỉ có con với cái. Vợ của phó đoàn Giang đúng là quá hạnh phúc.”Bọn họ là y tá ở bệnh viện nên đã nhìn thấy quá nhiều những thứ như này rồi. Người phụ nữ chịu trăm đắng ngàn cay sinh con ra nhưng ngay khi ra khỏi phòng mổ thì mọi sự chú ý cả tất cả mọi người lại chỉ hướng về đứa trẻ sơ sinh, hiếm có ai mà để tâm tới họ.