Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 557: Chương 557

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Anh không nỡ để cô trải qua những vất vả như vậy nữa nên anh không nói với bất kỳ ai, tự mình đi thắt ống dẫn tinh.Bạch Du đỡ anh vào trong rồi ngồi xuống ghế: "Em không buồn, em chỉ... Cảm thấy anh nên nói với em một tiếng, cho dù muốn thắt ống dẫn tinh, cũng nên để em đi cùng anh." Mặc dù thắt ống dẫn tinh ở nam giới là một tiểu phẫu, thường không có rủi ro gì nhưng giống như anh đau lòng cô thì cô cũng đau lòng anh.Anh làm phẫu thuật, cô không thể thay thế nỗi đau của anh thì ít nhất cô có thể ở bên ngoài chờ đợi anh.Giang Lâm định mở miệng thì bà Bạch đã đi vào: "Bé Du, vừa nãy cháu nói thắt ống dẫn tinh là sao?"Vừa nói xong thì bà để ý thấy sắc mặt Giang Lâm tái nhợt, dáng người cũng không được thẳng tắp như bình thường, kết hợp với lời nói của Bạch Du vừa nãy khiến bà lập tức nghĩ đến điều gì đó, chỉ là bà không dám tin vào suy đoán của mình.Ngay sau đó, bà nghe Giang Lâm nói: "Bà nội, cháu đi thắt ống dẫn tinh rồi."Mặc dù đã đoán được nhưng lúc này nghe đích thân Giang Lâm nói ra, bà Bạch vẫn kinh ngạc há hốc mồm: "Sao mà cháu bốc đồng thế? Hơn nữa hai đứa chỉ có một đứa con, thắt ống dẫn tinh rồi thì không sinh được nữa!"Bà không phải trọng nam khinh nữ, chỉ là bà thầm mong Tiểu Thư Thư có thêm một đứa em trai hoặc em gái, sau này những người làm trưởng bối như họ đều không còn nữa, lỡ có chuyện gì xảy ra thì Tiểu Thư Thư cũng có người để bàn bạc.Hơn nữa bà cũng lo lắng, lỡ như, lỡ như Tiểu Thư Thư xảy ra chuyện gì không may, bé Du và Giang Lâm ít nhất còn có những đứa con khác để gửi gắm, nghĩ đến đây, trong lòng bà khẽ phi mấy tiếng.Tiểu Thư Thư sẽ không sao!Giang Lâm: "Bà nội, chúng cháu có Minh Thư là đủ rồi, hơn nữa nhà nước đã bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chúng cháu là quân nhân, càng phải hưởng ứng chính sách của nhà nước."Mặc dù vẫn chưa có quy định rõ ràng chỉ được sinh một con nhưng ở Thủ đô, Thượng Hải và các thành phố lớn khác, từ năm 71 đã dần bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ là hiện tại những người chỉ sinh một con vẫn còn rất ít, càng đừng nói đến việc chủ động đi thắt ống dẫn tinh như Giang Lâm. Thực ra bà Bạch vẫn không tán thành.Nhưng không tán thành cũng không có cách nào, đã thắt ống dẫn tinh rồi, chẳng lẽ còn có thể để bác sĩ nối lại sao?Nói cho cùng, sinh con đẻ cái thật ra người mệt nhất chính là phụ nữ, bà cũng đoán được Giang Lâm làm như vậy đều là vì Bạch Du, cho nên đến nước này, bà chỉ có thể đến trạm thịt mua thêm chút thịt về bồi bổ cho Giang Lâm.Sau khi bà Bạch đi rồi, Bạch Du đỡ Giang Lâm lên lầu nghỉ ngơi.Cô rất may mắn khi đời này được gả cho Giang Lâm, để cô thấm thía sâu sắc, cảm giác được một người nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra lại hạnh phúc đến vậy.Về chuyện Giang Lâm thắt ống dẫn tinh, Bạch Du không định nói ra ngoài.Thời đại này có rất nhiều người không hiểu về việc thắt ống dẫn tinh ở nam giới, nhiều người cho rằng đàn ông thắt ống dẫn tinh thì giống như thái giám hoặc sẽ ảnh hưởng đến khả năng đàn ông, cô không thể giải thích với từng người nên tốt hơn là không nói từ đầu, dù sao thì đây cũng là chuyện của hai vợ chồng họ.Về vụ bắt cóc trẻ sơ sinh, nhờ có manh mối do y tá Hoàng cung cấp, cục cảnh sát đã lần theo manh mối điều tra, nhanh chóng bắt gọn cả ổ bọn buôn người.Ban đầu y tá Hoàng định đóng vai nhân chứng có công để được giảm nhẹ hình phạt nhưng cô ta nghĩ quá đẹp, một kẻ tội ác tày trời như cô ta, nếu khoan dung với cô ta thì chính là sự bất kính với tất cả những đứa trẻ sơ sinh bị bắt cóc.Cuối cùng y tá Hoàng và một loạt những công chức gây án khác đều bị tuyên án tử hình, còn Liên Gia Lệ thì bị kết án đi lao động cải tạo ở nông trang trong hai năm.Hôm đó, Liên Gia Lệ bị anh trai tát một cái, tức đến nỗi suýt thì phun m.á.u nhưng cô ta nghĩ anh trai và mẹ chỉ tức giận nhất thời, giờ cô ta sắp tới nông trường rồi, ít nhất họ cũng phải về thăm cô ta, đưa cho cô ta ít tiền và đồ ăn, cùng một số đồ dùng sinh hoạt nhưng cô ta chờ mãi nhưng không thấy ai đến.Một đồng chí công an nói: "Đừng đợi nữa, gia đình cô sẽ không đến đâu, họ đã rời đảo Quỳnh Châu rồi."Liên Gia Lệ nghe vậy thì lập tức trợn tròn mắt: "Anh nói gì cơ? Gia đình tôi rời đảo Quỳnh Châu rồi, vậy họ đi đâu?""Còn đi đâu được nữa? Tất nhiên là về quê cũ của các cô rồi, anh trai cô nhờ ơn cô mà đã bị cách chức phó trung đội trưởng, giờ chẳng còn là gì nữa, cô hại anh ta thành ra thế này, cô nghĩ anh ta còn đến đưa tiễn cô sao?"

Anh không nỡ để cô trải qua những vất vả như vậy nữa nên anh không nói với bất kỳ ai, tự mình đi thắt ống dẫn tinh.

Bạch Du đỡ anh vào trong rồi ngồi xuống ghế: "Em không buồn, em chỉ... Cảm thấy anh nên nói với em một tiếng, cho dù muốn thắt ống dẫn tinh, cũng nên để em đi cùng anh."

 

Mặc dù thắt ống dẫn tinh ở nam giới là một tiểu phẫu, thường không có rủi ro gì nhưng giống như anh đau lòng cô thì cô cũng đau lòng anh.

Anh làm phẫu thuật, cô không thể thay thế nỗi đau của anh thì ít nhất cô có thể ở bên ngoài chờ đợi anh.

Giang Lâm định mở miệng thì bà Bạch đã đi vào: "Bé Du, vừa nãy cháu nói thắt ống dẫn tinh là sao?"

Vừa nói xong thì bà để ý thấy sắc mặt Giang Lâm tái nhợt, dáng người cũng không được thẳng tắp như bình thường, kết hợp với lời nói của Bạch Du vừa nãy khiến bà lập tức nghĩ đến điều gì đó, chỉ là bà không dám tin vào suy đoán của mình.

Ngay sau đó, bà nghe Giang Lâm nói: "Bà nội, cháu đi thắt ống dẫn tinh rồi."

Mặc dù đã đoán được nhưng lúc này nghe đích thân Giang Lâm nói ra, bà Bạch vẫn kinh ngạc há hốc mồm: "Sao mà cháu bốc đồng thế? Hơn nữa hai đứa chỉ có một đứa con, thắt ống dẫn tinh rồi thì không sinh được nữa!"

Bà không phải trọng nam khinh nữ, chỉ là bà thầm mong Tiểu Thư Thư có thêm một đứa em trai hoặc em gái, sau này những người làm trưởng bối như họ đều không còn nữa, lỡ có chuyện gì xảy ra thì Tiểu Thư Thư cũng có người để bàn bạc.

Hơn nữa bà cũng lo lắng, lỡ như, lỡ như Tiểu Thư Thư xảy ra chuyện gì không may, bé Du và Giang Lâm ít nhất còn có những đứa con khác để gửi gắm, nghĩ đến đây, trong lòng bà khẽ phi mấy tiếng.

Tiểu Thư Thư sẽ không sao!

Giang Lâm: "Bà nội, chúng cháu có Minh Thư là đủ rồi, hơn nữa nhà nước đã bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chúng cháu là quân nhân, càng phải hưởng ứng chính sách của nhà nước."

Mặc dù vẫn chưa có quy định rõ ràng chỉ được sinh một con nhưng ở Thủ đô, Thượng Hải và các thành phố lớn khác, từ năm 71 đã dần bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ là hiện tại những người chỉ sinh một con vẫn còn rất ít, càng đừng nói đến việc chủ động đi thắt ống dẫn tinh như Giang Lâm.

 

Thực ra bà Bạch vẫn không tán thành.

Nhưng không tán thành cũng không có cách nào, đã thắt ống dẫn tinh rồi, chẳng lẽ còn có thể để bác sĩ nối lại sao?

Nói cho cùng, sinh con đẻ cái thật ra người mệt nhất chính là phụ nữ, bà cũng đoán được Giang Lâm làm như vậy đều là vì Bạch Du, cho nên đến nước này, bà chỉ có thể đến trạm thịt mua thêm chút thịt về bồi bổ cho Giang Lâm.

Sau khi bà Bạch đi rồi, Bạch Du đỡ Giang Lâm lên lầu nghỉ ngơi.

Cô rất may mắn khi đời này được gả cho Giang Lâm, để cô thấm thía sâu sắc, cảm giác được một người nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra lại hạnh phúc đến vậy.

Về chuyện Giang Lâm thắt ống dẫn tinh, Bạch Du không định nói ra ngoài.

Thời đại này có rất nhiều người không hiểu về việc thắt ống dẫn tinh ở nam giới, nhiều người cho rằng đàn ông thắt ống dẫn tinh thì giống như thái giám hoặc sẽ ảnh hưởng đến khả năng đàn ông, cô không thể giải thích với từng người nên tốt hơn là không nói từ đầu, dù sao thì đây cũng là chuyện của hai vợ chồng họ.

Về vụ bắt cóc trẻ sơ sinh, nhờ có manh mối do y tá Hoàng cung cấp, cục cảnh sát đã lần theo manh mối điều tra, nhanh chóng bắt gọn cả ổ bọn buôn người.

Ban đầu y tá Hoàng định đóng vai nhân chứng có công để được giảm nhẹ hình phạt nhưng cô ta nghĩ quá đẹp, một kẻ tội ác tày trời như cô ta, nếu khoan dung với cô ta thì chính là sự bất kính với tất cả những đứa trẻ sơ sinh bị bắt cóc.

Cuối cùng y tá Hoàng và một loạt những công chức gây án khác đều bị tuyên án tử hình, còn Liên Gia Lệ thì bị kết án đi lao động cải tạo ở nông trang trong hai năm.

Hôm đó, Liên Gia Lệ bị anh trai tát một cái, tức đến nỗi suýt thì phun m.á.u nhưng cô ta nghĩ anh trai và mẹ chỉ tức giận nhất thời, giờ cô ta sắp tới nông trường rồi, ít nhất họ cũng phải về thăm cô ta, đưa cho cô ta ít tiền và đồ ăn, cùng một số đồ dùng sinh hoạt nhưng cô ta chờ mãi nhưng không thấy ai đến.

Một đồng chí công an nói: "Đừng đợi nữa, gia đình cô sẽ không đến đâu, họ đã rời đảo Quỳnh Châu rồi."

Liên Gia Lệ nghe vậy thì lập tức trợn tròn mắt: "Anh nói gì cơ? Gia đình tôi rời đảo Quỳnh Châu rồi, vậy họ đi đâu?"

"Còn đi đâu được nữa? Tất nhiên là về quê cũ của các cô rồi, anh trai cô nhờ ơn cô mà đã bị cách chức phó trung đội trưởng, giờ chẳng còn là gì nữa, cô hại anh ta thành ra thế này, cô nghĩ anh ta còn đến đưa tiễn cô sao?"

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Anh không nỡ để cô trải qua những vất vả như vậy nữa nên anh không nói với bất kỳ ai, tự mình đi thắt ống dẫn tinh.Bạch Du đỡ anh vào trong rồi ngồi xuống ghế: "Em không buồn, em chỉ... Cảm thấy anh nên nói với em một tiếng, cho dù muốn thắt ống dẫn tinh, cũng nên để em đi cùng anh." Mặc dù thắt ống dẫn tinh ở nam giới là một tiểu phẫu, thường không có rủi ro gì nhưng giống như anh đau lòng cô thì cô cũng đau lòng anh.Anh làm phẫu thuật, cô không thể thay thế nỗi đau của anh thì ít nhất cô có thể ở bên ngoài chờ đợi anh.Giang Lâm định mở miệng thì bà Bạch đã đi vào: "Bé Du, vừa nãy cháu nói thắt ống dẫn tinh là sao?"Vừa nói xong thì bà để ý thấy sắc mặt Giang Lâm tái nhợt, dáng người cũng không được thẳng tắp như bình thường, kết hợp với lời nói của Bạch Du vừa nãy khiến bà lập tức nghĩ đến điều gì đó, chỉ là bà không dám tin vào suy đoán của mình.Ngay sau đó, bà nghe Giang Lâm nói: "Bà nội, cháu đi thắt ống dẫn tinh rồi."Mặc dù đã đoán được nhưng lúc này nghe đích thân Giang Lâm nói ra, bà Bạch vẫn kinh ngạc há hốc mồm: "Sao mà cháu bốc đồng thế? Hơn nữa hai đứa chỉ có một đứa con, thắt ống dẫn tinh rồi thì không sinh được nữa!"Bà không phải trọng nam khinh nữ, chỉ là bà thầm mong Tiểu Thư Thư có thêm một đứa em trai hoặc em gái, sau này những người làm trưởng bối như họ đều không còn nữa, lỡ có chuyện gì xảy ra thì Tiểu Thư Thư cũng có người để bàn bạc.Hơn nữa bà cũng lo lắng, lỡ như, lỡ như Tiểu Thư Thư xảy ra chuyện gì không may, bé Du và Giang Lâm ít nhất còn có những đứa con khác để gửi gắm, nghĩ đến đây, trong lòng bà khẽ phi mấy tiếng.Tiểu Thư Thư sẽ không sao!Giang Lâm: "Bà nội, chúng cháu có Minh Thư là đủ rồi, hơn nữa nhà nước đã bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chúng cháu là quân nhân, càng phải hưởng ứng chính sách của nhà nước."Mặc dù vẫn chưa có quy định rõ ràng chỉ được sinh một con nhưng ở Thủ đô, Thượng Hải và các thành phố lớn khác, từ năm 71 đã dần bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ là hiện tại những người chỉ sinh một con vẫn còn rất ít, càng đừng nói đến việc chủ động đi thắt ống dẫn tinh như Giang Lâm. Thực ra bà Bạch vẫn không tán thành.Nhưng không tán thành cũng không có cách nào, đã thắt ống dẫn tinh rồi, chẳng lẽ còn có thể để bác sĩ nối lại sao?Nói cho cùng, sinh con đẻ cái thật ra người mệt nhất chính là phụ nữ, bà cũng đoán được Giang Lâm làm như vậy đều là vì Bạch Du, cho nên đến nước này, bà chỉ có thể đến trạm thịt mua thêm chút thịt về bồi bổ cho Giang Lâm.Sau khi bà Bạch đi rồi, Bạch Du đỡ Giang Lâm lên lầu nghỉ ngơi.Cô rất may mắn khi đời này được gả cho Giang Lâm, để cô thấm thía sâu sắc, cảm giác được một người nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra lại hạnh phúc đến vậy.Về chuyện Giang Lâm thắt ống dẫn tinh, Bạch Du không định nói ra ngoài.Thời đại này có rất nhiều người không hiểu về việc thắt ống dẫn tinh ở nam giới, nhiều người cho rằng đàn ông thắt ống dẫn tinh thì giống như thái giám hoặc sẽ ảnh hưởng đến khả năng đàn ông, cô không thể giải thích với từng người nên tốt hơn là không nói từ đầu, dù sao thì đây cũng là chuyện của hai vợ chồng họ.Về vụ bắt cóc trẻ sơ sinh, nhờ có manh mối do y tá Hoàng cung cấp, cục cảnh sát đã lần theo manh mối điều tra, nhanh chóng bắt gọn cả ổ bọn buôn người.Ban đầu y tá Hoàng định đóng vai nhân chứng có công để được giảm nhẹ hình phạt nhưng cô ta nghĩ quá đẹp, một kẻ tội ác tày trời như cô ta, nếu khoan dung với cô ta thì chính là sự bất kính với tất cả những đứa trẻ sơ sinh bị bắt cóc.Cuối cùng y tá Hoàng và một loạt những công chức gây án khác đều bị tuyên án tử hình, còn Liên Gia Lệ thì bị kết án đi lao động cải tạo ở nông trang trong hai năm.Hôm đó, Liên Gia Lệ bị anh trai tát một cái, tức đến nỗi suýt thì phun m.á.u nhưng cô ta nghĩ anh trai và mẹ chỉ tức giận nhất thời, giờ cô ta sắp tới nông trường rồi, ít nhất họ cũng phải về thăm cô ta, đưa cho cô ta ít tiền và đồ ăn, cùng một số đồ dùng sinh hoạt nhưng cô ta chờ mãi nhưng không thấy ai đến.Một đồng chí công an nói: "Đừng đợi nữa, gia đình cô sẽ không đến đâu, họ đã rời đảo Quỳnh Châu rồi."Liên Gia Lệ nghe vậy thì lập tức trợn tròn mắt: "Anh nói gì cơ? Gia đình tôi rời đảo Quỳnh Châu rồi, vậy họ đi đâu?""Còn đi đâu được nữa? Tất nhiên là về quê cũ của các cô rồi, anh trai cô nhờ ơn cô mà đã bị cách chức phó trung đội trưởng, giờ chẳng còn là gì nữa, cô hại anh ta thành ra thế này, cô nghĩ anh ta còn đến đưa tiễn cô sao?"

Chương 557: Chương 557