"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 599: Chương 599
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Ngoài sợ có tuyết rơi mà còn là vì ngồi xe lửa trong suốt nhiều ngày, ngày nào cũng lăn lộn trong một chỗ chỉ lớn bằng bàn tay, Bạch Du cảm thấy trên người mình có mùi nên muốn về tắm rửa thật nhanh.Nhưng những lời này lọt vào lỗ tai của Bạch Phi Bằng thì lại thành Bạch Du không muốn vào trong, tránh việc gặp phải anh trai cả Bạch Gia Dương của cô, trong lòng ông không khỏi cảm thấy đau khổ.Bạch Du không biết cha của cô lại nghĩ nhiều như vậy, sau khi tạm biệt người nhà, ngồi yên trên xe quay về Tứ Hợp Viện.Quả nhiên là khi bọn cô vừa tới Tứ Hợp Viện thì trời đã bắt đầu có tuyết rơi lần nữa.Ông Giang nghe thấy có tiếng xe con, ông ấy không kịp chờ mà chạy ra ngoài, không còn dáng vẻ nghiêm túc như ngày thường.Trước đó cô nhóc được trông nom nên còn nghe lời, bây giờ vừa xuống xe, cô bé đã không nhịn được mà nhào cả người về phía đống tuyết: “Đắp người tuyết! Đắp người tuyết!”Ông Giang vừa ra ngoài đã thấy một cục tròn vo màu đỏ rực vui vẻ chạy về của mình nhưng cái chân quá ngắn, cũng có thể là do quần áo trên người quá nhiều nên cô bé bị cái chân của cản trở…Cứ như vậy một cục thịt màu đỏ rực lăn đều trên mặt đất.Chao ôi.Trái tim cứng rắn không vội vàng của ông Giang lập tức đau lòng, ông nhanh chóng chạy tới: “Ôi, để ông cố ôm cháu, cháu té có đau không?”Bạch Du đã sống cả hai đời nhưng đây là lần *****ên cô thấy ông Giang bóp giọng nói chuyện, suýt chút nữa là cô đã bất cười.Cô nhóc là một đứa bé diễn sâu, không sợ người lạ đã đành, giờ đây sau khi được ông Giang ôm lên, cô bé còn vươn cái tay nhỏ đầy thịt ra: “Đau ạ, phải thổi.”Ông Giang thật sự tới gần, ông ấy thổi cái tay nhỏ của cô bé vài cái: “Còn đau nữa không?”Cô nhóc lắc đầu, sau đó mở to mắt nhìn người đang ôm mình. Một lúc sau, dường như cô bé đã nhận ra người này là ai: “Ông cố, ông cố có đôi mắt giống như con ruồi!”Cơ thể ông Giang cứng đờ:?” Con ruồi? Chẳng mấy chốc ông ấy đã chối bỏ ý nghĩ này, cháu gái vừa đáng yêu xinh đẹp vừa thông minh của ông ấy sau có thể nói ông ấy có đôi mắt giống như con ruồi được chứ, chắc chắn là nói đôi mắt của ông ấy giống như chim ưng.Không sai, đôi mắt của ông ấy sắc bén giống như con chim ưng.Cháu gái cưng của ông ấy thật sự là rất thông minh, còn nhỏ mà đã biết thế nào là đôi mắt chim ưng rồi, chắc chắn là di truyền từ sự thông minh của ông ấy.Bạch Du không biết ông ấy nghĩ nhiều như vậy, nếu không cô sẽ không nhịn được mà bật cười.Cô cho rằng dáng vẻ của cha cô khi vừa nhìn thấy đứa trẻ có chút khoa trương, không ngờ người khoa trương nhất lại là ông Giang.Đây là lần *****ên cô nhóc thấy tuyết rơi, cô nhóc phấn khích vô cùng, vả lại bây giờ cô nhóc nhắc nhở bản thân là phải đắp người tuyết. Bạch Du ngồi xe lâu như vậy, cô không còn tinh thần và sức lực để đắp người tuyết với cô bé, không ngờ cô còn chưa kịp lên tiếng thì ông Giang đã bóp giọng đồng ý lần nữa.“Ông cố đắp người tuyết với cháu nhé, đắp một người tuyết đáng yêu giống như Thư Thư có được không?”Đôi mắt to tròn như ngôi sao của cô nhóc lóe sáng, đáp lại bằng giọng sữa: “Được ạ!”Thế là một già một trẻ nắm tay nhau, cùng nhau đắp người tuyết.Bạch Du: “...”Giang Lâm: “...”Thấy con gái có ông Giang trông nom, Bạch Du không lo lắng là sẽ xảy ra vấn đề nên đã vào trong thu dọn đồ đạt với Giang Lâm, sau đó vào trong tắm rửa gội đầu bằng nước nóng, lúc này cô mới có cảm giác mình đã sống lại.Còn không tới là ở đảo Quỳnh Châu đã lâu, cô đã quen với cuộc sống ở bên kia, nhất định là phải tắm rửa mỗi ngày, những ngày qua không được tắm rửa mỗi ngày khiến cảm thấy không được quen.Tắm rửa xong xuôi, mẹ Ôn cũng làm xong cơm trưa.Có tôm xào chua tay trong nồi, móng lợn kho tàu và bắp cải xào. Món chính bao gồm sủi cảo nhân hẹ và bánh bao cỡ lớn, ngoài ra còn món đậu phụ kho rim và trứng hấp mà trẻ con thích ăn, vô cùng chu đáo.
Ngoài sợ có tuyết rơi mà còn là vì ngồi xe lửa trong suốt nhiều ngày, ngày nào cũng lăn lộn trong một chỗ chỉ lớn bằng bàn tay, Bạch Du cảm thấy trên người mình có mùi nên muốn về tắm rửa thật nhanh.
Nhưng những lời này lọt vào lỗ tai của Bạch Phi Bằng thì lại thành Bạch Du không muốn vào trong, tránh việc gặp phải anh trai cả Bạch Gia Dương của cô, trong lòng ông không khỏi cảm thấy đau khổ.
Bạch Du không biết cha của cô lại nghĩ nhiều như vậy, sau khi tạm biệt người nhà, ngồi yên trên xe quay về Tứ Hợp Viện.
Quả nhiên là khi bọn cô vừa tới Tứ Hợp Viện thì trời đã bắt đầu có tuyết rơi lần nữa.
Ông Giang nghe thấy có tiếng xe con, ông ấy không kịp chờ mà chạy ra ngoài, không còn dáng vẻ nghiêm túc như ngày thường.
Trước đó cô nhóc được trông nom nên còn nghe lời, bây giờ vừa xuống xe, cô bé đã không nhịn được mà nhào cả người về phía đống tuyết: “Đắp người tuyết! Đắp người tuyết!”
Ông Giang vừa ra ngoài đã thấy một cục tròn vo màu đỏ rực vui vẻ chạy về của mình nhưng cái chân quá ngắn, cũng có thể là do quần áo trên người quá nhiều nên cô bé bị cái chân của cản trở…
Cứ như vậy một cục thịt màu đỏ rực lăn đều trên mặt đất.
Chao ôi.
Trái tim cứng rắn không vội vàng của ông Giang lập tức đau lòng, ông nhanh chóng chạy tới: “Ôi, để ông cố ôm cháu, cháu té có đau không?”
Bạch Du đã sống cả hai đời nhưng đây là lần *****ên cô thấy ông Giang bóp giọng nói chuyện, suýt chút nữa là cô đã bất cười.
Cô nhóc là một đứa bé diễn sâu, không sợ người lạ đã đành, giờ đây sau khi được ông Giang ôm lên, cô bé còn vươn cái tay nhỏ đầy thịt ra: “Đau ạ, phải thổi.”
Ông Giang thật sự tới gần, ông ấy thổi cái tay nhỏ của cô bé vài cái: “Còn đau nữa không?”
Cô nhóc lắc đầu, sau đó mở to mắt nhìn người đang ôm mình. Một lúc sau, dường như cô bé đã nhận ra người này là ai: “Ông cố, ông cố có đôi mắt giống như con ruồi!”
Cơ thể ông Giang cứng đờ:?”
Con ruồi?
Chẳng mấy chốc ông ấy đã chối bỏ ý nghĩ này, cháu gái vừa đáng yêu xinh đẹp vừa thông minh của ông ấy sau có thể nói ông ấy có đôi mắt giống như con ruồi được chứ, chắc chắn là nói đôi mắt của ông ấy giống như chim ưng.
Không sai, đôi mắt của ông ấy sắc bén giống như con chim ưng.
Cháu gái cưng của ông ấy thật sự là rất thông minh, còn nhỏ mà đã biết thế nào là đôi mắt chim ưng rồi, chắc chắn là di truyền từ sự thông minh của ông ấy.
Bạch Du không biết ông ấy nghĩ nhiều như vậy, nếu không cô sẽ không nhịn được mà bật cười.
Cô cho rằng dáng vẻ của cha cô khi vừa nhìn thấy đứa trẻ có chút khoa trương, không ngờ người khoa trương nhất lại là ông Giang.
Đây là lần *****ên cô nhóc thấy tuyết rơi, cô nhóc phấn khích vô cùng, vả lại bây giờ cô nhóc nhắc nhở bản thân là phải đắp người tuyết. Bạch Du ngồi xe lâu như vậy, cô không còn tinh thần và sức lực để đắp người tuyết với cô bé, không ngờ cô còn chưa kịp lên tiếng thì ông Giang đã bóp giọng đồng ý lần nữa.
“Ông cố đắp người tuyết với cháu nhé, đắp một người tuyết đáng yêu giống như Thư Thư có được không?”
Đôi mắt to tròn như ngôi sao của cô nhóc lóe sáng, đáp lại bằng giọng sữa: “Được ạ!”
Thế là một già một trẻ nắm tay nhau, cùng nhau đắp người tuyết.
Bạch Du: “...”
Giang Lâm: “...”
Thấy con gái có ông Giang trông nom, Bạch Du không lo lắng là sẽ xảy ra vấn đề nên đã vào trong thu dọn đồ đạt với Giang Lâm, sau đó vào trong tắm rửa gội đầu bằng nước nóng, lúc này cô mới có cảm giác mình đã sống lại.
Còn không tới là ở đảo Quỳnh Châu đã lâu, cô đã quen với cuộc sống ở bên kia, nhất định là phải tắm rửa mỗi ngày, những ngày qua không được tắm rửa mỗi ngày khiến cảm thấy không được quen.
Tắm rửa xong xuôi, mẹ Ôn cũng làm xong cơm trưa.
Có tôm xào chua tay trong nồi, móng lợn kho tàu và bắp cải xào. Món chính bao gồm sủi cảo nhân hẹ và bánh bao cỡ lớn, ngoài ra còn món đậu phụ kho rim và trứng hấp mà trẻ con thích ăn, vô cùng chu đáo.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Ngoài sợ có tuyết rơi mà còn là vì ngồi xe lửa trong suốt nhiều ngày, ngày nào cũng lăn lộn trong một chỗ chỉ lớn bằng bàn tay, Bạch Du cảm thấy trên người mình có mùi nên muốn về tắm rửa thật nhanh.Nhưng những lời này lọt vào lỗ tai của Bạch Phi Bằng thì lại thành Bạch Du không muốn vào trong, tránh việc gặp phải anh trai cả Bạch Gia Dương của cô, trong lòng ông không khỏi cảm thấy đau khổ.Bạch Du không biết cha của cô lại nghĩ nhiều như vậy, sau khi tạm biệt người nhà, ngồi yên trên xe quay về Tứ Hợp Viện.Quả nhiên là khi bọn cô vừa tới Tứ Hợp Viện thì trời đã bắt đầu có tuyết rơi lần nữa.Ông Giang nghe thấy có tiếng xe con, ông ấy không kịp chờ mà chạy ra ngoài, không còn dáng vẻ nghiêm túc như ngày thường.Trước đó cô nhóc được trông nom nên còn nghe lời, bây giờ vừa xuống xe, cô bé đã không nhịn được mà nhào cả người về phía đống tuyết: “Đắp người tuyết! Đắp người tuyết!”Ông Giang vừa ra ngoài đã thấy một cục tròn vo màu đỏ rực vui vẻ chạy về của mình nhưng cái chân quá ngắn, cũng có thể là do quần áo trên người quá nhiều nên cô bé bị cái chân của cản trở…Cứ như vậy một cục thịt màu đỏ rực lăn đều trên mặt đất.Chao ôi.Trái tim cứng rắn không vội vàng của ông Giang lập tức đau lòng, ông nhanh chóng chạy tới: “Ôi, để ông cố ôm cháu, cháu té có đau không?”Bạch Du đã sống cả hai đời nhưng đây là lần *****ên cô thấy ông Giang bóp giọng nói chuyện, suýt chút nữa là cô đã bất cười.Cô nhóc là một đứa bé diễn sâu, không sợ người lạ đã đành, giờ đây sau khi được ông Giang ôm lên, cô bé còn vươn cái tay nhỏ đầy thịt ra: “Đau ạ, phải thổi.”Ông Giang thật sự tới gần, ông ấy thổi cái tay nhỏ của cô bé vài cái: “Còn đau nữa không?”Cô nhóc lắc đầu, sau đó mở to mắt nhìn người đang ôm mình. Một lúc sau, dường như cô bé đã nhận ra người này là ai: “Ông cố, ông cố có đôi mắt giống như con ruồi!”Cơ thể ông Giang cứng đờ:?” Con ruồi? Chẳng mấy chốc ông ấy đã chối bỏ ý nghĩ này, cháu gái vừa đáng yêu xinh đẹp vừa thông minh của ông ấy sau có thể nói ông ấy có đôi mắt giống như con ruồi được chứ, chắc chắn là nói đôi mắt của ông ấy giống như chim ưng.Không sai, đôi mắt của ông ấy sắc bén giống như con chim ưng.Cháu gái cưng của ông ấy thật sự là rất thông minh, còn nhỏ mà đã biết thế nào là đôi mắt chim ưng rồi, chắc chắn là di truyền từ sự thông minh của ông ấy.Bạch Du không biết ông ấy nghĩ nhiều như vậy, nếu không cô sẽ không nhịn được mà bật cười.Cô cho rằng dáng vẻ của cha cô khi vừa nhìn thấy đứa trẻ có chút khoa trương, không ngờ người khoa trương nhất lại là ông Giang.Đây là lần *****ên cô nhóc thấy tuyết rơi, cô nhóc phấn khích vô cùng, vả lại bây giờ cô nhóc nhắc nhở bản thân là phải đắp người tuyết. Bạch Du ngồi xe lâu như vậy, cô không còn tinh thần và sức lực để đắp người tuyết với cô bé, không ngờ cô còn chưa kịp lên tiếng thì ông Giang đã bóp giọng đồng ý lần nữa.“Ông cố đắp người tuyết với cháu nhé, đắp một người tuyết đáng yêu giống như Thư Thư có được không?”Đôi mắt to tròn như ngôi sao của cô nhóc lóe sáng, đáp lại bằng giọng sữa: “Được ạ!”Thế là một già một trẻ nắm tay nhau, cùng nhau đắp người tuyết.Bạch Du: “...”Giang Lâm: “...”Thấy con gái có ông Giang trông nom, Bạch Du không lo lắng là sẽ xảy ra vấn đề nên đã vào trong thu dọn đồ đạt với Giang Lâm, sau đó vào trong tắm rửa gội đầu bằng nước nóng, lúc này cô mới có cảm giác mình đã sống lại.Còn không tới là ở đảo Quỳnh Châu đã lâu, cô đã quen với cuộc sống ở bên kia, nhất định là phải tắm rửa mỗi ngày, những ngày qua không được tắm rửa mỗi ngày khiến cảm thấy không được quen.Tắm rửa xong xuôi, mẹ Ôn cũng làm xong cơm trưa.Có tôm xào chua tay trong nồi, móng lợn kho tàu và bắp cải xào. Món chính bao gồm sủi cảo nhân hẹ và bánh bao cỡ lớn, ngoài ra còn món đậu phụ kho rim và trứng hấp mà trẻ con thích ăn, vô cùng chu đáo.