Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 749: Chương 749

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhận được thông báo của trường, những người này đều ngây người.Sao có thể làm được điều này chứ?Nếu muốn tốn thời gian lập nghiệp thì chắc chắn họ cũng không thể đảm bảo sẽ đến dự mọi tiết học, thành tích học tập hạ thấp cũng là điều tất nhiên, tinh lực của con người có hạn, chắc chắn họ cũng không cách nào đảm bảo tham dự đều mọi tiết học được.Họ cảm thấy trường đang cố tình thiên vị Bạch Du, có vài người không phục nên đã lén đi tìm hiểu, không tìm hiểu thì không sao, tìm hiểu mới biết từ đầu học kỳ mới đến giờ, Bạch Du chưa nghỉ một tiết học nào, hơn nữa điểm của từng môn học hiện vẫn giữ vị trí hạng nhất trong số các sinh viên năm nhất khóa 77.Đây cũng quá lợi hại rồi!Không ít người bị tin tức tìm hiểu được đánh gục, chỉ riêng việc học họ đã cảm thấy rất vất vả rồi nhưng vẫn không thể lọt vào hạng ba toàn khóa, còn Bạch Du không chỉ giữ vị trí hạng nhất, mà còn xây dựng một công xưởng trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc sao cô có thể làm được?Thực ra ngay cả khi trường không yêu cầu họ duy trì thành tích, mà khuyến khích họ đi lập nghiệp thì họ cũng không biết nên lập nghiệp cái gì.Bạn tưởng xây dựng công xưởng là có thể xây dựng sao?Còn việc hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị và đăng ký tham gia Hội chợ Quảng, dù là việc nào cũng không phải chuyện dễ dàng, mới biết Bạch Du lên báo, không ít người có phần ghen tị nhưng khi nhận ra khoảng cách giữa hai bên quá lớn thì tâm lý ghen tị đã hoàn toàn biến thành sự ngưỡng mộ.Bạn sẽ ghen tị với người quen bỗng dưng giàu có nhưng bạn sẽ không ghen tị với người giàu nhất thế giới, lòng người chính là như vậy.Bạch Du không có thời gian để đoán suy nghĩ của người khác, bởi vì sự nhiệt tình của mọi người vượt quá dự đoán của cô…Toàn bộ sinh viên khoa ngoại ngữ khóa 77 đều đến đăng ký, bất kể là tự tin hay cảm thấy mình không có cơ hội được chọn, tất cả đều đến đăng ký.Theo lời của một số bạn học: “Biết đâu may mắn được chọn thì sao?”Dù sao thì tham gia cũng không tốn kém gì, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian, không đau không ngứa, ngược lại còn có thể tích lũy kinh nghiệm phỏng vấn nên cả khóa đều tham gia.Số lượng quá đông, khiến chủ nhiệm khoa và cô Vương đều giật mình.Sau khi bàn bạc với Bạch Du, mọi người quyết định vòng *****ên sẽ tiến hành tự giới thiệu một cách đơn giản để sàng lọc sơ bộ, sau đó vòng thứ hai sẽ áp dụng phương pháp mà cô Vương đã chọn trợ lý trước đây, tiến hành đối thoại tình huống, vòng cuối cùng là vấn đáp trực tiếp.Việc đánh giá bắt đầu sau ba ngày, trong thời gian đó, toàn bộ sinh viên khoa tiếng Anh đều bận rộn viết bài tự giới thiệu, vắt hết óc muốn để mình phá vòng vây ra, còn có không ít bạn học hợp tác với nhau, liên lạc với nhau để đối thoại tình huống.Dù có được chọn hay không thì cũng phải cố gắng hết sức, sau này nghĩ lại mới không hối hận.Một số giáo viên ban đầu rất phản đối việc Bạch Du lập nghiệp, nhưng thấy các sinh viên vì thế mà nhiệt tình học tập, không khí học tập sôi nổi chưa từng thấy, cũng dần dần buông bỏ định kiến.Bạch Du cũng không nhàn rỗi, ngoài việc học ra, cô còn phải bận rộn thiết kế áp phích và đồng phục.Yêu cầu đối với áp phích tham gia hội chợ không cao, không cần thiết kế độc đáo, cũng không cần hoa lá cành, chỉ cần đơn giản dễ hiểu, có thể giúp mọi người hiểu được đồ khảm xà cừ là gì, hiểu được tình hình của công xưởng là được.Vì vậy cô nhanh chóng vẽ ra một bản thiết kế đơn giản, ghi rõ từng phần cần đặt nội dung gì. Tiếp theo, cô viết hai bài giới thiệu chi tiết về đồ khảm xà cừ và tình hình của công xưởng.Sau khi viết xong, cô thử dịch tiếng Trung sang tiếng Anh nhưng gặp không ít khó khăn, trình độ tiếng Anh của cô vẫn còn rất hạn chế, nhiều thuật ngữ chuyên ngành cô không biết, ngữ pháp cũng không thể nhuần nhuyễn như tiếng Trung.Dịch một tiếng đồng hồ, cô chỉ dịch được hai đoạn văn, mà ở giữa còn bỏ trống khá nhiều từ không dịch được.Công việc phiên dịch này thực sự không dễ làm.Trong lòng Bạch Du thở dài một hơi.Ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ, nhuộm đỏ cả sàn phòng tự học.Cô ngẩng đầu lên, đưa tay xoa bóp cái cổ hơi đau nhức rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà nấu cơm, buổi tối sẽ dịch tiếp, thật sự không được nữa thì cô định nhờ cô Vương giúp đỡ.Ngay lúc này, ánh sáng trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại. Bạch Du ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tay Cảnh Phỉ cầm một thứ gì đó, vẻ mặt khó chịu đứng ở cửa nhìn mình.Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, dọn xong, cô đeo túi đeo chéo quân đội đi thẳng qua người Cảnh Phỉ.Cảnh Phỉ thấy cô không thèm nhìn mình, tức đến nỗi mũi phập phồng: “Này, Bạch Du, cô không biết tôi đến tìm cô sao?”Lúc này Bạch Du mới dừng bước, quay người nhìn cô ấy: “Không biết, vừa rồi cô bước vào như người câm, sao tôi có thể biết là cô tới tìm tôi?”“...”Cô mới là người câm!Cảnh Phỉ tức giận mắng lại trong lòng, sau đó đẩy thứ trong tay về phía trước: “Cho cô, nhưng cô đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn hối lộ cô, tôi chỉ muốn… Muốn cô có thể đối xử công bằng với tôi giống như những người khác.”Bạch Du không nhận đồ của cô ấy, cô nhíu mày: “Nếu cô không phải hối lộ tôi, thì cần gì phải tặng đồ chứ? Chẳng lẽ… Cô đã từng làm chuyện có lỗi với tôi?”Lời vừa thốt ra, mặt Cảnh Phỉ lập tức đỏ bừng: “Tôi… Mới không có!”Lời này nói ra có bao nhiêu chột dạ thì chột dạ bấy nhiêu, ở nhà cô ấy thường xuyên nói xấu Bạch Du, cũng đã nói nhiều lần ở trước mặt chị họ.Tất nhiên khi ở trường, cô ấy phải giữ giá, cũng không muốn thừa nhận trước mặt người khác rằng Bạch Du giỏi hơn mình, nên chưa từng nói xấu Bạch Du lần nào.Nhưng cô ấy lo chị họ sẽ nói những lời cô ấy nói với Bạch Du, do lo lắng lần bình chọn này Bạch Du sẽ vì đó mà trả thù mình, bởi vì nếu đổi lại là cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ làm như vậy!Bạch Du nhún vai: “Nhưng dáng vẻ của cô không nói như vậy, không tin thì cô có thể nhìn gương, mặt của cô đều sắp đỏ thành m.ô.n.g khỉ rồi.”“...”Cô mới là m.ô.n.g khỉ!Cảnh Phỉ tức giận lại cãi lại trong lòng: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã từng nói xấu cô trước mặt chị họ tôi, chuyện này là tôi không đúng, cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”Bạch Du đảo mắt, lấy bản giới thiệu về đồ khảm xà cừ và công xưởng mà cô vừa viết bằng tiếng Trung từ trong túi đeo chéo quân đội ra rồi đưa cho cô ấy: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, cô dịch hai bài viết này sang tiếng Anh đi.”Cảnh Phỉ ngẩn người, rõ ràng không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy nhưng vẫn cầm lấy hai tờ giấy, lướt qua một lượt rồi cau mày: “Nếu tôi dịch tốt thì cô sẽ tha thứ cho tôi sao?”Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi nói trước, đây chỉ là để chuộc lỗi vì cô nói xấu tôi, không liên quan gì đến cuộc bình chọn sau này, đến lúc đó nếu cô thể hiện không tốt thì vẫn bị loại, tất nhiên nếu cô thể hiện tốt thì tôi cũng không làm tiểu nhân cản trở cô.”Cảnh Phỉ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đồng ý! Nhưng cô phải giữ lời, khi bình chọn phải đối xử công bằng với tôi giống những bạn học khác!”Bạch Du tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Biết rồi biết rồi, tôi sẽ đối xử công bằng.”Nói xong bỏ đi nhưng khoảnh khắc quay người, khóe miệng cô không kìm được mà nhếch lên.TBCSức lao động miễn phí tự động tìm đến tận cửa, không dùng thì phí quá.Phiên dịch get√***Tòa soạn Tân Hoa.Hoa Dung Dung mặt đỏ bừng chạy vào văn phòng của cha, vô cùng phấn khích nói: “Cha, tăng rồi! Doanh số báo ngày hôm qua tăng một phần ba so với bình thường!”Chủ nhiệm Hoa ngẩng đầu lên, thấy con gái chạy đến mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lấy khăn tay trong ngăn kéo đưa cho: “Con mau lau mồ hôi trên đầu đi, cũng đã là con gái lớn rồi mà cả ngày ồn ào như thế này thì ra thể thống gì nữa!”Hoa Dung Dung nhận lấy khăn tay lau qua loa hai cái: “Cha, cha đừng vội nhắc tới con, cha có nghe được lời con vừa nói không? Doanh số báo của tòa soạn chúng ta tăng một phần ba! Chắc chắn là nhờ bài báo của Bạch Du, con nghe nói có không ít sinh viên chạy đi mua báo, chỉ đích danh muốn số báo có bài của Bạch Du!”

Nhận được thông báo của trường, những người này đều ngây người.

Sao có thể làm được điều này chứ?

Nếu muốn tốn thời gian lập nghiệp thì chắc chắn họ cũng không thể đảm bảo sẽ đến dự mọi tiết học, thành tích học tập hạ thấp cũng là điều tất nhiên, tinh lực của con người có hạn, chắc chắn họ cũng không cách nào đảm bảo tham dự đều mọi tiết học được.

Họ cảm thấy trường đang cố tình thiên vị Bạch Du, có vài người không phục nên đã lén đi tìm hiểu, không tìm hiểu thì không sao, tìm hiểu mới biết từ đầu học kỳ mới đến giờ, Bạch Du chưa nghỉ một tiết học nào, hơn nữa điểm của từng môn học hiện vẫn giữ vị trí hạng nhất trong số các sinh viên năm nhất khóa 77.

Đây cũng quá lợi hại rồi!

Không ít người bị tin tức tìm hiểu được đánh gục, chỉ riêng việc học họ đã cảm thấy rất vất vả rồi nhưng vẫn không thể lọt vào hạng ba toàn khóa, còn Bạch Du không chỉ giữ vị trí hạng nhất, mà còn xây dựng một công xưởng trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc sao cô có thể làm được?

Thực ra ngay cả khi trường không yêu cầu họ duy trì thành tích, mà khuyến khích họ đi lập nghiệp thì họ cũng không biết nên lập nghiệp cái gì.

Bạn tưởng xây dựng công xưởng là có thể xây dựng sao?

Còn việc hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị và đăng ký tham gia Hội chợ Quảng, dù là việc nào cũng không phải chuyện dễ dàng, mới biết Bạch Du lên báo, không ít người có phần ghen tị nhưng khi nhận ra khoảng cách giữa hai bên quá lớn thì tâm lý ghen tị đã hoàn toàn biến thành sự ngưỡng mộ.

Bạn sẽ ghen tị với người quen bỗng dưng giàu có nhưng bạn sẽ không ghen tị với người giàu nhất thế giới, lòng người chính là như vậy.

Bạch Du không có thời gian để đoán suy nghĩ của người khác, bởi vì sự nhiệt tình của mọi người vượt quá dự đoán của cô…

Toàn bộ sinh viên khoa ngoại ngữ khóa 77 đều đến đăng ký, bất kể là tự tin hay cảm thấy mình không có cơ hội được chọn, tất cả đều đến đăng ký.

Theo lời của một số bạn học: “Biết đâu may mắn được chọn thì sao?”

Dù sao thì tham gia cũng không tốn kém gì, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian, không đau không ngứa, ngược lại còn có thể tích lũy kinh nghiệm phỏng vấn nên cả khóa đều tham gia.

Số lượng quá đông, khiến chủ nhiệm khoa và cô Vương đều giật mình.

Sau khi bàn bạc với Bạch Du, mọi người quyết định vòng *****ên sẽ tiến hành tự giới thiệu một cách đơn giản để sàng lọc sơ bộ, sau đó vòng thứ hai sẽ áp dụng phương pháp mà cô Vương đã chọn trợ lý trước đây, tiến hành đối thoại tình huống, vòng cuối cùng là vấn đáp trực tiếp.

Việc đánh giá bắt đầu sau ba ngày, trong thời gian đó, toàn bộ sinh viên khoa tiếng Anh đều bận rộn viết bài tự giới thiệu, vắt hết óc muốn để mình phá vòng vây ra, còn có không ít bạn học hợp tác với nhau, liên lạc với nhau để đối thoại tình huống.

Dù có được chọn hay không thì cũng phải cố gắng hết sức, sau này nghĩ lại mới không hối hận.

Một số giáo viên ban đầu rất phản đối việc Bạch Du lập nghiệp, nhưng thấy các sinh viên vì thế mà nhiệt tình học tập, không khí học tập sôi nổi chưa từng thấy, cũng dần dần buông bỏ định kiến.

Bạch Du cũng không nhàn rỗi, ngoài việc học ra, cô còn phải bận rộn thiết kế áp phích và đồng phục.

Yêu cầu đối với áp phích tham gia hội chợ không cao, không cần thiết kế độc đáo, cũng không cần hoa lá cành, chỉ cần đơn giản dễ hiểu, có thể giúp mọi người hiểu được đồ khảm xà cừ là gì, hiểu được tình hình của công xưởng là được.

Vì vậy cô nhanh chóng vẽ ra một bản thiết kế đơn giản, ghi rõ từng phần cần đặt nội dung gì. Tiếp theo, cô viết hai bài giới thiệu chi tiết về đồ khảm xà cừ và tình hình của công xưởng.

Sau khi viết xong, cô thử dịch tiếng Trung sang tiếng Anh nhưng gặp không ít khó khăn, trình độ tiếng Anh của cô vẫn còn rất hạn chế, nhiều thuật ngữ chuyên ngành cô không biết, ngữ pháp cũng không thể nhuần nhuyễn như tiếng Trung.

Dịch một tiếng đồng hồ, cô chỉ dịch được hai đoạn văn, mà ở giữa còn bỏ trống khá nhiều từ không dịch được.

Công việc phiên dịch này thực sự không dễ làm.

Trong lòng Bạch Du thở dài một hơi.

Ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ, nhuộm đỏ cả sàn phòng tự học.

Cô ngẩng đầu lên, đưa tay xoa bóp cái cổ hơi đau nhức rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà nấu cơm, buổi tối sẽ dịch tiếp, thật sự không được nữa thì cô định nhờ cô Vương giúp đỡ.

Ngay lúc này, ánh sáng trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại.

 

Bạch Du ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tay Cảnh Phỉ cầm một thứ gì đó, vẻ mặt khó chịu đứng ở cửa nhìn mình.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, dọn xong, cô đeo túi đeo chéo quân đội đi thẳng qua người Cảnh Phỉ.

Cảnh Phỉ thấy cô không thèm nhìn mình, tức đến nỗi mũi phập phồng: “Này, Bạch Du, cô không biết tôi đến tìm cô sao?”

Lúc này Bạch Du mới dừng bước, quay người nhìn cô ấy: “Không biết, vừa rồi cô bước vào như người câm, sao tôi có thể biết là cô tới tìm tôi?”

“...”

Cô mới là người câm!

Cảnh Phỉ tức giận mắng lại trong lòng, sau đó đẩy thứ trong tay về phía trước: “Cho cô, nhưng cô đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn hối lộ cô, tôi chỉ muốn… Muốn cô có thể đối xử công bằng với tôi giống như những người khác.”

Bạch Du không nhận đồ của cô ấy, cô nhíu mày: “Nếu cô không phải hối lộ tôi, thì cần gì phải tặng đồ chứ? Chẳng lẽ… Cô đã từng làm chuyện có lỗi với tôi?”

Lời vừa thốt ra, mặt Cảnh Phỉ lập tức đỏ bừng: “Tôi… Mới không có!”

Lời này nói ra có bao nhiêu chột dạ thì chột dạ bấy nhiêu, ở nhà cô ấy thường xuyên nói xấu Bạch Du, cũng đã nói nhiều lần ở trước mặt chị họ.

Tất nhiên khi ở trường, cô ấy phải giữ giá, cũng không muốn thừa nhận trước mặt người khác rằng Bạch Du giỏi hơn mình, nên chưa từng nói xấu Bạch Du lần nào.

Nhưng cô ấy lo chị họ sẽ nói những lời cô ấy nói với Bạch Du, do lo lắng lần bình chọn này Bạch Du sẽ vì đó mà trả thù mình, bởi vì nếu đổi lại là cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ làm như vậy!

Bạch Du nhún vai: “Nhưng dáng vẻ của cô không nói như vậy, không tin thì cô có thể nhìn gương, mặt của cô đều sắp đỏ thành m.ô.n.g khỉ rồi.”

“...”

Cô mới là m.ô.n.g khỉ!

Cảnh Phỉ tức giận lại cãi lại trong lòng: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã từng nói xấu cô trước mặt chị họ tôi, chuyện này là tôi không đúng, cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”

Bạch Du đảo mắt, lấy bản giới thiệu về đồ khảm xà cừ và công xưởng mà cô vừa viết bằng tiếng Trung từ trong túi đeo chéo quân đội ra rồi đưa cho cô ấy: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, cô dịch hai bài viết này sang tiếng Anh đi.”

Cảnh Phỉ ngẩn người, rõ ràng không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy nhưng vẫn cầm lấy hai tờ giấy, lướt qua một lượt rồi cau mày: “Nếu tôi dịch tốt thì cô sẽ tha thứ cho tôi sao?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi nói trước, đây chỉ là để chuộc lỗi vì cô nói xấu tôi, không liên quan gì đến cuộc bình chọn sau này, đến lúc đó nếu cô thể hiện không tốt thì vẫn bị loại, tất nhiên nếu cô thể hiện tốt thì tôi cũng không làm tiểu nhân cản trở cô.”

Cảnh Phỉ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đồng ý! Nhưng cô phải giữ lời, khi bình chọn phải đối xử công bằng với tôi giống những bạn học khác!”

Bạch Du tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Biết rồi biết rồi, tôi sẽ đối xử công bằng.”

Nói xong bỏ đi nhưng khoảnh khắc quay người, khóe miệng cô không kìm được mà nhếch lên.

TBC

Sức lao động miễn phí tự động tìm đến tận cửa, không dùng thì phí quá.

Phiên dịch get√

***

Tòa soạn Tân Hoa.

Hoa Dung Dung mặt đỏ bừng chạy vào văn phòng của cha, vô cùng phấn khích nói: “Cha, tăng rồi! Doanh số báo ngày hôm qua tăng một phần ba so với bình thường!”

Chủ nhiệm Hoa ngẩng đầu lên, thấy con gái chạy đến mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lấy khăn tay trong ngăn kéo đưa cho: “Con mau lau mồ hôi trên đầu đi, cũng đã là con gái lớn rồi mà cả ngày ồn ào như thế này thì ra thể thống gì nữa!”

Hoa Dung Dung nhận lấy khăn tay lau qua loa hai cái: “Cha, cha đừng vội nhắc tới con, cha có nghe được lời con vừa nói không? Doanh số báo của tòa soạn chúng ta tăng một phần ba! Chắc chắn là nhờ bài báo của Bạch Du, con nghe nói có không ít sinh viên chạy đi mua báo, chỉ đích danh muốn số báo có bài của Bạch Du!”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhận được thông báo của trường, những người này đều ngây người.Sao có thể làm được điều này chứ?Nếu muốn tốn thời gian lập nghiệp thì chắc chắn họ cũng không thể đảm bảo sẽ đến dự mọi tiết học, thành tích học tập hạ thấp cũng là điều tất nhiên, tinh lực của con người có hạn, chắc chắn họ cũng không cách nào đảm bảo tham dự đều mọi tiết học được.Họ cảm thấy trường đang cố tình thiên vị Bạch Du, có vài người không phục nên đã lén đi tìm hiểu, không tìm hiểu thì không sao, tìm hiểu mới biết từ đầu học kỳ mới đến giờ, Bạch Du chưa nghỉ một tiết học nào, hơn nữa điểm của từng môn học hiện vẫn giữ vị trí hạng nhất trong số các sinh viên năm nhất khóa 77.Đây cũng quá lợi hại rồi!Không ít người bị tin tức tìm hiểu được đánh gục, chỉ riêng việc học họ đã cảm thấy rất vất vả rồi nhưng vẫn không thể lọt vào hạng ba toàn khóa, còn Bạch Du không chỉ giữ vị trí hạng nhất, mà còn xây dựng một công xưởng trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc sao cô có thể làm được?Thực ra ngay cả khi trường không yêu cầu họ duy trì thành tích, mà khuyến khích họ đi lập nghiệp thì họ cũng không biết nên lập nghiệp cái gì.Bạn tưởng xây dựng công xưởng là có thể xây dựng sao?Còn việc hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị và đăng ký tham gia Hội chợ Quảng, dù là việc nào cũng không phải chuyện dễ dàng, mới biết Bạch Du lên báo, không ít người có phần ghen tị nhưng khi nhận ra khoảng cách giữa hai bên quá lớn thì tâm lý ghen tị đã hoàn toàn biến thành sự ngưỡng mộ.Bạn sẽ ghen tị với người quen bỗng dưng giàu có nhưng bạn sẽ không ghen tị với người giàu nhất thế giới, lòng người chính là như vậy.Bạch Du không có thời gian để đoán suy nghĩ của người khác, bởi vì sự nhiệt tình của mọi người vượt quá dự đoán của cô…Toàn bộ sinh viên khoa ngoại ngữ khóa 77 đều đến đăng ký, bất kể là tự tin hay cảm thấy mình không có cơ hội được chọn, tất cả đều đến đăng ký.Theo lời của một số bạn học: “Biết đâu may mắn được chọn thì sao?”Dù sao thì tham gia cũng không tốn kém gì, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian, không đau không ngứa, ngược lại còn có thể tích lũy kinh nghiệm phỏng vấn nên cả khóa đều tham gia.Số lượng quá đông, khiến chủ nhiệm khoa và cô Vương đều giật mình.Sau khi bàn bạc với Bạch Du, mọi người quyết định vòng *****ên sẽ tiến hành tự giới thiệu một cách đơn giản để sàng lọc sơ bộ, sau đó vòng thứ hai sẽ áp dụng phương pháp mà cô Vương đã chọn trợ lý trước đây, tiến hành đối thoại tình huống, vòng cuối cùng là vấn đáp trực tiếp.Việc đánh giá bắt đầu sau ba ngày, trong thời gian đó, toàn bộ sinh viên khoa tiếng Anh đều bận rộn viết bài tự giới thiệu, vắt hết óc muốn để mình phá vòng vây ra, còn có không ít bạn học hợp tác với nhau, liên lạc với nhau để đối thoại tình huống.Dù có được chọn hay không thì cũng phải cố gắng hết sức, sau này nghĩ lại mới không hối hận.Một số giáo viên ban đầu rất phản đối việc Bạch Du lập nghiệp, nhưng thấy các sinh viên vì thế mà nhiệt tình học tập, không khí học tập sôi nổi chưa từng thấy, cũng dần dần buông bỏ định kiến.Bạch Du cũng không nhàn rỗi, ngoài việc học ra, cô còn phải bận rộn thiết kế áp phích và đồng phục.Yêu cầu đối với áp phích tham gia hội chợ không cao, không cần thiết kế độc đáo, cũng không cần hoa lá cành, chỉ cần đơn giản dễ hiểu, có thể giúp mọi người hiểu được đồ khảm xà cừ là gì, hiểu được tình hình của công xưởng là được.Vì vậy cô nhanh chóng vẽ ra một bản thiết kế đơn giản, ghi rõ từng phần cần đặt nội dung gì. Tiếp theo, cô viết hai bài giới thiệu chi tiết về đồ khảm xà cừ và tình hình của công xưởng.Sau khi viết xong, cô thử dịch tiếng Trung sang tiếng Anh nhưng gặp không ít khó khăn, trình độ tiếng Anh của cô vẫn còn rất hạn chế, nhiều thuật ngữ chuyên ngành cô không biết, ngữ pháp cũng không thể nhuần nhuyễn như tiếng Trung.Dịch một tiếng đồng hồ, cô chỉ dịch được hai đoạn văn, mà ở giữa còn bỏ trống khá nhiều từ không dịch được.Công việc phiên dịch này thực sự không dễ làm.Trong lòng Bạch Du thở dài một hơi.Ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ, nhuộm đỏ cả sàn phòng tự học.Cô ngẩng đầu lên, đưa tay xoa bóp cái cổ hơi đau nhức rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà nấu cơm, buổi tối sẽ dịch tiếp, thật sự không được nữa thì cô định nhờ cô Vương giúp đỡ.Ngay lúc này, ánh sáng trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại. Bạch Du ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tay Cảnh Phỉ cầm một thứ gì đó, vẻ mặt khó chịu đứng ở cửa nhìn mình.Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, dọn xong, cô đeo túi đeo chéo quân đội đi thẳng qua người Cảnh Phỉ.Cảnh Phỉ thấy cô không thèm nhìn mình, tức đến nỗi mũi phập phồng: “Này, Bạch Du, cô không biết tôi đến tìm cô sao?”Lúc này Bạch Du mới dừng bước, quay người nhìn cô ấy: “Không biết, vừa rồi cô bước vào như người câm, sao tôi có thể biết là cô tới tìm tôi?”“...”Cô mới là người câm!Cảnh Phỉ tức giận mắng lại trong lòng, sau đó đẩy thứ trong tay về phía trước: “Cho cô, nhưng cô đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn hối lộ cô, tôi chỉ muốn… Muốn cô có thể đối xử công bằng với tôi giống như những người khác.”Bạch Du không nhận đồ của cô ấy, cô nhíu mày: “Nếu cô không phải hối lộ tôi, thì cần gì phải tặng đồ chứ? Chẳng lẽ… Cô đã từng làm chuyện có lỗi với tôi?”Lời vừa thốt ra, mặt Cảnh Phỉ lập tức đỏ bừng: “Tôi… Mới không có!”Lời này nói ra có bao nhiêu chột dạ thì chột dạ bấy nhiêu, ở nhà cô ấy thường xuyên nói xấu Bạch Du, cũng đã nói nhiều lần ở trước mặt chị họ.Tất nhiên khi ở trường, cô ấy phải giữ giá, cũng không muốn thừa nhận trước mặt người khác rằng Bạch Du giỏi hơn mình, nên chưa từng nói xấu Bạch Du lần nào.Nhưng cô ấy lo chị họ sẽ nói những lời cô ấy nói với Bạch Du, do lo lắng lần bình chọn này Bạch Du sẽ vì đó mà trả thù mình, bởi vì nếu đổi lại là cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ làm như vậy!Bạch Du nhún vai: “Nhưng dáng vẻ của cô không nói như vậy, không tin thì cô có thể nhìn gương, mặt của cô đều sắp đỏ thành m.ô.n.g khỉ rồi.”“...”Cô mới là m.ô.n.g khỉ!Cảnh Phỉ tức giận lại cãi lại trong lòng: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã từng nói xấu cô trước mặt chị họ tôi, chuyện này là tôi không đúng, cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”Bạch Du đảo mắt, lấy bản giới thiệu về đồ khảm xà cừ và công xưởng mà cô vừa viết bằng tiếng Trung từ trong túi đeo chéo quân đội ra rồi đưa cho cô ấy: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, cô dịch hai bài viết này sang tiếng Anh đi.”Cảnh Phỉ ngẩn người, rõ ràng không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy nhưng vẫn cầm lấy hai tờ giấy, lướt qua một lượt rồi cau mày: “Nếu tôi dịch tốt thì cô sẽ tha thứ cho tôi sao?”Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi nói trước, đây chỉ là để chuộc lỗi vì cô nói xấu tôi, không liên quan gì đến cuộc bình chọn sau này, đến lúc đó nếu cô thể hiện không tốt thì vẫn bị loại, tất nhiên nếu cô thể hiện tốt thì tôi cũng không làm tiểu nhân cản trở cô.”Cảnh Phỉ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đồng ý! Nhưng cô phải giữ lời, khi bình chọn phải đối xử công bằng với tôi giống những bạn học khác!”Bạch Du tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Biết rồi biết rồi, tôi sẽ đối xử công bằng.”Nói xong bỏ đi nhưng khoảnh khắc quay người, khóe miệng cô không kìm được mà nhếch lên.TBCSức lao động miễn phí tự động tìm đến tận cửa, không dùng thì phí quá.Phiên dịch get√***Tòa soạn Tân Hoa.Hoa Dung Dung mặt đỏ bừng chạy vào văn phòng của cha, vô cùng phấn khích nói: “Cha, tăng rồi! Doanh số báo ngày hôm qua tăng một phần ba so với bình thường!”Chủ nhiệm Hoa ngẩng đầu lên, thấy con gái chạy đến mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lấy khăn tay trong ngăn kéo đưa cho: “Con mau lau mồ hôi trên đầu đi, cũng đã là con gái lớn rồi mà cả ngày ồn ào như thế này thì ra thể thống gì nữa!”Hoa Dung Dung nhận lấy khăn tay lau qua loa hai cái: “Cha, cha đừng vội nhắc tới con, cha có nghe được lời con vừa nói không? Doanh số báo của tòa soạn chúng ta tăng một phần ba! Chắc chắn là nhờ bài báo của Bạch Du, con nghe nói có không ít sinh viên chạy đi mua báo, chỉ đích danh muốn số báo có bài của Bạch Du!”

Chương 749: Chương 749