"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 851: Chương 851
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Chị, em không nhịn nổi nữa rồi, em nhất định phải nói bí mật này cho chị!"Minh Thư từ trong chăn thò đầu ra, mặt đỏ bừng trông rất buồn phiền.Niệm Niệm đang làm bài tập, quay đầu nhìn thấy em gái như vậy, không nhịn được che miệng cười: "Bí mật gì mà làm em rối tung cả lên thế?"Tuy hai chị em mỗi người có một phòng riêng nhưng tình cảm rất tốt, thường thích chen chúc trong một phòng, mỗi người làm việc của mình, không làm phiền nhau nhưng lại thấy rất ấm lòng.Hai tay Minh Thư luồn vào tóc, xoa tóc thành ổ gà: "Chị, em cũng không biết có nên nói cho chị không, em sợ nói ra sẽ làm chị đau khổ nhưng nếu không nói thì em lại cảm thấy giấu chị sẽ không tốt."Ban đầu Niệm Niệm không để ý lắm, lúc này thấy em gái như vậy, cô bé buông bút trên tay, đi tới giúp em gái chải tóc, giọng nhẹ nhàng: "Đừng ngại, chờ khi nào em muốn nói thì hãy nói cho chị biết, nếu như em luôn không muốn nói thì cũng không cần nói, cho dù có ngày chị nghe được từ miệng người khác, chị cũng không trách em giấu chị."Niệm Niệm chính là tính cách như vậy, dịu dàng, cho dù lúc tức giận thì cũng chỉ đỏ mặt, chưa bao giờ nói thô tục, cũng không biết chửi người.Lần dữ dằn nhất chính là lúc ở nhà trẻ nói với Nha Nha là sẽ giật tóc Nha Nha, chỉ như vậy mà sau đó cô bé còn tự kiểm điểm mấy lần, cảm thấy mình nói quá đáng.Nếu đổi lại là người khác cứ nằng nặc muốn nghe, Minh Thư chưa chắc đã nói nhưng gặp phải người dịu dàng như vậy lại là người dễ nắm bắt Minh Thư nhất.Cô bé kéo chị gái vào trong chăn rồi nhỏ giọng: "Chị, em chỉ nói chuyện này cho chị và mẹ nuôi, nhưng chị không thể để cho mẹ em biết, chị có thể thề không?" Niệm Niệm bị vẻ nghiêm túc của em gái làm cho sợ nhưng vẫn giơ một tay lên thề: "Chị thề, chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho cô."Lúc này Minh Thư mới kể lại chuyện mơ thấy cách đây không lâu, kể xong thì thấy chị gái nước mắt lưng tròng, hạt đậu vàng rơi không ngừng, nhất thời sợ hãi: "Chị đừng khóc, có phải chị bị em dọa không, chị đừng sợ, em vừa nói chỉ là mơ thôi, không phải thật..."Niệm Niệm thấy em gái bị mình dọa đến mặt tái mét, vội ngừng khóc: "Em gái đừng sợ, chị không phải bị dọa, chị chỉ thấy rất buồn, thế giới mà em nói, mọi người đều sống khổ sở như vậy, cô, dương, còn có ông nội và anh Lý Khắc..."TBCHồi nhỏ là anh Lý Khắc đưa cô bé ra khỏi vùng núi, trong lòng cô bé luôn rất biết ơn, hằng năm đến sinh nhật anh Lý Khắc, cô bé đều dùng tiền tiêu vặt của mình mua quà tặng anh Lý Khắc, chỉ là từ khi đến đảo Quỳnh Châu thì liên lạc của họ cũng dần ít đi.Bây giờ nghe em gái nói anh Lý Khắc vì mình mà đi ăn trộm lại vì mình mà bị bắt, sau đó vì báo thù cho mình mà bị xử bắn, cô bé chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rất buồn, cũng rất áy náy.Anh Lý Khắc đã làm nhiều điều như vậy cho cô bé, mà cô bé chỉ tặng một món quà sinh nhật để "đền đáp" anh Lý Khắc, khiến cô bé cảm thấy mình như một con sói mắt trắng.Cô bé quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, cô bé sẽ liên lạc nhiều hơn với anh Lý Khắc, còn tiền tiêu vặt cô bé sẽ để dành hết, tiếp đó mua thịt và sữa mạch nha bồi bổ sức khỏe cho anh Lý Khắc, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc căn bản không quan tâm đến anh Lý Khắc, cô bé còn nhớ lúc ở nhà họ Lý, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc thậm chí không cho họ uống một bát cháo.Một điều nữa khiến cô bé buồn là cô bé ở thế giới kia, đến c.h.ế.t cũng không gặp lại được cha.Bao nhiêu năm rồi, cha không có một chút tin tức nào, bà cố, ông nội, cô và dượng đều dùng mọi cách và mối quan hệ để tìm kiếm, chỉ là không có một chút tin tức nào.Hơn nữa nếu cha thực sự còn sống, tại sao không về tìm cô bé, chẳng lẽ giống như mẹ cô bé, đều không cần cô bé sao?Nhưng rất nhanh cô bé đã lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, mặc dù rất nhiều ký ức thời thơ ấu đã trở nên rất mơ hồ nhưng cô bé vẫn luôn nhớ cha rất thương cô bé, nếu cha có thể trở về thì cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô bé.
"Chị, em không nhịn nổi nữa rồi, em nhất định phải nói bí mật này cho chị!"
Minh Thư từ trong chăn thò đầu ra, mặt đỏ bừng trông rất buồn phiền.
Niệm Niệm đang làm bài tập, quay đầu nhìn thấy em gái như vậy, không nhịn được che miệng cười: "Bí mật gì mà làm em rối tung cả lên thế?"
Tuy hai chị em mỗi người có một phòng riêng nhưng tình cảm rất tốt, thường thích chen chúc trong một phòng, mỗi người làm việc của mình, không làm phiền nhau nhưng lại thấy rất ấm lòng.
Hai tay Minh Thư luồn vào tóc, xoa tóc thành ổ gà: "Chị, em cũng không biết có nên nói cho chị không, em sợ nói ra sẽ làm chị đau khổ nhưng nếu không nói thì em lại cảm thấy giấu chị sẽ không tốt."
Ban đầu Niệm Niệm không để ý lắm, lúc này thấy em gái như vậy, cô bé buông bút trên tay, đi tới giúp em gái chải tóc, giọng nhẹ nhàng: "Đừng ngại, chờ khi nào em muốn nói thì hãy nói cho chị biết, nếu như em luôn không muốn nói thì cũng không cần nói, cho dù có ngày chị nghe được từ miệng người khác, chị cũng không trách em giấu chị."
Niệm Niệm chính là tính cách như vậy, dịu dàng, cho dù lúc tức giận thì cũng chỉ đỏ mặt, chưa bao giờ nói thô tục, cũng không biết chửi người.
Lần dữ dằn nhất chính là lúc ở nhà trẻ nói với Nha Nha là sẽ giật tóc Nha Nha, chỉ như vậy mà sau đó cô bé còn tự kiểm điểm mấy lần, cảm thấy mình nói quá đáng.
Nếu đổi lại là người khác cứ nằng nặc muốn nghe, Minh Thư chưa chắc đã nói nhưng gặp phải người dịu dàng như vậy lại là người dễ nắm bắt Minh Thư nhất.
Cô bé kéo chị gái vào trong chăn rồi nhỏ giọng: "Chị, em chỉ nói chuyện này cho chị và mẹ nuôi, nhưng chị không thể để cho mẹ em biết, chị có thể thề không?"
Niệm Niệm bị vẻ nghiêm túc của em gái làm cho sợ nhưng vẫn giơ một tay lên thề: "Chị thề, chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho cô."
Lúc này Minh Thư mới kể lại chuyện mơ thấy cách đây không lâu, kể xong thì thấy chị gái nước mắt lưng tròng, hạt đậu vàng rơi không ngừng, nhất thời sợ hãi: "Chị đừng khóc, có phải chị bị em dọa không, chị đừng sợ, em vừa nói chỉ là mơ thôi, không phải thật..."
Niệm Niệm thấy em gái bị mình dọa đến mặt tái mét, vội ngừng khóc: "Em gái đừng sợ, chị không phải bị dọa, chị chỉ thấy rất buồn, thế giới mà em nói, mọi người đều sống khổ sở như vậy, cô, dương, còn có ông nội và anh Lý Khắc..."
TBC
Hồi nhỏ là anh Lý Khắc đưa cô bé ra khỏi vùng núi, trong lòng cô bé luôn rất biết ơn, hằng năm đến sinh nhật anh Lý Khắc, cô bé đều dùng tiền tiêu vặt của mình mua quà tặng anh Lý Khắc, chỉ là từ khi đến đảo Quỳnh Châu thì liên lạc của họ cũng dần ít đi.
Bây giờ nghe em gái nói anh Lý Khắc vì mình mà đi ăn trộm lại vì mình mà bị bắt, sau đó vì báo thù cho mình mà bị xử bắn, cô bé chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rất buồn, cũng rất áy náy.
Anh Lý Khắc đã làm nhiều điều như vậy cho cô bé, mà cô bé chỉ tặng một món quà sinh nhật để "đền đáp" anh Lý Khắc, khiến cô bé cảm thấy mình như một con sói mắt trắng.
Cô bé quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, cô bé sẽ liên lạc nhiều hơn với anh Lý Khắc, còn tiền tiêu vặt cô bé sẽ để dành hết, tiếp đó mua thịt và sữa mạch nha bồi bổ sức khỏe cho anh Lý Khắc, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc căn bản không quan tâm đến anh Lý Khắc, cô bé còn nhớ lúc ở nhà họ Lý, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc thậm chí không cho họ uống một bát cháo.
Một điều nữa khiến cô bé buồn là cô bé ở thế giới kia, đến c.h.ế.t cũng không gặp lại được cha.
Bao nhiêu năm rồi, cha không có một chút tin tức nào, bà cố, ông nội, cô và dượng đều dùng mọi cách và mối quan hệ để tìm kiếm, chỉ là không có một chút tin tức nào.
Hơn nữa nếu cha thực sự còn sống, tại sao không về tìm cô bé, chẳng lẽ giống như mẹ cô bé, đều không cần cô bé sao?
Nhưng rất nhanh cô bé đã lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, mặc dù rất nhiều ký ức thời thơ ấu đã trở nên rất mơ hồ nhưng cô bé vẫn luôn nhớ cha rất thương cô bé, nếu cha có thể trở về thì cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô bé.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Chị, em không nhịn nổi nữa rồi, em nhất định phải nói bí mật này cho chị!"Minh Thư từ trong chăn thò đầu ra, mặt đỏ bừng trông rất buồn phiền.Niệm Niệm đang làm bài tập, quay đầu nhìn thấy em gái như vậy, không nhịn được che miệng cười: "Bí mật gì mà làm em rối tung cả lên thế?"Tuy hai chị em mỗi người có một phòng riêng nhưng tình cảm rất tốt, thường thích chen chúc trong một phòng, mỗi người làm việc của mình, không làm phiền nhau nhưng lại thấy rất ấm lòng.Hai tay Minh Thư luồn vào tóc, xoa tóc thành ổ gà: "Chị, em cũng không biết có nên nói cho chị không, em sợ nói ra sẽ làm chị đau khổ nhưng nếu không nói thì em lại cảm thấy giấu chị sẽ không tốt."Ban đầu Niệm Niệm không để ý lắm, lúc này thấy em gái như vậy, cô bé buông bút trên tay, đi tới giúp em gái chải tóc, giọng nhẹ nhàng: "Đừng ngại, chờ khi nào em muốn nói thì hãy nói cho chị biết, nếu như em luôn không muốn nói thì cũng không cần nói, cho dù có ngày chị nghe được từ miệng người khác, chị cũng không trách em giấu chị."Niệm Niệm chính là tính cách như vậy, dịu dàng, cho dù lúc tức giận thì cũng chỉ đỏ mặt, chưa bao giờ nói thô tục, cũng không biết chửi người.Lần dữ dằn nhất chính là lúc ở nhà trẻ nói với Nha Nha là sẽ giật tóc Nha Nha, chỉ như vậy mà sau đó cô bé còn tự kiểm điểm mấy lần, cảm thấy mình nói quá đáng.Nếu đổi lại là người khác cứ nằng nặc muốn nghe, Minh Thư chưa chắc đã nói nhưng gặp phải người dịu dàng như vậy lại là người dễ nắm bắt Minh Thư nhất.Cô bé kéo chị gái vào trong chăn rồi nhỏ giọng: "Chị, em chỉ nói chuyện này cho chị và mẹ nuôi, nhưng chị không thể để cho mẹ em biết, chị có thể thề không?" Niệm Niệm bị vẻ nghiêm túc của em gái làm cho sợ nhưng vẫn giơ một tay lên thề: "Chị thề, chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho cô."Lúc này Minh Thư mới kể lại chuyện mơ thấy cách đây không lâu, kể xong thì thấy chị gái nước mắt lưng tròng, hạt đậu vàng rơi không ngừng, nhất thời sợ hãi: "Chị đừng khóc, có phải chị bị em dọa không, chị đừng sợ, em vừa nói chỉ là mơ thôi, không phải thật..."Niệm Niệm thấy em gái bị mình dọa đến mặt tái mét, vội ngừng khóc: "Em gái đừng sợ, chị không phải bị dọa, chị chỉ thấy rất buồn, thế giới mà em nói, mọi người đều sống khổ sở như vậy, cô, dương, còn có ông nội và anh Lý Khắc..."TBCHồi nhỏ là anh Lý Khắc đưa cô bé ra khỏi vùng núi, trong lòng cô bé luôn rất biết ơn, hằng năm đến sinh nhật anh Lý Khắc, cô bé đều dùng tiền tiêu vặt của mình mua quà tặng anh Lý Khắc, chỉ là từ khi đến đảo Quỳnh Châu thì liên lạc của họ cũng dần ít đi.Bây giờ nghe em gái nói anh Lý Khắc vì mình mà đi ăn trộm lại vì mình mà bị bắt, sau đó vì báo thù cho mình mà bị xử bắn, cô bé chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rất buồn, cũng rất áy náy.Anh Lý Khắc đã làm nhiều điều như vậy cho cô bé, mà cô bé chỉ tặng một món quà sinh nhật để "đền đáp" anh Lý Khắc, khiến cô bé cảm thấy mình như một con sói mắt trắng.Cô bé quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, cô bé sẽ liên lạc nhiều hơn với anh Lý Khắc, còn tiền tiêu vặt cô bé sẽ để dành hết, tiếp đó mua thịt và sữa mạch nha bồi bổ sức khỏe cho anh Lý Khắc, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc căn bản không quan tâm đến anh Lý Khắc, cô bé còn nhớ lúc ở nhà họ Lý, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc thậm chí không cho họ uống một bát cháo.Một điều nữa khiến cô bé buồn là cô bé ở thế giới kia, đến c.h.ế.t cũng không gặp lại được cha.Bao nhiêu năm rồi, cha không có một chút tin tức nào, bà cố, ông nội, cô và dượng đều dùng mọi cách và mối quan hệ để tìm kiếm, chỉ là không có một chút tin tức nào.Hơn nữa nếu cha thực sự còn sống, tại sao không về tìm cô bé, chẳng lẽ giống như mẹ cô bé, đều không cần cô bé sao?Nhưng rất nhanh cô bé đã lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, mặc dù rất nhiều ký ức thời thơ ấu đã trở nên rất mơ hồ nhưng cô bé vẫn luôn nhớ cha rất thương cô bé, nếu cha có thể trở về thì cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô bé.