1. Trình Nhiên không phải người làm cha đạt chuẩn, cho dù anh làm được tất cả chuyện mà một người cha phải làm — kể chuyện cổ tích trước khi ngủ (mặc dù những câu chuyện cổ tích dưới giọng kể của anh không có chút âm điệu diễn cảm nghe cứ như truyện ma vậy), mỗi ngày ở bên và hôn ngủ ngon theo thông lệ. Như đã nói ở trên, anh đã làm được những việc mà rất nhiều người cha đạt chuẩn chưa chắc đã làm được, nhưng điều duy nhất còn thiếu, chính là tình yêu xuất phát từ nội tâm. Trình Nhiên là người đồng tính, trong 30 năm cuộc sống tính toán chính xác như máy móc của anh, tính hướng có lẽ là vấn đề duy nhất nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì với Trình đại luật sư, giống như lời anh nói muốn có con lúc 30 tuổi, và không thể nghi ngờ chút nào, anh đã có thật. Một bé trai 5 tuổi ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh — đến từ trại trẻ mồ côi. Nhưng Trình Nhiên có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra được bé trai ngoan ngoãn như vậy lại không có dấu hiệu…
Chương 7
Cuộc Sống Nuôi Dạy Con Trẻ Của Anh Chàng Thợ Xăm Và Chàng Trai Ưu TúTác giả: Trà Lậu Bổ KhuyếtTruyện Đam Mỹ1. Trình Nhiên không phải người làm cha đạt chuẩn, cho dù anh làm được tất cả chuyện mà một người cha phải làm — kể chuyện cổ tích trước khi ngủ (mặc dù những câu chuyện cổ tích dưới giọng kể của anh không có chút âm điệu diễn cảm nghe cứ như truyện ma vậy), mỗi ngày ở bên và hôn ngủ ngon theo thông lệ. Như đã nói ở trên, anh đã làm được những việc mà rất nhiều người cha đạt chuẩn chưa chắc đã làm được, nhưng điều duy nhất còn thiếu, chính là tình yêu xuất phát từ nội tâm. Trình Nhiên là người đồng tính, trong 30 năm cuộc sống tính toán chính xác như máy móc của anh, tính hướng có lẽ là vấn đề duy nhất nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì với Trình đại luật sư, giống như lời anh nói muốn có con lúc 30 tuổi, và không thể nghi ngờ chút nào, anh đã có thật. Một bé trai 5 tuổi ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh — đến từ trại trẻ mồ côi. Nhưng Trình Nhiên có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra được bé trai ngoan ngoãn như vậy lại không có dấu hiệu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7Xét thấy chúng ta là một cuốn sổ tay nuôi dạy trẻ, cho nên hổ bự cuối cùng vẫn vào ổ mèo.Trình Nhiên đặt chìa khóa dự bị vào tay Vương Hổ.Vương Hổ đến từ sáng sớm, còn mang theo thẻ căn cước, giấy phép kinh doanh, sổ hộ khẩu, chỉ hận không thể chứng mình tổ tiên mười tám đời của mình là người dân thiện lành.Trước đó hai người đã nói xong chuyện tiền thuê nhà, hôm nay chuyển vào ở, sau đó dưới sự chứng kiến của bạn nhỏ Trình Dương mà kí lên giấy chứng nhận tình yêu.Trình Nhiên vỗ đầu Trình Dương một cái: “Vui rồi chứ.”Trình Dương ôm đùi ba mình nhìn Vương Hổ đã thành công thăng cấp thành người chung nhà, cái đầu nhỏ gật như trống bỏi — “Vui lắm ạ! Thích papi nhất!”Vương Hổ gãi đầu một cái: “Vậy sau này làm phiền cậu Trình rồi.”“Trình Nhiên.” Trình Nhiên cắt lời: “Cậu Trình nghe văn vẻ quá.”Vương Hổ sửa lại cách gọi luôn: “A Nhiên này, trưa nay cậu muốn ăn gì để tôi mua thức ăn?”Trình Dương mở to hai mắt: “Chú Hổ siêu quá đi! Papi không biết nấu cơm đâu! Dương Dương muốn ăn… ưm… muốn ăn thịt!”Vương Hổ gật đầu, ngồi xổm xuống vỗ đầu bé con — “Được, chúng ta ăn thịt.”Mặc dù không biết nấu cơm nhưng dụng cụ làm bếp trong nhà Trình Nhiên lại đầy đủ hết, có lẽ do bác giúp việc trước để lại. Vương Hổ vào siêu thị dưới khu nhà mua hai cân thịt và một bó rau xà lách, còn lấy thêm sữa Vượng Tử bánh bao nhỏ đủ loại ăn vặt.Vương Hổ là một người đàn ông biết nấu ăn.Nhìn mặt hắn bạn tuyệt đối sẽ không đoán ra được hắn là người đàn ông cường tráng thuộc tính vợ hiền dâu đảm biết nấu ăn đâu, đây là một ví dụ để nói cho chúng ta biết không thể trông mặt mà bắt hình dong được.Vương Hổ bật bếp ga bắt đầu làm thịt kho tàu* — thịt được cắt thành từng miếng, đảo qua cho vàng, từ từ hầm cho ngấm gia vị, sau cùng rắc hành lá lên.Vương Hổ cảm thấy sau lưng như có kim chích, quay đầu lại nhìn thì thấy một lớn một nhỏ đã ngồi ngay ngắn trên bên bàn ăn. Lớn còn đỡ, ít nhất đã bày xong bát đũa, nhỏ thì trông chỉ muốn cướp lấy nồi thịt trên bếp.Hai con quỷ tham ăn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7
Xét thấy chúng ta là một cuốn sổ tay nuôi dạy trẻ, cho nên hổ bự cuối cùng vẫn vào ổ mèo.
Trình Nhiên đặt chìa khóa dự bị vào tay Vương Hổ.
Vương Hổ đến từ sáng sớm, còn mang theo thẻ căn cước, giấy phép kinh doanh, sổ hộ khẩu, chỉ hận không thể chứng mình tổ tiên mười tám đời của mình là người dân thiện lành.
Trước đó hai người đã nói xong chuyện tiền thuê nhà, hôm nay chuyển vào ở, sau đó dưới sự chứng kiến của bạn nhỏ Trình Dương mà kí lên giấy chứng nhận tình yêu.
Trình Nhiên vỗ đầu Trình Dương một cái: “Vui rồi chứ.”
Trình Dương ôm đùi ba mình nhìn Vương Hổ đã thành công thăng cấp thành người chung nhà, cái đầu nhỏ gật như trống bỏi — “Vui lắm ạ! Thích papi nhất!”
Vương Hổ gãi đầu một cái: “Vậy sau này làm phiền cậu Trình rồi.”
“Trình Nhiên.” Trình Nhiên cắt lời: “Cậu Trình nghe văn vẻ quá.”
Vương Hổ sửa lại cách gọi luôn: “A Nhiên này, trưa nay cậu muốn ăn gì để tôi mua thức ăn?”
Trình Dương mở to hai mắt: “Chú Hổ siêu quá đi! Papi không biết nấu cơm đâu! Dương Dương muốn ăn… ưm… muốn ăn thịt!”
Vương Hổ gật đầu, ngồi xổm xuống vỗ đầu bé con — “Được, chúng ta ăn thịt.”
Mặc dù không biết nấu cơm nhưng dụng cụ làm bếp trong nhà Trình Nhiên lại đầy đủ hết, có lẽ do bác giúp việc trước để lại. Vương Hổ vào siêu thị dưới khu nhà mua hai cân thịt và một bó rau xà lách, còn lấy thêm sữa Vượng Tử bánh bao nhỏ đủ loại ăn vặt.
Vương Hổ là một người đàn ông biết nấu ăn.
Nhìn mặt hắn bạn tuyệt đối sẽ không đoán ra được hắn là người đàn ông cường tráng thuộc tính vợ hiền dâu đảm biết nấu ăn đâu, đây là một ví dụ để nói cho chúng ta biết không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Vương Hổ bật bếp ga bắt đầu làm thịt kho tàu* — thịt được cắt thành từng miếng, đảo qua cho vàng, từ từ hầm cho ngấm gia vị, sau cùng rắc hành lá lên.
Vương Hổ cảm thấy sau lưng như có kim chích, quay đầu lại nhìn thì thấy một lớn một nhỏ đã ngồi ngay ngắn trên bên bàn ăn. Lớn còn đỡ, ít nhất đã bày xong bát đũa, nhỏ thì trông chỉ muốn cướp lấy nồi thịt trên bếp.
Hai con quỷ tham ăn.
Cuộc Sống Nuôi Dạy Con Trẻ Của Anh Chàng Thợ Xăm Và Chàng Trai Ưu TúTác giả: Trà Lậu Bổ KhuyếtTruyện Đam Mỹ1. Trình Nhiên không phải người làm cha đạt chuẩn, cho dù anh làm được tất cả chuyện mà một người cha phải làm — kể chuyện cổ tích trước khi ngủ (mặc dù những câu chuyện cổ tích dưới giọng kể của anh không có chút âm điệu diễn cảm nghe cứ như truyện ma vậy), mỗi ngày ở bên và hôn ngủ ngon theo thông lệ. Như đã nói ở trên, anh đã làm được những việc mà rất nhiều người cha đạt chuẩn chưa chắc đã làm được, nhưng điều duy nhất còn thiếu, chính là tình yêu xuất phát từ nội tâm. Trình Nhiên là người đồng tính, trong 30 năm cuộc sống tính toán chính xác như máy móc của anh, tính hướng có lẽ là vấn đề duy nhất nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì với Trình đại luật sư, giống như lời anh nói muốn có con lúc 30 tuổi, và không thể nghi ngờ chút nào, anh đã có thật. Một bé trai 5 tuổi ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh — đến từ trại trẻ mồ côi. Nhưng Trình Nhiên có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra được bé trai ngoan ngoãn như vậy lại không có dấu hiệu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7Xét thấy chúng ta là một cuốn sổ tay nuôi dạy trẻ, cho nên hổ bự cuối cùng vẫn vào ổ mèo.Trình Nhiên đặt chìa khóa dự bị vào tay Vương Hổ.Vương Hổ đến từ sáng sớm, còn mang theo thẻ căn cước, giấy phép kinh doanh, sổ hộ khẩu, chỉ hận không thể chứng mình tổ tiên mười tám đời của mình là người dân thiện lành.Trước đó hai người đã nói xong chuyện tiền thuê nhà, hôm nay chuyển vào ở, sau đó dưới sự chứng kiến của bạn nhỏ Trình Dương mà kí lên giấy chứng nhận tình yêu.Trình Nhiên vỗ đầu Trình Dương một cái: “Vui rồi chứ.”Trình Dương ôm đùi ba mình nhìn Vương Hổ đã thành công thăng cấp thành người chung nhà, cái đầu nhỏ gật như trống bỏi — “Vui lắm ạ! Thích papi nhất!”Vương Hổ gãi đầu một cái: “Vậy sau này làm phiền cậu Trình rồi.”“Trình Nhiên.” Trình Nhiên cắt lời: “Cậu Trình nghe văn vẻ quá.”Vương Hổ sửa lại cách gọi luôn: “A Nhiên này, trưa nay cậu muốn ăn gì để tôi mua thức ăn?”Trình Dương mở to hai mắt: “Chú Hổ siêu quá đi! Papi không biết nấu cơm đâu! Dương Dương muốn ăn… ưm… muốn ăn thịt!”Vương Hổ gật đầu, ngồi xổm xuống vỗ đầu bé con — “Được, chúng ta ăn thịt.”Mặc dù không biết nấu cơm nhưng dụng cụ làm bếp trong nhà Trình Nhiên lại đầy đủ hết, có lẽ do bác giúp việc trước để lại. Vương Hổ vào siêu thị dưới khu nhà mua hai cân thịt và một bó rau xà lách, còn lấy thêm sữa Vượng Tử bánh bao nhỏ đủ loại ăn vặt.Vương Hổ là một người đàn ông biết nấu ăn.Nhìn mặt hắn bạn tuyệt đối sẽ không đoán ra được hắn là người đàn ông cường tráng thuộc tính vợ hiền dâu đảm biết nấu ăn đâu, đây là một ví dụ để nói cho chúng ta biết không thể trông mặt mà bắt hình dong được.Vương Hổ bật bếp ga bắt đầu làm thịt kho tàu* — thịt được cắt thành từng miếng, đảo qua cho vàng, từ từ hầm cho ngấm gia vị, sau cùng rắc hành lá lên.Vương Hổ cảm thấy sau lưng như có kim chích, quay đầu lại nhìn thì thấy một lớn một nhỏ đã ngồi ngay ngắn trên bên bàn ăn. Lớn còn đỡ, ít nhất đã bày xong bát đũa, nhỏ thì trông chỉ muốn cướp lấy nồi thịt trên bếp.Hai con quỷ tham ăn.