1. Trình Nhiên không phải người làm cha đạt chuẩn, cho dù anh làm được tất cả chuyện mà một người cha phải làm — kể chuyện cổ tích trước khi ngủ (mặc dù những câu chuyện cổ tích dưới giọng kể của anh không có chút âm điệu diễn cảm nghe cứ như truyện ma vậy), mỗi ngày ở bên và hôn ngủ ngon theo thông lệ. Như đã nói ở trên, anh đã làm được những việc mà rất nhiều người cha đạt chuẩn chưa chắc đã làm được, nhưng điều duy nhất còn thiếu, chính là tình yêu xuất phát từ nội tâm. Trình Nhiên là người đồng tính, trong 30 năm cuộc sống tính toán chính xác như máy móc của anh, tính hướng có lẽ là vấn đề duy nhất nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì với Trình đại luật sư, giống như lời anh nói muốn có con lúc 30 tuổi, và không thể nghi ngờ chút nào, anh đã có thật. Một bé trai 5 tuổi ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh — đến từ trại trẻ mồ côi. Nhưng Trình Nhiên có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra được bé trai ngoan ngoãn như vậy lại không có dấu hiệu…

Chương 19

Cuộc Sống Nuôi Dạy Con Trẻ Của Anh Chàng Thợ Xăm Và Chàng Trai Ưu TúTác giả: Trà Lậu Bổ KhuyếtTruyện Đam Mỹ1. Trình Nhiên không phải người làm cha đạt chuẩn, cho dù anh làm được tất cả chuyện mà một người cha phải làm — kể chuyện cổ tích trước khi ngủ (mặc dù những câu chuyện cổ tích dưới giọng kể của anh không có chút âm điệu diễn cảm nghe cứ như truyện ma vậy), mỗi ngày ở bên và hôn ngủ ngon theo thông lệ. Như đã nói ở trên, anh đã làm được những việc mà rất nhiều người cha đạt chuẩn chưa chắc đã làm được, nhưng điều duy nhất còn thiếu, chính là tình yêu xuất phát từ nội tâm. Trình Nhiên là người đồng tính, trong 30 năm cuộc sống tính toán chính xác như máy móc của anh, tính hướng có lẽ là vấn đề duy nhất nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì với Trình đại luật sư, giống như lời anh nói muốn có con lúc 30 tuổi, và không thể nghi ngờ chút nào, anh đã có thật. Một bé trai 5 tuổi ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh — đến từ trại trẻ mồ côi. Nhưng Trình Nhiên có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra được bé trai ngoan ngoãn như vậy lại không có dấu hiệu… 19.Cuộc sống sau chuyến đi Thung lũng Hạnh phúc vẫn yên bình như vậy, mối quan hệ giữa ba người đàn ông (ngây thơ) ngày càng hài hòa.Vương Hổ luôn xách hộp cơm đến đưa cho Trình Nhiên ăn trưa, luật sư Trần ‘heo cô nương’ – người tinh mắt nhất trong công ty luật sư bảy tỏ hâm mộ vô cùng. Sau khi tiễn Vương Hổ về, Trình Nhiên nhìn đồ ăn được chuẩn bị ‘tỉ mỉ quá mức’ trong hộp cơm, không nhịn được cong miệng lên.Sống thế này… có thể không ỷ lại được sao.“Trình đại luật sư tìm được khách trọ ở đâu thế?!” Luật sư Trần nằm trên bàn trơ mắt nhìn hộp cơm của Trình Nhiên — “Anh nói xem sao tôi không tìm được người như vậy chứ???”Trình Nhiên liếc cô một cái: “Đừng hòng, tôi không chia cho cô đâu.”“Tôi cũng cần anh cho tôi ăn đâu.” Luật sư Trần chớp mắt một cái: “Vụ bạo hành gia đình gần đây anh chuẩn bị đến đâu rồi? Tôi nhớ nhà bị cáo hình như có chút bối cảnh?”Trình Nhiên nghĩ đến vụ án kia: “Chắc không sao đâu, không tạo được uy ***** gì với tôi đâu, vụ này cũng sắp mở phiên tòa rồi.”“Vậy tốt rồi.”Trình Nhiên không thể nào nghĩ được, một đoạn hội thoại ngắn ngủn như vậy lại giống như lời tiên tri, trở thành hiện thực vào mấy ngày sau.Nhưng người xảy ra chuyện không phải là anh.Là Dương Dương.Vương Hổ theo thường lệ đến giờ đi đến trường mẫu giáo đón bé con, đợi nửa ngày mà không thấy bóng người đâu thì vội vàng đi tìm hiệu trưởng.Đến khi vào tận lớp bé rồi cũng không thấy ai — Không thấy bé đâu cả.Hiệu trưởng vội vàng đi xem camera, thế mới phát hiện lúc bé con đứng trong góc chờ Vương Hổ thì bị mấy người ôm đi mất.Lúc tan học người đông trẻ con ra nhiều, có lẽ bé bị chụp thuốc mê nên không kêu lên được.Vương Hổ nhìn gương mặt trắng bệch của hiệu trưởng, cầm di động lên gọi điện cho Trình Nhiên — “Trình Nhiên, không thấy bé con đâu cả.”

19.

Cuộc sống sau chuyến đi Thung lũng Hạnh phúc vẫn yên bình như vậy, mối quan hệ giữa ba người đàn ông (ngây thơ) ngày càng hài hòa.

Vương Hổ luôn xách hộp cơm đến đưa cho Trình Nhiên ăn trưa, luật sư Trần ‘heo cô nương’ – người tinh mắt nhất trong công ty luật sư bảy tỏ hâm mộ vô cùng. Sau khi tiễn Vương Hổ về, Trình Nhiên nhìn đồ ăn được chuẩn bị ‘tỉ mỉ quá mức’ trong hộp cơm, không nhịn được cong miệng lên.

Sống thế này… có thể không ỷ lại được sao.

“Trình đại luật sư tìm được khách trọ ở đâu thế?!” Luật sư Trần nằm trên bàn trơ mắt nhìn hộp cơm của Trình Nhiên — “Anh nói xem sao tôi không tìm được người như vậy chứ???”

Trình Nhiên liếc cô một cái: “Đừng hòng, tôi không chia cho cô đâu.”

“Tôi cũng cần anh cho tôi ăn đâu.” Luật sư Trần chớp mắt một cái: “Vụ bạo hành gia đình gần đây anh chuẩn bị đến đâu rồi? Tôi nhớ nhà bị cáo hình như có chút bối cảnh?”

Trình Nhiên nghĩ đến vụ án kia: “Chắc không sao đâu, không tạo được uy ***** gì với tôi đâu, vụ này cũng sắp mở phiên tòa rồi.”

“Vậy tốt rồi.”

Trình Nhiên không thể nào nghĩ được, một đoạn hội thoại ngắn ngủn như vậy lại giống như lời tiên tri, trở thành hiện thực vào mấy ngày sau.

Nhưng người xảy ra chuyện không phải là anh.

Là Dương Dương.

Vương Hổ theo thường lệ đến giờ đi đến trường mẫu giáo đón bé con, đợi nửa ngày mà không thấy bóng người đâu thì vội vàng đi tìm hiệu trưởng.

Đến khi vào tận lớp bé rồi cũng không thấy ai — Không thấy bé đâu cả.

Hiệu trưởng vội vàng đi xem camera, thế mới phát hiện lúc bé con đứng trong góc chờ Vương Hổ thì bị mấy người ôm đi mất.

Lúc tan học người đông trẻ con ra nhiều, có lẽ bé bị chụp thuốc mê nên không kêu lên được.

Vương Hổ nhìn gương mặt trắng bệch của hiệu trưởng, cầm di động lên gọi điện cho Trình Nhiên — “Trình Nhiên, không thấy bé con đâu cả.”

Cuộc Sống Nuôi Dạy Con Trẻ Của Anh Chàng Thợ Xăm Và Chàng Trai Ưu TúTác giả: Trà Lậu Bổ KhuyếtTruyện Đam Mỹ1. Trình Nhiên không phải người làm cha đạt chuẩn, cho dù anh làm được tất cả chuyện mà một người cha phải làm — kể chuyện cổ tích trước khi ngủ (mặc dù những câu chuyện cổ tích dưới giọng kể của anh không có chút âm điệu diễn cảm nghe cứ như truyện ma vậy), mỗi ngày ở bên và hôn ngủ ngon theo thông lệ. Như đã nói ở trên, anh đã làm được những việc mà rất nhiều người cha đạt chuẩn chưa chắc đã làm được, nhưng điều duy nhất còn thiếu, chính là tình yêu xuất phát từ nội tâm. Trình Nhiên là người đồng tính, trong 30 năm cuộc sống tính toán chính xác như máy móc của anh, tính hướng có lẽ là vấn đề duy nhất nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì với Trình đại luật sư, giống như lời anh nói muốn có con lúc 30 tuổi, và không thể nghi ngờ chút nào, anh đã có thật. Một bé trai 5 tuổi ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh — đến từ trại trẻ mồ côi. Nhưng Trình Nhiên có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra được bé trai ngoan ngoãn như vậy lại không có dấu hiệu… 19.Cuộc sống sau chuyến đi Thung lũng Hạnh phúc vẫn yên bình như vậy, mối quan hệ giữa ba người đàn ông (ngây thơ) ngày càng hài hòa.Vương Hổ luôn xách hộp cơm đến đưa cho Trình Nhiên ăn trưa, luật sư Trần ‘heo cô nương’ – người tinh mắt nhất trong công ty luật sư bảy tỏ hâm mộ vô cùng. Sau khi tiễn Vương Hổ về, Trình Nhiên nhìn đồ ăn được chuẩn bị ‘tỉ mỉ quá mức’ trong hộp cơm, không nhịn được cong miệng lên.Sống thế này… có thể không ỷ lại được sao.“Trình đại luật sư tìm được khách trọ ở đâu thế?!” Luật sư Trần nằm trên bàn trơ mắt nhìn hộp cơm của Trình Nhiên — “Anh nói xem sao tôi không tìm được người như vậy chứ???”Trình Nhiên liếc cô một cái: “Đừng hòng, tôi không chia cho cô đâu.”“Tôi cũng cần anh cho tôi ăn đâu.” Luật sư Trần chớp mắt một cái: “Vụ bạo hành gia đình gần đây anh chuẩn bị đến đâu rồi? Tôi nhớ nhà bị cáo hình như có chút bối cảnh?”Trình Nhiên nghĩ đến vụ án kia: “Chắc không sao đâu, không tạo được uy ***** gì với tôi đâu, vụ này cũng sắp mở phiên tòa rồi.”“Vậy tốt rồi.”Trình Nhiên không thể nào nghĩ được, một đoạn hội thoại ngắn ngủn như vậy lại giống như lời tiên tri, trở thành hiện thực vào mấy ngày sau.Nhưng người xảy ra chuyện không phải là anh.Là Dương Dương.Vương Hổ theo thường lệ đến giờ đi đến trường mẫu giáo đón bé con, đợi nửa ngày mà không thấy bóng người đâu thì vội vàng đi tìm hiệu trưởng.Đến khi vào tận lớp bé rồi cũng không thấy ai — Không thấy bé đâu cả.Hiệu trưởng vội vàng đi xem camera, thế mới phát hiện lúc bé con đứng trong góc chờ Vương Hổ thì bị mấy người ôm đi mất.Lúc tan học người đông trẻ con ra nhiều, có lẽ bé bị chụp thuốc mê nên không kêu lên được.Vương Hổ nhìn gương mặt trắng bệch của hiệu trưởng, cầm di động lên gọi điện cho Trình Nhiên — “Trình Nhiên, không thấy bé con đâu cả.”

Chương 19