Tác giả:

"Dương Dương, Tiểu Bạch chiều nay đến chỗ con, con nhớ giúp mẹ trông chừng nó nhé." Tô Dương bận rộn công việc, giờ giấc về nhà không cố định, mẹ Tô lo cô quên việc này nên gọi điện nhắc nhở. Tô Dương vừa họp xong, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, bật loa ngoài điện thoại trả lời: "Con biết rồi ạ." Mấy hôm trước mẹ Tô đã nói với cô chuyện này. Con trai của người hàng xóm cũ nhà họ Tô năm nay vừa lên đại học. Thành tích rất tốt, lại học đúng trường cũ của Tô Dương, Đại học Ngụy Thành. Hai nhà cũng khá thân thiết, nên nhờ mối quan hệ này, nhờ Tô Dương đang sống ở Ngụy Thành giúp đỡ cậu em một chút. Từ khi khởi nghiệp, Tô Dương ít khi về lại đó, ấn tượng về cậu em nhà hàng xóm vẫn dừng lại hồi cậu học cấp hai. Nhỏ con, gầy gò, ít nói, trầm tính và khép kín. Nghe nói cậu phân hóa muộn, đến giờ vẫn chưa phân hóa giới tính. Cũng tốt, tin tức tố Alpha của Tô Dương quá bá đạo, cậu em chưa phân hóa, giống như một Beta có năng lực cảm nhận thấp, sống chung một mái nhà cũng sẽ không…

Chương 31: Chương 23

Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà TôiTác giả: Ngôn Tri HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Dương Dương, Tiểu Bạch chiều nay đến chỗ con, con nhớ giúp mẹ trông chừng nó nhé." Tô Dương bận rộn công việc, giờ giấc về nhà không cố định, mẹ Tô lo cô quên việc này nên gọi điện nhắc nhở. Tô Dương vừa họp xong, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, bật loa ngoài điện thoại trả lời: "Con biết rồi ạ." Mấy hôm trước mẹ Tô đã nói với cô chuyện này. Con trai của người hàng xóm cũ nhà họ Tô năm nay vừa lên đại học. Thành tích rất tốt, lại học đúng trường cũ của Tô Dương, Đại học Ngụy Thành. Hai nhà cũng khá thân thiết, nên nhờ mối quan hệ này, nhờ Tô Dương đang sống ở Ngụy Thành giúp đỡ cậu em một chút. Từ khi khởi nghiệp, Tô Dương ít khi về lại đó, ấn tượng về cậu em nhà hàng xóm vẫn dừng lại hồi cậu học cấp hai. Nhỏ con, gầy gò, ít nói, trầm tính và khép kín. Nghe nói cậu phân hóa muộn, đến giờ vẫn chưa phân hóa giới tính. Cũng tốt, tin tức tố Alpha của Tô Dương quá bá đạo, cậu em chưa phân hóa, giống như một Beta có năng lực cảm nhận thấp, sống chung một mái nhà cũng sẽ không… Trần Lộc cọ lớp bùn lớn dính ở đế giày, đi bộ đã lâu, cậu ta hơi đuối sức, thở không đều nói: "Thư Bạch, sao ở đây không có ai vậy?" Nếu nơi này thực sự là điểm kết thúc thì không thể nào hoàn toàn không có người. Cố Ngụy: "Dọc đường đều có dấu chân, chúng ta vào xem thử." Ven sông mọc tự do những cây xanh không rõ tên, tỏa ra hương cỏ thoang thoảng, sóng nước gợn sóng, cũng mang theo mùi nước khó nhận biết, gió thổi tới mang theo một số mùi hỗn hợp. Dư Thư Bạch dừng lại một chút: "Có mùi gì đó kỳ lạ." Trong lòng cậu bất an không rõ lý do, ánh mắt quét qua bốn phía, nhìn thoáng qua camera không xa, miễn cưỡng đè nén cảm giác khác thường đó xuống. Dọc đường này rất ít gặp các đội khác, tuy khu vực này rất rộng, nhưng không thể nào xác suất gặp nhau của nhiều đội tham gia lại thấp như vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc. "Đi nhanh thôi." Trần Lộc thúc giục. Nói xong cậu ta tăng tốc bước, đi trước ba người, nếu mảng này không gặp được ai thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội tìm được hộp tích điểm cá nhân. Bên ngoài ngôi làng có dựng một cánh cửa gỗ chắn ngang, hẳn là dân làng chặt cành cây mài nhẵn mà làm, ở giữa chỉ dùng một thanh gỗ dài chốt lại, người ngoài có thể dễ dàng xông vào. Cố Ngụy tiện tay ném thanh gỗ chốt cửa, phủi cát đá trên tay, trong lòng thầm nghĩ tại sao thanh gỗ trên cửa này lại dính những thứ này. Trần Lộc đi vào trước, nhìn xung quanh bên trong, không thấy thứ mình muốn, rõ ràng có chút nản lòng. Cậu ta quay đầu định đi ra thì đột nhiên thấy cây gậy gỗ đánh tới từ phía sau, hoảng hốt né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, nửa cánh tay cứng đờ chịu một gậy. Cậu ta gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc chạy trốn va phải không ít thứ, hoảng hốt chạy vào một căn nhà trong làng, nhìn thấy trong nhà toàn người nằm bất tỉnh, đột nhiên sợ hãi đến im bặt, ba người cách cậu ta không xa, chính là ba người trong đội đã đánh nhau với họ hôm qua. Trong căn nhà kín mít tỏa ra mùi pheromone nồng nặc, mùi vị hỗn tạp khó tả, cửa sổ đóng chặt, khó tản ra, gần như bóp nghẹt đường hô hấp, khiến người ta khó thở, gần như tuyệt vọng. Cánh cửa bị chống đỡ đến cùng cuối cùng cũng không bị va đập mạnh, nhưng bên ngoài cửa lại xuất hiện tiếng đánh nhau vật lộn, hẳn là Cố Ngụy và Dư Thư Bạch đã đến.

Trần Lộc cọ lớp bùn lớn dính ở đế giày, đi bộ đã lâu, cậu ta hơi đuối sức, thở không đều nói: "Thư Bạch, sao ở đây không có ai vậy?"

 

Nếu nơi này thực sự là điểm kết thúc thì không thể nào hoàn toàn không có người.

 

Cố Ngụy: "Dọc đường đều có dấu chân, chúng ta vào xem thử."

 

Ven sông mọc tự do những cây xanh không rõ tên, tỏa ra hương cỏ thoang thoảng, sóng nước gợn sóng, cũng mang theo mùi nước khó nhận biết, gió thổi tới mang theo một số mùi hỗn hợp.

 

Dư Thư Bạch dừng lại một chút: "Có mùi gì đó kỳ lạ."

 

Trong lòng cậu bất an không rõ lý do, ánh mắt quét qua bốn phía, nhìn thoáng qua camera không xa, miễn cưỡng đè nén cảm giác khác thường đó xuống.

 

Dọc đường này rất ít gặp các đội khác, tuy khu vực này rất rộng, nhưng không thể nào xác suất gặp nhau của nhiều đội tham gia lại thấp như vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc.

 

"Đi nhanh thôi." Trần Lộc thúc giục.

 

Nói xong cậu ta tăng tốc bước, đi trước ba người, nếu mảng này không gặp được ai thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội tìm được hộp tích điểm cá nhân.

 

Bên ngoài ngôi làng có dựng một cánh cửa gỗ chắn ngang, hẳn là dân làng chặt cành cây mài nhẵn mà làm, ở giữa chỉ dùng một thanh gỗ dài chốt lại, người ngoài có thể dễ dàng xông vào.

 

Cố Ngụy tiện tay ném thanh gỗ chốt cửa, phủi cát đá trên tay, trong lòng thầm nghĩ tại sao thanh gỗ trên cửa này lại dính những thứ này.

 

Trần Lộc đi vào trước, nhìn xung quanh bên trong, không thấy thứ mình muốn, rõ ràng có chút nản lòng.

 

Cậu ta quay đầu định đi ra thì đột nhiên thấy cây gậy gỗ đánh tới từ phía sau, hoảng hốt né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, nửa cánh tay cứng đờ chịu một gậy.

 

Cậu ta gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc chạy trốn va phải không ít thứ, hoảng hốt chạy vào một căn nhà trong làng, nhìn thấy trong nhà toàn người nằm bất tỉnh, đột nhiên sợ hãi đến im bặt, ba người cách cậu ta không xa, chính là ba người trong đội đã đánh nhau với họ hôm qua.

 

Trong căn nhà kín mít tỏa ra mùi pheromone nồng nặc, mùi vị hỗn tạp khó tả, cửa sổ đóng chặt, khó tản ra, gần như bóp nghẹt đường hô hấp, khiến người ta khó thở, gần như tuyệt vọng.

 

Cánh cửa bị chống đỡ đến cùng cuối cùng cũng không bị va đập mạnh, nhưng bên ngoài cửa lại xuất hiện tiếng đánh nhau vật lộn, hẳn là Cố Ngụy và Dư Thư Bạch đã đến.

Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà TôiTác giả: Ngôn Tri HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Dương Dương, Tiểu Bạch chiều nay đến chỗ con, con nhớ giúp mẹ trông chừng nó nhé." Tô Dương bận rộn công việc, giờ giấc về nhà không cố định, mẹ Tô lo cô quên việc này nên gọi điện nhắc nhở. Tô Dương vừa họp xong, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, bật loa ngoài điện thoại trả lời: "Con biết rồi ạ." Mấy hôm trước mẹ Tô đã nói với cô chuyện này. Con trai của người hàng xóm cũ nhà họ Tô năm nay vừa lên đại học. Thành tích rất tốt, lại học đúng trường cũ của Tô Dương, Đại học Ngụy Thành. Hai nhà cũng khá thân thiết, nên nhờ mối quan hệ này, nhờ Tô Dương đang sống ở Ngụy Thành giúp đỡ cậu em một chút. Từ khi khởi nghiệp, Tô Dương ít khi về lại đó, ấn tượng về cậu em nhà hàng xóm vẫn dừng lại hồi cậu học cấp hai. Nhỏ con, gầy gò, ít nói, trầm tính và khép kín. Nghe nói cậu phân hóa muộn, đến giờ vẫn chưa phân hóa giới tính. Cũng tốt, tin tức tố Alpha của Tô Dương quá bá đạo, cậu em chưa phân hóa, giống như một Beta có năng lực cảm nhận thấp, sống chung một mái nhà cũng sẽ không… Trần Lộc cọ lớp bùn lớn dính ở đế giày, đi bộ đã lâu, cậu ta hơi đuối sức, thở không đều nói: "Thư Bạch, sao ở đây không có ai vậy?" Nếu nơi này thực sự là điểm kết thúc thì không thể nào hoàn toàn không có người. Cố Ngụy: "Dọc đường đều có dấu chân, chúng ta vào xem thử." Ven sông mọc tự do những cây xanh không rõ tên, tỏa ra hương cỏ thoang thoảng, sóng nước gợn sóng, cũng mang theo mùi nước khó nhận biết, gió thổi tới mang theo một số mùi hỗn hợp. Dư Thư Bạch dừng lại một chút: "Có mùi gì đó kỳ lạ." Trong lòng cậu bất an không rõ lý do, ánh mắt quét qua bốn phía, nhìn thoáng qua camera không xa, miễn cưỡng đè nén cảm giác khác thường đó xuống. Dọc đường này rất ít gặp các đội khác, tuy khu vực này rất rộng, nhưng không thể nào xác suất gặp nhau của nhiều đội tham gia lại thấp như vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc. "Đi nhanh thôi." Trần Lộc thúc giục. Nói xong cậu ta tăng tốc bước, đi trước ba người, nếu mảng này không gặp được ai thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội tìm được hộp tích điểm cá nhân. Bên ngoài ngôi làng có dựng một cánh cửa gỗ chắn ngang, hẳn là dân làng chặt cành cây mài nhẵn mà làm, ở giữa chỉ dùng một thanh gỗ dài chốt lại, người ngoài có thể dễ dàng xông vào. Cố Ngụy tiện tay ném thanh gỗ chốt cửa, phủi cát đá trên tay, trong lòng thầm nghĩ tại sao thanh gỗ trên cửa này lại dính những thứ này. Trần Lộc đi vào trước, nhìn xung quanh bên trong, không thấy thứ mình muốn, rõ ràng có chút nản lòng. Cậu ta quay đầu định đi ra thì đột nhiên thấy cây gậy gỗ đánh tới từ phía sau, hoảng hốt né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, nửa cánh tay cứng đờ chịu một gậy. Cậu ta gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc chạy trốn va phải không ít thứ, hoảng hốt chạy vào một căn nhà trong làng, nhìn thấy trong nhà toàn người nằm bất tỉnh, đột nhiên sợ hãi đến im bặt, ba người cách cậu ta không xa, chính là ba người trong đội đã đánh nhau với họ hôm qua. Trong căn nhà kín mít tỏa ra mùi pheromone nồng nặc, mùi vị hỗn tạp khó tả, cửa sổ đóng chặt, khó tản ra, gần như bóp nghẹt đường hô hấp, khiến người ta khó thở, gần như tuyệt vọng. Cánh cửa bị chống đỡ đến cùng cuối cùng cũng không bị va đập mạnh, nhưng bên ngoài cửa lại xuất hiện tiếng đánh nhau vật lộn, hẳn là Cố Ngụy và Dư Thư Bạch đã đến.

Chương 31: Chương 23