"Dương Dương, Tiểu Bạch chiều nay đến chỗ con, con nhớ giúp mẹ trông chừng nó nhé." Tô Dương bận rộn công việc, giờ giấc về nhà không cố định, mẹ Tô lo cô quên việc này nên gọi điện nhắc nhở. Tô Dương vừa họp xong, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, bật loa ngoài điện thoại trả lời: "Con biết rồi ạ." Mấy hôm trước mẹ Tô đã nói với cô chuyện này. Con trai của người hàng xóm cũ nhà họ Tô năm nay vừa lên đại học. Thành tích rất tốt, lại học đúng trường cũ của Tô Dương, Đại học Ngụy Thành. Hai nhà cũng khá thân thiết, nên nhờ mối quan hệ này, nhờ Tô Dương đang sống ở Ngụy Thành giúp đỡ cậu em một chút. Từ khi khởi nghiệp, Tô Dương ít khi về lại đó, ấn tượng về cậu em nhà hàng xóm vẫn dừng lại hồi cậu học cấp hai. Nhỏ con, gầy gò, ít nói, trầm tính và khép kín. Nghe nói cậu phân hóa muộn, đến giờ vẫn chưa phân hóa giới tính. Cũng tốt, tin tức tố Alpha của Tô Dương quá bá đạo, cậu em chưa phân hóa, giống như một Beta có năng lực cảm nhận thấp, sống chung một mái nhà cũng sẽ không…
Chương 47: Chương 39
Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà TôiTác giả: Ngôn Tri HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Dương Dương, Tiểu Bạch chiều nay đến chỗ con, con nhớ giúp mẹ trông chừng nó nhé." Tô Dương bận rộn công việc, giờ giấc về nhà không cố định, mẹ Tô lo cô quên việc này nên gọi điện nhắc nhở. Tô Dương vừa họp xong, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, bật loa ngoài điện thoại trả lời: "Con biết rồi ạ." Mấy hôm trước mẹ Tô đã nói với cô chuyện này. Con trai của người hàng xóm cũ nhà họ Tô năm nay vừa lên đại học. Thành tích rất tốt, lại học đúng trường cũ của Tô Dương, Đại học Ngụy Thành. Hai nhà cũng khá thân thiết, nên nhờ mối quan hệ này, nhờ Tô Dương đang sống ở Ngụy Thành giúp đỡ cậu em một chút. Từ khi khởi nghiệp, Tô Dương ít khi về lại đó, ấn tượng về cậu em nhà hàng xóm vẫn dừng lại hồi cậu học cấp hai. Nhỏ con, gầy gò, ít nói, trầm tính và khép kín. Nghe nói cậu phân hóa muộn, đến giờ vẫn chưa phân hóa giới tính. Cũng tốt, tin tức tố Alpha của Tô Dương quá bá đạo, cậu em chưa phân hóa, giống như một Beta có năng lực cảm nhận thấp, sống chung một mái nhà cũng sẽ không… Không biết có phải gặp ác mộng hay không, chàng trai cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mím chặt môi, cuộn tròn người lại. Tô Dương thấy sắc mặt cậu có vẻ không ổn, đặt điện thoại lên bàn cậu, mu bàn tay áp lên trán cậu. Hơi nóng. Sau khi đóng cửa sổ lại, không khí trong phòng không được lưu thông, mùi đào ngọt ngào càng thêm nồng nặc. Tuyến thể của Alpha dường như cảm nhận được mùi hương quyến rũ này trước, phản ứng của cơ thể nhanh hơn ý thức. Kỳ phân hóa của em trai đến sớm, chị gái dù ngốc cũng biết, chắc là pheromone của cậu bị rò rỉ. Tô Dương hít sâu một hơi, kéo chăn đắp lên người chàng trai, cầm điện thoại tạm thời ra khỏi phòng. Đầu óc cô hơi rối loạn, nhất thời không biết xử lý như thế nào, trong lúc cấp bách chỉ đành gọi điện thoại cho bác sĩ để hỏi. Vừa kết nối điện thoại, Tô Dương đã đi thẳng vào vấn đề: “Sao dán miếng dán ức chế pheromone rồi mà pheromone vẫn tỏa ra được?” “Thông thường có hai khả năng, hoặc là dán không chặt, hoặc là độ tương thích pheromone của hai người rất cao.” Bác sĩ ngáp một cái: "Tô Dương, cô có thể đi ngủ sớm một chút không. Ngủ sớm có lợi cho sự ổn định pheromone của cô, cũng có lợi cho công việc bình thường của tôi ngày mai.” Tô Dương tự biết mình đuối lý, đã làm phiền giấc ngủ của ông ta, nhưng chuyện của em trai rất cấp bách, cô cũng mặt dày hơn một chút. “Thư Bạch bị sốt, tôi ngửi thấy pheromone của cậu ấy.” Tô Dương trình bày tình hình hiện tại mà cô biết, lại hỏi: "Có thể uống thuốc không? Hay là phải đến bệnh viện?” Nhà cô cách bệnh viện Viêm Thành khá xa, đến đó cũng mất một khoảng thời gian, giờ này các phòng khám nhỏ hầu hết đều đã đóng cửa, mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm trên đường, nếu có thể uống thuốc ở nhà để hạ sốt là tốt nhất. “Là người xuất viện lần trước sao?” Bác sĩ hỏi. “Phải.” “Chắc là sắp phân hóa rồi, nên mới bị sốt giả, cậu ấy sẽ có một khoảng thời gian ***** ngắn cần phải vượt qua, không cần đến bệnh viện, cũng không thể uống thuốc.” Bác sĩ suy nghĩ một chút, lại nói: “Cô trông chừng cậu ấy là được, quá trình thích ứng này sẽ hơi khó chịu. Pheromone của cô không phải không có chỗ giải phóng sao? Vừa hay có ích rồi đấy. Cô có thể dùng một chút pheromone để an ủi.” Nói xong, ông ta “cạch” một tiếng cúp điện thoại. Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút. Tô Dương: “…” Người nằm trên giường trong phòng có chút động tĩnh, Tô Dương mở cửa đi vào, liền nhìn thấy chiếc chăn mỏng bị trượt xuống đất.
Không biết có phải gặp ác mộng hay không, chàng trai cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mím chặt môi, cuộn tròn người lại.
Tô Dương thấy sắc mặt cậu có vẻ không ổn, đặt điện thoại lên bàn cậu, mu bàn tay áp lên trán cậu.
Hơi nóng.
Sau khi đóng cửa sổ lại, không khí trong phòng không được lưu thông, mùi đào ngọt ngào càng thêm nồng nặc.
Tuyến thể của Alpha dường như cảm nhận được mùi hương quyến rũ này trước, phản ứng của cơ thể nhanh hơn ý thức.
Kỳ phân hóa của em trai đến sớm, chị gái dù ngốc cũng biết, chắc là pheromone của cậu bị rò rỉ.
Tô Dương hít sâu một hơi, kéo chăn đắp lên người chàng trai, cầm điện thoại tạm thời ra khỏi phòng.
Đầu óc cô hơi rối loạn, nhất thời không biết xử lý như thế nào, trong lúc cấp bách chỉ đành gọi điện thoại cho bác sĩ để hỏi.
Vừa kết nối điện thoại, Tô Dương đã đi thẳng vào vấn đề: “Sao dán miếng dán ức chế pheromone rồi mà pheromone vẫn tỏa ra được?”
“Thông thường có hai khả năng, hoặc là dán không chặt, hoặc là độ tương thích pheromone của hai người rất cao.” Bác sĩ ngáp một cái: "Tô Dương, cô có thể đi ngủ sớm một chút không. Ngủ sớm có lợi cho sự ổn định pheromone của cô, cũng có lợi cho công việc bình thường của tôi ngày mai.”
Tô Dương tự biết mình đuối lý, đã làm phiền giấc ngủ của ông ta, nhưng chuyện của em trai rất cấp bách, cô cũng mặt dày hơn một chút.
“Thư Bạch bị sốt, tôi ngửi thấy pheromone của cậu ấy.” Tô Dương trình bày tình hình hiện tại mà cô biết, lại hỏi: "Có thể uống thuốc không? Hay là phải đến bệnh viện?”
Nhà cô cách bệnh viện Viêm Thành khá xa, đến đó cũng mất một khoảng thời gian, giờ này các phòng khám nhỏ hầu hết đều đã đóng cửa, mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm trên đường, nếu có thể uống thuốc ở nhà để hạ sốt là tốt nhất.
“Là người xuất viện lần trước sao?” Bác sĩ hỏi.
“Phải.”
“Chắc là sắp phân hóa rồi, nên mới bị sốt giả, cậu ấy sẽ có một khoảng thời gian ***** ngắn cần phải vượt qua, không cần đến bệnh viện, cũng không thể uống thuốc.”
Bác sĩ suy nghĩ một chút, lại nói: “Cô trông chừng cậu ấy là được, quá trình thích ứng này sẽ hơi khó chịu. Pheromone của cô không phải không có chỗ giải phóng sao? Vừa hay có ích rồi đấy. Cô có thể dùng một chút pheromone để an ủi.”
Nói xong, ông ta “cạch” một tiếng cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút.
Tô Dương: “…”
Người nằm trên giường trong phòng có chút động tĩnh, Tô Dương mở cửa đi vào, liền nhìn thấy chiếc chăn mỏng bị trượt xuống đất.
Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà TôiTác giả: Ngôn Tri HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Dương Dương, Tiểu Bạch chiều nay đến chỗ con, con nhớ giúp mẹ trông chừng nó nhé." Tô Dương bận rộn công việc, giờ giấc về nhà không cố định, mẹ Tô lo cô quên việc này nên gọi điện nhắc nhở. Tô Dương vừa họp xong, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, bật loa ngoài điện thoại trả lời: "Con biết rồi ạ." Mấy hôm trước mẹ Tô đã nói với cô chuyện này. Con trai của người hàng xóm cũ nhà họ Tô năm nay vừa lên đại học. Thành tích rất tốt, lại học đúng trường cũ của Tô Dương, Đại học Ngụy Thành. Hai nhà cũng khá thân thiết, nên nhờ mối quan hệ này, nhờ Tô Dương đang sống ở Ngụy Thành giúp đỡ cậu em một chút. Từ khi khởi nghiệp, Tô Dương ít khi về lại đó, ấn tượng về cậu em nhà hàng xóm vẫn dừng lại hồi cậu học cấp hai. Nhỏ con, gầy gò, ít nói, trầm tính và khép kín. Nghe nói cậu phân hóa muộn, đến giờ vẫn chưa phân hóa giới tính. Cũng tốt, tin tức tố Alpha của Tô Dương quá bá đạo, cậu em chưa phân hóa, giống như một Beta có năng lực cảm nhận thấp, sống chung một mái nhà cũng sẽ không… Không biết có phải gặp ác mộng hay không, chàng trai cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mím chặt môi, cuộn tròn người lại. Tô Dương thấy sắc mặt cậu có vẻ không ổn, đặt điện thoại lên bàn cậu, mu bàn tay áp lên trán cậu. Hơi nóng. Sau khi đóng cửa sổ lại, không khí trong phòng không được lưu thông, mùi đào ngọt ngào càng thêm nồng nặc. Tuyến thể của Alpha dường như cảm nhận được mùi hương quyến rũ này trước, phản ứng của cơ thể nhanh hơn ý thức. Kỳ phân hóa của em trai đến sớm, chị gái dù ngốc cũng biết, chắc là pheromone của cậu bị rò rỉ. Tô Dương hít sâu một hơi, kéo chăn đắp lên người chàng trai, cầm điện thoại tạm thời ra khỏi phòng. Đầu óc cô hơi rối loạn, nhất thời không biết xử lý như thế nào, trong lúc cấp bách chỉ đành gọi điện thoại cho bác sĩ để hỏi. Vừa kết nối điện thoại, Tô Dương đã đi thẳng vào vấn đề: “Sao dán miếng dán ức chế pheromone rồi mà pheromone vẫn tỏa ra được?” “Thông thường có hai khả năng, hoặc là dán không chặt, hoặc là độ tương thích pheromone của hai người rất cao.” Bác sĩ ngáp một cái: "Tô Dương, cô có thể đi ngủ sớm một chút không. Ngủ sớm có lợi cho sự ổn định pheromone của cô, cũng có lợi cho công việc bình thường của tôi ngày mai.” Tô Dương tự biết mình đuối lý, đã làm phiền giấc ngủ của ông ta, nhưng chuyện của em trai rất cấp bách, cô cũng mặt dày hơn một chút. “Thư Bạch bị sốt, tôi ngửi thấy pheromone của cậu ấy.” Tô Dương trình bày tình hình hiện tại mà cô biết, lại hỏi: "Có thể uống thuốc không? Hay là phải đến bệnh viện?” Nhà cô cách bệnh viện Viêm Thành khá xa, đến đó cũng mất một khoảng thời gian, giờ này các phòng khám nhỏ hầu hết đều đã đóng cửa, mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm trên đường, nếu có thể uống thuốc ở nhà để hạ sốt là tốt nhất. “Là người xuất viện lần trước sao?” Bác sĩ hỏi. “Phải.” “Chắc là sắp phân hóa rồi, nên mới bị sốt giả, cậu ấy sẽ có một khoảng thời gian ***** ngắn cần phải vượt qua, không cần đến bệnh viện, cũng không thể uống thuốc.” Bác sĩ suy nghĩ một chút, lại nói: “Cô trông chừng cậu ấy là được, quá trình thích ứng này sẽ hơi khó chịu. Pheromone của cô không phải không có chỗ giải phóng sao? Vừa hay có ích rồi đấy. Cô có thể dùng một chút pheromone để an ủi.” Nói xong, ông ta “cạch” một tiếng cúp điện thoại. Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút. Tô Dương: “…” Người nằm trên giường trong phòng có chút động tĩnh, Tô Dương mở cửa đi vào, liền nhìn thấy chiếc chăn mỏng bị trượt xuống đất.