“Trình Chính, nghe nói cậu mới kết hôn. Quen biết nhiều năm như vậy cũng không có gì để tặng…” Người đàn ông cười đầy ác ý, không có ý tốt đánh giá tôi: “Nếu cậu không được, anh em có thể động phòng hộ.” Tôi cũng cười: “Sao? Anh muốn chui gầm giường nghe trộm à? Góc phòng có cái lồ ng chó, thích hợp với anh đấy.” Tôi khinh thường liếc nhìn anh ta: “Chẳng qua như anh ấy mà, chúng tôi không muốn nuôi. Có câu chó không sủa sẽ cắn người, anh sủa lắm vậy, chắc là loại tốt mã giẻ cùi. Đúng là đồ phế vật cùi bắp làm chó cũng không đủ tiêu chuẩn.” Người đàn ông bị tôi làm cho tức tới đỏ mặt: “Cô, cô, cô...” Tôi dứt khoát ngắt lời anh ta: “Các vị, tạm thời đừng dùng toilet.” Giọng tôi không lớn, cũng chỉ hấp dẫn vài người gần đó chú ý. Tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông, cười nhạo một tiếng: “Bởi vì trong miệng quý ngài đây có chứa bồn cầu rồi, chứ không sao có thể thối vậy được?” Người đàn ông lập tức giậm chân: “Sao cô thô t ục vậy chứ?!” Tôi thản nhiên: “Thế này đã rất văn vẻ rồi. Còn…

Chương 9: Chương 9

Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của TôiTác giả: Thỏ Đông ĐôngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trình Chính, nghe nói cậu mới kết hôn. Quen biết nhiều năm như vậy cũng không có gì để tặng…” Người đàn ông cười đầy ác ý, không có ý tốt đánh giá tôi: “Nếu cậu không được, anh em có thể động phòng hộ.” Tôi cũng cười: “Sao? Anh muốn chui gầm giường nghe trộm à? Góc phòng có cái lồ ng chó, thích hợp với anh đấy.” Tôi khinh thường liếc nhìn anh ta: “Chẳng qua như anh ấy mà, chúng tôi không muốn nuôi. Có câu chó không sủa sẽ cắn người, anh sủa lắm vậy, chắc là loại tốt mã giẻ cùi. Đúng là đồ phế vật cùi bắp làm chó cũng không đủ tiêu chuẩn.” Người đàn ông bị tôi làm cho tức tới đỏ mặt: “Cô, cô, cô...” Tôi dứt khoát ngắt lời anh ta: “Các vị, tạm thời đừng dùng toilet.” Giọng tôi không lớn, cũng chỉ hấp dẫn vài người gần đó chú ý. Tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông, cười nhạo một tiếng: “Bởi vì trong miệng quý ngài đây có chứa bồn cầu rồi, chứ không sao có thể thối vậy được?” Người đàn ông lập tức giậm chân: “Sao cô thô t ục vậy chứ?!” Tôi thản nhiên: “Thế này đã rất văn vẻ rồi. Còn… Dường như Trình Chính rất không vui.Sau khi về nhà, tôi xác định anh ấy đã tỉnh rượu, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.Anh ấy ngồi ở trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên bật ra một câu:“Bà xã, nếu không em mắng anh một trận đi.”?Còn có yêu cầu kiểu này?“Anh cảm thấy em không thích anh, em chỉ yêu tiền của anh.”Trời đất chứng giám! Lời này thật oan cho tôi mà.“Mỗi đêm em đều ôm cơ bụng của anh yêu thích không buông tay, sao lại không yêu anh?”“Không phải!” Trình Chính bị tôi làm cho nghẹn lời: “Không phải kiểu yêu này.”“Anh cảm thấy em không để t@m đến thế.”“Em xem trước đó anh giấu giếm em bí mật như vậy, thế mà em không mắng anh. Chứng tỏ em không có nhiều tình cảm với anh.”Đây là logic gì?Tôi bảo thủ hỏi một câu:“Cho nên? Em nên làm thế nào?”“Khổ sở, phẫn nộ, bi thương, không để ý tới anh, lạnh lùng xem anh đau khổ cầu xin.”“Sau đó thì sao?”“Rốt cuộc bằng lòng tha thứ cho anh, sau đó chúng ta gương vỡ lại lành.”“Đúng vậy!” Tôi vỗ đùi: “Hiện tại chúng ta đã đến một bước cuối cùng, trùng phùng.”Trình Chính còn muốn nói gì đã bị tôi giơ tay véo mặt.“Trình Chính, em biết anh đang rối rắm cái gì. *****ên, anh thật sự không có lỗi với em.”“Hơn nữa, em đi đến hiện tại, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ, không hao tổn tinh thần. Em sẽ lựa chọn thứ có lợi nhất cho mình, cũng sẽ không tổn thương người khác.”“Nói em mưu cầu danh lợi cũng chẳng sao, em không thèm để ý. Bởi vì em vô cùng xác định em ở cùng người mình thích, cùng nhau hướng về phía trước.”“Em sẽ không rối rắm với quá khứ mà phá hỏng hiện tại.”“Hiện tại vui sướng, quan trọng hơn tất cả.”

Dường như Trình Chính rất không vui.

Sau khi về nhà, tôi xác định anh ấy đã tỉnh rượu, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.

Anh ấy ngồi ở trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên bật ra một câu:

“Bà xã, nếu không em mắng anh một trận đi.”

?

Còn có yêu cầu kiểu này?

“Anh cảm thấy em không thích anh, em chỉ yêu tiền của anh.”

Trời đất chứng giám! Lời này thật oan cho tôi mà.

“Mỗi đêm em đều ôm cơ bụng của anh yêu thích không buông tay, sao lại không yêu anh?”

“Không phải!” Trình Chính bị tôi làm cho nghẹn lời: “Không phải kiểu yêu này.”

“Anh cảm thấy em không để t@m đến thế.”

“Em xem trước đó anh giấu giếm em bí mật như vậy, thế mà em không mắng anh. Chứng tỏ em không có nhiều tình cảm với anh.”

Đây là logic gì?

Tôi bảo thủ hỏi một câu:

“Cho nên? Em nên làm thế nào?”

“Khổ sở, phẫn nộ, bi thương, không để ý tới anh, lạnh lùng xem anh đau khổ cầu xin.”

“Sau đó thì sao?”

“Rốt cuộc bằng lòng tha thứ cho anh, sau đó chúng ta gương vỡ lại lành.”

“Đúng vậy!” Tôi vỗ đùi: “Hiện tại chúng ta đã đến một bước cuối cùng, trùng phùng.”

Trình Chính còn muốn nói gì đã bị tôi giơ tay véo mặt.

“Trình Chính, em biết anh đang rối rắm cái gì. *****ên, anh thật sự không có lỗi với em.”

“Hơn nữa, em đi đến hiện tại, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ, không hao tổn tinh thần. Em sẽ lựa chọn thứ có lợi nhất cho mình, cũng sẽ không tổn thương người khác.”

“Nói em mưu cầu danh lợi cũng chẳng sao, em không thèm để ý. Bởi vì em vô cùng xác định em ở cùng người mình thích, cùng nhau hướng về phía trước.”

“Em sẽ không rối rắm với quá khứ mà phá hỏng hiện tại.”

“Hiện tại vui sướng, quan trọng hơn tất cả.”

Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của TôiTác giả: Thỏ Đông ĐôngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trình Chính, nghe nói cậu mới kết hôn. Quen biết nhiều năm như vậy cũng không có gì để tặng…” Người đàn ông cười đầy ác ý, không có ý tốt đánh giá tôi: “Nếu cậu không được, anh em có thể động phòng hộ.” Tôi cũng cười: “Sao? Anh muốn chui gầm giường nghe trộm à? Góc phòng có cái lồ ng chó, thích hợp với anh đấy.” Tôi khinh thường liếc nhìn anh ta: “Chẳng qua như anh ấy mà, chúng tôi không muốn nuôi. Có câu chó không sủa sẽ cắn người, anh sủa lắm vậy, chắc là loại tốt mã giẻ cùi. Đúng là đồ phế vật cùi bắp làm chó cũng không đủ tiêu chuẩn.” Người đàn ông bị tôi làm cho tức tới đỏ mặt: “Cô, cô, cô...” Tôi dứt khoát ngắt lời anh ta: “Các vị, tạm thời đừng dùng toilet.” Giọng tôi không lớn, cũng chỉ hấp dẫn vài người gần đó chú ý. Tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông, cười nhạo một tiếng: “Bởi vì trong miệng quý ngài đây có chứa bồn cầu rồi, chứ không sao có thể thối vậy được?” Người đàn ông lập tức giậm chân: “Sao cô thô t ục vậy chứ?!” Tôi thản nhiên: “Thế này đã rất văn vẻ rồi. Còn… Dường như Trình Chính rất không vui.Sau khi về nhà, tôi xác định anh ấy đã tỉnh rượu, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.Anh ấy ngồi ở trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên bật ra một câu:“Bà xã, nếu không em mắng anh một trận đi.”?Còn có yêu cầu kiểu này?“Anh cảm thấy em không thích anh, em chỉ yêu tiền của anh.”Trời đất chứng giám! Lời này thật oan cho tôi mà.“Mỗi đêm em đều ôm cơ bụng của anh yêu thích không buông tay, sao lại không yêu anh?”“Không phải!” Trình Chính bị tôi làm cho nghẹn lời: “Không phải kiểu yêu này.”“Anh cảm thấy em không để t@m đến thế.”“Em xem trước đó anh giấu giếm em bí mật như vậy, thế mà em không mắng anh. Chứng tỏ em không có nhiều tình cảm với anh.”Đây là logic gì?Tôi bảo thủ hỏi một câu:“Cho nên? Em nên làm thế nào?”“Khổ sở, phẫn nộ, bi thương, không để ý tới anh, lạnh lùng xem anh đau khổ cầu xin.”“Sau đó thì sao?”“Rốt cuộc bằng lòng tha thứ cho anh, sau đó chúng ta gương vỡ lại lành.”“Đúng vậy!” Tôi vỗ đùi: “Hiện tại chúng ta đã đến một bước cuối cùng, trùng phùng.”Trình Chính còn muốn nói gì đã bị tôi giơ tay véo mặt.“Trình Chính, em biết anh đang rối rắm cái gì. *****ên, anh thật sự không có lỗi với em.”“Hơn nữa, em đi đến hiện tại, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ, không hao tổn tinh thần. Em sẽ lựa chọn thứ có lợi nhất cho mình, cũng sẽ không tổn thương người khác.”“Nói em mưu cầu danh lợi cũng chẳng sao, em không thèm để ý. Bởi vì em vô cùng xác định em ở cùng người mình thích, cùng nhau hướng về phía trước.”“Em sẽ không rối rắm với quá khứ mà phá hỏng hiện tại.”“Hiện tại vui sướng, quan trọng hơn tất cả.”

Chương 9: Chương 9