Tối nay, tại GLD Club ở Hồng Kông, một vị khách quý được mời đến dự tiệc cùng những ông trùm bất động sản nổi tiếng. Từ 5 giờ chiều, thang máy dẫn lên tầng hai – nơi diễn ra tiệc VIP – đã bị phong tỏa. Việc sắp xếp cẩn thận như vậy khiến nhiều người tò mò không biết vị khách này là ai, đủ sức khiến những nhân vật lừng lẫy trong giới thương nghiệp phải trọng vọng? Một nhân viên phục vụ đã lén tiết lộ ba chữ: “Trần tiên sinh.” Trong phòng VIP, ánh sáng dịu nhẹ hòa quyện với hương thơm thoang thoảng, tạo ra một không gian riêng biệt hoàn toàn khác với tầng dưới đầy náo nhiệt. Ở vị trí gần cửa sổ với tầm nhìn tốt nhất, Trần Kính Uyên nhàn nhã nhìn xuống, ánh mắt vô tình dừng lại ở khu vực quầy bar dưới tầng. Tầm nhìn anh khẽ nheo lại, không rời. Cô gái dưới ánh sáng mờ ảo không còn vẻ chuyên nghiệp, chỉn chu thường thấy nơi công sở. Thay vào đó, cô khoác lên mình chiếc váy kiểu Pháp cổ điển, toát lên khí chất vừa lười biếng lại vừa ngọt ngào. Trong thế giới phù hoa ấy, cô nổi bật với vẻ…
Chương 226: Lệnh Điều Động
Chuyện Cũ Kinh Cảng - Lâu Vấn TinhTác giả: Lâu Vấn TinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTối nay, tại GLD Club ở Hồng Kông, một vị khách quý được mời đến dự tiệc cùng những ông trùm bất động sản nổi tiếng. Từ 5 giờ chiều, thang máy dẫn lên tầng hai – nơi diễn ra tiệc VIP – đã bị phong tỏa. Việc sắp xếp cẩn thận như vậy khiến nhiều người tò mò không biết vị khách này là ai, đủ sức khiến những nhân vật lừng lẫy trong giới thương nghiệp phải trọng vọng? Một nhân viên phục vụ đã lén tiết lộ ba chữ: “Trần tiên sinh.” Trong phòng VIP, ánh sáng dịu nhẹ hòa quyện với hương thơm thoang thoảng, tạo ra một không gian riêng biệt hoàn toàn khác với tầng dưới đầy náo nhiệt. Ở vị trí gần cửa sổ với tầm nhìn tốt nhất, Trần Kính Uyên nhàn nhã nhìn xuống, ánh mắt vô tình dừng lại ở khu vực quầy bar dưới tầng. Tầm nhìn anh khẽ nheo lại, không rời. Cô gái dưới ánh sáng mờ ảo không còn vẻ chuyên nghiệp, chỉn chu thường thấy nơi công sở. Thay vào đó, cô khoác lên mình chiếc váy kiểu Pháp cổ điển, toát lên khí chất vừa lười biếng lại vừa ngọt ngào. Trong thế giới phù hoa ấy, cô nổi bật với vẻ… Sau khi cô nói xong, không gian trong xe rơi vào im lặng kéo dài.Khi Lương Vi Ninh định lên tiếng lần nữa, cô thấy người đàn ông khẽ nhắm mắt, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, môi anh mấp máy:“Điều kiện tiên quyết để ở bên anh, không phải là em phải hy sinh bản thân.”Tim cô khẽ thắt lại.Hai cánh tay càng siết chặt hơn, Lương Vi Ninh lắc đầu, giọng nghẹn ngào:“Không thể gọi là hy sinh, chỉ vì ông ấy là bậc trưởng bối, nên em nhượng bộ một lần.”Cũng là lần cuối cùng.“Vì sao phải nhượng bộ?”Trần Kính Uyên hỏi.Một câu nói đơn giản, nhưng mang theo sự lạnh lùng khó phớt lờ.Cô gái nhỏ yên lặng nằm trong lòng anh, không nói gì.Không nghi ngờ gì, Trần tiên sinh, mạnh mẽ như anh, luôn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối trong mối quan hệ này.Không ai có thể can thiệp vào sự tự do của anh, kể cả người ở Thái Bình Sơn.Với tư cách là người trong cuộc, Lương Vi Ninh không cần phải quá bận tâm.Nhưng cô phải nghĩ cho ba mẹ mình.Ít nhất, cô muốn để ba mẹ cô – ông Lương và cô giáo Tạ – yên tâm rằng mối quan hệ của họ đã được gia đình bên anh công nhận.Cô không vì sự chênh lệch môn đăng hộ đối mà phải chịu ấm ức.Cô tin Trần tiên sinh hiểu điều đó.Chỉ là, anh có cách riêng của mình.Lương Vi Ninh nói:“Em luôn biết, anh muốn giao Hy Châu Công Nghệ cho em, vì vậy vị trí CEO mới bỏ trống đến giờ.Việc thuê quản lý chuyên nghiệp bên ngoài thực chất là để cho em không gian trưởng thành, giữ lại quyền lực cho em.Nhưng tất cả điều này đã thách thức giới hạn của ba anh.”Cô rất thông minh, một số chuyện không cần nói ra rõ ràng.Nếu là trước đây, anh cho gì, cô nhận nấy.Dù là sao trên trời, cô cũng có thể thản nhiên chấp nhận.Nhưng giờ đây, cô không làm được nữa.Nếu muốn có tương lai bên anh, cô không thể tham lam vô độ.Không một gia tộc nào có thể chấp nhận việc người thừa kế của mình chi hàng chục tỷ để hoàn thành sự nghiệp cho một người phụ nữ.Huống hồ, công nghệ cốt lõi của HEART-C vốn dĩ được dùng cho giai đoạn hai của hệ sinh thái y tế trên Đảo Liên Vụ.Một dự án thu mua hoàn hảo lại trở thành sản phẩm thương mại hóa, cuối cùng được giao vào tay cô.Gần nửa năm qua, cô đã tận hưởng công việc mà không hề quan tâm đến sống chết của những người trong tập đoàn. Rõ ràng, Lương Vi Ninh là người tỉnh táo.Chơi thì chơi, nhưng phải biết dừng đúng lúc.Vì vậy, nhân dịp hội nghị lần này, cô buộc phải dừng lại đúng lúc, thể hiện lập trường với người ở Thái Bình Sơn.Lập trường gì ư?Cô cúi mắt, mấp máy môi, như đang tự nhủ:“Giới hạn chính là sự tôn nghiêm.Dù ông ấy có đồng ý chuyện của chúng ta hay không, thì là phận hậu bối, em vẫn phải lấy chữ ‘kính’ làm đầu.”Việc công khai tuyên bố rút sản phẩm khỏi thị trường, thuận theo ý ông, chính là sự tôn kính ấy.Nói đến đây, Trần tiên sinh vẫn im lặng hiếm thấy.Đứng ở vị trí hiện tại, anh đã không còn bị ràng buộc bởi lễ giáo gia đình.Chuyện cả đời, cưới ai, chỉ có anh mới quyết định được.Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi nghe xong suy nghĩ của cô gái nhỏ, trong lòng Trần Kính Uyên bỗng dấy lên cảm giác áy náy.Lần *****ên, anh cảm thấy mình quá ích kỷ.Anh chỉ biết căng ô bảo vệ cô, sắp xếp mọi thứ cho cô, mà quên mất áp lực cô phải chịu khi đi trên con đường này.Sự nghiệp là gì?Những gì anh cho, không tính.Sự nghiệp lớn nhất đời cô, chính là con đường do cô tự chọn.Tiếp quản Hy Châu Công Nghệ, đóng đô lâu dài ở Bắc Kinh, quả thực có thể giúp cô tránh xa những cuộc tranh đấu quyền lực tại trụ sở chính.Nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng hỏi liệu đó có phải là điều cô thực sự muốn.Trớ trêu thay, cuối cùng vẫn phải nhờ đến người ở Thái Bình Sơn can thiệp để giúp cô đạt được lý tưởng của mình.Ánh mắt Trần Kính Uyên trầm xuống, anh khẽ vỗ nhẹ lưng cô gái nhỏ trong lòng, ra hiệu cô lấy lại tinh thần.Cô gái nhỏ ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn anh.Trên hộp đựng đồ ở ghế giữa, Trần Kính Uyên đưa tay chạm vào màn hình máy tính bảng, mở lá thư điều động nhân sự đến từ Thái Bình Sơn, rồi đưa nó cho cô.Lương Vi Ninh đón lấy, cúi đầu đọc nội dung.Chỉ vài giây sau, đôi mắt cô khẽ mở to.Giọng nói có phần không chắc chắn:“Điều em về trụ sở chính, bổ nhiệm làm giám đốc dự án?”Tiếp tục lướt xuống dưới.Cuối thư điều động, là chữ ký của chủ tịch Trần Tùng.
Sau khi cô nói xong, không gian trong xe rơi vào im lặng kéo dài.
Khi Lương Vi Ninh định lên tiếng lần nữa, cô thấy người đàn ông khẽ nhắm mắt, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, môi anh mấp máy:
“Điều kiện tiên quyết để ở bên anh, không phải là em phải hy sinh bản thân.”
Tim cô khẽ thắt lại.
Hai cánh tay càng siết chặt hơn, Lương Vi Ninh lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
“Không thể gọi là hy sinh, chỉ vì ông ấy là bậc trưởng bối, nên em nhượng bộ một lần.”
Cũng là lần cuối cùng.
“Vì sao phải nhượng bộ?”
Trần Kính Uyên hỏi.
Một câu nói đơn giản, nhưng mang theo sự lạnh lùng khó phớt lờ.
Cô gái nhỏ yên lặng nằm trong lòng anh, không nói gì.
Không nghi ngờ gì, Trần tiên sinh, mạnh mẽ như anh, luôn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối trong mối quan hệ này.
Không ai có thể can thiệp vào sự tự do của anh, kể cả người ở Thái Bình Sơn.
Với tư cách là người trong cuộc, Lương Vi Ninh không cần phải quá bận tâm.
Nhưng cô phải nghĩ cho ba mẹ mình.
Ít nhất, cô muốn để ba mẹ cô – ông Lương và cô giáo Tạ – yên tâm rằng mối quan hệ của họ đã được gia đình bên anh công nhận.
Cô không vì sự chênh lệch môn đăng hộ đối mà phải chịu ấm ức.
Cô tin Trần tiên sinh hiểu điều đó.
Chỉ là, anh có cách riêng của mình.
Lương Vi Ninh nói:
“Em luôn biết, anh muốn giao Hy Châu Công Nghệ cho em, vì vậy vị trí CEO mới bỏ trống đến giờ.
Việc thuê quản lý chuyên nghiệp bên ngoài thực chất là để cho em không gian trưởng thành, giữ lại quyền lực cho em.
Nhưng tất cả điều này đã thách thức giới hạn của ba anh.”
Cô rất thông minh, một số chuyện không cần nói ra rõ ràng.
Nếu là trước đây, anh cho gì, cô nhận nấy.
Dù là sao trên trời, cô cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Nhưng giờ đây, cô không làm được nữa.
Nếu muốn có tương lai bên anh, cô không thể tham lam vô độ.
Không một gia tộc nào có thể chấp nhận việc người thừa kế của mình chi hàng chục tỷ để hoàn thành sự nghiệp cho một người phụ nữ.
Huống hồ, công nghệ cốt lõi của HEART-C vốn dĩ được dùng cho giai đoạn hai của hệ sinh thái y tế trên Đảo Liên Vụ.
Một dự án thu mua hoàn hảo lại trở thành sản phẩm thương mại hóa, cuối cùng được giao vào tay cô.
Gần nửa năm qua, cô đã tận hưởng công việc mà không hề quan tâm đến sống chết của những người trong tập đoàn.
Rõ ràng, Lương Vi Ninh là người tỉnh táo.
Chơi thì chơi, nhưng phải biết dừng đúng lúc.
Vì vậy, nhân dịp hội nghị lần này, cô buộc phải dừng lại đúng lúc, thể hiện lập trường với người ở Thái Bình Sơn.
Lập trường gì ư?
Cô cúi mắt, mấp máy môi, như đang tự nhủ:
“Giới hạn chính là sự tôn nghiêm.
Dù ông ấy có đồng ý chuyện của chúng ta hay không, thì là phận hậu bối, em vẫn phải lấy chữ ‘kính’ làm đầu.”
Việc công khai tuyên bố rút sản phẩm khỏi thị trường, thuận theo ý ông, chính là sự tôn kính ấy.
Nói đến đây, Trần tiên sinh vẫn im lặng hiếm thấy.
Đứng ở vị trí hiện tại, anh đã không còn bị ràng buộc bởi lễ giáo gia đình.
Chuyện cả đời, cưới ai, chỉ có anh mới quyết định được.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi nghe xong suy nghĩ của cô gái nhỏ, trong lòng Trần Kính Uyên bỗng dấy lên cảm giác áy náy.
Lần *****ên, anh cảm thấy mình quá ích kỷ.
Anh chỉ biết căng ô bảo vệ cô, sắp xếp mọi thứ cho cô, mà quên mất áp lực cô phải chịu khi đi trên con đường này.
Sự nghiệp là gì?
Những gì anh cho, không tính.
Sự nghiệp lớn nhất đời cô, chính là con đường do cô tự chọn.
Tiếp quản Hy Châu Công Nghệ, đóng đô lâu dài ở Bắc Kinh, quả thực có thể giúp cô tránh xa những cuộc tranh đấu quyền lực tại trụ sở chính.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng hỏi liệu đó có phải là điều cô thực sự muốn.
Trớ trêu thay, cuối cùng vẫn phải nhờ đến người ở Thái Bình Sơn can thiệp để giúp cô đạt được lý tưởng của mình.
Ánh mắt Trần Kính Uyên trầm xuống, anh khẽ vỗ nhẹ lưng cô gái nhỏ trong lòng, ra hiệu cô lấy lại tinh thần.
Cô gái nhỏ ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn anh.
Trên hộp đựng đồ ở ghế giữa, Trần Kính Uyên đưa tay chạm vào màn hình máy tính bảng, mở lá thư điều động nhân sự đến từ Thái Bình Sơn, rồi đưa nó cho cô.
Lương Vi Ninh đón lấy, cúi đầu đọc nội dung.
Chỉ vài giây sau, đôi mắt cô khẽ mở to.
Giọng nói có phần không chắc chắn:
“Điều em về trụ sở chính, bổ nhiệm làm giám đốc dự án?”
Tiếp tục lướt xuống dưới.
Cuối thư điều động, là chữ ký của chủ tịch Trần Tùng.
Chuyện Cũ Kinh Cảng - Lâu Vấn TinhTác giả: Lâu Vấn TinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTối nay, tại GLD Club ở Hồng Kông, một vị khách quý được mời đến dự tiệc cùng những ông trùm bất động sản nổi tiếng. Từ 5 giờ chiều, thang máy dẫn lên tầng hai – nơi diễn ra tiệc VIP – đã bị phong tỏa. Việc sắp xếp cẩn thận như vậy khiến nhiều người tò mò không biết vị khách này là ai, đủ sức khiến những nhân vật lừng lẫy trong giới thương nghiệp phải trọng vọng? Một nhân viên phục vụ đã lén tiết lộ ba chữ: “Trần tiên sinh.” Trong phòng VIP, ánh sáng dịu nhẹ hòa quyện với hương thơm thoang thoảng, tạo ra một không gian riêng biệt hoàn toàn khác với tầng dưới đầy náo nhiệt. Ở vị trí gần cửa sổ với tầm nhìn tốt nhất, Trần Kính Uyên nhàn nhã nhìn xuống, ánh mắt vô tình dừng lại ở khu vực quầy bar dưới tầng. Tầm nhìn anh khẽ nheo lại, không rời. Cô gái dưới ánh sáng mờ ảo không còn vẻ chuyên nghiệp, chỉn chu thường thấy nơi công sở. Thay vào đó, cô khoác lên mình chiếc váy kiểu Pháp cổ điển, toát lên khí chất vừa lười biếng lại vừa ngọt ngào. Trong thế giới phù hoa ấy, cô nổi bật với vẻ… Sau khi cô nói xong, không gian trong xe rơi vào im lặng kéo dài.Khi Lương Vi Ninh định lên tiếng lần nữa, cô thấy người đàn ông khẽ nhắm mắt, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, môi anh mấp máy:“Điều kiện tiên quyết để ở bên anh, không phải là em phải hy sinh bản thân.”Tim cô khẽ thắt lại.Hai cánh tay càng siết chặt hơn, Lương Vi Ninh lắc đầu, giọng nghẹn ngào:“Không thể gọi là hy sinh, chỉ vì ông ấy là bậc trưởng bối, nên em nhượng bộ một lần.”Cũng là lần cuối cùng.“Vì sao phải nhượng bộ?”Trần Kính Uyên hỏi.Một câu nói đơn giản, nhưng mang theo sự lạnh lùng khó phớt lờ.Cô gái nhỏ yên lặng nằm trong lòng anh, không nói gì.Không nghi ngờ gì, Trần tiên sinh, mạnh mẽ như anh, luôn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối trong mối quan hệ này.Không ai có thể can thiệp vào sự tự do của anh, kể cả người ở Thái Bình Sơn.Với tư cách là người trong cuộc, Lương Vi Ninh không cần phải quá bận tâm.Nhưng cô phải nghĩ cho ba mẹ mình.Ít nhất, cô muốn để ba mẹ cô – ông Lương và cô giáo Tạ – yên tâm rằng mối quan hệ của họ đã được gia đình bên anh công nhận.Cô không vì sự chênh lệch môn đăng hộ đối mà phải chịu ấm ức.Cô tin Trần tiên sinh hiểu điều đó.Chỉ là, anh có cách riêng của mình.Lương Vi Ninh nói:“Em luôn biết, anh muốn giao Hy Châu Công Nghệ cho em, vì vậy vị trí CEO mới bỏ trống đến giờ.Việc thuê quản lý chuyên nghiệp bên ngoài thực chất là để cho em không gian trưởng thành, giữ lại quyền lực cho em.Nhưng tất cả điều này đã thách thức giới hạn của ba anh.”Cô rất thông minh, một số chuyện không cần nói ra rõ ràng.Nếu là trước đây, anh cho gì, cô nhận nấy.Dù là sao trên trời, cô cũng có thể thản nhiên chấp nhận.Nhưng giờ đây, cô không làm được nữa.Nếu muốn có tương lai bên anh, cô không thể tham lam vô độ.Không một gia tộc nào có thể chấp nhận việc người thừa kế của mình chi hàng chục tỷ để hoàn thành sự nghiệp cho một người phụ nữ.Huống hồ, công nghệ cốt lõi của HEART-C vốn dĩ được dùng cho giai đoạn hai của hệ sinh thái y tế trên Đảo Liên Vụ.Một dự án thu mua hoàn hảo lại trở thành sản phẩm thương mại hóa, cuối cùng được giao vào tay cô.Gần nửa năm qua, cô đã tận hưởng công việc mà không hề quan tâm đến sống chết của những người trong tập đoàn. Rõ ràng, Lương Vi Ninh là người tỉnh táo.Chơi thì chơi, nhưng phải biết dừng đúng lúc.Vì vậy, nhân dịp hội nghị lần này, cô buộc phải dừng lại đúng lúc, thể hiện lập trường với người ở Thái Bình Sơn.Lập trường gì ư?Cô cúi mắt, mấp máy môi, như đang tự nhủ:“Giới hạn chính là sự tôn nghiêm.Dù ông ấy có đồng ý chuyện của chúng ta hay không, thì là phận hậu bối, em vẫn phải lấy chữ ‘kính’ làm đầu.”Việc công khai tuyên bố rút sản phẩm khỏi thị trường, thuận theo ý ông, chính là sự tôn kính ấy.Nói đến đây, Trần tiên sinh vẫn im lặng hiếm thấy.Đứng ở vị trí hiện tại, anh đã không còn bị ràng buộc bởi lễ giáo gia đình.Chuyện cả đời, cưới ai, chỉ có anh mới quyết định được.Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi nghe xong suy nghĩ của cô gái nhỏ, trong lòng Trần Kính Uyên bỗng dấy lên cảm giác áy náy.Lần *****ên, anh cảm thấy mình quá ích kỷ.Anh chỉ biết căng ô bảo vệ cô, sắp xếp mọi thứ cho cô, mà quên mất áp lực cô phải chịu khi đi trên con đường này.Sự nghiệp là gì?Những gì anh cho, không tính.Sự nghiệp lớn nhất đời cô, chính là con đường do cô tự chọn.Tiếp quản Hy Châu Công Nghệ, đóng đô lâu dài ở Bắc Kinh, quả thực có thể giúp cô tránh xa những cuộc tranh đấu quyền lực tại trụ sở chính.Nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng hỏi liệu đó có phải là điều cô thực sự muốn.Trớ trêu thay, cuối cùng vẫn phải nhờ đến người ở Thái Bình Sơn can thiệp để giúp cô đạt được lý tưởng của mình.Ánh mắt Trần Kính Uyên trầm xuống, anh khẽ vỗ nhẹ lưng cô gái nhỏ trong lòng, ra hiệu cô lấy lại tinh thần.Cô gái nhỏ ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn anh.Trên hộp đựng đồ ở ghế giữa, Trần Kính Uyên đưa tay chạm vào màn hình máy tính bảng, mở lá thư điều động nhân sự đến từ Thái Bình Sơn, rồi đưa nó cho cô.Lương Vi Ninh đón lấy, cúi đầu đọc nội dung.Chỉ vài giây sau, đôi mắt cô khẽ mở to.Giọng nói có phần không chắc chắn:“Điều em về trụ sở chính, bổ nhiệm làm giám đốc dự án?”Tiếp tục lướt xuống dưới.Cuối thư điều động, là chữ ký của chủ tịch Trần Tùng.