Tác giả:

Ta là Hầu phu nhân mà Hứa Thanh Xuyên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng khi hắn nắm quyền thế trong tay, lại ban cho ta một chén rượu độc.     Hắn thẳng thừng nói ta chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp kém, không xứng làm chính thất của Hầu phủ.     Ta cô độc chếc đi trong một đêm mưa rét mướt, m.á.u chảy từ thất khiếu, chếc không nhắm mắt.     Chỉ có tân khoa Trạng nguyên lang, lảo đảo chạy đến bãi tha ma, điên cuồng muốn tìm lại t.h.i t.h.ể ta để an táng.   01   Ta còn chưa kịp thích ứng với sự chuyển đổi từ một hồn ma thành thân xác người sống, đã bị sặc nước suýt chếc một lần nữa. Giãy giụa mấy cái, ta mới phát hiện mình đang rơi trong hồ sen.     Hóa ra, ta lại trọng sinh về đúng ngày *****ên gặp Hứa Thanh Xuyên.     Đời trước, cũng chính vào hôm nay, ta vô ý ngã xuống hồ sen, Hứa Thanh Xuyên bất chấp tất cả lao xuống cứu ta.     Giữa bao ánh mắt dõi theo, ta và hắn có tiếp xúc thân thể. Hắn phong thần tuấn lãng, lại ra tay cứu mỹ nhân, khiến lòng ta rung động, bất chấp tất cả để gả…

Chương 8: Chương 8

Duyên Định Ba KiếpTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa là Hầu phu nhân mà Hứa Thanh Xuyên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng khi hắn nắm quyền thế trong tay, lại ban cho ta một chén rượu độc.     Hắn thẳng thừng nói ta chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp kém, không xứng làm chính thất của Hầu phủ.     Ta cô độc chếc đi trong một đêm mưa rét mướt, m.á.u chảy từ thất khiếu, chếc không nhắm mắt.     Chỉ có tân khoa Trạng nguyên lang, lảo đảo chạy đến bãi tha ma, điên cuồng muốn tìm lại t.h.i t.h.ể ta để an táng.   01   Ta còn chưa kịp thích ứng với sự chuyển đổi từ một hồn ma thành thân xác người sống, đã bị sặc nước suýt chếc một lần nữa. Giãy giụa mấy cái, ta mới phát hiện mình đang rơi trong hồ sen.     Hóa ra, ta lại trọng sinh về đúng ngày *****ên gặp Hứa Thanh Xuyên.     Đời trước, cũng chính vào hôm nay, ta vô ý ngã xuống hồ sen, Hứa Thanh Xuyên bất chấp tất cả lao xuống cứu ta.     Giữa bao ánh mắt dõi theo, ta và hắn có tiếp xúc thân thể. Hắn phong thần tuấn lãng, lại ra tay cứu mỹ nhân, khiến lòng ta rung động, bất chấp tất cả để gả… Hứa Thanh Xuyên nét mặt đầy lúng túng, hết nhìn ta lại quay sang nhìn Lăng Vãn Thư.   Sau cùng, như thể đã hạ quyết tâm, hắn nghiến răng nói: "Gói lại đi."   Ha, xem đi, đây chính là sự khác biệt.   Lúc trước tặng ta chỉ là vài chục lượng nhân sâm rẻ tiền, còn với Lăng Vãn Thư lại là một cây trâm ngọc trị giá hàng trăm lượng, cao thấp phân minh.   Lăng Vãn Thư cảm động đến rưng rưng, dịu dàng gọi một tiếng "Thanh Xuyên ca ca~".   Đừng nói là Hứa Thanh Xuyên, ngay cả ta – một nữ tử – cũng thấy tê dại cả người, khó trách hắn bị mê đến thần hồn điên đảo.   * "Triệu Chưởng quỹ, ta chỉ có hai trăm lượng bạc trên người, phần còn lại ngày mai sẽ sai người đưa tới."   Ta cười tủm tỉm đáp lời:   "Sao dám làm phiền phủ Uy Viễn Hầu? Để tiểu nhị theo công tử về lấy bạc là được."   Nói rồi, ta gọi một gã tiểu nhị lại, bảo hắn đi theo Hứa Thanh Xuyên về lấy bạc ngay lập tức.   Hứa Thanh Xuyên mặt mày tái mét, nhưng đành phải gật đầu.   Ta thầm đắc ý trong lòng—Uy Viễn Hầu phủ hiện giờ nghèo kiết xác, lão Hầu gia bệnh đến nỗi chẳng còn thuốc mà uống.   Trong phủ đã phải cầm cố không ít điền trang, nếu Hầu phu nhân biết hắn vung bốn trăm lượng bạc để mua trâm ngọc lấy lòng Lăng Vãn Thư, không tức chếc mới là lạ.   * Nói đến Hầu phu nhân, bà ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn con trai.   Kiếp trước, ta mang vạn quan gia tài bước vào Uy Viễn Hầu phủ, toàn bộ chi tiêu ăn mặc trong phủ đều dựa vào của hồi môn của ta.   Vậy mà bà ta lại lấy thân phận Hầu phu nhân ra chèn ép, ép ta học quy củ, buộc ta hàng ngày phải hành lễ thỉnh an, hầu hạ bà ta suốt ngày.   Rồi lấy cớ nữ nhân không nên lộ diện ngoài thương trường, ép ta giao lại toàn bộ sản nghiệp của mình.   Từng chút, từng chút một, bà ta ăn mòn cơ nghiệp của Triệu gia, phung phí xa hoa trong phủ.   Kiếp trước, ta nếm đủ khổ sở. Kiếp này, ta nhất định sẽ khiến bọn họ phải nếm trải y hệt!   * Ta ung dung tự tại, ngồi dựa vào ghế gỗ Hoàng Hoa Lê, vừa uống trà, vừa nghe gã tiểu nhị từ Uy Viễn Hầu phủ trở về bẩm báo tình hình.   "Đại tiểu thư, Hứa công tử không để tiểu nhân vào phủ, chỉ bảo đứng chờ ngoài cổng hông."   "Khoảng hai tuần trà sau, trong phủ bỗng ồn ào náo loạn, hình như có người cãi vã rồi đập phá đồ đạc. Một lát sau, Hứa công tử bước ra, sắc mặt xanh mét, đưa cho tiểu nhân hai trăm lượng bạc."   Aiya~ Có vẻ như hai mẹ con nhà kia cãi nhau vì tiền rồi!   Thật đáng tiếc, một màn kịch hay thế này, ta lại không tận mắt chứng kiến!   * Phục Linh thấy ta cứ nhét hết miếng bánh này đến miếng khác vào miệng, không khỏi lo lắng nhắc nhở:   "Tiểu thư, dù sao Hứa công tử cũng suýt nữa cứu tiểu thư một mạng. Chỉ là lỗ chút tiền thôi mà, nhà chúng ta đâu thiếu bạc, tiểu thư đừng giận nữa. Nếu ăn nhiều quá sẽ khó tiêu đó!"   "Phụt—!"   Ta suýt phun hết cả ngụm trà ra ngoài.   Con bé này đầu óc chậm chạp từ khi nào thế?!   Ta rõ ràng là vui vẻ đến mức ăn không ngừng cơ mà!   Ta lau miệng, cười híp mắt nói:   "Đúng là có chút giận thật, đáng lẽ ta có thể kiếm được sáu trăm lượng, nhưng giờ chỉ lời được hai trăm lượng, tức quá nên phải ăn nhiều điểm tâm để xả giận thôi!" 14 Năm nay, ta đón Tết một cách yên bình hiếm thấy. Suốt mấy ngày qua, ta ở trong phủ cùng cha mẹ tận hưởng một cái Tết đoàn viên trọn vẹn, còn đặc biệt mời một đoàn hí kịch đến diễn để làm cha mẹ vui vẻ.   "Chúc phụ thân thân thể khang kiện, chúc mẫu thân vạn sự như ý! Mong gia nghiệp của chúng ta hưng thịnh dài lâu, bình an phú quý, ngày một phát đạt!"   Ta quỳ trước mặt cha mẹ đòi tiền lì xì, nhìn khuôn mặt hai người cười đến đỏ au, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc và mãn nguyện.   "Đúng đúng! Tết đến chính là phải phát đạt không ngừng!"   Cha mẹ cười vui đến nỗi không khép miệng lại được, mỗi người đều tặng ta một thỏi vàng nặng trịch.   *Nhưng hết Tết là sang xuân, rắn rết chuột bọ cũng bắt đầu bò ra khỏi hang.   Những ngày tháng yên bình này, chỉ e sắp đến hồi kết thúc rồi.   Cha, mẹ, mưa gió sắp kéo đến, con gái nhất định liều mạng bảo vệ hai người chu toàn.   * Chớp mắt đã đến tháng Ba, kỳ thi Điện thí cũng cận kề.   Dù ta rất tin tưởng vào Tống Diên Chiêu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm, bèn sai người gửi cho hắn quần áo mới cùng với một số sách vở quý giá mà ta dày công thu thập.   Nhưng hắn chỉ sai người đem về một phong thư.   Trong thư chỉ có một tờ tuyên chỉ mỏng, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, như muốn thấm xuyên qua giấy.   Chỉ vỏn vẹn hai chữ—   "Yên tâm."  

Hứa Thanh Xuyên nét mặt đầy lúng túng, hết nhìn ta lại quay sang nhìn Lăng Vãn Thư.  

 

Sau cùng, như thể đã hạ quyết tâm, hắn nghiến răng nói: "Gói lại đi."  

 

Ha, xem đi, đây chính là sự khác biệt.  

 

Lúc trước tặng ta chỉ là vài chục lượng nhân sâm rẻ tiền, còn với Lăng Vãn Thư lại là một cây trâm ngọc trị giá hàng trăm lượng, cao thấp phân minh.  

 

Lăng Vãn Thư cảm động đến rưng rưng, dịu dàng gọi một tiếng "Thanh Xuyên ca ca~".  

 

Đừng nói là Hứa Thanh Xuyên, ngay cả ta – một nữ tử – cũng thấy tê dại cả người, khó trách hắn bị mê đến thần hồn điên đảo.  

 

*

 

"Triệu Chưởng quỹ, ta chỉ có hai trăm lượng bạc trên người, phần còn lại ngày mai sẽ sai người đưa tới."  

 

Ta cười tủm tỉm đáp lời:  

 

"Sao dám làm phiền phủ Uy Viễn Hầu? Để tiểu nhị theo công tử về lấy bạc là được."  

 

Nói rồi, ta gọi một gã tiểu nhị lại, bảo hắn đi theo Hứa Thanh Xuyên về lấy bạc ngay lập tức.  

 

Hứa Thanh Xuyên mặt mày tái mét, nhưng đành phải gật đầu.  

 

Ta thầm đắc ý trong lòng—Uy Viễn Hầu phủ hiện giờ nghèo kiết xác, lão Hầu gia bệnh đến nỗi chẳng còn thuốc mà uống.  

 

Trong phủ đã phải cầm cố không ít điền trang, nếu Hầu phu nhân biết hắn vung bốn trăm lượng bạc để mua trâm ngọc lấy lòng Lăng Vãn Thư, không tức chếc mới là lạ.  

 

*

 

Nói đến Hầu phu nhân, bà ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn con trai.  

 

Kiếp trước, ta mang vạn quan gia tài bước vào Uy Viễn Hầu phủ, toàn bộ chi tiêu ăn mặc trong phủ đều dựa vào của hồi môn của ta.  

 

Vậy mà bà ta lại lấy thân phận Hầu phu nhân ra chèn ép, ép ta học quy củ, buộc ta hàng ngày phải hành lễ thỉnh an, hầu hạ bà ta suốt ngày.  

 

Rồi lấy cớ nữ nhân không nên lộ diện ngoài thương trường, ép ta giao lại toàn bộ sản nghiệp của mình.  

 

Từng chút, từng chút một, bà ta ăn mòn cơ nghiệp của Triệu gia, phung phí xa hoa trong phủ.  

 

Kiếp trước, ta nếm đủ khổ sở. Kiếp này, ta nhất định sẽ khiến bọn họ phải nếm trải y hệt!  

 

*

 

Ta ung dung tự tại, ngồi dựa vào ghế gỗ Hoàng Hoa Lê, vừa uống trà, vừa nghe gã tiểu nhị từ Uy Viễn Hầu phủ trở về bẩm báo tình hình.  

 

"Đại tiểu thư, Hứa công tử không để tiểu nhân vào phủ, chỉ bảo đứng chờ ngoài cổng hông."  

 

"Khoảng hai tuần trà sau, trong phủ bỗng ồn ào náo loạn, hình như có người cãi vã rồi đập phá đồ đạc. Một lát sau, Hứa công tử bước ra, sắc mặt xanh mét, đưa cho tiểu nhân hai trăm lượng bạc."  

 

Aiya~ Có vẻ như hai mẹ con nhà kia cãi nhau vì tiền rồi!  

 

Thật đáng tiếc, một màn kịch hay thế này, ta lại không tận mắt chứng kiến!  

 

*

 

Phục Linh thấy ta cứ nhét hết miếng bánh này đến miếng khác vào miệng, không khỏi lo lắng nhắc nhở:  

 

"Tiểu thư, dù sao Hứa công tử cũng suýt nữa cứu tiểu thư một mạng. Chỉ là lỗ chút tiền thôi mà, nhà chúng ta đâu thiếu bạc, tiểu thư đừng giận nữa. Nếu ăn nhiều quá sẽ khó tiêu đó!"  

 

"Phụt—!"  

 

Ta suýt phun hết cả ngụm trà ra ngoài.  

 

Con bé này đầu óc chậm chạp từ khi nào thế?!  

 

Ta rõ ràng là vui vẻ đến mức ăn không ngừng cơ mà!  

 

Ta lau miệng, cười híp mắt nói:  

 

"Đúng là có chút giận thật, đáng lẽ ta có thể kiếm được sáu trăm lượng, nhưng giờ chỉ lời được hai trăm lượng, tức quá nên phải ăn nhiều điểm tâm để xả giận thôi!"

 

14

 

Năm nay, ta đón Tết một cách yên bình hiếm thấy. Suốt mấy ngày qua, ta ở trong phủ cùng cha mẹ tận hưởng một cái Tết đoàn viên trọn vẹn, còn đặc biệt mời một đoàn hí kịch đến diễn để làm cha mẹ vui vẻ.  

 

"Chúc phụ thân thân thể khang kiện, chúc mẫu thân vạn sự như ý! Mong gia nghiệp của chúng ta hưng thịnh dài lâu, bình an phú quý, ngày một phát đạt!"  

 

Ta quỳ trước mặt cha mẹ đòi tiền lì xì, nhìn khuôn mặt hai người cười đến đỏ au, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc và mãn nguyện.  

 

"Đúng đúng! Tết đến chính là phải phát đạt không ngừng!"  

 

Cha mẹ cười vui đến nỗi không khép miệng lại được, mỗi người đều tặng ta một thỏi vàng nặng trịch.  

 

*

Nhưng hết Tết là sang xuân, rắn rết chuột bọ cũng bắt đầu bò ra khỏi hang.  

 

Những ngày tháng yên bình này, chỉ e sắp đến hồi kết thúc rồi.  

 

Cha, mẹ, mưa gió sắp kéo đến, con gái nhất định liều mạng bảo vệ hai người chu toàn.  

 

*

 

Chớp mắt đã đến tháng Ba, kỳ thi Điện thí cũng cận kề.  

 

Dù ta rất tin tưởng vào Tống Diên Chiêu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm, bèn sai người gửi cho hắn quần áo mới cùng với một số sách vở quý giá mà ta dày công thu thập.  

 

Nhưng hắn chỉ sai người đem về một phong thư.  

 

Trong thư chỉ có một tờ tuyên chỉ mỏng, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, như muốn thấm xuyên qua giấy.  

 

Chỉ vỏn vẹn hai chữ—  

 

"Yên tâm."  

Duyên Định Ba KiếpTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa là Hầu phu nhân mà Hứa Thanh Xuyên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng khi hắn nắm quyền thế trong tay, lại ban cho ta một chén rượu độc.     Hắn thẳng thừng nói ta chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp kém, không xứng làm chính thất của Hầu phủ.     Ta cô độc chếc đi trong một đêm mưa rét mướt, m.á.u chảy từ thất khiếu, chếc không nhắm mắt.     Chỉ có tân khoa Trạng nguyên lang, lảo đảo chạy đến bãi tha ma, điên cuồng muốn tìm lại t.h.i t.h.ể ta để an táng.   01   Ta còn chưa kịp thích ứng với sự chuyển đổi từ một hồn ma thành thân xác người sống, đã bị sặc nước suýt chếc một lần nữa. Giãy giụa mấy cái, ta mới phát hiện mình đang rơi trong hồ sen.     Hóa ra, ta lại trọng sinh về đúng ngày *****ên gặp Hứa Thanh Xuyên.     Đời trước, cũng chính vào hôm nay, ta vô ý ngã xuống hồ sen, Hứa Thanh Xuyên bất chấp tất cả lao xuống cứu ta.     Giữa bao ánh mắt dõi theo, ta và hắn có tiếp xúc thân thể. Hắn phong thần tuấn lãng, lại ra tay cứu mỹ nhân, khiến lòng ta rung động, bất chấp tất cả để gả… Hứa Thanh Xuyên nét mặt đầy lúng túng, hết nhìn ta lại quay sang nhìn Lăng Vãn Thư.   Sau cùng, như thể đã hạ quyết tâm, hắn nghiến răng nói: "Gói lại đi."   Ha, xem đi, đây chính là sự khác biệt.   Lúc trước tặng ta chỉ là vài chục lượng nhân sâm rẻ tiền, còn với Lăng Vãn Thư lại là một cây trâm ngọc trị giá hàng trăm lượng, cao thấp phân minh.   Lăng Vãn Thư cảm động đến rưng rưng, dịu dàng gọi một tiếng "Thanh Xuyên ca ca~".   Đừng nói là Hứa Thanh Xuyên, ngay cả ta – một nữ tử – cũng thấy tê dại cả người, khó trách hắn bị mê đến thần hồn điên đảo.   * "Triệu Chưởng quỹ, ta chỉ có hai trăm lượng bạc trên người, phần còn lại ngày mai sẽ sai người đưa tới."   Ta cười tủm tỉm đáp lời:   "Sao dám làm phiền phủ Uy Viễn Hầu? Để tiểu nhị theo công tử về lấy bạc là được."   Nói rồi, ta gọi một gã tiểu nhị lại, bảo hắn đi theo Hứa Thanh Xuyên về lấy bạc ngay lập tức.   Hứa Thanh Xuyên mặt mày tái mét, nhưng đành phải gật đầu.   Ta thầm đắc ý trong lòng—Uy Viễn Hầu phủ hiện giờ nghèo kiết xác, lão Hầu gia bệnh đến nỗi chẳng còn thuốc mà uống.   Trong phủ đã phải cầm cố không ít điền trang, nếu Hầu phu nhân biết hắn vung bốn trăm lượng bạc để mua trâm ngọc lấy lòng Lăng Vãn Thư, không tức chếc mới là lạ.   * Nói đến Hầu phu nhân, bà ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn con trai.   Kiếp trước, ta mang vạn quan gia tài bước vào Uy Viễn Hầu phủ, toàn bộ chi tiêu ăn mặc trong phủ đều dựa vào của hồi môn của ta.   Vậy mà bà ta lại lấy thân phận Hầu phu nhân ra chèn ép, ép ta học quy củ, buộc ta hàng ngày phải hành lễ thỉnh an, hầu hạ bà ta suốt ngày.   Rồi lấy cớ nữ nhân không nên lộ diện ngoài thương trường, ép ta giao lại toàn bộ sản nghiệp của mình.   Từng chút, từng chút một, bà ta ăn mòn cơ nghiệp của Triệu gia, phung phí xa hoa trong phủ.   Kiếp trước, ta nếm đủ khổ sở. Kiếp này, ta nhất định sẽ khiến bọn họ phải nếm trải y hệt!   * Ta ung dung tự tại, ngồi dựa vào ghế gỗ Hoàng Hoa Lê, vừa uống trà, vừa nghe gã tiểu nhị từ Uy Viễn Hầu phủ trở về bẩm báo tình hình.   "Đại tiểu thư, Hứa công tử không để tiểu nhân vào phủ, chỉ bảo đứng chờ ngoài cổng hông."   "Khoảng hai tuần trà sau, trong phủ bỗng ồn ào náo loạn, hình như có người cãi vã rồi đập phá đồ đạc. Một lát sau, Hứa công tử bước ra, sắc mặt xanh mét, đưa cho tiểu nhân hai trăm lượng bạc."   Aiya~ Có vẻ như hai mẹ con nhà kia cãi nhau vì tiền rồi!   Thật đáng tiếc, một màn kịch hay thế này, ta lại không tận mắt chứng kiến!   * Phục Linh thấy ta cứ nhét hết miếng bánh này đến miếng khác vào miệng, không khỏi lo lắng nhắc nhở:   "Tiểu thư, dù sao Hứa công tử cũng suýt nữa cứu tiểu thư một mạng. Chỉ là lỗ chút tiền thôi mà, nhà chúng ta đâu thiếu bạc, tiểu thư đừng giận nữa. Nếu ăn nhiều quá sẽ khó tiêu đó!"   "Phụt—!"   Ta suýt phun hết cả ngụm trà ra ngoài.   Con bé này đầu óc chậm chạp từ khi nào thế?!   Ta rõ ràng là vui vẻ đến mức ăn không ngừng cơ mà!   Ta lau miệng, cười híp mắt nói:   "Đúng là có chút giận thật, đáng lẽ ta có thể kiếm được sáu trăm lượng, nhưng giờ chỉ lời được hai trăm lượng, tức quá nên phải ăn nhiều điểm tâm để xả giận thôi!" 14 Năm nay, ta đón Tết một cách yên bình hiếm thấy. Suốt mấy ngày qua, ta ở trong phủ cùng cha mẹ tận hưởng một cái Tết đoàn viên trọn vẹn, còn đặc biệt mời một đoàn hí kịch đến diễn để làm cha mẹ vui vẻ.   "Chúc phụ thân thân thể khang kiện, chúc mẫu thân vạn sự như ý! Mong gia nghiệp của chúng ta hưng thịnh dài lâu, bình an phú quý, ngày một phát đạt!"   Ta quỳ trước mặt cha mẹ đòi tiền lì xì, nhìn khuôn mặt hai người cười đến đỏ au, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc và mãn nguyện.   "Đúng đúng! Tết đến chính là phải phát đạt không ngừng!"   Cha mẹ cười vui đến nỗi không khép miệng lại được, mỗi người đều tặng ta một thỏi vàng nặng trịch.   *Nhưng hết Tết là sang xuân, rắn rết chuột bọ cũng bắt đầu bò ra khỏi hang.   Những ngày tháng yên bình này, chỉ e sắp đến hồi kết thúc rồi.   Cha, mẹ, mưa gió sắp kéo đến, con gái nhất định liều mạng bảo vệ hai người chu toàn.   * Chớp mắt đã đến tháng Ba, kỳ thi Điện thí cũng cận kề.   Dù ta rất tin tưởng vào Tống Diên Chiêu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm, bèn sai người gửi cho hắn quần áo mới cùng với một số sách vở quý giá mà ta dày công thu thập.   Nhưng hắn chỉ sai người đem về một phong thư.   Trong thư chỉ có một tờ tuyên chỉ mỏng, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, như muốn thấm xuyên qua giấy.   Chỉ vỏn vẹn hai chữ—   "Yên tâm."  

Chương 8: Chương 8