Ta là Hầu phu nhân mà Hứa Thanh Xuyên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng khi hắn nắm quyền thế trong tay, lại ban cho ta một chén rượu độc. Hắn thẳng thừng nói ta chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp kém, không xứng làm chính thất của Hầu phủ. Ta cô độc chếc đi trong một đêm mưa rét mướt, m.á.u chảy từ thất khiếu, chếc không nhắm mắt. Chỉ có tân khoa Trạng nguyên lang, lảo đảo chạy đến bãi tha ma, điên cuồng muốn tìm lại t.h.i t.h.ể ta để an táng. 01 Ta còn chưa kịp thích ứng với sự chuyển đổi từ một hồn ma thành thân xác người sống, đã bị sặc nước suýt chếc một lần nữa. Giãy giụa mấy cái, ta mới phát hiện mình đang rơi trong hồ sen. Hóa ra, ta lại trọng sinh về đúng ngày *****ên gặp Hứa Thanh Xuyên. Đời trước, cũng chính vào hôm nay, ta vô ý ngã xuống hồ sen, Hứa Thanh Xuyên bất chấp tất cả lao xuống cứu ta. Giữa bao ánh mắt dõi theo, ta và hắn có tiếp xúc thân thể. Hắn phong thần tuấn lãng, lại ra tay cứu mỹ nhân, khiến lòng ta rung động, bất chấp tất cả để gả…
Chương 12: Chương 12
Duyên Định Ba KiếpTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa là Hầu phu nhân mà Hứa Thanh Xuyên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng khi hắn nắm quyền thế trong tay, lại ban cho ta một chén rượu độc. Hắn thẳng thừng nói ta chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp kém, không xứng làm chính thất của Hầu phủ. Ta cô độc chếc đi trong một đêm mưa rét mướt, m.á.u chảy từ thất khiếu, chếc không nhắm mắt. Chỉ có tân khoa Trạng nguyên lang, lảo đảo chạy đến bãi tha ma, điên cuồng muốn tìm lại t.h.i t.h.ể ta để an táng. 01 Ta còn chưa kịp thích ứng với sự chuyển đổi từ một hồn ma thành thân xác người sống, đã bị sặc nước suýt chếc một lần nữa. Giãy giụa mấy cái, ta mới phát hiện mình đang rơi trong hồ sen. Hóa ra, ta lại trọng sinh về đúng ngày *****ên gặp Hứa Thanh Xuyên. Đời trước, cũng chính vào hôm nay, ta vô ý ngã xuống hồ sen, Hứa Thanh Xuyên bất chấp tất cả lao xuống cứu ta. Giữa bao ánh mắt dõi theo, ta và hắn có tiếp xúc thân thể. Hắn phong thần tuấn lãng, lại ra tay cứu mỹ nhân, khiến lòng ta rung động, bất chấp tất cả để gả… Ta có chút ngạc nhiên. Bình thường, khi tướng sĩ xuất chinh, người nhà đến chùa cầu bình an phần lớn là nữ quyến. Một nam nhân như Hứa Thanh Xuyên, lại một mình đến chùa bái Phật cầu phúc, đúng là khiến người ta thấy kỳ lạ. Nhưng hắn lại không hề bất ngờ, chỉ thu lại thần sắc, gật đầu với ta rồi cáo từ. Ta bước vào Đại Hùng Bảo Điện, khói hương nghi ngút, ánh nến lung linh. Nhìn pho tượng Phật trang nghiêm phía trước, lòng ta bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Tống Diên Chiêu, kiếp trước chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều... Mong chàng nhất định phải bình an trở về. Chúng ta còn cả quãng đời dài phía trước... * Sau khi bái thần Phật, dâng hương, ta định rời đi. Bỗng dưng, khóe mắt liếc thấy ống xăm đặt trên bàn thờ, trong lòng khẽ động. Cầm lấy, lắc nhẹ một cái. Một thẻ tre rơi ra, trên đó viết nét chữ Khải ngay ngắn, rõ ràng: "Tiền sinh vô duyên tiền sinh thác, Hiện thế hữu duyên hiện thế thiên." (*Kiếp trước vô duyên, kiếp trước sai lầm,* *Kiếp này hữu duyên, kiếp này bù đắp.*) * Ánh sáng như xuyên qua tầng mây chiếu xuống. Những ngày qua ta bất an không thôi, nay bỗng chốc tâm trí sáng tỏ, thêm kiên định hơn bao giờ hết. Phục Linh đỡ ta lên xe ngựa về thành. Bạch Chỉ đưa ta một chén trà. Ta cầm lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt thoáng nhìn sang hai nha hoàn đã theo mình từ nhỏ. Phục Linh không chú ý, chỉ liên tục trách móc Bạch Chỉ. "Ngươi đúng là vụng về." "Tiểu thư trước nay chỉ uống Tùng Sơn Ngân Châm pha bằng nước suối." "Hôm nay sao lại mang ra Bích Loa Xuân?" "Tiểu thư ghét nhất mùi quá nồng, lần sau đừng có lấy nhầm!" Bạch Chỉ mặt hơi tái, không dám nhìn thẳng vào ta. Chỉ lắp bắp biện bạch: "Dạo này bận quá nên ta nhầm lẫn thôi..." Ta khẽ day trán, cảm thấy hơi choáng váng, liền bảo Bạch Chỉ kéo rèm cửa sổ ra. Bạch Chỉ thoáng thở phào, vội vàng kéo rèm. Không lâu sau, bên ngoài bỗng trở nên náo loạn. Dường như phía trước có người va chạm với xe ngựa của ta. Cơn choáng váng càng lúc càng nặng, ta tựa vào gối mềm, mơ hồ cảm giác xe ngựa đã dừng lại. Sau đó, có người kéo rèm cửa lên. Ta lập tức bật dậy, trước mặt là Hứa Thanh Xuyên đã nửa người thò vào trong xe. Ta mỉm cười, nhưng giọng điệu sắc bén: "Hứa công tử đây là có ý gì?" "Giữa thanh thiên bạch nhật, lại muốn chui vào xe ngựa của nữ nhi nhà lành?" "Hầu phủ thế tử lẽ nào cũng là hạng lưu manh vô lại?" * Ta vỗ tay một cái, lập tức một nhóm gia đinh từ trong rừng lao ra. Ai nấy vận trang phục bó sát, thân thủ tinh nhuệ, từng người đều có thể lấy một địch mười. Hứa Thanh Xuyên chắc chắn không chiếm được lợi lộc gì. Mặt hắn tái mét, hàm răng nghiến chặt. Dường như sắp cắn gãy cả răng. "Xin lỗi, Triệu tiểu thư." "Vừa rồi xe ngựa hai bên vô ý va chạm, Hứa mỗ lo cô nương kinh sợ, nên đến kiểm tra tình hình." "Ồ, vậy thì ta còn phải cảm ơn Hứa công tử rồi." Ta cười nhưng chẳng chút thành ý, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Hứa Thanh Xuyên như thể làm chuyện xấu bị bắt tại trận, vội vàng nói một câu "Cáo từ" rồi cúp đuôi bỏ chạy. 21 Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh. Bạch Chỉ bị một loạt biến cố vừa rồi làm cho sợ ngây người. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một câu cũng không thốt nên lời, chỉ quỳ dưới chân ta run rẩy không ngừng. Ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, ra hiệu cho Phục Linh ra ngoài, rồi dịu giọng nói: "Ta muốn gặp chủ tử đứng sau lưng ngươi." Bạch Chỉ toàn thân run lên một cái, liên tục lắc đầu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng. "Hôm nay ngươi đã làm hỏng chuyện." "Dù ngươi không dẫn ta đi gặp hắn, hắn cũng sẽ không tha cho mạng ngươi." "Nếu ngươi đưa ta đi gặp hắn, có khi vẫn còn một đường sống." Bạch Chỉ mặt mày tái nhợt, môi bị cắn đến rướm máu, toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió. "Thôi vậy, nếu ngươi không muốn..." "Cầu xin tiểu thư cứu mạng! Cầu xin tiểu thư cứu mạng!" "Hắn ở Thính Vũ Lâu!" Bạch Chỉ níu chặt lấy tà váy ta, khóc lóc không ngừng. "Phục Linh, đưa nàng đến trang viên, bảo người trông coi cẩn thận." Sau khi dặn dò xong, ta lại trở về ngồi trong xe ngựa. "Tiểu thư, còn Bạch Chỉ..." Phục Linh kéo rèm xe bước vào, đôi mắt đỏ hoe, nói được nửa câu lại suýt khóc. "Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy mạng nàng." "Gửi đến trang viên cũng là để bảo vệ nàng mà thôi." "Đừng buồn, sau này bên cạnh ta vẫn cần có ngươi giúp đỡ nữa đó." Ta vừa nói vừa nhéo nhẹ mũi Phục Linh. "Tiểu thư thật nhân từ, là Bạch Chỉ không biết tốt xấu." "Ta và nàng từ nhỏ đã theo hầu tiểu thư..." "Vậy mà ta không hề hay biết, không biết từ bao giờ nàng đã sinh lòng phản bội..." Ta vỗ vỗ tay nàng, ý bảo an ủi. Lòng người vốn là thứ khó đoán nhất. Tình nghĩa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rốt cuộc vẫn không thắng nổi sự mê hoặc của vàng bạc, lợi ích. May mà ta đã đề phòng trước. Nếu hôm nay để Hứa Thanh Xuyên đạt được mục đích, e rằng ta lại lặp lại kết cục đời trước.
Ta có chút ngạc nhiên.
Bình thường, khi tướng sĩ xuất chinh, người nhà đến chùa cầu bình an phần lớn là nữ quyến.
Một nam nhân như Hứa Thanh Xuyên, lại một mình đến chùa bái Phật cầu phúc, đúng là khiến người ta thấy kỳ lạ.
Nhưng hắn lại không hề bất ngờ, chỉ thu lại thần sắc, gật đầu với ta rồi cáo từ.
Ta bước vào Đại Hùng Bảo Điện, khói hương nghi ngút, ánh nến lung linh.
Nhìn pho tượng Phật trang nghiêm phía trước, lòng ta bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tống Diên Chiêu, kiếp trước chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều...
Mong chàng nhất định phải bình an trở về.
Chúng ta còn cả quãng đời dài phía trước...
*
Sau khi bái thần Phật, dâng hương, ta định rời đi.
Bỗng dưng, khóe mắt liếc thấy ống xăm đặt trên bàn thờ, trong lòng khẽ động.
Cầm lấy, lắc nhẹ một cái.
Một thẻ tre rơi ra, trên đó viết nét chữ Khải ngay ngắn, rõ ràng:
"Tiền sinh vô duyên tiền sinh thác,
Hiện thế hữu duyên hiện thế thiên."
(*Kiếp trước vô duyên, kiếp trước sai lầm,*
*Kiếp này hữu duyên, kiếp này bù đắp.*)
*
Ánh sáng như xuyên qua tầng mây chiếu xuống.
Những ngày qua ta bất an không thôi, nay bỗng chốc tâm trí sáng tỏ, thêm kiên định hơn bao giờ hết.
Phục Linh đỡ ta lên xe ngựa về thành.
Bạch Chỉ đưa ta một chén trà.
Ta cầm lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt thoáng nhìn sang hai nha hoàn đã theo mình từ nhỏ.
Phục Linh không chú ý, chỉ liên tục trách móc Bạch Chỉ.
"Ngươi đúng là vụng về."
"Tiểu thư trước nay chỉ uống Tùng Sơn Ngân Châm pha bằng nước suối."
"Hôm nay sao lại mang ra Bích Loa Xuân?"
"Tiểu thư ghét nhất mùi quá nồng, lần sau đừng có lấy nhầm!"
Bạch Chỉ mặt hơi tái, không dám nhìn thẳng vào ta.
Chỉ lắp bắp biện bạch: "Dạo này bận quá nên ta nhầm lẫn thôi..."
Ta khẽ day trán, cảm thấy hơi choáng váng, liền bảo Bạch Chỉ kéo rèm cửa sổ ra.
Bạch Chỉ thoáng thở phào, vội vàng kéo rèm.
Không lâu sau, bên ngoài bỗng trở nên náo loạn.
Dường như phía trước có người va chạm với xe ngựa của ta.
Cơn choáng váng càng lúc càng nặng, ta tựa vào gối mềm, mơ hồ cảm giác xe ngựa đã dừng lại.
Sau đó, có người kéo rèm cửa lên.
Ta lập tức bật dậy, trước mặt là Hứa Thanh Xuyên đã nửa người thò vào trong xe.
Ta mỉm cười, nhưng giọng điệu sắc bén:
"Hứa công tử đây là có ý gì?"
"Giữa thanh thiên bạch nhật, lại muốn chui vào xe ngựa của nữ nhi nhà lành?"
"Hầu phủ thế tử lẽ nào cũng là hạng lưu manh vô lại?"
*
Ta vỗ tay một cái, lập tức một nhóm gia đinh từ trong rừng lao ra.
Ai nấy vận trang phục bó sát, thân thủ tinh nhuệ, từng người đều có thể lấy một địch mười.
Hứa Thanh Xuyên chắc chắn không chiếm được lợi lộc gì.
Mặt hắn tái mét, hàm răng nghiến chặt.
Dường như sắp cắn gãy cả răng.
"Xin lỗi, Triệu tiểu thư."
"Vừa rồi xe ngựa hai bên vô ý va chạm, Hứa mỗ lo cô nương kinh sợ, nên đến kiểm tra tình hình."
"Ồ, vậy thì ta còn phải cảm ơn Hứa công tử rồi."
Ta cười nhưng chẳng chút thành ý, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Thanh Xuyên như thể làm chuyện xấu bị bắt tại trận, vội vàng nói một câu "Cáo từ" rồi cúp đuôi bỏ chạy.
21
Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.
Bạch Chỉ bị một loạt biến cố vừa rồi làm cho sợ ngây người.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một câu cũng không thốt nên lời, chỉ quỳ dưới chân ta run rẩy không ngừng.
Ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, ra hiệu cho Phục Linh ra ngoài, rồi dịu giọng nói:
"Ta muốn gặp chủ tử đứng sau lưng ngươi."
Bạch Chỉ toàn thân run lên một cái, liên tục lắc đầu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.
"Hôm nay ngươi đã làm hỏng chuyện."
"Dù ngươi không dẫn ta đi gặp hắn, hắn cũng sẽ không tha cho mạng ngươi."
"Nếu ngươi đưa ta đi gặp hắn, có khi vẫn còn một đường sống."
Bạch Chỉ mặt mày tái nhợt, môi bị cắn đến rướm máu, toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió.
"Thôi vậy, nếu ngươi không muốn..."
"Cầu xin tiểu thư cứu mạng! Cầu xin tiểu thư cứu mạng!"
"Hắn ở Thính Vũ Lâu!"
Bạch Chỉ níu chặt lấy tà váy ta, khóc lóc không ngừng.
"Phục Linh, đưa nàng đến trang viên, bảo người trông coi cẩn thận."
Sau khi dặn dò xong, ta lại trở về ngồi trong xe ngựa.
"Tiểu thư, còn Bạch Chỉ..."
Phục Linh kéo rèm xe bước vào, đôi mắt đỏ hoe, nói được nửa câu lại suýt khóc.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy mạng nàng."
"Gửi đến trang viên cũng là để bảo vệ nàng mà thôi."
"Đừng buồn, sau này bên cạnh ta vẫn cần có ngươi giúp đỡ nữa đó."
Ta vừa nói vừa nhéo nhẹ mũi Phục Linh.
"Tiểu thư thật nhân từ, là Bạch Chỉ không biết tốt xấu."
"Ta và nàng từ nhỏ đã theo hầu tiểu thư..."
"Vậy mà ta không hề hay biết, không biết từ bao giờ nàng đã sinh lòng phản bội..."
Ta vỗ vỗ tay nàng, ý bảo an ủi.
Lòng người vốn là thứ khó đoán nhất.
Tình nghĩa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rốt cuộc vẫn không thắng nổi sự mê hoặc của vàng bạc, lợi ích.
May mà ta đã đề phòng trước.
Nếu hôm nay để Hứa Thanh Xuyên đạt được mục đích, e rằng ta lại lặp lại kết cục đời trước.
Duyên Định Ba KiếpTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa là Hầu phu nhân mà Hứa Thanh Xuyên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng khi hắn nắm quyền thế trong tay, lại ban cho ta một chén rượu độc. Hắn thẳng thừng nói ta chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp kém, không xứng làm chính thất của Hầu phủ. Ta cô độc chếc đi trong một đêm mưa rét mướt, m.á.u chảy từ thất khiếu, chếc không nhắm mắt. Chỉ có tân khoa Trạng nguyên lang, lảo đảo chạy đến bãi tha ma, điên cuồng muốn tìm lại t.h.i t.h.ể ta để an táng. 01 Ta còn chưa kịp thích ứng với sự chuyển đổi từ một hồn ma thành thân xác người sống, đã bị sặc nước suýt chếc một lần nữa. Giãy giụa mấy cái, ta mới phát hiện mình đang rơi trong hồ sen. Hóa ra, ta lại trọng sinh về đúng ngày *****ên gặp Hứa Thanh Xuyên. Đời trước, cũng chính vào hôm nay, ta vô ý ngã xuống hồ sen, Hứa Thanh Xuyên bất chấp tất cả lao xuống cứu ta. Giữa bao ánh mắt dõi theo, ta và hắn có tiếp xúc thân thể. Hắn phong thần tuấn lãng, lại ra tay cứu mỹ nhân, khiến lòng ta rung động, bất chấp tất cả để gả… Ta có chút ngạc nhiên. Bình thường, khi tướng sĩ xuất chinh, người nhà đến chùa cầu bình an phần lớn là nữ quyến. Một nam nhân như Hứa Thanh Xuyên, lại một mình đến chùa bái Phật cầu phúc, đúng là khiến người ta thấy kỳ lạ. Nhưng hắn lại không hề bất ngờ, chỉ thu lại thần sắc, gật đầu với ta rồi cáo từ. Ta bước vào Đại Hùng Bảo Điện, khói hương nghi ngút, ánh nến lung linh. Nhìn pho tượng Phật trang nghiêm phía trước, lòng ta bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Tống Diên Chiêu, kiếp trước chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều... Mong chàng nhất định phải bình an trở về. Chúng ta còn cả quãng đời dài phía trước... * Sau khi bái thần Phật, dâng hương, ta định rời đi. Bỗng dưng, khóe mắt liếc thấy ống xăm đặt trên bàn thờ, trong lòng khẽ động. Cầm lấy, lắc nhẹ một cái. Một thẻ tre rơi ra, trên đó viết nét chữ Khải ngay ngắn, rõ ràng: "Tiền sinh vô duyên tiền sinh thác, Hiện thế hữu duyên hiện thế thiên." (*Kiếp trước vô duyên, kiếp trước sai lầm,* *Kiếp này hữu duyên, kiếp này bù đắp.*) * Ánh sáng như xuyên qua tầng mây chiếu xuống. Những ngày qua ta bất an không thôi, nay bỗng chốc tâm trí sáng tỏ, thêm kiên định hơn bao giờ hết. Phục Linh đỡ ta lên xe ngựa về thành. Bạch Chỉ đưa ta một chén trà. Ta cầm lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt thoáng nhìn sang hai nha hoàn đã theo mình từ nhỏ. Phục Linh không chú ý, chỉ liên tục trách móc Bạch Chỉ. "Ngươi đúng là vụng về." "Tiểu thư trước nay chỉ uống Tùng Sơn Ngân Châm pha bằng nước suối." "Hôm nay sao lại mang ra Bích Loa Xuân?" "Tiểu thư ghét nhất mùi quá nồng, lần sau đừng có lấy nhầm!" Bạch Chỉ mặt hơi tái, không dám nhìn thẳng vào ta. Chỉ lắp bắp biện bạch: "Dạo này bận quá nên ta nhầm lẫn thôi..." Ta khẽ day trán, cảm thấy hơi choáng váng, liền bảo Bạch Chỉ kéo rèm cửa sổ ra. Bạch Chỉ thoáng thở phào, vội vàng kéo rèm. Không lâu sau, bên ngoài bỗng trở nên náo loạn. Dường như phía trước có người va chạm với xe ngựa của ta. Cơn choáng váng càng lúc càng nặng, ta tựa vào gối mềm, mơ hồ cảm giác xe ngựa đã dừng lại. Sau đó, có người kéo rèm cửa lên. Ta lập tức bật dậy, trước mặt là Hứa Thanh Xuyên đã nửa người thò vào trong xe. Ta mỉm cười, nhưng giọng điệu sắc bén: "Hứa công tử đây là có ý gì?" "Giữa thanh thiên bạch nhật, lại muốn chui vào xe ngựa của nữ nhi nhà lành?" "Hầu phủ thế tử lẽ nào cũng là hạng lưu manh vô lại?" * Ta vỗ tay một cái, lập tức một nhóm gia đinh từ trong rừng lao ra. Ai nấy vận trang phục bó sát, thân thủ tinh nhuệ, từng người đều có thể lấy một địch mười. Hứa Thanh Xuyên chắc chắn không chiếm được lợi lộc gì. Mặt hắn tái mét, hàm răng nghiến chặt. Dường như sắp cắn gãy cả răng. "Xin lỗi, Triệu tiểu thư." "Vừa rồi xe ngựa hai bên vô ý va chạm, Hứa mỗ lo cô nương kinh sợ, nên đến kiểm tra tình hình." "Ồ, vậy thì ta còn phải cảm ơn Hứa công tử rồi." Ta cười nhưng chẳng chút thành ý, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Hứa Thanh Xuyên như thể làm chuyện xấu bị bắt tại trận, vội vàng nói một câu "Cáo từ" rồi cúp đuôi bỏ chạy. 21 Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh. Bạch Chỉ bị một loạt biến cố vừa rồi làm cho sợ ngây người. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một câu cũng không thốt nên lời, chỉ quỳ dưới chân ta run rẩy không ngừng. Ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, ra hiệu cho Phục Linh ra ngoài, rồi dịu giọng nói: "Ta muốn gặp chủ tử đứng sau lưng ngươi." Bạch Chỉ toàn thân run lên một cái, liên tục lắc đầu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng. "Hôm nay ngươi đã làm hỏng chuyện." "Dù ngươi không dẫn ta đi gặp hắn, hắn cũng sẽ không tha cho mạng ngươi." "Nếu ngươi đưa ta đi gặp hắn, có khi vẫn còn một đường sống." Bạch Chỉ mặt mày tái nhợt, môi bị cắn đến rướm máu, toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió. "Thôi vậy, nếu ngươi không muốn..." "Cầu xin tiểu thư cứu mạng! Cầu xin tiểu thư cứu mạng!" "Hắn ở Thính Vũ Lâu!" Bạch Chỉ níu chặt lấy tà váy ta, khóc lóc không ngừng. "Phục Linh, đưa nàng đến trang viên, bảo người trông coi cẩn thận." Sau khi dặn dò xong, ta lại trở về ngồi trong xe ngựa. "Tiểu thư, còn Bạch Chỉ..." Phục Linh kéo rèm xe bước vào, đôi mắt đỏ hoe, nói được nửa câu lại suýt khóc. "Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy mạng nàng." "Gửi đến trang viên cũng là để bảo vệ nàng mà thôi." "Đừng buồn, sau này bên cạnh ta vẫn cần có ngươi giúp đỡ nữa đó." Ta vừa nói vừa nhéo nhẹ mũi Phục Linh. "Tiểu thư thật nhân từ, là Bạch Chỉ không biết tốt xấu." "Ta và nàng từ nhỏ đã theo hầu tiểu thư..." "Vậy mà ta không hề hay biết, không biết từ bao giờ nàng đã sinh lòng phản bội..." Ta vỗ vỗ tay nàng, ý bảo an ủi. Lòng người vốn là thứ khó đoán nhất. Tình nghĩa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rốt cuộc vẫn không thắng nổi sự mê hoặc của vàng bạc, lợi ích. May mà ta đã đề phòng trước. Nếu hôm nay để Hứa Thanh Xuyên đạt được mục đích, e rằng ta lại lặp lại kết cục đời trước.