Bạch Vân trấn, Thanh Phong khách *****. Cửa vừa khép, bên tả, gần góc phòng, có một thiếu niên bạch y tựa tuyết, dung mạo bất phàm, phong thần tuấn lãng, lặng yên độc ẩm, chẳng nói nửa lời. Bên hữu bạch y công tử, ba tấm bàn bát tiên ngay ngắn bày biện, trên đó, ba vị thiếu niên ngồi đối ẩm. Cả ba người tuổi tác tương đồng, đầu đội ngọc quan, thân vận cẩm bào, tay phe phẩy quạt xếp, trên mặt quạt vẽ tranh danh gia, nét bút tinh xảo, mỗi lần khai hợp đều toát lên phong thái ung dung, tự nhiên trời ban. Ba vị này tuy khoác dáng vẻ văn nhân nhã sĩ, song lời lẽ trao đổi đều xoay quanh những kỳ văn dật sự trong chốn võ lâm. "Dương huynh, nghe nói anh vợ của ngươi làm việc tại Long Uy tiêu cục trong thành, tất có nhiều tin tức mới mẻ trên giang hồ. Hôm nay nhàn rỗi, sao chẳng kể cho huynh đệ nghe một phen?" Nam tử ngồi giữa, nét mặt mang theo tiếu ý, hướng người bên hữu mà cất lời. "Đúng vậy, đúng vậy! Tại hạ cũng có ý ấy!" Kẻ ngồi bên tả vội vàng phụ họa, vẻ mặt hào hứng, nóng lòng muốn…

Chương 44: Chính Tà

Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý PhiTác giả: Vô Lương Quý PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngBạch Vân trấn, Thanh Phong khách *****. Cửa vừa khép, bên tả, gần góc phòng, có một thiếu niên bạch y tựa tuyết, dung mạo bất phàm, phong thần tuấn lãng, lặng yên độc ẩm, chẳng nói nửa lời. Bên hữu bạch y công tử, ba tấm bàn bát tiên ngay ngắn bày biện, trên đó, ba vị thiếu niên ngồi đối ẩm. Cả ba người tuổi tác tương đồng, đầu đội ngọc quan, thân vận cẩm bào, tay phe phẩy quạt xếp, trên mặt quạt vẽ tranh danh gia, nét bút tinh xảo, mỗi lần khai hợp đều toát lên phong thái ung dung, tự nhiên trời ban. Ba vị này tuy khoác dáng vẻ văn nhân nhã sĩ, song lời lẽ trao đổi đều xoay quanh những kỳ văn dật sự trong chốn võ lâm. "Dương huynh, nghe nói anh vợ của ngươi làm việc tại Long Uy tiêu cục trong thành, tất có nhiều tin tức mới mẻ trên giang hồ. Hôm nay nhàn rỗi, sao chẳng kể cho huynh đệ nghe một phen?" Nam tử ngồi giữa, nét mặt mang theo tiếu ý, hướng người bên hữu mà cất lời. "Đúng vậy, đúng vậy! Tại hạ cũng có ý ấy!" Kẻ ngồi bên tả vội vàng phụ họa, vẻ mặt hào hứng, nóng lòng muốn… Thiên Phiên vững tin rằng lời nàng vừa thốt ra đủ để thắp sáng niềm tin đã lụi tàn trong lòng Lôi Tư Nhiên, thúc đẩy nàng nhen nhóm lại hy vọng.Đôi mắt là thứ trân quý bậc nhất mà mỗi người sinh ra đều không thể thiếu. Những kẻ bẩm sinh mù lòa khao khát được thấy thế gian phồn hoa đến nhường nào, nỗi niềm ấy nàng hiểu rõ. Nhưng nàng càng thấu tỏ hơn sự tuyệt vọng của những kẻ từng có ánh sáng rồi bỗng chốc rơi vào bóng tối.Chưa từng có thì chỉ sinh tiếc nuối, có rồi mất đi mới là đau khổ đến tột cùng. Giây phút ánh sáng vụt tắt, cảm giác bản thân bị thế giới ruồng bỏ, trở thành kẻ vô dụng, trống rỗng đến mức nào... Thiên Phiên đọc thấu hết thảy.Lôi Tư Nhiên chính là minh chứng sống cho điều đó.Thiên Phiên vốn dĩ nhìn thấu lòng người. Nàng từng tiếp xúc biết bao con người, hiểu được tâm tư từng kẻ. Chỉ vài lời thoảng qua, nàng đã dễ dàng xuyên thủng bức tường phòng ngự mà Lôi Tư Nhiên gắng công dựng nên, đẩy nàng ra khỏi cái vỏ cứng rắn của mình, lộ ra phần yếu đuối nhất trong tâm khảm.Tư Nhiên ngỡ ngàng. Khuôn mặt cứng cỏi thường ngày chợt trở nên hoang mang, hai tay nàng vô thức siết chặt, giọng run rẩy:"Cung chủ... Người... Người không lừa ta đấy chứ? Đôi mắt ta... thật sự có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa sao?"Không phải nàng không tin Thiên Phiên, mà là bao nhiêu người từng quả quyết rằng đôi mắt nàng không thể cứu vãn. Nghe mãi thành quen, dần dà nàng cũng cam chịu số phận, chẳng còn dám nuôi hy vọng.Thế mà giờ đây, Thiên Phiên lại bảo vẫn còn cơ hội. Lời này chẳng khác nào tia sáng trong đêm tối, khiến nàng vừa mừng vừa sợ, chỉ e tất cả chỉ là một lời an ủi ngọt ngào nhưng vô nghĩa.Thiên Phiên nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, thong dong đáp:"Lôi cô nương thật quá xem trọng bổn cung rồi. Người đời thường nói 'y giả phụ mẫu tâm', nhưng bổn cung là cung chủ Thiên Tuyệt Cung, mà Thiên Tuyệt Cung lập ra vốn không phải để hành y cứu thế, lại càng không phải thiện đường bố thí lòng từ bi.""Chắc hẳn ngươi cũng từng nghe danh Thiên Tuyệt Cung. Nơi này không chỉ nổi danh nhờ y thuật cao minh, mà còn vì thủ đoạn hạ độc xuất quỷ nhập thần, cùng tuyệt học chế độc độc bộ giang hồ. Chỉ cần không phạm cung quy, bổn cung chủ chưa bao giờ can thiệp chuyện các đệ tử, muốn hành y cứu người hay chế độc giết người, tất thảy tùy tâm bọn họ.""Một nửa độc dược trên giang hồ đều xuất phát từ Thiên Tuyệt Cung. So với số người được cứu chữa, số kẻ chết vì độc của cung này còn nhiều hơn gấp bội.""Đối với bổn cung chủ, người đến cầu y cũng chỉ có ba loại: một là những kẻ vô phương cứu chữa, hai là những kẻ có thể trả đủ thù lao để được chữa trị, và ba là những kẻ dù có dâng vàng bạc châu báu cũng không đáng để cứu."Thiên Phiên ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:"Lôi cô nương, ngươi từng vô cớ xông vào Bách Hoa Cốc của Thiên Tuyệt Cung, trúng phải kịch độc, thân mang trọng thương, vốn dĩ ta không định ra tay cứu giúp. Nếu không phải vì trên người ngươi mang theo Vô Cực Lệnh, chỉ e đã sớm thành một oan hồn nơi rừng sâu núi thẳm rồi.""Vậy nên, nếu ngươi còn có thể ngồi đây cùng bổn cung chủ đối thoại, thì nên cảm tạ vật ấy đi."

Thiên Phiên vững tin rằng lời nàng vừa thốt ra đủ để thắp sáng niềm tin đã lụi tàn trong lòng Lôi Tư Nhiên, thúc đẩy nàng nhen nhóm lại hy vọng.

Đôi mắt là thứ trân quý bậc nhất mà mỗi người sinh ra đều không thể thiếu. Những kẻ bẩm sinh mù lòa khao khát được thấy thế gian phồn hoa đến nhường nào, nỗi niềm ấy nàng hiểu rõ. Nhưng nàng càng thấu tỏ hơn sự tuyệt vọng của những kẻ từng có ánh sáng rồi bỗng chốc rơi vào bóng tối.

Chưa từng có thì chỉ sinh tiếc nuối, có rồi mất đi mới là đau khổ đến tột cùng. Giây phút ánh sáng vụt tắt, cảm giác bản thân bị thế giới ruồng bỏ, trở thành kẻ vô dụng, trống rỗng đến mức nào... Thiên Phiên đọc thấu hết thảy.

Lôi Tư Nhiên chính là minh chứng sống cho điều đó.

Thiên Phiên vốn dĩ nhìn thấu lòng người. Nàng từng tiếp xúc biết bao con người, hiểu được tâm tư từng kẻ. Chỉ vài lời thoảng qua, nàng đã dễ dàng xuyên thủng bức tường phòng ngự mà Lôi Tư Nhiên gắng công dựng nên, đẩy nàng ra khỏi cái vỏ cứng rắn của mình, lộ ra phần yếu đuối nhất trong tâm khảm.

Tư Nhiên ngỡ ngàng. Khuôn mặt cứng cỏi thường ngày chợt trở nên hoang mang, hai tay nàng vô thức siết chặt, giọng run rẩy:

"Cung chủ... Người... Người không lừa ta đấy chứ? Đôi mắt ta... thật sự có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa sao?"

Không phải nàng không tin Thiên Phiên, mà là bao nhiêu người từng quả quyết rằng đôi mắt nàng không thể cứu vãn. Nghe mãi thành quen, dần dà nàng cũng cam chịu số phận, chẳng còn dám nuôi hy vọng.

Thế mà giờ đây, Thiên Phiên lại bảo vẫn còn cơ hội. Lời này chẳng khác nào tia sáng trong đêm tối, khiến nàng vừa mừng vừa sợ, chỉ e tất cả chỉ là một lời an ủi ngọt ngào nhưng vô nghĩa.

Thiên Phiên nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, thong dong đáp:

"Lôi cô nương thật quá xem trọng bổn cung rồi. Người đời thường nói 'y giả phụ mẫu tâm', nhưng bổn cung là cung chủ Thiên Tuyệt Cung, mà Thiên Tuyệt Cung lập ra vốn không phải để hành y cứu thế, lại càng không phải thiện đường bố thí lòng từ bi."

"Chắc hẳn ngươi cũng từng nghe danh Thiên Tuyệt Cung. Nơi này không chỉ nổi danh nhờ y thuật cao minh, mà còn vì thủ đoạn hạ độc xuất quỷ nhập thần, cùng tuyệt học chế độc độc bộ giang hồ. Chỉ cần không phạm cung quy, bổn cung chủ chưa bao giờ can thiệp chuyện các đệ tử, muốn hành y cứu người hay chế độc giết người, tất thảy tùy tâm bọn họ."

"Một nửa độc dược trên giang hồ đều xuất phát từ Thiên Tuyệt Cung. So với số người được cứu chữa, số kẻ chết vì độc của cung này còn nhiều hơn gấp bội."

"Đối với bổn cung chủ, người đến cầu y cũng chỉ có ba loại: một là những kẻ vô phương cứu chữa, hai là những kẻ có thể trả đủ thù lao để được chữa trị, và ba là những kẻ dù có dâng vàng bạc châu báu cũng không đáng để cứu."

Thiên Phiên ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Lôi cô nương, ngươi từng vô cớ xông vào Bách Hoa Cốc của Thiên Tuyệt Cung, trúng phải kịch độc, thân mang trọng thương, vốn dĩ ta không định ra tay cứu giúp. Nếu không phải vì trên người ngươi mang theo Vô Cực Lệnh, chỉ e đã sớm thành một oan hồn nơi rừng sâu núi thẳm rồi."

"Vậy nên, nếu ngươi còn có thể ngồi đây cùng bổn cung chủ đối thoại, thì nên cảm tạ vật ấy đi."

Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý PhiTác giả: Vô Lương Quý PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngBạch Vân trấn, Thanh Phong khách *****. Cửa vừa khép, bên tả, gần góc phòng, có một thiếu niên bạch y tựa tuyết, dung mạo bất phàm, phong thần tuấn lãng, lặng yên độc ẩm, chẳng nói nửa lời. Bên hữu bạch y công tử, ba tấm bàn bát tiên ngay ngắn bày biện, trên đó, ba vị thiếu niên ngồi đối ẩm. Cả ba người tuổi tác tương đồng, đầu đội ngọc quan, thân vận cẩm bào, tay phe phẩy quạt xếp, trên mặt quạt vẽ tranh danh gia, nét bút tinh xảo, mỗi lần khai hợp đều toát lên phong thái ung dung, tự nhiên trời ban. Ba vị này tuy khoác dáng vẻ văn nhân nhã sĩ, song lời lẽ trao đổi đều xoay quanh những kỳ văn dật sự trong chốn võ lâm. "Dương huynh, nghe nói anh vợ của ngươi làm việc tại Long Uy tiêu cục trong thành, tất có nhiều tin tức mới mẻ trên giang hồ. Hôm nay nhàn rỗi, sao chẳng kể cho huynh đệ nghe một phen?" Nam tử ngồi giữa, nét mặt mang theo tiếu ý, hướng người bên hữu mà cất lời. "Đúng vậy, đúng vậy! Tại hạ cũng có ý ấy!" Kẻ ngồi bên tả vội vàng phụ họa, vẻ mặt hào hứng, nóng lòng muốn… Thiên Phiên vững tin rằng lời nàng vừa thốt ra đủ để thắp sáng niềm tin đã lụi tàn trong lòng Lôi Tư Nhiên, thúc đẩy nàng nhen nhóm lại hy vọng.Đôi mắt là thứ trân quý bậc nhất mà mỗi người sinh ra đều không thể thiếu. Những kẻ bẩm sinh mù lòa khao khát được thấy thế gian phồn hoa đến nhường nào, nỗi niềm ấy nàng hiểu rõ. Nhưng nàng càng thấu tỏ hơn sự tuyệt vọng của những kẻ từng có ánh sáng rồi bỗng chốc rơi vào bóng tối.Chưa từng có thì chỉ sinh tiếc nuối, có rồi mất đi mới là đau khổ đến tột cùng. Giây phút ánh sáng vụt tắt, cảm giác bản thân bị thế giới ruồng bỏ, trở thành kẻ vô dụng, trống rỗng đến mức nào... Thiên Phiên đọc thấu hết thảy.Lôi Tư Nhiên chính là minh chứng sống cho điều đó.Thiên Phiên vốn dĩ nhìn thấu lòng người. Nàng từng tiếp xúc biết bao con người, hiểu được tâm tư từng kẻ. Chỉ vài lời thoảng qua, nàng đã dễ dàng xuyên thủng bức tường phòng ngự mà Lôi Tư Nhiên gắng công dựng nên, đẩy nàng ra khỏi cái vỏ cứng rắn của mình, lộ ra phần yếu đuối nhất trong tâm khảm.Tư Nhiên ngỡ ngàng. Khuôn mặt cứng cỏi thường ngày chợt trở nên hoang mang, hai tay nàng vô thức siết chặt, giọng run rẩy:"Cung chủ... Người... Người không lừa ta đấy chứ? Đôi mắt ta... thật sự có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa sao?"Không phải nàng không tin Thiên Phiên, mà là bao nhiêu người từng quả quyết rằng đôi mắt nàng không thể cứu vãn. Nghe mãi thành quen, dần dà nàng cũng cam chịu số phận, chẳng còn dám nuôi hy vọng.Thế mà giờ đây, Thiên Phiên lại bảo vẫn còn cơ hội. Lời này chẳng khác nào tia sáng trong đêm tối, khiến nàng vừa mừng vừa sợ, chỉ e tất cả chỉ là một lời an ủi ngọt ngào nhưng vô nghĩa.Thiên Phiên nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, thong dong đáp:"Lôi cô nương thật quá xem trọng bổn cung rồi. Người đời thường nói 'y giả phụ mẫu tâm', nhưng bổn cung là cung chủ Thiên Tuyệt Cung, mà Thiên Tuyệt Cung lập ra vốn không phải để hành y cứu thế, lại càng không phải thiện đường bố thí lòng từ bi.""Chắc hẳn ngươi cũng từng nghe danh Thiên Tuyệt Cung. Nơi này không chỉ nổi danh nhờ y thuật cao minh, mà còn vì thủ đoạn hạ độc xuất quỷ nhập thần, cùng tuyệt học chế độc độc bộ giang hồ. Chỉ cần không phạm cung quy, bổn cung chủ chưa bao giờ can thiệp chuyện các đệ tử, muốn hành y cứu người hay chế độc giết người, tất thảy tùy tâm bọn họ.""Một nửa độc dược trên giang hồ đều xuất phát từ Thiên Tuyệt Cung. So với số người được cứu chữa, số kẻ chết vì độc của cung này còn nhiều hơn gấp bội.""Đối với bổn cung chủ, người đến cầu y cũng chỉ có ba loại: một là những kẻ vô phương cứu chữa, hai là những kẻ có thể trả đủ thù lao để được chữa trị, và ba là những kẻ dù có dâng vàng bạc châu báu cũng không đáng để cứu."Thiên Phiên ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:"Lôi cô nương, ngươi từng vô cớ xông vào Bách Hoa Cốc của Thiên Tuyệt Cung, trúng phải kịch độc, thân mang trọng thương, vốn dĩ ta không định ra tay cứu giúp. Nếu không phải vì trên người ngươi mang theo Vô Cực Lệnh, chỉ e đã sớm thành một oan hồn nơi rừng sâu núi thẳm rồi.""Vậy nên, nếu ngươi còn có thể ngồi đây cùng bổn cung chủ đối thoại, thì nên cảm tạ vật ấy đi."

Chương 44: Chính Tà