Tôi đã kết hôn với người trong mộng của mình. Đêm tân hôn, anh ấy ngồi rất lâu, rồi lạnh lùng nói: “Tự cô vén khăn trùm đầu đi.” Tôi ước còn không được, lập tức vén tấm khăn đỏ vướng víu kia lên, chỉ thấy nam tử đẹp nhất kinh thành – Chu Dữ Hành đang tự rót rượu uống từng chén một. Tôi khó khăn tháo chiếc mũ phượng nặng nề: “Tôi biết trong lòng chàng có người khác, nhưng cũng nên khuyên chàng chấp nhận hiện thực.” Động tác uống rượu của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ màng vẫn mang vài phần nghi hoặc: “Sao cô biết trong lòng ta có người?” Tôi cười khẽ, tôi không chỉ biết trong lòng chàng có người, mà còn biết ba tháng sau, cha tôi sẽ bị chàng phát hiện tội buôn muối lậu, cả nhà tôi bị tru di, tôi bị vứt bỏ không thương tiếc, trở thành một oán phụ cô đơn. Nhưng tôi không nói. Từ khi tôi tới đây, thay thế vai nữ phụ pháo hôi Dư Ý, và nhớ lại toàn bộ tình tiết tuyến phụ này, tôi đã liều mạng muốn bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, tôi…

Chương 38: Chương 38

Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTác giả: Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTôi đã kết hôn với người trong mộng của mình. Đêm tân hôn, anh ấy ngồi rất lâu, rồi lạnh lùng nói: “Tự cô vén khăn trùm đầu đi.” Tôi ước còn không được, lập tức vén tấm khăn đỏ vướng víu kia lên, chỉ thấy nam tử đẹp nhất kinh thành – Chu Dữ Hành đang tự rót rượu uống từng chén một. Tôi khó khăn tháo chiếc mũ phượng nặng nề: “Tôi biết trong lòng chàng có người khác, nhưng cũng nên khuyên chàng chấp nhận hiện thực.” Động tác uống rượu của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ màng vẫn mang vài phần nghi hoặc: “Sao cô biết trong lòng ta có người?” Tôi cười khẽ, tôi không chỉ biết trong lòng chàng có người, mà còn biết ba tháng sau, cha tôi sẽ bị chàng phát hiện tội buôn muối lậu, cả nhà tôi bị tru di, tôi bị vứt bỏ không thương tiếc, trở thành một oán phụ cô đơn. Nhưng tôi không nói. Từ khi tôi tới đây, thay thế vai nữ phụ pháo hôi Dư Ý, và nhớ lại toàn bộ tình tiết tuyến phụ này, tôi đã liều mạng muốn bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, tôi… Ta đang định sắp xếp công việc tiếp theo thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một giọng nói quen thuộc truyền vào: “A Ý, nàng ở đây sao?”Là Chu Dữ Hành! Ta mừng rỡ, vội vàng cao giọng đáp: “Là ta! Chúng ta ở phòng nhỏ phía tây!”Tiếng bước chân vội vã tiến gần, Chu Dữ Hành bịt mũi xông vào trước, kéo ta vào lòng. Giây phút này, thật sự không có mùi hương nào khiến người ta an tâm hơn hơi thở của chàng.Chu Dữ Hành hận không thể ôm chặt lấy ta, nghiêng đầu nhìn t.h.i t.h.ể dưới đất, thở dài, xoa đầu ta dỗ dành: “A Ý, nàng sợ rồi.”Nhiều người khác cũng bước vào phòng, Chu Dữ Hành lập tức bế bổng ta lên, để hai chân ta quấn quanh eo chàng, luôn vùi đầu ta vào n.g.ự.c chàng: “Chúng ta về trước.”“Nhưng Phương Dật Du…” Ta định ngẩng đầu, lại bị chàng ấn xuống. Giọng chàng mang sự bình tĩnh đáng tin: “Đoạn Hành sẽ xử lý.”Ta vùi đầu thật sâu, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi đầy mặt. Dây thần kinh căng thẳng cả ngày, sau khi gặp được Chu Dữ Hành, hoàn toàn thả lỏng, ta cũng không biết mình thiếp đi lúc nào, trong lòng chàng, mọi thứ ngoài kia đều trở nên xa xôi, vô cùng an toàn.Khi tỉnh lại, trời đã tối, Chu Dữ Hành ngồi bên giường, chăm chú nhìn ta, trong mắt là từng mảng u ám thâm quầng. Tính ra thì chàng đã một ngày một đêm chưa chợp mắt rồi.Ta vươn vai thật dài, định dùng động tác giả để kéo chàng lên giường ngủ một giấc, nào ngờ lại bị chàng nắm chặt tay, cố định lại.Ánh mắt chàng đượm buồn, giọng nói còn có chút run rẩy: “A Ý, nàng có biết ta lo lắng thế nào không?”Ta đối diện với ánh mắt ấy, nhìn dáng vẻ này của chàng, trong lòng thực sự đau lòng: “Xin lỗi.”Chàng dùng đầu mũi cọ cọ vào ta, thở dài: “Ta rất sợ mất nàng, nhưng lại luôn chẳng làm gì được nàng.”Ta cười vô tư, khi chàng hơi lui về sau thì liền vươn người hôn chàng một cái: “Giờ không sao nữa rồi, hay là chàng cũng nghỉ một lát nhé?”Ánh mắt Chu Dữ Hành tối lại, yết hầu khẽ động, vươn tay liền bắt đầu c ởi thắt lưng áo của ta.… Ta nói “ngủ một lát” là theo nghĩa đen thật mà!Dù có chạy đôn chạy đáo hai ngày liền, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của chàng đối với chuyện này. Chu Dữ Hành, dùng hành động thực tế để chứng minh mình rất “được việc”.May mà ta ngủ nhiều hơn chàng một chút, thể lực cũng khá hơn, sau khi xong việc còn có thể dậy bảo đầu bếp nấu chút đồ đêm cho chàng.Giờ thì ta hiểu rồi, người này cần phải tìm cảm giác an toàn từ chuyện phòng the, dường như chỉ có như vậy, chàng mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của ta.

Ta đang định sắp xếp công việc tiếp theo thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một giọng nói quen thuộc truyền vào: “A Ý, nàng ở đây sao?”

Là Chu Dữ Hành! Ta mừng rỡ, vội vàng cao giọng đáp: “Là ta! Chúng ta ở phòng nhỏ phía tây!”

Tiếng bước chân vội vã tiến gần, Chu Dữ Hành bịt mũi xông vào trước, kéo ta vào lòng. Giây phút này, thật sự không có mùi hương nào khiến người ta an tâm hơn hơi thở của chàng.

Chu Dữ Hành hận không thể ôm chặt lấy ta, nghiêng đầu nhìn t.h.i t.h.ể dưới đất, thở dài, xoa đầu ta dỗ dành: “A Ý, nàng sợ rồi.”

Nhiều người khác cũng bước vào phòng, Chu Dữ Hành lập tức bế bổng ta lên, để hai chân ta quấn quanh eo chàng, luôn vùi đầu ta vào n.g.ự.c chàng: “Chúng ta về trước.”

“Nhưng Phương Dật Du…” Ta định ngẩng đầu, lại bị chàng ấn xuống. Giọng chàng mang sự bình tĩnh đáng tin: “Đoạn Hành sẽ xử lý.”

Ta vùi đầu thật sâu, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi đầy mặt. 

Dây thần kinh căng thẳng cả ngày, sau khi gặp được Chu Dữ Hành, hoàn toàn thả lỏng, ta cũng không biết mình thiếp đi lúc nào, trong lòng chàng, mọi thứ ngoài kia đều trở nên xa xôi, vô cùng an toàn.

Khi tỉnh lại, trời đã tối, Chu Dữ Hành ngồi bên giường, chăm chú nhìn ta, trong mắt là từng mảng u ám thâm quầng. Tính ra thì chàng đã một ngày một đêm chưa chợp mắt rồi.

Ta vươn vai thật dài, định dùng động tác giả để kéo chàng lên giường ngủ một giấc, nào ngờ lại bị chàng nắm chặt tay, cố định lại.

Ánh mắt chàng đượm buồn, giọng nói còn có chút run rẩy: “A Ý, nàng có biết ta lo lắng thế nào không?”

Ta đối diện với ánh mắt ấy, nhìn dáng vẻ này của chàng, trong lòng thực sự đau lòng: “Xin lỗi.”

Chàng dùng đầu mũi cọ cọ vào ta, thở dài: “Ta rất sợ mất nàng, nhưng lại luôn chẳng làm gì được nàng.”

Ta cười vô tư, khi chàng hơi lui về sau thì liền vươn người hôn chàng một cái: “Giờ không sao nữa rồi, hay là chàng cũng nghỉ một lát nhé?”

Ánh mắt Chu Dữ Hành tối lại, yết hầu khẽ động, vươn tay liền bắt đầu c ởi thắt lưng áo của ta.

… Ta nói “ngủ một lát” là theo nghĩa đen thật mà!

Dù có chạy đôn chạy đáo hai ngày liền, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của chàng đối với chuyện này. Chu Dữ Hành, dùng hành động thực tế để chứng minh mình rất “được việc”.

May mà ta ngủ nhiều hơn chàng một chút, thể lực cũng khá hơn, sau khi xong việc còn có thể dậy bảo đầu bếp nấu chút đồ đêm cho chàng.

Giờ thì ta hiểu rồi, người này cần phải tìm cảm giác an toàn từ chuyện phòng the, dường như chỉ có như vậy, chàng mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của ta.

Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTác giả: Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTôi đã kết hôn với người trong mộng của mình. Đêm tân hôn, anh ấy ngồi rất lâu, rồi lạnh lùng nói: “Tự cô vén khăn trùm đầu đi.” Tôi ước còn không được, lập tức vén tấm khăn đỏ vướng víu kia lên, chỉ thấy nam tử đẹp nhất kinh thành – Chu Dữ Hành đang tự rót rượu uống từng chén một. Tôi khó khăn tháo chiếc mũ phượng nặng nề: “Tôi biết trong lòng chàng có người khác, nhưng cũng nên khuyên chàng chấp nhận hiện thực.” Động tác uống rượu của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ màng vẫn mang vài phần nghi hoặc: “Sao cô biết trong lòng ta có người?” Tôi cười khẽ, tôi không chỉ biết trong lòng chàng có người, mà còn biết ba tháng sau, cha tôi sẽ bị chàng phát hiện tội buôn muối lậu, cả nhà tôi bị tru di, tôi bị vứt bỏ không thương tiếc, trở thành một oán phụ cô đơn. Nhưng tôi không nói. Từ khi tôi tới đây, thay thế vai nữ phụ pháo hôi Dư Ý, và nhớ lại toàn bộ tình tiết tuyến phụ này, tôi đã liều mạng muốn bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, tôi… Ta đang định sắp xếp công việc tiếp theo thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một giọng nói quen thuộc truyền vào: “A Ý, nàng ở đây sao?”Là Chu Dữ Hành! Ta mừng rỡ, vội vàng cao giọng đáp: “Là ta! Chúng ta ở phòng nhỏ phía tây!”Tiếng bước chân vội vã tiến gần, Chu Dữ Hành bịt mũi xông vào trước, kéo ta vào lòng. Giây phút này, thật sự không có mùi hương nào khiến người ta an tâm hơn hơi thở của chàng.Chu Dữ Hành hận không thể ôm chặt lấy ta, nghiêng đầu nhìn t.h.i t.h.ể dưới đất, thở dài, xoa đầu ta dỗ dành: “A Ý, nàng sợ rồi.”Nhiều người khác cũng bước vào phòng, Chu Dữ Hành lập tức bế bổng ta lên, để hai chân ta quấn quanh eo chàng, luôn vùi đầu ta vào n.g.ự.c chàng: “Chúng ta về trước.”“Nhưng Phương Dật Du…” Ta định ngẩng đầu, lại bị chàng ấn xuống. Giọng chàng mang sự bình tĩnh đáng tin: “Đoạn Hành sẽ xử lý.”Ta vùi đầu thật sâu, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi đầy mặt. Dây thần kinh căng thẳng cả ngày, sau khi gặp được Chu Dữ Hành, hoàn toàn thả lỏng, ta cũng không biết mình thiếp đi lúc nào, trong lòng chàng, mọi thứ ngoài kia đều trở nên xa xôi, vô cùng an toàn.Khi tỉnh lại, trời đã tối, Chu Dữ Hành ngồi bên giường, chăm chú nhìn ta, trong mắt là từng mảng u ám thâm quầng. Tính ra thì chàng đã một ngày một đêm chưa chợp mắt rồi.Ta vươn vai thật dài, định dùng động tác giả để kéo chàng lên giường ngủ một giấc, nào ngờ lại bị chàng nắm chặt tay, cố định lại.Ánh mắt chàng đượm buồn, giọng nói còn có chút run rẩy: “A Ý, nàng có biết ta lo lắng thế nào không?”Ta đối diện với ánh mắt ấy, nhìn dáng vẻ này của chàng, trong lòng thực sự đau lòng: “Xin lỗi.”Chàng dùng đầu mũi cọ cọ vào ta, thở dài: “Ta rất sợ mất nàng, nhưng lại luôn chẳng làm gì được nàng.”Ta cười vô tư, khi chàng hơi lui về sau thì liền vươn người hôn chàng một cái: “Giờ không sao nữa rồi, hay là chàng cũng nghỉ một lát nhé?”Ánh mắt Chu Dữ Hành tối lại, yết hầu khẽ động, vươn tay liền bắt đầu c ởi thắt lưng áo của ta.… Ta nói “ngủ một lát” là theo nghĩa đen thật mà!Dù có chạy đôn chạy đáo hai ngày liền, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của chàng đối với chuyện này. Chu Dữ Hành, dùng hành động thực tế để chứng minh mình rất “được việc”.May mà ta ngủ nhiều hơn chàng một chút, thể lực cũng khá hơn, sau khi xong việc còn có thể dậy bảo đầu bếp nấu chút đồ đêm cho chàng.Giờ thì ta hiểu rồi, người này cần phải tìm cảm giác an toàn từ chuyện phòng the, dường như chỉ có như vậy, chàng mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của ta.

Chương 38: Chương 38